"Ta tung hoành giới võ thuật đã lâu, tinh thông võ học thiên hạ, phàm là pháp môn vận kình hay sử dụng kình lực, đều tinh thông tới mức ảo diệu, không cái gì không hiểu, cũng đã từng nếm thử từng thứ, tìm hiểu đến chỗ ảo diệu, cho dù là Đại Bằng quyền trong đích Nhạc thức tán thủ Nhạc thức tán thủ cũng lược qua một ít, Khổng Tước Vương quyền là quyền của Phật gia, tuy chưa từng gặp qua, nhưng căn cứ vào sát chiêu Âm Phù Thương trong Khổng Tước Khai Bình cũng có thể suy đoán được ra, đơn giản là Vũ bộ đạp đấu, đối chiếu với hình dạng của bách điểu, dưỡng cương khí ung dung bá đạo của vương giả. Nhưng mà việc hôm nay nhìn thấy, lại không thể tưởng tượng được rằng môn quyền pháp này lại thần kỳ lại có thể thần kỳ như vậy, vận kình Thiên Đình, khí huyết chuyển khắp toàn thân, như trăm thần triều bái. Phát lực mãnh liệt, mở ra con đường trước nay chưa từng có. Võ công của Phật môn quả nhiên là tinh thâm vi diệu, cũng không biết năm đó vào thời Tống các hòa thượng thí nghiệm bộ quyền pháp này trong quân của Nhạc Phi đã có bao nhiêu người bị tẩu hỏa nhập ma, thần kinh thác loạn mới tạo ra tư thế cùng thời gian ngưng tụ khí huyết chính xác, cùng với phương pháp bảo dưỡng còn có thuốc an thần không đây?" Vừa nhìn thấy cái trán đang gồ cao lên của Ngô Khổng Huyền, Thiên Đình bão mãn trong sáng, giống như là một viên kim cương, lấp lánh trí tuệ, cùng với ánh sáng rực rỡ. Trong nháy mắt, nội tâm Vương Siêu cũng không nhịn được mà khẽ rung động.
Thức khởi thủ vận kình Thiên Đình, thật sự là hiếm gặp và cực kỳ xảo diệu. Con người khi còn sống, đầu là bộ phận quan trọng nhất, phàm là luyện công phu thì bình thường cũng không có luyện đầu. Bởi vì trên đầu có rất nhiều bộ vị quan trọng, chỉ cần một chút sau lầm sẽ xảy ra vấn đề lớn, không phải là thần kinh thác loạn thì cũng là chấn động não mà tụ huyết.
Trên đầu có nhiều bộ vị quan trọng, nhưng quan trọng nhất lại chính là Thiên Đình. Cho dù là võ học đại tông sư, cũng không muốn động tới vị trí này.
Thiên Đình tên như ý nghĩa, chính là thống lĩnh hết tất cả chúng thần, chúng tiên trên trời dưới đất. Mà lại dùng để đặt tên bộ vị trên cơ thể con người, có thể thấy được tầm quan trọng của nó ra sao.
Có thể nói, lúc này Ngô Khổng Huyền vừa vận kình, cũng là khai sáng ra một dòng võ học, thể hiện ra sự huyền bí nhất của quyền pháp Phật môn. Làm cho võ học trong lòng Vương Siêu càng thêm hoàn thiện.
Nhưng mà đó cũng không phải lực lượng của Ngô Khổng Huyền, mà là các hòa thượng sáng tạo ra Khổng Tước Vương quyền, cũng với rất nhiều trong quân đội dùng trí tuệ cùng tính mệnh đổi lấy kinh nghiệm.
Khi sinh ra một môn quyền pháp, phải trải qua sự thí nghiệm của vô số người, cũng kiểm nghiệm qua vô số lần thực chiến. Nhất là bí quyết vận kình Thiên Đình của Khổng Tước Vương quyền, giai đoạn đầu tiên sinh ra quyền pháp nếu như không có vô số người chết, không khiến cho vô số người tẩu hỏa nhập ma, thì không thể nào sáng tạo hoàn thiện.
Lúc này đối mặt với Ngô Khổng Huyền, cảm nhận được được huyết dịch vận chuyển trên người hắn. Thiên Đình đang mạnh mẽ nổi lên, lớp da bên ngoài được chống lên, cho dù tuyệt đại cao thủ đạt tới cực hạn võ học như Vương Siêu, cũng không nhịn được mà sinh ra sự bội phục cùng kính ngưỡng đối với trí tuệ và sự giải thích về thân thể của tiền nhân. Bạn đang đọc chuyện tại TruyenGGG.Com
Vô số tính mạng và trí tuệ của con người truyền thừa xuống thì một người không thể so sánh, cho dù người đó là thần.
