Quyền thuật đến "Luyện hư hợp đạo" là đưa bản thân tiến nhập cảnh giới "Chí Hư Chí Vô", lúc bất động thì trong lòng tịch mịch trống không, tâm không chút gợn; còn khi có chuyện bất ngờ xảy ra, tuy không thấy không nghe nhưng vẫn cảm giác được mà tránh né. Trung Dung có câu "Đạo luyện đến chí thành thì có thể biết trước", chính là ý này.
Đạt đến mức chí thành, ba phái quyền thuật ta chỉ biết có bốn người, Lý Lạc Năng tiên sinh của Hình Ý, Đổng Hải Xuyên tiên sinh của Bát Quái, nhị vị Dương Lộ Thiền và Võ Vũ Nhượng tiên sinh của Thái Cực. Bốn vị này đều đến bậc tri giác "Bất Kiến Bất Văn" (không nghe thấy nhưng có thể dự cảm).
Những vị còn lại đều chỉ ở mức tri giác thấy nghe mà thôi. Nếu bên ngoài có sự gì bất ngờ, chỉ cần mắt nhìn thấy tai nghe được, bất kể là đến nhanh thế nào họ cũng có thể tránh né.
Luyện võ dù đã nhập vào hư cảnh nhưng chưa đạt đến Chí hư, vẫn không thể có được trình độ Bất kiến bất văn.
Người luyện quyền những phái khác, nghe nói cũng có vị đạt đến cảnh giới này, nhưng vì chưa rõ danh tính nên không chép vào đây.
(Trích "Hình Ý Từ Chân" của Tôn Lộc Đường).
..........................
"Các thế lực người Hoa hải ngoại bao gồm rất nhiều bang hội, xã đoàn, liên minh, đan xen phức tạp, công khai có phi pháp có, có cả lính đánh thuê. Thậm chí ở châu Âu còn có một tập đoàn Hoa kiều trực tiếp gia nhập EU, hơn nữa còn ngầm thao túng các hội nghị cao cấp của Trung ương tổ chức này. Điều đó cũng giống như người Do Thái có thể thao túng các cuộc bầu cử Tổng thống Mỹ."
"Mọi người đều nói dân Do Thái là chủng tộc ưu tú, thực ra người Hoa cũng không hề thua kém, huống hồ người Hoa ngoài truyền thống còn có Tổ quốc, hàng nghìn năm nay luôn đứng sừng sững ở phương Đông, chưa từng bị lật đổ."
(hihi có đúng hem chỉ?)
.....................
Thanh Đảo, Sơn Đông.
Gió biển thổi nhẹ, mang theo hơi mát thổi vào khu biệt thự hào hoa nằm ẩn mình trong rừng. Những giọt mưa li ti rơi xuống, bao phủ trên biển một màng sương mờ, như trong giấc mộng ảo đầy thi vị.
Liêu Tuấn Hoa đứng trong đình hóng gió rộng giữa sân biệt thự, tận hưởng làn hơi nước từ biển nhẹ thổi qua, tâm tình hết sức thư thái.
"Giai Giai, kế hoạch làm phim của cô e là không thể hoàn thành đâu, nó còn khó hơn đến Iraq làm phóng sự chiến trường đó!"
"Tôi không sợ!" Chu Giai hất đầu vẻ kiên cường, nhìn sang Vương Siêu bên cạnh.
"Được rồi, cũng không phải chuyện một sớm một chiều, cứ từ từ tính cũng được mà..." Vương Siêu không muốn tranh luận, bèn chuyển đề tài: "Liêu tổng, chúng ta nói chuyện võ công đi. Giai Giai thật ra công tác cũng có khó khăn riêng... À, không biết Chu lão tiền bối quyền thuật đạt đến cảnh giới nào rồi?"
"Sư phụ tôi lúc trẻ công phu đã tiến vào hóa lực, cả tâm và ý đều tu luyện đến hư cảnh, chỉ cần tai nghe thấy mắt nhìn đến, cho dù tấn công nhanh đến đâu cũng có thể tránh kịp, bao gồm cả súng đạn bình thường. Sư phụ đã nhiều lần ra chiến trường, nhưng chưa hề bị trúng đạn."
"Tâm và ý tu luyện đến mức Luyện thần hoàn hư, đây là bậc tri giác nghe biết" Vương Siêu trầm ngâm một lúc: "Theo Hình Ý Từ Chân của Tôn lão gia thì đây là cảnh giới thứ cấp, trên đó còn có cảnh giới chí hư Bất kiến bất văn mà vẫn cảm giác được để né tránh, không biết Chu lão tiền bối nay đã đạt đến chưa?"
