"Nữ nhân này, quả thật quá lợi hại!"
Cảm thấy được thủ pháp "Đại điêu sát lang" của Phong Thái hoàn toàn khống chế được bản thân mình, trong lòng Lưu Mộc Bạch tràn đầy sự tuyệt vọng. Phong Thái càng ngày càng cao thâm khó lường, một thủ pháp này, xuất trảo làm ngoại cương chấn động đồng thời kèm theo tiếng gió rít. Dường như lúc nào cũng có thể phát ra được nội cương. Trong tai Lưu Mộc Bạch nghe rõ mồn một âm thanh huyết dịch toàn thân của Phong Thái dâng trào.
Đối mặt với sát chiêu, trong lúc khẩn cấp, hắn hét lớn một tiếng, thi triển ra hết các thế võ của bản thân, một thức "Kim thiền thoát xác" mới gắng gượng né được trảo này.
Nhưng một trảo này của Phong Thái để theo lấy thân pháp "Kim thiền thoát xác" lại đột nhiên xảy ra biến hóa. Trảo thế biến đổi, đang từ dưới lên đột ngột chuyển sang ngang, trong nháy mắt cánh tay đổi hướng, thành "Xanh thiên chủy" thụi thẳng vào lưng của Lưu Mộc Bạch. Text được lấy tại TruyenGGG.Com
Ầm ầm!
"Xanh thiên chủy" bạo phát, tay của Phong Thái chưa đến gần người Lưu Mộc Bạch thì thanh âm của luồng không khí đã vang lên, giống như tiếng dòng suối trở mình lại giống như tiếng nước đang đun sôi.
Nghe thấy âm thanh này, không cần phải nhìn mà trong nội tâm cũng cảm nhận được loại khí tức nóng hầm hập như nước sôi.
Dùng "Xanh thiên chủy" của Tam Hoàng Pháo Chùy đánh đến trình độ này, thì Phong Thái đã đạt tới đỉnh cao.
Lúc này ngay cả người có nhãn lực thấp cũng nhận ra với trận đấu với Y Hạ Nguyên, đã làm cho vị cao thủ tuyệt đỉnh này một lần nữa có bước đột phá.
Tam đại chủy thế của Tam Hoàng Pháo Chủy gồm có "Củng thủ chủy", " Xanh thiên chủy", "Lập địa chủy", ở trong tay của Phong Thái chả khác gì uy lực của đại tông sư Lý Nghiêu Thần được tái xuất trở về, thậm chí là có phần hơn chứ không có kém.
"Không xong rồi!"
Vừa mới sử "Kim thiền thoát xác" để né thế trảo "Đại điêu sát lang", Lưu Mộc Bạch còn chưa hoàn hồn thế mà nguy hiểm lại sắp đến.
Lưu Mộc Bạch tuyệt đối không ngờ rằng Phong Thái có thể bức bách hắn liên tục như vậy. Nữ nhân này quả thực là khó chơi.
Một tiếng gầm giận dữ vang lên, Lưu Mộc Bạch trở mình, vậy mà nguy cơ lại cận kề. Đúng là ngàn cân treo sợi tóc. Hắn vội thi triển thân pháp tuyệt đỉnh"Thiềm thử đại phiên bối" mãnh liệt vượt qua "Xanh thiên chủy" của Phong Thái.
Nhưng hai lần né này lại làm hắn rơi vào thế hạ phong!
"Công phu tốt"
Nhìn thấy trong nháy mắt mà đã xảy ra nhiều biến hóa, Vương Siêu không thể không thốt lên tán thưởng.
"Phong Thái thật đúng là rất lợi hại!" Hoắc Linh Nhi gật nhẹ đầu.
"Ta không phải nói Phong Thái mà là đang nói Lưu Mộc Bạch. Hai chiêu này của nàng ta, đến ta cũng phải tổn hao sức lực mới có thể ứng phó được. Lưu Mộc Bạch lại có thể né được với một chiêu Kim thiền thoát xác và Thiềm thừ đại phiên bối cũng có thể coi là chút tuyệt kĩ. Nhưng vẫn thật đáng tiếc, tiếc là Phong Thái vẫn cao hơn một bậc." Vương Siêu nói.
