Loại chuyện hợp ngủ này, chẳng phải chỉ có trên phim thần tượng mới phát sinh ư? Sao có thể xảy ra trong cuộc sống đời thực của bọn họ được?
Đó chính là suy nghĩ hiện tại của Độ Khánh Thù.
Trên thực tế Khánh Thù luôn cảm thấy mình là một thanh niên ưu tú, ca hát tốt, lại là thành phần nòng cốt của câu lạc bộ âm nhạc, bộ dạng cũng ưa nhìn đặc biệt là cặp mắt to tròn ngây thơ 囧囧. Hơn nữa còn có hai người bạn rất thân thiết là Xán Liệt Bạch Hiền cùng mấy ca ca bên trường đại học. Nhưng tại sao ông trời cứ muốn đày đọa cậu như vậy?
Kí túc xá là một phòng rất lớn, cứ hai người một phòng, vừa vặn đủ đủ ba phòng nhỏ cho sáu người dùng.
Vừa mới bước vào cửa, Bạch Hiền liền dẫn đầu vọt vào phòng gần nhất bên trong. Lúc những người còn lại cùng đi vào thì cậu đã yên vị trong phòng nằm trên giường lăn lộn.
Xán Liệt cảm thấy Bạch Hiền thật vô cùng đáng yêu, liền vứt bỏ hành lý bổ nhào tới trực tiếp áp ở trên người cậu, vò loạn mái tóc một hồi: “Bạch Bạch thật đáng yêu thật đáng yêu, mình chỉ muốn đem cậu xoa tới xoa lui a…”
Bạch Hiền ở dưới cánh tay cùng cẳng chân dài kia sống chết giãy giụa: “Cậu nặng quá đi, mau đứng lên ngay…”
“Không chịu không chịu…” Phác Xán Liệt còn có ý đồ ở trên người Bạch Hiền các loại sờ loạn, đột nhiên sau lưng một trận âm gió thổi qua, động tác dưới tay bỗng cứng đờ, nơm nớp lo sợ nhìn lại, thì ra Kim Chung Nhân đứng ở cửa sắc mặt không thay đổi đang nhìn.
Trên mặt một chút biểu tình đều không có, cứ như vậy nhìn mình.
Nụ cười của Phác Xán Liệt nghẹn lại ở trên môi, hai cánh tay mắc kẹt trên bả vai Bạch Hiền dần buông lỏng. Bạch Hiền nhân cơ hội đó chạy nhanh ra ngoài, vừa vuốt lại mái tóc lộn xộn vừa lầu bầu lẩm bẩm, đi qua vỗ vỗ vai Kim Chung Nhân nói: “Chung Nhân à, thật sự là cám ơn nhiều…”
Kim Chung Nhân mím môi chớp chớp mắt, không kìm được nở một nụ cười vui sướng.
Xán Liệt nhìn biểu tình thay đổi nhanh chóng và gương mặt sáng bừng hạnh phúc của Kim Chung Nhân khi hướng về phía Bạch Hiền, nhận ra cuộc sống của mình đúng là đang ở trong nước sôi lửa bỏng.
Kim Tuấn Miên ở bên ngoài hô to: “Bọn nhỏ nhanh ra đây điểm danh, lập tức bắt đầu phân phối ký túc xá…”
“Em không cùng ở cùng phòng với Bạch Hiền ca đâu!” Ngô Thế Huân ở ngưỡng cửa hiên hô to khiến Bạch Hiền nổi giận: ” Thằng nhãi con Ngô Thế Huân này thật không có lương tâm. Mình thế nào mà nó chưa gì đã không muốn ở cùng mình a?”
Ngô Thế Huân lặng lẽ nghĩ: Em mà ở cùng phòng với anh thì nhất định sẽ bị Kim Chung Nhân giết, cho dù không giết thì em cũng tuyệt đối không liều mạng để ánh mắt sát khí kia đem ra lăng trì.”
Kim Tuấn Miên căn bản không để ý đến mọi người đang tranh cãi ầm ĩ, trực tiếp từ trong túi lấy ra một quyển sổ: “Nhìn đây, ca đã sắp xếp hết rồi. Ca cùng Thế Huân một phòng, Khánh Thù cùng Chung Nhân một phòng, còn lại là Bạch Hiền cùng Xán Liệt.”
Độ Khánh Thù lặng lẽ cúi đầu.
