Kỳ thực, trong thời gian một năm cùng Bạch Hiền cùng một chỗ, Kim Chung Nhân đã trưởng thành nhanh hơn so với bất kì ai khác.
Dường như bởi vì Bạch Hiền có sức ảnh hưởng vô cùng mạnh mẽ, cho nên dù đã bớt đi cảm giác nghi ngờ và không an toàn như trước, Chung Nhân cũng không thể hoàn toàn thoát khỏi cái cảm xúc chua xót mỗi khi nghĩ tới việc phải tách ra.
Chung Nhân chán chường lấy tay che mặt, bất đắc dĩ nghĩ:
Bạch Hiền ca, em không ngờ được, so với trong tưởng tượng, thì ra em lại thích anh nhiều hơn đến vậy.
—-
Chuông báo kết thúc tiết học cuối cùng của buổi sáng vừa vang lên, Bạch Hiền liền chạy tới cửa đuổi theo Phác Xán Liệt cùng Độ Khánh Thù: “Cùng đi ăn cơm nào.”
Phác Xán Liệt nhảy dựng thật xa, Độ Khánh Thù hoảng sợ mở to hai mắt nhìn.
“Sao không mang theo hoa hướng dương nhà cậu đi ăn mà lại muốn đi cùng bọn mình? Tụi này còn muốn sống lâu thêm một chút”
Bạch Hiền phiền não nhìn nhìn điện thoại di động mờ mịt nói: “Mình không biết nữa. Cả sáng nay Chung Nhân cũng không có xuất hiện a. Hỏi Thế Huân thì Thế Huân cũng nói không biết, chả hiểu cậu ta đi đâu nữa…”
“Vậy còn không đi tìm sao?” Độ Khánh Thù lui về sau, “Đừng để ở căn tin mới ăn được một nửa đã lại thấy Kim Chung Nhân lù lù đứng ở sau lưng…Loại đả kích này bọn mình không chịu nổi…”
“Đừng mà đừng mà, mình không muốn ăn cơm một mình đâu. Chẳng lẽ các cậu lại bắt mình đi tìm Thế Huân?” Bạch Hiền sầu mi khổ kiểm, “Mình đã tìm khắp nơi mà vẫn không thấy Chung Nhân. Người cũng không có ở phòng học, đây coi là cái gì chuyện a? Chẳng lẽ về nhà à?”
“Vậy về nhà tìm đi.” Phác Xán Liệt ở trong lòng âm thầm bổ sung: Cậu cũng không phải không biết nhà cậu ta ở chỗ nào, suốt ngày đến còn gì…
“Cái này liệu có được không..?”
“Có gì mà không được. Cậu xem nếu đổi lại là cậu thì liệu Chung Nhân có thể lập tức đi tìm không?.” Độ Khánh Thù vừa nói vừa dắt Phác Xán Liệt chuồn mất, lưu lại Bạch Hiền đứng tại chỗ ngẩn người.
Bạch Hiền nghĩ nghĩ, thở dài một hơi đem di động nhét vào trong túi áo, co cẳng chạy, với về phía Phác Xán Liệt bỏ lại một câu: “Nếu mình quay về muộn, nhớ xin phép giúp mình nha…”
—-
Bạch Hiền chạy ra cổng trường, nhìn quanh khắp nơi, rồi lại lấy điện thoại di động ra tiếp tục gọi cho Kim Chung Nhân.
Tắt máy.
Trời ơi, tiểu tử thối này rốt cuộc chạy đi nơi nào!
Bạch Hiền đứng ở cửa trường học nghĩ chốc lát, trong đầu hiện lên những nơi Kim Chung Nhân có khả năng sẽ tới. Nhăn mũi một cái, Bạch Hiền quyết định đi tìm từng nơi một. Nếu vẫn không thấy, vậy hẳn là ở nhà đi?
Sáng nay tâm trạng còn rất tốt, thế nào đột nhiên liền mất vậy?
Vừa mới đi vài bước về phía nhà ăn, đột nhiên phía sau truyền đến thanh âm của Chung Nhân: “Ca.”
Bạch Hiền quay đầu lại, thấy người kia theo hướng ngược lại đi tới:
“Mấy bạn học nói em buổi sáng nay không đến lớp? Đi đâu vậy?”
Bạch Hiền đi qua mới phát hiện Kim Chung Nhân có điểm gì là lạ. Cũng không phải biến hóa gì bề ngoài, vẻ mặt cũng không thay đổi lớn, nhưng Bạch Hiền chính là cảm giác được giờ phút này cảm xúc của Chung Nhân bị bao vây bởi một thứ dường như khó có thể dùng ngôn từ miêu tả.
