Khi mà cương côn hung mãnh bổ tới cách đầu Nghiêm Nguyên Nghi chỉ chừng một thước, hai chân Nghiêm Nguyên Nghi xê dịch, thân thể lắc lư mãnh liệt, một tay vươn ra, cái tư thế này thật giống như là đang cưỡi trên một thớt liệt mã, liệt mã kịch liệt lao nhanh, tay nàng bắt vào khoảng không giống như đang khống chế dây cương.
Cánh tay trắng nõn như ngọc của Nghiêm Nguyên Nghi đưa trong hư không giống như đặt dưới thân một con chiến mã vô hình mà giật dây cương lao nhanh tới, toàn bộ lực lượng của liệt mã được tay nàng tiếp nhận, tay đang vương ra của nàng đưa lên chuôi dao Tu La Cự, hai tay cầm đao đưa lên cao.
Xẹt! Một đạo lãnh quang bổ mạnh lên phía trên côn của Liễu Viên Phi. Tiếng cương thiết va chạm, tóe ra dày đặc những tia lửa nhỏ, giống như là phóng pháo hoa. Những người ở gần đó có thể ngửi thấy mùi sắt thép bị thiêu đốt.
Chiêu này của Nghiêm Nguyên Nghi chính là Quan Công Cử Đao trong đao thuật thời Xuân Thu, nhưng mà Nghiêm Nguyên Nghi cầm đao cũng không có uy mãnh như là Quan Công, mà thay vào đó thì nhiều hơn một loại phiêu dật phóng khoáng, toàn bộ lực lượng tập trung vào một điểm, quỹ tích đường vòng cung quỷ dị, thật giống như là đang vận dụng kiếm thuật.
Đao côn giao tiếp! Thanh âm lại lập tức vang lên. Sau khi một côn của Liễu Viên Phi bị Nghiêm Nguyên Nghi tiếp được, cũng không hề ngừng lại mà lại phát ra âm thanh như vượn hót, thân thể áp xuống đất, cả người vòng vèo trên mặt đất như là xà trận. Côn ở trong tay bỗng nhiên biến mất không thấy bóng dáng, sau đó đột nhiên côn xuất hiện từ phía bên trái, đánh thẳng về phái yết hầu của Nghiêm Nguyên Nghi.
Một chiêu này, độc ác vô cùng, chính là sát chiêu Cử Hỏa Liệu Thiên (châm lửa đốt trời) phối hợp với thân pháp Bạch Viên Cổn Địa (khỉ trắng lăng đất) trong Bạch Viên côn pháp.
Nghiêm Nguyên Nghi dường như đã liệu trước một chiêu này, sau khi vung dao thì co hai chân lại, đao hạ xuống, chạm vào mặt đất. Xoay người lui về phía sau, đao kéo trên mặt đất một hoa lửa rất dài.
Một một của Liễu Viên Phi đánh vào khoảng không, thế côn đã hết, tiếp theo Nghiêm Nguyên Nghi theo thế mà vung đao ra. Côn nghiêng đi vòng một đường vòng cung, sau đó quét ngang, chém ngang lưng. Đó là thức đơn giả nhất trong côn pháp, nhưng khí thế cũng mãnh liệt nhất, chính là chiêu Hoành Tảo Thiên Quân.
Một chiêu Hoành Tảo Thiên Quân này vừa được thi triển ra, lập tức trở thành điển hình côn thuật của phần đông võ thuật gia ở nơi này. Khi mà thiết côn quét ngang thì hoàn toàn mất đi bóng dáng, chỉ còn lại một đường màu trắng quét ngang trong không khí.
Người có nhãn lực cao minh dều đã nhìn ra, đường màu trắng kia chính là do vung côn quá nhanh mà tạo thành. Nếu mà bị quét trúng sao với trát đao còn nguy hiểm hơn, cái gì bị quét trúng cũng sẽ bị gãy làm hai đoạn.
Mà một chiêu này, chính là đấu pháp tốt nhất để phá Đà Đao Kế của Nghiêm Nguyên Nghi. Trong đao pháp thì phương pháp để phá thương thuật tốt nhất chính là Đà Đao Kế. Nếu như đối phương đâm tới, thân thể sẽ di chuyển ra sau mà tránh thoát, sau đó một đao lướt xuống là có thể cưa vào thân thể địch nhân, nhưng mà chiêu này của Liễu Viên Phi cũng không phải là thương, mà là Hoành Tảo Thiên Quân, đánh ra với phạm vi rộng, đặc điểm của côn pháp được phát huy tới đỉnh điểm.
"Côn pháp hay lắm".