Lúc này, Phong Thái đã hoàn toàn triển khai thế công, Tam Hoàng Pháo Chủy được thi triển toàn lực, tứ phía xuất hiện quyền ảnh, mặt đất không ngừng chấn động, kình phong không ngừng rít lên.
Lưu Mộc Bạch đã không còn sức chống đỡ, ngay cả phản công lại cũng không thể. Nhưng cho dù là truyền nhân của Âm Phù Thương, thiếu tướng quân đội hay cao thủ Đan kình cũng không thể bị tiêu diệt, giống như là miếng da trâu dai nhách kia vậy. Bất luận là bị cái gì nện vào đều có thể chống đỡ được.
Tuy bên ngoài mà nhìn thì hắn chỉ như đốm lửa trong gió bão, tùy thời muốn tắt nhưng lại không thể dập tắt được.
Điều càng cổ quái là mỗi khi Phong Thái thi triển ác độc, hắn lập tức hướng bước chân sang bên, tạo thành thức "Thiềm thừ đại phiên bối" tung mình ra xa, né tránh công kích.
"Lưu Mộc Bạch kẻ này thật ngoan cường, nếu như Phong Thái có thể bạo phát liên tục ba thúc Loạn Tiễn Đả như vậy..., nhưng Phong Thái lại không có công lực này." Hoắc Linh Nhi nghĩ thầm trong bụng.
Hình như tâm tư của Hoắc Linh Nhi có chút ít cảm ứng vi diệu, trong tràng Phong Thái đang phát ra âm thanh dài, bạo phát như tiếng kêu của phượng hoàng, lần nữa thi triển ra Cửu quyền từng đánh gục Y Hạ Nguyên, từng quyền được tung ra nặng nề như chiếc đỉnh trăm cân.
Cửu quyền vừa xuất, uy lực của nó làm đối phương đờ người ra muốn né cũng không được. Đành phải giơ tay lên chống đỡ, một luyện ngăn cản được tám quyền, còn quyền cuối cùng làm khí huyết của hắn bị chấn động đẩy ngược lại mà tán loạn.
Do vậy, hắn lập lại chiêu cũ "Thiềm thừ đại phiên bối"
Nhưng hoàn toàn không thể dự liệu được quyền cuối cùng của Phong Thái, nàng giương lên trên, rồi lại chuyển sang trái, cước bộ nhanh như thoi, mãnh liệt biến hóa "Phản bối đao" chém xuống lưng của Lưu Mộc Bạch.
Phù Phù
Lưu Mộc Bạch trở mình tránh không kịp chiêu này chẳng khác gì một con cóc nhảy dựng lên, hắn vừa đập lưng xuống đã làm mặt đất rung lên.
Sau một đao chém lật người Lưu Mộc Bạch, Phong Thái không tiếp tục động thủ, liền lui về phía sau đứng tại đó.
Phong Thái vừa lui vài bước, lập tức toàn thân hắn động đậy, nhảy bật dậy cứ như là không có thương thế nào cả. Nhưng mặt đầy huyết hồng, từ mắt, mũi, miệng, tai chảy ra tia huyết dịch làm người khác cảm giác thương thế của hắn không nhẹ tí nào.
"Phong Thái ngươi quả nhiển rất lợi hại, đúng là đệ nhất cao thủ Bắc Kinh,ta xem các ngươi giao thủ không biết là ngươi vẫn còn rất phong độ."
Lưu Mộc Bạch nói xong, cước bộ ước chừng còn vài bước là muốn xuất tràng.
"Một vị đã bị loại, bây giờ chỉ còn lại tám người."
" Ở dưới này đều là những người có thể sẽ bị loại, cao thủ tuyệt đỉnh đều là người Hoa, xem ra công phu Trung Quốc đích thực là"
"Không biết là vị cao thủ tuyệt đỉnh Huobo của Ả Rập có thể bị loại không? Hắn hiện tại vẫn còn trong thập đại cao thủ."