“Làm sao vậy?” Ngước nhìn Chung Nhân từ trên xuống dưới, Bạch Hiền cảm thấy có điểm mờ mịt.
—-
Kim Chung Nhân nhìn chằm chằm Bạch Hiền, bỗng nhiên gào lên như đang tuyên thệ: “Bạch Hiền ca, hôm nay đột nhiên phát hiện, em so với trong tưởng tượng còn thích anh nhiều hơn!”
Bạch Hiền bị câu nói kia làm cho sợ tới mức giật mình lùi lại, theo phản xạ muốn đưa tay áp lên trán đứa nhỏ xem liệu có phải đang sốt không.
Kim Chung Nhân bắt được cánh tay đối phương đưa tới, cầm ở lòng bàn tay, nghĩ nghĩ lại tiếp tục nói: “Bởi vì anh một năm sau sẽ tốt nghiệp, mà em vẫn còn ở cấp ba, chuyện này..”
Bạch Hiền bỗng nhiên tỉnh ngộ: “A, vì vậy cho nên sáng nay em không đi học?”
Kim Chung Nhân trịnh trọng gật gật đầu, khiến cho Bạch Hiền không biết phải phản ứng ra sao.
“Cho nên em đã suy nghĩ một chút, cảm thấy phải chịu đựng xa cách như giữa Thế Huân cùng Nai con ca đối với em đơn giản mà nói chính là một nhiệm vụ bất khả thi. Em thực sự không thể tưởng tượng nếu chúng ta cũng có khoảng cách xa như vậy thì rốt cuộc phải làm thế nào.”
Kim Chung Nhân như trước nghiêm túc nói xong, lực đạo trên tay càng lúc càng lớn.
“Chung Nhân?”
Bạch Hiền không hiểu nổi đứa nhỏ rốt cuộc muốn nói cái gì, hoang mang chớp chớp mắt.
“Cho nên, em quyết định nhảy lớp.”
—
Kỳ thực vào thời điểm năm lớp chín cũng đã nảy ra ý nghĩ như vậy, nhưng vì khi đó vẫn chỉ là lặng lẽ thầm mến, hơn nữa thời điểm đó mới nhảy lớp là đã quá muộn, có điểm không thực tế, cho nên cũng chần chừ chưa dám hành động.
Bạch Hiền kinh ngạc trợn tròn mắt: “Cái gì? Nhảy lớp?”
Kim Chung Nhân gật gật đầu.
“Ý em là.. muốn từ lớp mười một trực tiếp nhảy đến năm ba?”
Bạch Hiền cảm thấy không thể tưởng tượng nổi. Thực ra, Bạch Hiền cũng hiểu rõ thành tích của Chung Nhân rốt cuộc đang nằm ở mức độ nào… bình thường, nửa vời, so trên không đủ, so thấp có dư.
Cho dù là một học sinh giỏi cũng rất hiếm khi tùy tiện nhảy lớp, bởi vì dù sao khoảng thời gian một năm học cũng chẳng hề đơn giản như trong tưởng tượng.
Kim Chung Nhân lại gật đầu một cái.
Bạch Hiền nghĩ nghĩ, dè dặt cẩn thận nói: “Chung Nhân, không phải anh muốn đả kích quyết tâm của em cái gì, nhưng là.. Quyết định này liệu có phải vội vàng quá không? Dù sao.. ừm.. Lớp mười một còn có rất nhiều nội dung mới em chưa học. Nếu nhảy lớp lên năm ba… có lẽ sẽ vô cùng vất vả…”
“Những việc đó em đều biết.” Kim Chung Nhân vẫn duy trì biểu tình bình tĩnh, ung dung thản nhiên, “Nhưng em nghĩ rồi, muốn giải quyết vấn đề phiền não nhất của mình, trước mắt chỉ có một biện pháp này mà thôi.”
“Ừm.. Chung Nhân à, cái này..”
—-
Bạch Hiền lại cảm thấy xót xa vô dụng, sau một lúc lâu không biết nên nói cái gì cho phải.
Kim Chung Nhân nhìn vẻ mặt liền biết đối phương đang suy nghĩ gì, cho nên nắm giữ hai tay Bạch Hiền khép lại trong ngực, từ từ nói: “Em nói như vậy, chẳng phải muốn trưng cầu anh đồng ý cái gì, chỉ là muốn thông báo cho anh biết quyết định của em. Vô luận như thế nào, em nhất định cũng sẽ làm được, cùng anh tốt nghiệp một lúc.”