Nghiêm Nguyên Nghi cũng cảm nhận được sự hung mãnh trong một côn này, nội tâm thâm than một tiếng. Lúc này Tu La Cự trong tay đột nhiên xuất ra. Đâm thẳng về phía mặt đất, đao phong tà tà bức tới. Chính xác đánh lên thế côn đang quét tới, Khi mà côn va chạm với đao phong, tay của Nghiêm Nguyên Nghi đột nhiên xoay tròn, giống như phát lực đạp xe, răng cưa của lưỡi đao kịch liệt kéo trên côn phát ra những đóa hoa lửa, giống như là đang cưa vật liệu bằng thép. Chính là một chiêu Ngư Dược Long Môn của Long hình (cá vượt Long Môn), một côn quét ngang của Liễu Viên Phi lại bị hóa giải. Nhưng mà Liễu Viên Phi cũng không hề buông lỏng, lại phát ra tiếng vượn hót, hoàn toàn triển khai côn pháp, từng côn từng côn đánh về phía Nghiêm Nguyên Nghi Mỗi lần hắn thét một tiếng thì thế côn đánh tới càng thêm hung mãnh. Hoàn toàn giống như một con cự viên cuồng bạo. Mỗi côn đều có uy thế khai thiên lập địa, cao thủ bình thường nhìn thấy uy thế này của hắn tâm thần đều suy yếu đi hơn nửa.
Mà Nghiêm Nguyên Nghi lại múa đao quanh thân, thong dong ngăn cản, nhưng mà đao pháp của nàng cũng không có bổ xuống, mà chỉ dùng hai lực Đà-Lạp(lôi- kéo). Giống như là giằng co, gặp chiêu thì gỡ chiêu, thân thể của hai người hoàn toàn khuất trong những tia lửa do binh khí va chạm.
"Liễu Viên Phi thua". Trong thời gian đao côn va chạm, tia lửa điên cuồng bắn ra hơn mười giây, Vương Siêu lập tức có thể nhìn thấy mỗi lần Nghiêm Nguyên Nghi va chạm cùng Liễu Viên Phi, đều để lại một vết cưa trên côn của đối phương. Hơn mười giây thì đã va chạm hơn trăm lần, trên thân Bạch Viên côn của Liễu Viên Phi vết cưa chồng chất, sớm muộn gì cũng đứt gãy.
Quả nhiên, sau khí Vương Siêu cất lời, Nghiêm Nguyên Nghi đột nhiên bạo xuất đao quang, tia đao này vừa lớn lại vừa dài, giống như là muốn cưa đôi mặt đất.
Xẹt! Cây côn của Liễu Viên Phi bị cưa thành hai đoạn, một đoạn rơi xuống mặt đất.
"Ha ha, kỹ năng của Nguyên Nghi ngươi quả nhiên là cao hơn một bậc". Sau khi côn gãy, Liễu Viên Phi cũng không nản lòng mà cất tiếng cười ha hả, cực kỳ phóng khoáng mà vứt đoạn côn còn lại đi.
Mà Nghiêm Nguyên Nghi cũng ném thanh đao trong tay đi, dường như không cần đến nó nữa, phủi phủi tay, thong dong bước ra.
"Đây là lần cuối cùng mà ta dùng tới đao". Sau khi đánh xong, Nghiêm Nguyên Nghi đi tới bên người Vương Siêu bình tĩnh nói.
"Ừm". Vương Siêu gật nhẹ đầu: "Cô còn có thể giữ lại thực lực, mà chưa xuất ra hết". Tất nhiên là Vương Siêu có thể nhìn ra, lúc mà Nghiêm Nguyên Nghi chiến đấu cùng Liễu Viên Phi thì không dùng tới toàn bộ lượng lượng. Đương nhiên, Liễu Viên Phi cũng không có liều chết mà đánh một trận, nhưng mà đã phát huy ra thực lực chân chính của bản thân rồi.
Trận chiến kế tiếp, lại tiếp tục diễn ra, bởi vì đại hội võ đạo đã trải qua mấy vòng loại bỏ cho nên thành viên tham gia giảm xuống rất nhiều, giờ chỉ còn chừng một phần năm số người lúc đầu.
Năm ngày chiến đấu này, giới võ thuật các quốc gia cũng đã thể hiện ra toàn bộ thực lực của mình.
