Dự cảm của Ngô Thế Huân là hoàn toàn chính xác.
Bởi vì vừa mới nhập học còn chưa bắt đầu chính thức lên lớp, cho nên Thế Huân và Kim Chung Nhân thật rảnh rỗi ngồi ở trên sân cỏ bên cạnh kí túc xá. Chung Nhân một mặt bộ dáng nghiêm túc, giống như đang phó thác đại sự cả đời.
“Kế hoạch của tôi là, cậu tìm cách đưa ai di phụ trách kí túc ra chỗ khác, còn tôi sẽ vào đánh tráo danh sách ký túc xá.”
Khóe miệng Ngô Thế Huân giật giật một chút: “Ờm, cái kế hoạch này thật đúng là đơn giản, rõ ràng hoàn toàn không cần động não.”
“Mặc dù là nói như vậy, nhưng việc áp dụng tương đối khó khăn, bởi vì rất khó để dụ dì ấy ra chỗ khác… Thế Huân, tôi biết cậu thông minh, lại luôn luôn là quân sư của nhóm chúng ta, cho nên nhất định sẽ nghĩ ra biện pháp. Mà nếu không nghĩ ra được, vậy thì cứ hy sinh một chút sắc đẹp của cậu đi.”
Kim Chung Nhân có lẽ là đã khẩn trương lắm rồi, bắt đầu cứ lải nhải một đống dài dòng vô nghĩa.
Ngô Thế Huân thật muốn đập cho cậu ta một phát: “Sắc đẹp? Ca có đùa không vậy? Sắc đẹp của ta đều là dành cho Lộc ca!”
“Lộc ca đâu có thiếu gì sắc đẹp.” Kim Chung Nhân nỗ lực thuyết phục, “Cậu mau nghĩ cách đem a di rời đi năm phút, nội trong thời gian đó tôi nhất định có thể đem danh sách đánh tráo, như vậy tôi liền được cùng Bạch Hiền ca ở cùng một chỗ.”
“Ca quá ngây thơ rồi..” Ngô Thế Huân gần như lắc mạnh vai kịch liệt phản đối hành vi ngu xuẩn của Chung Nhân, “Thật sự không dễ dàng đâu… “
—
Kim Chung Nhân nghiêm túc nhìn Ngô Thế Huân.
Ngô Thế Huân xoay mặt làm bộ như không chú ý.
Kim Chung Nhân kiên nhẫn nhìn chằm chằm Ngô Thế Huân bám riết không tha.
Ngô Thế Huân cuối cùng nhịn không được bạo phát: “Ta đáp ứng ca là được chứ gì? Đúng là xui tám đời mới cùng một tên đần độn phấn như ca trở thành bằng hữu. Đây chính là sai lầm lớn nhất cuộc đời ta…”
Kim Chung Nhân vỗ vỗ bờ vai người kia: “Hảo huynh đệ.”
Ngô Thế Huân đang muốn trợn mắt đáp lại thì từ phía sau bỗng truyền đến một thanh âm ngây thơ: “Hai người đang làm gì vậy?”
—
Bọn họ xoay người lại, liền thấy Phác Xán Liệt ngồi xổm phía sau chớp chớp mắt tò mò, vừa thấy bọn họ quay đầu, lập tức nhếch môi lộ ra nụ cười sáng lạn.
Trong đầu Ngô Thế Huân chợt lóe ra một tia sáng, mặt mày hớn hở kéo tay Phác Xán Liệt dẫn đến trước mặt Kim Chung Nhân: “Đây! Sức hấp dẫn của người này rất lợi hại! Cứ giao cho anh ấy dụ người, còn ta sẽ giúp ca trông chừng!”
Phác Xán Liệt mờ mịt không hiểu chuyện gì đang xảy ra, sau một lúc lâu liền nhếch môi cười: “Tuy rằng không biết các cậu đang nói cái gì, nhưng nghe qua có vẻ thú vị ghê. Vậy cho tôi tham gia cùng đi.”
Phác Xán Liệt không hề có chút khái niệm nào đối với việc dùng “Sắc đẹp” đánh lạc hướng người khác, nhưng vì cảm thấy rất “thú vị”, cho nên vẫn vô cùng hào hứng thực hiện. Ngô Thế Huân cùng Kim Chung Nhân nấp ở hành lang bên cạnh văn phòng kí túc, nhìn Phác Xán Liệt hớn hở đi đến trước mặt a di cười híp mắt chào hỏi.
“Thật khéo a, dì cũng ở đây ạ?”
Thanh âm cực lớn, khiến Ngô Thế Huân cùng Kim Chung Nhân từ rất xa đều không thể tránh nghe được rõ ràng rành mạch.