"Trong quyền thuật, cảnh giới Chí hư là cảnh giới tối cao, cũng là đỉnh cao của việc tu luyện tâm ý..." Liêu Tuấn Hoa cười cười: "Không phải Tôn lão gia đã nói trong sách sao, trong đời Lão gia chỉ biết qua bốn người có khả năng tiên tri như vậy. Sư phụ tôi bây giờ cũng chưa đạt đến cảnh giới ấy, đại khái là tâm và ý muốn đạt đến cảnh giới chí hư còn phải dựa vào cơ duyên, không phải chỉ nhờ vào tu hành của bản thân mà được!"
"Điều này không sai, Trung Dung của Nho giáo không phải đã nói "Đạo đạt chí thành có thể biết trước" sao? Trong lịch sử, một số đại nho hiền giả tâm ý tu dưỡng đến đỉnh điểm, tuy sức trói gà không chặt nhưng lại luôn có thể tiên tri tránh được nguy hiểm." Vương Siêu đáp lại, chí khí dâng lên như mặt trời buổi sáng, sắc mặt hồng hào, thần thái rạng rỡ.
Tuy hôm nay mưa bụi mịt mù nhưng hắn vẫn cảm giác được, mặt trời đang dâng lên ở bên ngoài. Tâm và ý phối hợp cùng quy luật và cảnh ý lên xuống của mặt trời mặt trăng, đã có thể tự nhiên bộc phát mà không cần cố ý tìm kiếm.
"Những lý luận đó đối với bậc tôn sư có lẽ rất bình thường, nhưng chúng ta càng nói càng mờ mịt, không thể hiểu nổi. Giống như nông dân thập niên sáu bảy mươi, không thể tưởng tượng con người có thể lên mặt trăng, luôn cho rằng nơi đó chỉ có Hằng Nga và chú Cuội... Cảnh giới hiện nay của tôi so với các bậc đại sư đó cũng như những người nông dân kia thôi. Có điều tôi thấy hình như anh đã lĩnh ngộ được gì đó, sự thay đổi khí chất tinh thần hằng ngày đều rất có quy luật?"
Liêu Tuấn Hoa và Vương Siêu ở bên nhau cả ngày, anh ta cũng cảm thấy chàng buổi sáng sớm khí chất nổi lên, buổi trưa thu lại giữ chặt đống mở động tĩnh tùy thời, lúc trời chạng vạng tốt thì nhàn tản thung dung, ban đêm thì thanh u, yên ắng. Thần thái hơi khí thay đổi có quy luật như vậy thật là kỳ diệu.
"Thu nhặt tinh hoa của mặt trời mặt trăng, đây chẳng qua chỉ là đạo lý dưỡng sinh cơ bản nhất mà thôi."
Đối với bằng hữu trong quyền thuật, Vương Siêu chân thành không chút giữ gìn. Đường lối tu luyện hoặc tự tìm tòi hoặc do người khác chỉ cho, nhưng muốn thành công đều phải do mình tự thực hiện.
Cũng giống như cùng một buổi sáng, Thanh Đảo thì mịt mờ mưa bụi nhưng Singaporre lại nắng sáng huy hoàng.
Trần Ngãi Dương đang chậm rãi luyện Thái Cực Quyền dưới bóng mát hàng cây. Động tác y một đến một đi, từ trái sang phải rồi lại từ phải quay trái, liên tục như dòng nước chảy.
Ánh nắng chiếu qua tán cây soi xuống, trên người y hiện lên những chấm sáng, dao động theo cơ thể như những chiếc vảy vàng.
Um, um, um... Một loạt âm thanh nửa như bò rống nửa như ếch kêu từ bụng, ngực và các khớp trên toàn thân y vang lên. Chính là "Điêu Thiềm Kình" tinh túy bí truyền trong Thái Cực Quyền.
Theo động tác của Trần Ngãi Dương, tiếng kêu cứ liên tục phát ra khiến mấy con chim sẻ giật mình bay tung, nhảy qua nhảy lại.
Bỗng cả người y nhẹ nhàng bật lên, hướng về một cây to bên cạnh, không dùng tay chân mà cả người dính vào trườn lên, cội cây to một người ôm thẳng đứng.