"Không thể tưởng được trong thiên hạ lại có phương pháp vận kình mà ngươi không tinh thông. Không sai, đây là pháp môn vận kình tới Thiên Đình, là mức độ huyền bí nhất trong võ thuật. Xem ra hôm nay hôm nay việc ta chiến thắng ngươi lại nắm chắc thêm một phần". Nghe thấy lời nói của Vương Siêu. Ngô Khổng Huyền đã vận kình xong, lời nói vẫn như trước không có chút biểu cảm nào. Nhưng mà trong giọng điệu lại có thêm một loại tự hào cùng tự tin. Loại tự tin cùng tự hào này khiến cho tinh- khí -thần khi hắn đối mặt với Vương Siêu kết hợp càng thêm hoàn mĩ.
Bởi vì trong ý nghĩ của hắn thì Vương Siêu không có gì không biết, không chỗ nào không hiểu. Được tôn xưng là thiên hạ đệ nhất cao thủ. Lại thêm hắn từng nhìn thấy Vương Siêu đánh gục năm vị thần súng, dùng lực lượng vô địch bắt giữ Augustus. Tuy lúc đối mặt ý chí của hắn tăng lên tới đỉnh điểm, nhưng mà sâu trong nội tâm thì vẫn như cũ có một 'mầm mống' là không thể chiến thắng Vương Siêu.
Nhưng mà giờ đây, lời này của Vương Siêu lại triệt để tiêu diệt mầm mống không thể chiến thắng này. Không còn có khả năng mọc rễ nảy mầm nữa. Bởi vì hắn vận kình Khổng Tước Vương quyền thì Vương Siêu hiểu rất rõ. Còn về vận kình Thiên Đình lại không hiểu, đối thủ không hiểu về bản thân thì không còn đáng sợ nữa.
Trong chớp mắt nói chuyện. Ngô Khổng Huyền cảm nhận dược tinh thần, lòng tin, khí huyết, thể lực, toàn bộ trạng thái sinh lý của mình đang không ngừng bành trướng. Tựa hồ vĩnh viễn không có cực hạn.
Hắn hiểu rằng, trong nháy mắt lâm địch, trạng thái tinh thần lại tăng thêm một tầng.
Lúc này, hắn mới thực sự tràn đầy tin tưởng khí đối mặt với Vương Siêu. Thậm chí có hi vọng chiến thắng. Lời hắn vừa nói cũng không phải là mạnh miệng nói suông, mà là trong nội tâm khắc họa ra, hắn quả thật có cơ hội chiến thắng Vương Siêu.
Không ngờ rằng, Vương Siêu nghe thấy hắn nói như vậy, không hề để ý, mà là hài lòng gật nhẹ đầu nói rằng: " Hay lắm, nắm chắc là tốt rồi. Xem ra lời nói của ta đã tiêu trừ một tia bất an cuối cùng trong lòng ngươi. Bây giờ ngươi mới có thể toàn tâm toàn ý phát huy ra thực lực cường đại nhất của mình để đánh với ta một trận, ta rất hài lòng, nhưng mà ước định ba quyền vẫn tiếp tục có hiệu lực, tiếng chuông vang lên thì ngươi xuất thủ trước đi!"
"Thì ra, ngươi cố ý nói như vậy, để bỏ đi ý nghĩ không thể chiến thắng trong lòng ta, để ta có thể phát huy ra thực lực cường đại nhất... Người như vậy... Đối thủ như vậy... Bất luận kẻ nào trước khi diễn ra trận chiến đều dùng ngôn ngữ để làm yếu đi lực lượng của địch nhân, nhưng mà Vương Siêu này lại dùng lời nói để cho đối phương có thêm sự tự tin! Đó là dạng người như thế nào đây?" Đột nhiên trong lúc này, Ngô Khổng Huyền hiểu rõ tâm ý của Vương Siêu. Bây giờ, trong lòng hắn thì Vương Siêu là một tòa núi cao khiến người ta kính ngưỡng, nhưng cũng không có cảm giác sợ hãi. Loại tâm tình này rất ổn định.