" Cược cho hắn là bao nhiêu?"
"Sòng bạc ở chợ đêm quốc tế, cho hắn 20 tỷ USD."
"Người cao nhất là ai?"
"Đương nhiên là trận chiến của God với Vương Siêu, nghe nói một số người kế thừa Hội đoàn Đầu Lâu của nhà Rockefeller đang trực tiếp thao túng sòng bạc. Mà hình như có một số lượng lớn tiền của Đường Môn cũng được rót vào. Trận chiến này thắng hay bại rất có thể tạo thành sự chấn động với hàng trăm tỷ USD, mà có thể trên thế giới ngay lập tức sẽ xuất hiện một đại phú hào.
"Tiếp theo là ai?"
"Tiếp theo tất nhiên là tiểu thư nhà họ Hoắc đồ đệ của hắn rồi, sẽ mở hai ván cược lớn, một là cược cho nàng tiến vào 10 người, một là cược cho nàng tiến vào 5 người! Trong đó một lượng lớn tiền là của Hoắc gia.
"Được, đến lượt của Huobo, nghe nói Quốc vương Jordan, Quốc vương Saudi đều âm thầm tới đây cổ vũ hắn. Không biết hắn còn cầm cự được bao lâu."
Sau khi Phong Thái đánh bại Lưu Mộc Bạch, khắp nơi trên thế giới đều xôn xao về hai thứ, thứ nhất là đánh bạc, hai là chờ mong giao thủ giữa Vương Siêu và God.
Nhưng ngoài hai chuyện này ra, còn có việc đáng được quan tâm đó là Huobo cao thủ tuyệt đỉnh truyền nhân chính tông võ thuật cổ Ả Rập của Sơn Trung Lão Nhân.
Đại hội võ đạo quy tụ rất nhiều những cao thủ tuyệt đỉnh. Ngoài một bộ phận người Hoa siêu phàm còn lại, thì chỉ còn sót lại mỗi một dòng họ này.
Không ai có thể biết được liệu vị cao thủ tuyệt đỉnh của thế giới võ thuật Ả Rập sẽ đi được tới đâu? Có thể xông thẳng vào 5 người còn lại được hay không?
Nhưng chắc chắn không thể nghi ngờ hắn đã trở thành một tiêu điểm của các dân tộc trên toàn thế giới phá vỡ sự độc quyền của võ thuật Trung Hoa.
Kết thúc cuộc chiến giữa Lưu Mộc Bạch và Phong Thái xong còn diễn ra mấy cuộc chiến nữa, kết quả không có gì bất ngờ. Các cao thủ Hóa kình nước ngoài không thể nào bóp nghẹt được cao thủ trẻ tuổi Đan kình người Hoa, ngược lại còn bị xóa sổ rất gọn gàng, kẻ bị giết, kẻ thành tàn tật.
Sau mấy trận đấu, cuối cùng đã đến trận giao thủ đang được mong đợi.
Hassan Huobo
Nhạc Bằng
Hai người xuất tràng, nhất định sẽ phải có một vị trí trong mười người.
Nhạc Bằng thượng tràng, hoàn toàn không hề có phong thái 'phi dương bạt hổ ngã vi hùng' như lúc ban đầu ở đạo trường quốc thuật Nam Dương Đường Môn. Nhưng khí thế của hắn không có chút nào gọi là sa sút vì bị Vương Siêu đánh bại, ngược lại có chút thâm trầm.
Khuôn mặt Nhạc Bằng khắc khổ, gò má nổi cao. Thật giống như một lão nông dân cả đời gắn bó với nghề nông, đồng thời tay của hắn cũng không
như ngọc giống các cao thủ tuyệt đỉnh. Mà là thô ráp sần sùi như vỏ cây.
Mặc cho bất kì ai đứng trước mặt hắn, cũng không hề có cảm giác hắn là một lão nhân tuổi già sức yếu, mà có thể nhận ngay được ở sâu bên trong con người da nhăn nheo tóc đã bạc này đang ẩn chứa một sức sống mãnh liệt như sóng to biển lớn, bất cứ lúc nào cũng có thể bạo phát ra, làm đắm chìm con người, khiến người gặp họa ngập đầu.