Đây là thân pháp "Ly Miêu Thượng Thụ" trong Thái Cực Quyền, khi thi triển phảng phất cả người hóa thành một con mèo to tướng.
Trườn hai ba cái, bỗng nhiên lăn một cái, hai bàn tay Trần Ngãi Dương phối hợp, một duỗi một tóm, chộp đúng một con chim sẻ vừa giật mình bay lên vào lòng bàn tay, nắm lại nhè nhẹ rồi trườn xuống.
Động tác nhanh nhẹn nhẹ nhàng, khiến người xem phải trầm trồ thán phục.
Xuống đến đất, y mở lòng bàn tay mình ra. Con chim vội vã bay lên, nhưng đúng khoảnh khắc nó đập cánh thì từ lòng bàn tay Trần Ngãi Dương phát ra ám kình nhu hoà, triệt tiêu sức thăng không của nó.
Sau đó y lại hất tay, tung con chim lên vai. Xoay chuyển trên dưới, đứng lên ngồi xuống, con chim vẫn bay loạn sát người. Mỗi lần con chim sắp dứt ra bay lên, Trần Ngãi Dương đều cảm giác chính xác, phát ra ám kình kéo nó trở lại.
Dần dần, con chim như chỉ lòng vòng lượn quanh người Trần Ngãi Dương, không thể bay xa được.
Đột nhiên một tiếng ễnh ương kêu to, Trần Ngãi Dương thu nhanh công phu, con chim giật mình rơi xuống đất.
Y nhặt con chim lên, vuốt nhẹ vài cái. Con chim tỉnh ra, bay vụt đi, chốc lát đã trốn vào tán cây.
"Chúc mừng Thiếu gia, rốt cuộc anh đã có thể đưa Thái Cực Kình Quyền tản khắp toàn thân, tiến vào giai đoạn Hóa kình!" Một nam nhân tướng mạo khôi ngô bước tới. Người này có khuôn mặt hơi tròn, lông mày thưa thớt nhưng vóc dáng hệt như được dao cắt từ đá, hết sức mạnh mẽ cứng rắn.
Gã chính là cánh tay phải của Trần Ngãi Dương, cũng là một cao thủ Đàn Toái Vĩnh Xuân Quyền, Lâm Lập Cường.
"Là do năm trước lúc giao lưu với đại sư Vương Siêu người chiến thắng Trương Uy, kiến thức quyền thuật sâu sắc của anh ta gợi mở nhiều cho ta. Hôm nay xem như ta mở được cánh cửa cuối cùng, tiến nhập vào cảnh giới mới. Đúng rồi, hôm nay lão gia xuất viện triệu tập cuộc họp, bên đó có động tĩnh gì không?" Trần Ngãi Dương hỏi.
"Tin tức vừa nhận được sáng nay, Trần Tân mới từ Mỹ về lại mất tích tối qua, giờ vẫn chưa tìm thấy, có điều cũng không ai quan tâm!" Trên mặt Lâm Lập Cường thoáng qua vẻ khinh miệt.
"Gia tộc nào cũng có hạng tử đệ hư hỏng, muốn tất cả đều giỏi giang tài ba, khó lắm..." Trần Ngãi Dương đi đến rửa tay dưới vòi phun: "Kệ hắn, chắc là chạy đi đâu đó ăn chơi rồi. Lão gia không để ý thì chúng ta cũng không cần quan tâm. Đi, chúng ta đến tổng bộ!"
Đại sảnh tổng bộ Tập đoàn Trần thị...
Một lão nhân tóc bạc trắng ngồi trên xe lăn, thân hình gầy gò, mắt trũng sâu, nhưng ánh mắt lúc nào cũng sáng rực. Đẩy xe là một phụ nữ trung niên, bên cạnh còn có bốn nam nhân cao tuổi ăn vận chỉnh tề, phía sau là mười mấy người đứng xếp hàng, đều là nhân viên cao cấp của Tập đoàn Trần thị.
Lão nhân chính là Trần Lập Ba, lãnh đạo tối cao của Tập đoàn.
"Ngãi Dương, A Lệ, Đại Quyền, chúng đến chưa?" Trần Lập Ba hỏi bằng một giọng già nua.
"Xe đã đến bên ngoài, họ vào ngay bây giờ!" Một trong bốn lão nhân bên cạnh đáp khẽ.
"Ừm... đợi chúng một chút, không cần vội!" Trần Lập Ba đưa mắt nhìn một lượt căn phòng họp sang trọng, những gương mặt cung kính xung quanh đoạn khẽ khép mắt, không biết đang nghĩ gì.