Bởi vì trong lòng của hắn, Vương Siêu tuy cường đại, nhưng cũng không thần bí, cũng không đáng sợ. Lưc lượng của Vương Siêu giống như được vạn vật phụng dưỡng, rồi lại có thể ở bên cạnh, có thể động tay đến, như là vạn vật chi mẫu( Mẹ của vạn vật).
Tuy loại cảm giác này rất thần kỳ, nhưng mà Ngô Khổng Huyền thật sự cảm nhận được, tâm lý của hắn cũng vì loại cảm giác khó hiểu này mà kinh ngạc, nhưng là loại cảm giác kinh ngạc chứ không phải là hoảng sợ, nó làm cho người ta cảm thấy yên bình.
"Đây là khí tức của đạo".
Trong ý nghĩ của Ngô Khổng Huyền lại sinh ra một ý niệm, đạo cũng không thần bí, nó dựng dục ( thai nghén, sinh ra) vạn vật, ở bên cạnh mỗi người, có thể với tới được, làm cho người ta có cảm giác thân thiết.
Lúc này, trạng thái tinh thần của Ngô Khổng Huyền lại biến đổi một lần nữa, trong nội tâm có một loại minh ngộ, từ ánh mắt của hắn, dường như đã nhìn thấu một điều gì đó.
Khí thế của hắn lại tăng. Trong nội tâm bừng sáng, vầng trán của hắn như là kim cương.
Lúc này, tiếng chuông bắt đầu của đại hội võ đạo đã vang lên.
"Ngô Khổng Huyền quả nhiên là lợi hại, từ lúc mở màn đến bây giờ, khí thế liên tiếp tăng cao đến ba tầng. Nếu với trạng thái như vậy, lại được xuất thủ trước, trong ba quyền, không! Trong năm quyền, ta cũng không nắm chắc có thể đánh bại hắn". Đúng lúc này, Ba Lập Minh vốn vẫn đứng im lặng bên cạnh Hoắc Linh Nhi đột nhiên mở miệng.
Ba Lập Minh là bực nhân vậ như thế nào? Hắn vừa nói như vậy, những người ở đây không có ai nghi ngờ lời nói của hắn.
Lúc này, Ngô Khổng Huyền đã động thủ.
Vương Siêu để cho hắn xuất thủ trước, tất nhiên hắn sẽ không khách khí.
Ngô Khổng Huyền vừa ra tay công kích, đã thể hiện khí độ trước nay chưa từng có. Hai tay giương ra giống như đang tung cánh, cả thân thể gây cho người ta cảm giác muốn bay lên bầu trời, nhất là hai tay hắn lật lại giương lên kèm theo một luồng kình phong, gần giống với thức "Đại Bàng giương cánh". Không! Hẳn phải là Khổng Tước Thôn Phật, hai cánh mở ra, muốn che cả bầu trời.
Cao thủ ở đây mặc dù không có 'thâm lâm chiến tràng'(bản thân ở trong chiến trường). Nhưng mà một thức mở đầu như thế của Ngô Khổng Huyền, đều khiến cho họ cảm giác được đôi mắt đang tối sầm lại.
Phật tổ ở trong trong hư không tỏa ánh sáng chói mắt, nhưng mà Khổng Tước há miệng ra, lập tức đem Phật nuốt vào trong bụng.
Đây là khí thế cùng uy lực của Khổng Tước Vương quyền, thức mở đầu này so với "Đại Bàng giương cánh" càng thêm mạnh mẽ, bao trùm thiên địa, hút thần nuốt phật, duy ngã độc tôn.
Chỉ trong một hiệp, Ngô Khổng Huyền đã thi triển ra toàn bộ lực lượng của mình, khi khoảng cách còn hơn mười mét thì thức khởi thủ của hắn hạ xuống, chân điểm xuống mặt đất, liên tiếp lay động, mãnh liệt tấn công tới trước mặt Vương Siêu. Hai tay vòng ở sau lưng đột ngột chém ra, một trận quyền ảnh lôi đình, giống như một bức màn phản quang ầm ầm đánh về phía Vương Siêu.
"Khổng Tước Khai Bình".
Đến khi Ngô Khổng Huyền lướt tới trước mặt Vương Siêu, thanh âm rung động nhân tâm vang lên dày đặc như tiếng trống cũng đã truyền vào lỗ tai của những người ở đây.