Người Hoa tất nhiên là bám trụ siêu phàm, mà ngoài ra còn có người Hoa Kỳ, người Châu Âu và một số cao thủ khác. Đại đa số cũng không phải là bị đánh chết, mà là tự động rời khỏi trận đấu. Bởi vì nguyên nhân Y Hạ Nguyên chết mà giới võ thuật Nhật Bản, ai binh trở thành tử binh, hoàn toàn không còn một chút ý chí chiến đấu. Ngược lại, vài vị cao thủ thế hệ trước của giới võ thuật Hàn Quốc vì không gặp phải cường giả Đan đạo cho nên vẫn tử thủ ở tuyến đầu. Một phần cũng nhờ vận khí. Mà hiệp hội yô-ga, hiệp hội Quyền Thái cũng chỉ còn sót lại vài lão tông sư đứng ở cuối cùng. Ngược lại giới võ thuật Hồi giáo còn có vài chục người, đương nhiên trong đó lợi hại nhất là Huobo, vẫn đứng ở đằng trước. Gần như là dã tiến vào mười vị trí đầu tiên.
Đương nhiên, hắn cũng không có đụng phải mấy người Vương Siêu, thủ lĩnh God, Ba Lập Minh.
Ngoại trừ thực lực, thì vận khí cũng là một bộ phận của võ thuật.
Đương nhiên trong đám người Hoa cũng có một lượng lớn bỏ quyền thi đấy, trong đó có cả các cao thủ còn trẻ tuổi Lưu Thanh, Giang Hải, Đái Hồng của Tâm Ý quyền.
Đại hội võ đạo cực kỳ tàn khốc, cho dù là tuyệt đỉnh cao thủ cũng khó mà bảo đảm rằng mình không chết, Trần Ngả Dương cũng chết trận, bọn họ biết mình không thể kiên trì tới tận cuối cùng cho nên đã rút lui.
Võ giả không sợ sinh tử, nhưng mà chết một cách vô ích thì lại là vấn đề khác.
Năm ngày, trọn vẹn năm ngày chiến đấu trong mưa máu, võ thuật gia người Hoa võ cũng chỉ còn có Vương Siêu, Ba Lập Minh, Nghiêm Nguyên Nghi, Phong Thái, Nhạc Bằng, Trần Thái Nhất, Vũ Vận Long, Lưu Mộc Bạch. Còn có Chu Minh, Bạch Tuyền Di, Chu Hồng Trí. Mà trong đám cao thủ trẻ tuổi đồng lứa thì còn Hoắc Linh Nhi, Nhạc Lan Đình, Phạm Khải Tề, Lưu Gia Tuấn, Lạc Tiểu Manh, Vương Hồng Cát, Đàm Văn Đông, Lưu Gia Tuấn.
Điều mà Vương Siêu không ngờ tới chính là: Triệu Tinh Long lại có thể có mặt trong đó, đã trải qua vài trận chiến đấu nhưng không bị loại bỏ, trong đó có một vị cao thủ Hóa kình, vậy mà hắn vẫn có thể chiến thắng
Vương Siêu quen biết Triệu Tinh Long cũng đã tám năm rồi, tám năm này cuối cùng Triệu Tinh Long cũng đã trở thành một cao thủ Hóa kình.
"Vốn dự định rằng đại hội võ đạo lần này phải tiến hành trong một tháng, nhưng mà sự tàn khốc lại vượt xa tính toán của con người, mới chỉ diễn ra năm ngày mà bốn phần năm thành viên đã rút quyền thi đấu rồi. Giờ đây chỉ còn không tới một trăm vị".
Sau khí chấm dứt năm ngày chiến đấu, một vài tư liệu được đặt trên mặt bàn.
"Đương nhiên, đại hội võ đạo lần này cực kỳ tàn khốc, vượt xa ngoài dự liệu của tôi, nếu như có thể diễn ra một lần nữa, tôi tuyệt đối ẽ không đồng ý tổ chức một lần luận võ như vậy nữa". Liêu Tuấn Hoa đứng ở bên người gia gia của Tiểu Bảo báo cáo, lão nhân cơ trí này cũng không ngờ rằng để cho võ thuật gia môn lại phóng tay chém giết lại có thể tạo thành kết quả tàn khốc như vậy.
"Phong Thái, Nguyên Nghi còn có thể tiếp tục tham gia sao?"
"Vâng". Liêu Tuấn Hoa bất đắc dĩ trả lời một câu.
"Ài, Võ thuật gia môn!.. Ta đã cảm giác rằng, sự tàn khốc mới chính thức bắt đầu, thời gian kết thúc của đại hội võ đạo sẽ có sự tàn khốc không tưởng tượng được, giờ đây đã đến tiến vào thời điểm cuối cùng rồi...." Bạn đang xem truyện được sao chép tại: truyenggg.com chấm c.o.m
Trận mở màn trong ngày thứ sáu của đại hội võ đạo, lại là một trận long tranh hổ đấu:
Nhạc thức tán thủ: Nhạc Lan Đình.
Trung Quốc Đường Môn: Hoắc Linh Nhi.