Lúc Kim Chung Nhân cả khuôn mặt đều biến thành đỏ rực, Bạch Hiền mới bắt đầu có phản ứng.
“Bạch Hiền ca…” Kim Chung Nhân thì thào. Bạch Hiền muốn nói cái gì, kết quả bị bất ngờ bị Kim Chung Nhân tóm lấy bả vai.
Bạch Hiền nhìn Kim Chung Nhân đứng trước mình sắc mặt đỏ ửng, hơi thở dồn dập liền chột dạ đưa tay tóm lấy gáy, bởi vì cảm thấy dường như mình đã làm sai chuyện, hơn nữa khuôn mặt bản thân giờ cũng biến thành đỏ rực không kém.
Đúng là chiều cao quá khác biệt nên tạo thành bi kịch!
Bạch Hiền gượng gạo xoay người nghĩ tốt nhất cứ chuồn trước đã, thì thình lình thắt lưng bị Kim Chung Nhân từ phía sau ôm lấy kéo về phía mình.
Bạch Hiền cảm giác cánh tay Kim Chung Nhân chưa bao giờ như vậy kiên định siết chặt hông của mình. Đối phương lại gia tăng vài phần lực độ, cả người Bạch Hiền đều bởi vậy mà nằm gọn trong lồng ngực Kim Chung Nhân.
Phía sau lưng đặt trước ngực của người kia. Nhịp tim đập thình thịch trong lồng ngực xuyên thấu qua lớp áo mỏng manh truyền đến trên người, nhiệt độ nóng bỏng của đối phương dường như muốn thiêu đốt sống lưng Bạch Hiền.
Hơi thở ấm áp cứ như vậy không chút nào che giấu phả vào gáy, khiến Bạch Hiền nhịn không được muốn co vai rụt cổ lại.
Bạch Hiền đột nhiên liền khẩn trương run rẩy cả người.
Trên thực tế, mỗi lần ở bên cạnh Kim Chung Nhân, cảm giác khẩn trương như vậy cũng ít khi thấy, bởi vì Kim Chung Nhân lúc nào cũng là người hồi hộp ngại ngùng hơn.
Bả vai đột nhiên cảm giác nằng nặng, Kim Chung Nhân đem cằm đặt trên vai Bạch Hiền, thanh âm có chút buồn buồn truyền đến bên tai.
“Bạch Hiền ca…”
Giọng nói có điểm khàn khàn, mang theo ý tứ làm nũng. Kim Chung Nhân cọ nhẹ khuôn mặt vào tai Bạch Hiền nói tiếp: “Bạch Hiền ca, em thích anh…”
Bạch Hiền bị lời bày tỏ bất ngờ kia làm cho hoảng hốt, nghiêng đầu liếc mắt nhìn thoáng qua cái đầu xù ở trên vai mình kia.
Kim Chung Nhân hồi lâu không thấy đối phương đáp lại, tựa hồ đột nhiên cảm thấy hơi uể oải, cánh tay lại nắm chặt vài phần, thanh âm có chút trẻ con giận dỗi: “Thôi, chỉ cần em thích anh là đủ rồi…”
Khoảng cách gần như vậy, chẳng phải đã đủ vừa lòng rồi sao? Chung Nhân tự an ủi mình.
Bạch Hiền nghe thanh âm của người kia mang theo cảm xúc ngọt ngào chua xót, đột nhiên cảm thấy mình có cái gì đó còn chưa làm rõ ràng. Có lẽ đây chính là nguyên nhân khiến cho Kim Chung Nhân luôn luôn bất an, dè dặt cẩn trọng.
Tất yếu mình phải giải thích điều này.
Bạch Hiền từ từ nắm lấy tay Kim Chung Nhân vòng qua người, chậm rãi tựa vào phía sau.
“Chung Nhân.” Bạch Hiền sắp xếp lại suy nghĩ trong đầu một chút, sau đó nhẹ nhàng bắt đầu trần thuật, “Anh cũng không phải bởi vì cảm động hay vì cái gì khác mới đồng ý muốn cùng em cùng một chỗ.”
Kim Chung Nhân tựa hồ không hiểu được đối phương muốn nói gì, ậm ừ vài tiếng, nhưng vẫn không chịu buông Bạch Hiền ra.
Bạch Hiền cố gắng giải thích ý nghĩ của chính mình: “Chung Nhân, nếu anh lựa chọn cùng em cùng một chỗ, như vậy chính là đương nhiên anh cũng thích em… Còn câu nói “Thử xem “, đó không phải là đối với tình cảm của anh chưa xác định được, mà chỉ là vẫn chưa chắc chắn về tương lai của chúng ta mà thôi. Em có hiểu ý anh không?”