Tiếng bước chân nhẹ nhàng nhưng vững chãi vang bên tai, Trần Lập Ba mở mắt. Trần Ngãi Dương xuất hiện ngoài cửa.
"Ngãi Dương, qua đây thúc công nhìn xem nào!" Với đứa cháu đã giành nhiều thanh danh cho gia tộc này, Trần Lập Ba xem ra rất quý mến.
"Ngài Thomas, xin mời, ông tôi ở trong!"
Đúng lúc đó lại có tiếng bước chân, nhóm Thomas, Trần Lệ, Trần Đại Quyền cùng bước vào, phía sau còn có một cô gái áo tía toát lên một vẻ rất thần bí.
"Trần tiên sinh, chúc mừng ông đã bình phục!" Thomas lên tiếng trước. Vốn là quan chức kinh tế cao cấp của EU, cũng có nhiều cuộc làm ăn lớn với Trần thị, gã và Trần Lập Ba không lạ gì nhau.
"Thomas tiên sinh, anh đến Singapore có chuyện gì vậy?" Trần Lập Ba khẽ nghiêng người trên xe lăn, thái độ rất lịch sự nhưng trong mắt lộ vẻ nghi ngờ lớn.
"Hôm nay là ngày kỷ niệm trong nội bộ gia tộc, ngài Thomas có thể đợi chút nữa được không? Tôi sẽ sắp xếp chỗ nghỉ cho anh, buổi trưa bàn chuyện làm ăn, buổi tối xin được chiêu đãi các vị?"
"Không không Trần tiên sinh, tôi hoàn toàn không có ý can thiệp vào chuyện nội bộ gia tộc ngài mà là vì chuyện khác. Một thầy dạy võ của chúng tôi nghe nói Trần gia có vị đại sư võ học tên Trần Ngãi Dương, giỏi võ thuật và giao đấu, sinh lòng yêu mến muốn đến giao lưu thôi. Tôi chỉ là người dẫn đường, sự việc chỉ đơn giản có vậy, không ngờ lại gặp cuộc họp gia tộc các ngài... Không biết ngài Trần Ngãi Dương có đây không?"
Trần Ngãi Dương công phu đã tiến vào Hóa kình, có thê tự nhiên phân biệt được mạnh yếu, vừa nhìn đã chú ý đến nữ nhân áo tía.
Chỉ vì áp khí trên người cô ta không biểu lộ thật mạnh mẽ... "Có thể là võ công đã đến ám lực, không biết có phải là cao thủ Trần Lệ mời đến đánh bại mình tại trận không? Họ muốn giở trò trước mặt lão gia...?"
Trần Ngãi Dương đã đoán đúng âm mưu của đám Trần Lệ. Nếu y bại trận dương trường thì danh tiếng sẽ lập tức tan vớ, Lão gia dù muốn chỉ định là người thừa kế cũng phải nghĩ lại.
"Hóa ra là bằng hữu trong giới võ thuật! Đã chủ ý tìm tôi giao lưu thì không cần phải chọn lựa làm gì, cứ tiến hành ở đây đi!"
Sau khi thành danh, Trần Ngãi Dương đã quen nhận những lời khiêu chiến, vì thế y cũng không khách khí, bảo đánh là đánh ngay tắp lự.
Đối với những chuyện về võ học y có đủ tự tin, dù trước mặt Trần Lập Ba y vẫn là một Đại sư Thái Cực Quyền.
"Được, có phong độ của người chèo chống lắm!" Với sự quyết đoán của Trần Ngãi Dương, Trần Lập Ba rất tán thưởng.
"Mọi người tản ra! Đẩy ta đến lầu hai, để lão già ta cũng xem trận tỉ võ này, những người không phận sự đi cả đi!" Chỉ một câu ra lệnh, đại sảnh lập tức không còn một bóng người của Trần thị.
"Võ sư, đã bắt đầu được chưa?" Thomas hỏi nhỏ.
"Anh cũng tránh ra đi!" Cô gái áo tía bật móng tay, trên mặt thoáng lộ ra vẻ đáng tiếc.
Đoàn tùy tùng lên lầu hai, đại sảnh rộng rãi chỉ còn lại hai người.