Bọn họ đều bưng kín mặt, nghĩ muốn làm bộ như không biết tên ngốc này…
Đây là văn phòng của kí túc xá! Người ta không ở trong phòng làm việc còn có thể đi đâu?! Khéo cái gì mà khéo!—
Nhưng hiển nhiên là nụ cười mỹ thiếu niên này đã làm cho a di hơi chút rung động, từ trong đống giấy tờ ngẩng đầu lên, trên mặt rõ ràng lộ ra nụ cười nhu hòa, tựa hồ đang cùng Xán Liệt nói gì đó.
Xán Liệt đáp lại, vui sướng hoa chân múa tay một hồi, ánh mắt sáng lấp lánh.
Hai người đứng ở xa lại nghe không rõ bọn họ rốt cuộc đang nói cái gì, dù sao một lúc sau đã nhìn thấy Phác Xán Liệt cười tủm tỉm cùng ai di phụ trách bước ra khỏi văn phòng, dần dần biến mất khỏi tầm mắt.
Không còn kịp suy tư vì sao Phác Xán Liệt dễ dàng thành côngnhư thế, Ngô Thế Huân từ sau lưng dùng sức đẩy mạnh Kim Chung Nhân một cái, hạ giọng: “Tiến lên!”
Hai người lấy khí thế nhanh như chớp xông vào văn phòng kí túc xá… Mặc dù trước đó Ngô Thế Huân luôn miệng nói bản thân phải ở ngoài trông chừng, nhưng vì quá lo lắng nên đến đến phút chót vẫn cùng Kim Chung Nhân đi vào.
Hai người luống cuống tay chân lục lọi một hồi, cuối cùng cũng tìm được danh sách ở trong ngăn kéo thấp nhất.
Bọn họ đem hai bản danh sách đổi lại xong, giống như ngựa hoang được cởi cương vọt ra, không quên đem cánh cửa khép lại.
—
Hai người chạy một mạch đến bụi cây ban nãy, lúc này mới xem như hoàn toàn phục hồi tinh thần lại.
“Hóa ra so với tưởng tượng lại đơn giản hơn nhiều” Kim Chung Nhân mơ hồ lầm bầm.
“Đó là vì chẳng biết tại sao chúng ta gặp được quý nhân giúp đỡ, chính là Xán Liệt ca. Anh ấy rốt cuộc làm thế nào mà dễ dàng lừa được a di đi ra ngoài nhỉ?” Ngô Thế Huân cảm thấy rất thần kỳ.
“Bạch Hiền ca nói, Xán Liệt ca có một biệt danh.” Kim Chung Nhân chợt nhớ ra chuyện gì đó.
“Biệt danh gì?”
“Phác trăm đáp.” Kim Chung Nhân nghĩ lại liền thấy thật thú vị, “Bạch Hiền ca nói bất kể người tính cách đặc điểm thế nào, tuổi tác ra sao, chỉ cần gặp được Xán Liệt ca thì đều có thể nói chuyện vô cùng thoải mái.”
Hai người ở trong bụi cây lại chờ thật lâu, cuối cùng cũng thấy Xán Liệt trở lại, tay trái cầm một cái kẹo que, tay phải bê một ly trà sữa.
“Xán Liệt ca, anh rốt cuộc là làm cách nào vậy?”
“À, cũng không có gì. Chỉ nói mình là tân sinh nên không biết đường đến cantin, lại đang bị lạc đường, cho nên muốn nhờ ai di dẫn đi. Kết quả dì chẳng những mời ăn bánh ngọt, lại còn mua cho kẹo que cùng trà sữa trân châu vị… dâu tây.”
“Wow wow….” Trong khi Ngô Thế Huân há hốc miệng tỏ lòng ngưỡng mộ đối với khả năng thân thiện của Xán Liệt thì Kim Chung Nhân chỉ lặng lẽ nói: “A.”
“Sao vậy?” Ngô Thế Huân không thể hiểu nổi phản ứng của cậu ta.
“Bạch Hiền ca thích nhất vị dâu tây.” Kim Chung Nhân thì thào tự nói.
“Còn Nai con ca thích trà sữa vị khoai môn.”
Tâm trí Ngô Thế Huân trong nháy mắt cũng đã bay đến tận nơi nào, đứng cười ngớ ngẩn như đứa ngốc.
—
Phác Xán Liệt đang hút trà sữa lập tức cũng muốn quỳ gối trước hai cái tên đần độn này.
“A! Đúng rồi!” Kim Chung Nhân tựa hồ nghĩ tới điều gì, vội vàng nhảy lên chạy trở về, “Quên xừ nó mất!”
“Cái gì nữa?” Ngô Thế Huân đứng lên, cùng Phác Xán Liệt nhìn bóng lưng của người kia mang theo một trận bụi đất dần rời đi.
“Còn phải chạy nhanh đi đổi bảng tên ở cửa phòng nữa… “