Kim Chung Nhân lúc này mới tựa hồ là giác ngộ được rốt cuộc Bạch Hiền đang muốn nói điều gì, cho nên chậm rãi bắt đầu từng câu từng chữ phân tích, phân tích được một nửa thì đột nhiên ngập ngừng hỏi: “Anh…cũng thích em?”
Bạch Hiền đột nhiên cảm thấy thừa nhận chuyện này trở nên dị thường khó khăn. Hơi thở Kim Chung Nhân còn chậm rãi phả bên tai, mà bản thân còn không biết là vì nguyên nhân gì khiến cả người từ đầu đến chân đều đỏ rực như con cua hấp.
Nếu không phải phía sau lưng còn kề sát trước ngực Kim Chung Nhân, Bạch Hiền nhất định sẽ cho rằng người kia đã biến mất. Bạch Hiền chờ đợi thật lâu vẫn không có động tĩnh gì, không thể không quay về sau nhìn xem rốt cuộc xảy ra chuyện gì.
Kết quả nhìn thấy một gương mặt ngây ngốc cười đến chỉ thấy răng không thấy mắt.
“Anh cũng thích em? Anh cũng thích em đúng không? Vừa rồi ca nói chính là ý này phải không?”
Kim Chung Nhân tuôn một tràng truy vấn khiến cho dũng khí Bạch Hiền biến mất không còn gì, nỗ lực muốn biểu đạt suy nghĩ của mình nghẹn ngào ở trong cổ họng phun không ra.
Trên thực tế, Bạch Hiền chính là kiểu người chẳng phải dễ dàng thừa nhận tình cảm, bộc lộ cảm xúc của mình như vậy.
Sau khi nổi lên dũng khí nói ra nhiều lời như vậy mới phát hiện cấp độ da mặt mỏng như mình sẽ không chịu nổi lần thứ hai thừa nhận, vì thế Bạch Hiền giữ vững trầm mặc.
Kim Chung Nhân cũng không có ý định muốn nghe lại đáp án, bởi vì cậu ta đã rơi vào trong ảo tưởng của chính mình vô pháp tự kềm chế. Bạch Hiền cảm thấy nếu người kia còn tiếp tục cười ngớ ngẩn như vậy thì chẳng mấy chốc nước miếng sẽ chảy đầy lên áo mình mất.
Bạch Hiền thở dài một hơi, cảm giác tư thế hiện tại của mình cùng Kim Chung Nhân có điểm khó chịu, liền vỗ vỗ mu bàn tay Kim Chung Nhân ý bảo buông ra.
Kim Chung Nhân ngoảnh mặt làm ngơ vươn cánh tay ra siết chặt hai tay Bạch Hiền lại. Thời điểm đối phương vừa muốn chống cự, Kim Chung Nhân đã đem môi mình nhấn lên cổ Bạch Hiền.
Mạch máu xanh nhạt ẩn hiện dưới làn da trắng nõn.
Môi Kim Chung lướt nhẹ trên cổ Bạch Hiền, chạm vào da thịt ấm áp, tựa hồ có thể cảm giác được mạch đập hơi nảy lên.
Nhớ lại thời điểm trước đây, khi đó trên sân khấu cảm ơn hội diễn văn nghệ bế mạc thành công, Phác Xán Liệt đã từng túm lấy một dải kim tuyến màu vàng rơi xuống, sau đó thuận tay thắt lên cổ Bạch Hiền.
Khi đó Chung Nhân đứng ở bên cạnh Bạch Hiền, lặng lẽ nhìn màu vàng chói mắt kia càng làm nổi bật cái cổ trắng nõn mịn màng của Bạch Hiền, nỗ lực ngăn chặn cảm giác thôi thúc muốn kề sát lại chạm vào cùng sự ghen tị với Phác Xán Liệt trong sâu thẳm.
Đại khái là bởi vì ngứa, Bạch Hiền hơi hơi rụt cổ lại một chút, nhưng cũng không có bài xích động tác của Kim Chung Nhân.
Bạch Hiền không thể không thừa nhận rằng bản thân thật sự thích những động chạm gần gũi một chút như vậy, giống như việc không thể không thừa nhận tình cảm của mình dành cho Kim Chung Nhân.
Kỳ thực không biết tình cảm ấy rốt cuộc từ bao giờ bắt đầu nảy sinh, có lẽ chính là tại đường sắt lần đó…
Thiếu niên mơ màng đội mũ trùm đầu đeo tai nghe, xuyên thấu qua vành mũ nhìn về phía mình. Trong đôi mắt đen ẩn giấu những cảm xúc không cách nào đoán được, kỳ thực đã đong đầy tình cảm của đối phương.
Bạch Hiền nghĩ: Có lẽ trên thế giới này thực sự tồn tại cái gọi là “yêu từ cái nhìn đầu tiên”, tỷ như Kim Chung Nhân, tỷ như Biện Bạch Hiền.