"Luyện võ muốn tiến vào nhập hóa, ngoài tư chất tài năng, thầy giỏi truyền đạt, chuyên cần khổ luyện, còn cần có cơ duyên. Anh có thể tiến vào nhập hóa trước ba mươi tuổi quả là nhân vật thiên tài, tám mười năm nữa có lẽ cũng là một Đại tôn sư võ học, thực đáng tiếc...!"
"Hừm..." Nghe lời cô gái áo tía, Trần Ngãi Dương nhíu mày, tâm thần ngưng tụ, khí lực toàn thân nhanh chóng dâng cao đến đỉnh điểm.
"Cô tên gì?"
"Tôi họ Đường, động thủ đi!"
Chính là Đường Tử Trần mà Vương Siêu đang ngày mong đêm nhớ. Đáng tiếc, trận tỉ võ này hắn đang ở Sơn Đông xa đến vài vạn dặm, không hề biết chút gì. nguồn truyenggg.com
Trần Ngãi Dương không phí lời, bởi trước khi đấu kỵ nhất là nhiều lời.
"Được!" Mũi phì ra một tiếng, y động thân, cả người như con ếch lớn xộc ra từ bụi cỏ, phốc một cái đã vượt qua tám mét đứng trước mặt Đường Tử Trần, một chiêu Thủ Tiên Phản Thân Trừu Kích tung ra.
Thân hình xẹt qua không khí rít lên tiếng xé gió, hệt như một đoàn xe chạy nhanh dậy lên làn sóng khí và lực, mấy người đứng gần trên lầu hai thậm chí bị thổi bay cả áo.
Thủ Tiên tung ra... Rầm! Tiếng nổ dữ dội như lốp xe bị vỡ.
Cường lực mạnh mẽ đến mức ấy, thực sự khó ai chống đỡ được.
Thái Cực luyện đến tối nhu, khi đánh ra sẽ mạnh nhất thiên hạ. Dùng nhu dưỡng cương, càng âm nhu càng có thể phát ra lực mạnh nhất.
Nhóm Trần Lệ trên lầu cùng giật mình... Không thể nghi ngờ, cho dù trước mặt là bê tông cốt thép cũng sẽ bị một chiêu công của Trần Ngãi Dương đánh vỡ nát.
Có điều, trước chiêu Thủ Tiên hung hãn Đường Tử Trần lại không hề né tránh, chân dậm mạnh, thân hình nháy mắt căng ra. Hai chân phát lực, nền nhà lát cẩm thạch lập tức lún xuống.
Nền đại sảnh tòa nhà Trần thị đều lát bằng cẩm thạch, bên dưới là lớp bê tông chắc chắn.
Năm ngón tay Đường Tử Trần vòng lại, nắm thành quả chùy rỗng như "Xung Thiên Chùy" trong Thái Cực Quyền. Cú đấm này của cô cũng như bạo phát, như quả cầu sắt từ trong quả pháo lớn nổ ra, ầm ầm vang động, lực chân đạp mạnh đến ngươi trên tầng hai cũng phải lắc lư.
Thế chùy xung thiên hướng thẳng lên, chính diện nghênh đón Thủ tiên công xuống của Trần Ngãi Dương.
Tiên chùy giao kích, toàn thân Trần Ngãi Dương rung lên, chân dậm liền mấy cái, vẫn không lấy hơi mà hai tay đồng thời xuất động, đánh ra như cuồng phong bão táp.
Một hơi mười ba thế tiên của Thái Cực Quyền, cánh tay còn ghê gớm hơn hai sợi roi thép.
Cánh tay còn cách mặt sàn ba bốn thước, tiên lực đã vỗ lên sàn, âm thanh rẹt rẹt dữ dội như một cây roi vô hình quất xuống.
Năm xưa, bậc tôn sư Bát Cực Lý Thư Văn luyện chưởng, một chưởng vỗ xuống, cách mặt đất năm sáu thước cát bụi đã bay tung, có thể thấy tốc độ, lực đạo, lực phát mãnh liệt thế nào. Tiên thế hôm nay của Trần Ngãi Dương cũng hàm ẩn uy thế đó.
Đây mới là cuộc tỉ võ vượt qua giới hạn của cơ thể.
Đối diện với thế công này, Đường Tử Trần vận lực lách nhanh ra, một mạch lướt tám chín mét đến cửa, bay phất lên nhanh như điện xoẹt, hai tay nắm lại thành chùy, đối chọi với thủ tiên của Trần Ngãi Dương.
Chùy pháp của Đường Tử Trần mạnh mẽ, hơi gió nổ tung, mỗi lần phất lực đều phát ra tiếng ầm ầm như sấm.