"Nhạc Bằng từ sau khi bại trong tay ta xong, cuối cùng Khô Thiền đã đại thành rồi, hắn đang ẩn giấu sự ngông cuồng của Đại Bằng quyền bên trong đó thôi."
Đâu chỉ Vương Siêu có thể nhìn ra đạo lí này.
Huobo cũng là một cao thủ rất mẫn cảm, vừa đứng trước mặt Nhạc Bằng, hắn không có nói lời nào, các cơ bắp của toàn thân căng lên, điều chỉnh từng khối từng mạch máu, bắp thịt, gân cốt, da đến trạng thái tốt nhất sẵn sàng nghênh chiến.
Nhạc Bằng khép mắt lại, không để ý đến, làn khô da trên người hắn dần dần trở nên chắc nịch, dần dần sung huyết trở nên cứng chắc.
Trong giờ khắc trước trận đấu quyết định này, hai người không ai nói với ai, ánh mắt cũng không nhìn đối phương, chỉ lo đến việc vận công. Dường như là giữa hai người lạ với nhau.
Trạng thái trầm mặc này, đã mở đầu cho cuộc chiến giữa hai cao thủ.
Một khắc trước tiếng chuông, con mắt của hai người từ đầu đến cuối đều không nhìn đối phương lần nào, dường như không phải đến là để tỉ thí võ nghệ.
Nhưng đúng vào một giây khi tiếng chuông vang lên, thân thể của hai người chợt nổ, mãnh liệt vận công, quần áo trên người căng cứng, dưới mặt đất bắt đầu xuất hiện những vết rạn nứt.
Sau đó, quyền của hai người cùng lúc đụng nhau.
Va chạm của một quyền, cánh tay của hai người gồng hết mức, thấy rõ ống tay áo bị chật cứng, hai cánh tay vừa bện lại nhau thì từng mảnh vải trên tay bay như hồ điệp
Hai người xuất thủ, chứng thực là quyền cước ngạnh đối ngạnh.
Cứng đụng cứng sau, thì trực tiếp tóm lấy bẻ gãy xương cốt, hai cánh tay lại bện vào với nhau.
Cái mà Nhạc Bằng vận chính là "Tam thập lục thủ đại sách cốt" của Nhạc thức tán thủ.
Còn cái mà Huobo vận cũng là "Tá tứ chi" hung hiểm nhất trong võ thuật Ả Rập.
Huobo cao thủ như vậy, chả khác gì đối mặt với loài tê giác đang phát cuồng, trong nháy mắt có thể xé tung tứ chi của cơ thể, kình lực trên tay hắn còn hơn cả đại đao hung ác của đồ tể.
Ánh mắt các cao thủ trên toàn tràng đều hiển lộ sự sợ hãi, hai cao thủ vẫn đang quần đấu.
Hai bên đánh nhau, không có kịch liệt, cũng không có nhảy lên xuất quyền, hai tay liên tục phản trảo, hai người xoay đi xoay lại, chân của hai người lúc co, lúc gập, giằng co lẫn nhau.
Nhìn thật không giống như hai cao thủ tuyệt đỉnh đang giao đấu, mà giống như hai tên côn đồ đang lôi kéo đánh nhau.
Nhưng lúc này, hung hiểm chợt phát sinh, trong lúc hai người xoay qua xoay lại, Huobo tựa hồ có phần không chịu được, thân thể đột nhiên hơi bị mất trọng tâm, Nhạc Bằng nắm ngay lấy cơ hội này, hai tay xoay ngược lại, lưng xoay lại, đồng thời cước hạ một câu, một triền, hướng phía trước một quỵ, một xung.
Roạt!
Tiên huyết cuồng phun!
Nhạc Bằng chạy cách khỏi mười bước chân, một tay của Huobo, một bên đùi của hắn bị rơi xuống.