“Làm sao? Thế nào mà còn đứng lì ở đây hả? Nhanh nhanh đem hành lý của mình sắp xếp lại một chút, rửa mặt chuẩn bị nghỉ ngơi đi.”
Kim Tuấn Miên không hiểu chuyện gì nhìn nhìn Độ Khánh Thù một màu bi thương, Ngô Thế Huân im lặng, Phác Xán Liệt ngây ngốc, còn có Kim Chung Nhân mặt không cảm xúc đang trừng mắt nhìn lại, cuối cùng.. vẫn là đem ánh mắt hướng về phía người bình thường nhất là Bạch Hiền.
“Bạch Hiền?”
“A a, không có việc gì.” Bạch Hiền liếc mắt nhìn vẻ mặt của mọi người lại liếc mắt nhìn Kim Chung Nhân, sau đó dắt Phác Xán Liệt chui vào trong phòng. Phác Xán Liệt chính là một ví dụ điển hình của việc sẹo vừa liền đã quên đau, cho đến khi biểu tình vui sướng chạm phải vẻ mặt bi thương của Khánh Thù mới đột nhiên nghĩ thông đến hậu quả.
Nhưng không còn kịp rồi, bởi vì Bạch Hiền đã nhanh chóng kéo cậu vào phòng. Điều cuối cùng mà Xán Liệt nhìn thấy trước khi cánh cửa khép lại chính là biểu cảm trống rỗng cùng ánh mắt tràn ngập sự uy hiếp của Kim Chung Nhân.
“Đội trưởng, em có thể xin đổi phòng được không?” Khánh Thù cảm thấy Phác Xán Liệt rõ ràng thật vô trách nhiệm.
“Vì sao? Mấy người hôm nay đều bị gì vậy?” Kim Tuấn Miên thật hoang mang.
“Em cảm thấy nên cùng Xán Liệt học tập một chút cơ bản về rap… ” Khánh Thù vội vàng nói bừa.
“Thôi đi, ba người các cậu từ sơ trung đã dính cùng một chỗ, muốn học đã sớm học rồi.”
Kim Tuấn Miên căn bản không để ý đến lí do kia, chuyển hướng sang Ngô Thế Huân đang lúng túng muốn nói lại thôi. Ngô Thế Huân cuối cùng vẫn bị ánh mắt cường đại áp bức của Kim Chung Nhân khiến cho không mở miệng không được: “Đội trưởng, em cảm thấy để Khánh Thù ca ở gần Xán Liệt ca học tập một chút rap cũng rất hay”
“Vậy được. Thế Huân cũng giúp Bạch Hiền học tập một chút rap đi, hai người sẽ ở một phòng, Xán Liệt cùng Khánh Thù, ca cùng Chung Nhân?”
Kim Tuấn Miên trừng mắt nhìn Ngô Thế Huân một cái, Ngô Thế Huân sợ run cả người, nhưng không phải bởi cái nhìn chằm chằm đó, mà là vì tâm trạng sầu não trong nháy mắt của Kim Chung Nhân.
Cuối cùng, Kim Chung Nhân rốt cuộc cũng không tranh luận với Kim Tuấn Miên nữa, lặng lẽ xoay người đi vào căn phòng ngay cạnh phòng Bạch Hiền. Khánh Thù nơm nớp lo sợ theo sau, bên tai vang dội tiếng cười của Bạch Hiền bởi vì cách âm không tốt mà truyền đến, cảm thấy áp lực rất lớn.
Kim Chung Nhân quay người lại đã nhìn thấy Khánh Thù không biết từ lúc nào đã lấy trong hành lí ra một cái khăn mặt màu trắng, hướng về phía Chung Nhân phất phất.
“Khánh Thù ca đang làm gì vậy?” Kim Chung Nhân cảm thấy Độ Khánh Thù kia cặp mắt tròn xoe vô tội cùng động tác vẫy khăn cứng ngắc thật đặc biệt đáng yêu.
“Tôi đầu hàng, tôi đầu hàng, Chung Nhân à. Phòng là do Tuấn Miên ca phân phối…”
Cách vách tường, tiếng cười khoa trương của Phác Xán Liệt lại truyền đến, Khánh Thù cảm thấy Kim Chung Nhân sắc mặt đen thêm vài phần. Cậu đau xót nghĩ: Phác Xán Liệt người kia quả thực chính là tai họa, cậu ta chẳng lẽ cho rằng cứ được ở cùng Bạch Hiền là có thể mọi sự đại cát sao?
Thật sự là quá ngây thơ rồi!