Đó là tiếng bước chân của Ngô Khổng Huyền nện lên mặt đất, tiếng bước chân của hắn thật giống tiếng trống trận. Lại giống như tiếng móng ngựa đều đặn của thiên quân vạn mã, từng tiếng đánh vào lòng người.
Phần đông cao thủ ở đây nghe thấy âm thanh này, trong nội tâm đều có cảm giác: Dưới thế công này, chưa cần tiếp xúc, một khi tiến tới, bản thân sẽ thua, không thể nào ngăn cản.
Từ lúc Ngô Khổng Huyền xuất tràng cho đến lúc xuất thủ, không có lúc nào không đem lực lượng của mình đề thăng tới cực hạn. Cuối cùng đã tạo nên một lực lượng hoàn mỹ đối mặt với Vương Siêu mà đánh ra một kích.
Một chiêu Khổng Tước Khai Bình này của hắn so với Lưu Mộc Bạch càng thêm hoàn mỹ. Lực lượng càng thêm hùng hồn, phạm vi công kích cùng độ hiểm độc cũng mở rộng và gia tăng hơn nhiều.
Lúc này, chiêu Khổng Tước Khai Bình đã xuất hiện trước mặt Lưu Mộc Bạch, cuối cùng cũng đã hiểu ra chỗ còn thiếu sót, hiển nhiên, chính là thiếu một tầng phát kình chính là cách vận trình Thiên Đình ở giữa trán, bởi vậy uy lực giảm sút rất nhiều.
Nhưng mà dù sao Vương Siêu cũng là Vương Siêu, đối mặt với thế công hung mãnh như nước thủy triều của Ngô Khổng Huyền, cước bộ cũng không di động, hai tay vạch ra một đường vòng cung, hướng ra bên ngoài khẽ tóm, giống như là tung lưới bắt cá, cũng không phải là thủ pháp Lãm Tước Vĩ của Thái Cực Quyền chuyên dùng để phá Khổng Tước Khai Bình, mà là một bí thủ Cầm Long Khống Hạc trong Thiếu Lâm Khán Gia quyền.
Bởi vì hắn đã nhìn ra, chiêu Khổng Tước Khai Bình này của Ngô Khổng Huyền cùng với chiêu Khổng Tước Khai Bình của Âm Phù Thương có chênh lệch không nhỏ. Nếu như lại sử dụng Lãm Tước Vĩ để hóa giải, đối phườn nhất định sẽ có sát chiêu biến hóa, tuy rằng hắn không sợ, nhưng cũng không cần phải rước thêm phiền toái.
Một tay hắn vận kình, cánh tay tráng kiện giống như thần long hoành không, mà một tay khác lại giống như cánh hạc nhẹ nhàng bay múa, một cương một nhu, thủ thế trong vuông có tròn, giống như là lưới trời.
Cánh tay giao nhau, thế công của Ngô Khổng Huyền lập tức bị ngăn cản.
"Quyền thứ nhất!"
Sau khi một thức Cầm Không Khống Hạc của Vương Siêu ép xuống thế công của Ngô Khổng Huyền, đột nhiên phát ra ba chữ. Toàn thân đứng thẳng, tay bỗng nhiên hạ xuống, biến đổi giống như ma thuật, nhanh chóng chuyển thành một ấn mà hạ xuống.
Ba chữ kia phát ra với giọng điệu bình thản, cũng không có giống như xuyên kim phá thạch, nhưng mà người ở nơi này đều nghe được rất rõ ràng. Thanh âm vừa phát ra lập tức cuồn cuồn tràn ra, bao trùm hết tất cả những tạp âm.
Một quyền này của hắn lăng không từ trên xuống, chính là Phiên Thiên Ấn.
Ầm ầm!
Cuối cùng Ngô Khổng Huyền đã cảm nhận được lực lượng.
Một chiêu của hắn bị Vương Siêu hóa giải, lúc cánh tay đụng nhau giống như là đập vào một tấm lưới lớn lập tức bị bắn ngược trở về, nhưng mà lực dội ngược của đối phương cũng không hung mãnh. Hắn đang muốn tiếp tục phát lực phá tan phòng ngự của Vương Siêu, lại không ngờ rằng một quyền kinh thiên động địa độh ngột giáng xuống.
Trong nháy mắt, hắn thấy rõ ràng bàn tay của Vương Siêu đánh từ trên xuống.