Sấm phát theo tay, uy lực rõ ràng áp đảo tiên thế của Trần Ngãi Dương.
"Ở đâu ra cao thủ lợi hại như vậy chứ?" Trần Ngãi Dương dùng roi đối chùy, chỉ hai ba đợt là chân khí suy yếu, không khỏi giật mình.
Y lập tức thay đổi đấu pháp, hai cánh tay tung chưởng, trong cương có nhu, dùng Thái Cực Vân Thủ điều tiết lực.
Nào ngờ Đường Tử Trần biến hoá còn nhanh hơn, hầu như tiên tri tiên giác, thân người lúc áp sát lúc tách ra, lúc tránh lúc hợp, lúc ẩn lúc hiện, đột nhiên xoẹt qua cách xa năm sáu mét, rồi bỗng như lửa điện phóng vụt đến.
Thân hình nhanh nhạy vô tỉ, lực cũng trầm hùng vô song, mỗi bước của cô sàn nhà đều nứt toác, đá bắn rào rào chẳng khác một chiếc máy ủi loại nặng đang hoạt động.
Những mảnh đá vỡ văng tung toé, bụi bay mù mịt. Trần Ngãi Dương biết không thể chống đỡ, lùi vội ra sau.
Đường Tử Trần bỗng vút tới như mũi tên, quyền xuất như thương đánh vào ngực Trần Ngãi Dương.
Trần Ngãi Dương vội hất người, tinh thần lập tức tiến nhập trạng thái tập trung cao độ, khí dâng đến huyệt Thái dương, hai mắt loé lên nhìn chằm chằm vào thế quyền của đối thủ.
Đây là công phu thượng tầng trong quyền thuật. Trong mắt y lúc này, mỗi động tác của đối phương đều chậm lại một chút, thực ra không phải đối phương chậm mà vì tinh thần tập trung vào hai mắt nên phản ứng đột ngột tăng lên.
Cơ thể y thả lỏng, bụng co lại, cột sống công xuống, chân bắn ra lui về phía sau, nhanh như cắt lách qua một tấc.
Một tấc này, theo cảm quan và tính toán của Trần Ngãi Dương, dù chiêu công của Đường Tử Trần dùng bất cứ lực gì thì cả khớp và ngón đều phải cách một tấc, không thể đánh trúng.
Đường Tử Trần ba ngón tay quặp lại, hai ngón kia hóa thành thế lưỡi kéo điểm đến. Có điều quả nhiên, ngón điểm này còn cách ngực Trần Ngãi Dương một tấc!
Trần Ngãi Dương là đại võ sư, các khớp trên người dài ra co lại đến đâu đều biết rõ, huống hồ hiện giờ khí lực y đang quán thông lên mắt, cảm giác càng nhanh nhạy. Võ công của Đường Tử Trần dù cao mấy cũng không thể vượt qua sự cực hạn của cơ thể.
Nhưng, trong lúc tự cho mình đã tránh được đòn, đang toan thi triển thế phản công thì bỗng trước ngực Trần Ngãi Dương đau nhói. Cảm giác như có kim sắt thọc qua, khí lực không dâng lên được nữa.
"Rõ ràng cô ta đánh không tới, sao mình lại trúng chiêu? Ám kình đả huyệt? Sao có thể! Cô ta là Dương Lộ Thiền tái thế ư?"
Trần Ngãi Dương đứng khựng lại, ngực áo xuất hiện một vết ướt bằng đầu ngón tay. Mường tượng áo hắn vừa bị một giọt a xít vẩy trúng, vừa động đến liền tan ra thành bột.
Cảm giác đau buốt như bị một lưỡi dao găm đâm vào, không thể động đậy, bởi chỉ khẽ động là vô cùng đau đớn.
"Ngoại gia đốt tay đả trúng một tấc, nội gia cách không điểm trúng một tấc. Sau mười năm nữa có thể ta không còn chế phục được anh, nhưng người Hoa chúng ta, thiên tài như anh chết quả thực đáng tiếc... Ám kình còn có thể luyện được, nhập hóa lại hết sức khó khăn..." Đường Tử Trần cũng đột nhiên dừng tay.
"Thomas, chúng ta đi!" Đường Tử Trần khẽ hắng giọng, bất ngờ xoay người bỏ ra ngoài.
Trần Ngãi Dương đứng sững tại chỗ, nhìn mãi theo hình bóng màu tía đang khuất dần...