Bàn tay của Vương Siêu vừa rộng lại vưa lớn, so với quạt hương bồ (quạt làm bằng lá cây hương bồ) còn muốn lớn hơn ba phần, năm ngón tay mỗi ngón dường như đều dài tới một thước, móng tay như đao có màu xanh đen, tựa hồ bên trong ẩn chứa lực lượng đáng sợ nhất của thiên địa.
Càng làm cho Ngô Khổng Huyền cảm thấy khủng bố chính là: Trong nháy mắt, quyền của Vương Siêu dường như đã ép toàn bộ không khí chung quanh thân thể của hắn ra bên ngoài, làm cho xung quanh thân thể hắn hình thành một vùng chân không.
Cũng cảm giác được dường như không khí trong phổi của hắn đang tiêu hao với lượng rất lớn, thân thể phát sinh cảm giác hít thở không thông.
Hắn chưa từng có nghĩ tới, một quyền được tạo ra từ sức người lại có thể tạo thành hiện tượng như vậy.
Lúc này, một quyền của Vương Siêu có áp lực cực lớn, làm cho hắn không thể nào hô hấp, tất nhiên cũng không có cách nào trao đổi khí lực mà nhảy lên tránh né, dù có hít được một hơi, nhưng vậy cũng làm sao đủ mà nhảy lên?
Một quyền này, ngoại trừ đón đở, hắn không còn con đường nào khác.
Này!
Trong não hải Ngô Khổng Huyền, dường như đã quyên tất cả, hai tay nhấc lên, dường như thật sự hóa thân thành Khổng Tước mà phá vỡ thiên không. Chặn một đòn đang mạnh liệt giáng xuống của Vương Siêu.
Cánh tay cùng quyền tiếp xúc trong nháy mắt, Ngô Khổng Huyền chỉ cảm thấy thân thể của mình dường như không thuộc về mình nữa, cả thân thể không cách nào khống chế mà trầm xuống. Thật giống như là đang ngồi thang máy đến tầng cao, đột nhiên không khống chế được mà rơi xuống, lại giống như người rơi vào đầm lầy hay cát bồi ( khúc cát bồi ở trong sông mà người sảy chân hay bị chết đuối), nhanh chóng trầm xuống. Cũng có cảm giác như mình là một cây cột, bị máy đóng cọc hung hăng độn vào trong đất khiến cho những khối xi măng lớn như nắm tay dưới chân mình bay lên.
Quyền kình qua đi, hai chân của Ngô Khổng Huyền mất đi cảm giác, con mắt miễn cưỡng nhìn xuống xem xét, thấy hai chân mình bị hãm sâu trong một cái hố sâu chừng một thước( 1/3 m).
Trong nháy mắt hắn hồi phục tinh thần, muốn bật lên mà nhảy ra, tiếp tục chống chọi với Vương Siêu, nhưng mà trong lúc vận kình, hai chân giống như thoát ly khỏi thân thể của mình làm cho hắn không cách nào có thể đứng lên, cả thân dưới khí huyết hoàn toàn tê liệt, không thể khống chế dù chỉ một chút.
Điều này quả thật là không bình thường. Ngô Khổng Huyền lại liên tục vận kình, hai chân cuối cùng cũng có một chút cảm giác, nhưng lại vừa tê vừa đau đớn, hắn liền hiểu rằng xương cốt cùng cơ thịt, thần kinh trong cơ thể vì bị áp lực quá kịch liệt nên đã tổn hao nghiêm trọng.
"Ồ? Không thể tưởng được công phu dậm chân trong Bát Cực Quyền của Ngô sư phụ lại thâm hậu tới như vậy, ngay lập tức di chuyển trọng tâm, lại đem toàn bộ lực lượng trong một quyền của ta đưa xuống dưới chân. Đón đỡ được một quyền của ta, hai chân bị thương, nhưng nội tạng cùng xương sống đều không có vấn đề gì, xem ra ta đã nhìn lầm, vốn tính rằng một quyền này sẽ khiến cho xương cột sống của ngươi xuất hiện một vài vết rạn". Âm thanh của Vương Siêu lại truyền đến lỗ tai của Ngô Khổng Huyền.
Ánh mắt của hắn bỗng nhiên ngước lên, nhìn Vương Siêu đang chắp tay đứng trước mặt mình, thật giống như là chưa hề xuất thủ.
"Còn hai quyền, không biết Ngô sư phụ còn có thể tiếp nữa không?" Vương Siêu lại nói.