Sự việc Bạch Hiền ghen tuông chẳng biết tại sao rơi vào quên lãng khiến Ngô Thế Huân vốn muốn xem kịch vui cảm thấy không thể tưởng tượng nổi. Cậu ta đem hết thảy quy kết cho nội tâm cường đại của Bạch Hiền chứ không phải nhờ lời giải thích của Kim Chung Nhân.
Thiếu niên mười lăm tuổi của ba năm trước giờ đã trưởng thành rồi. Không chỉ có thân cao lại nhổ giò thêm vài phân mà gương mặt vốn mang theo nét hơi chút ngây ngô trẻ con cũng chầm chậm hiện ra góc cạnh rõ ràng hơn, vô luận là cười rộ lên hay là thời điểm nghiêm túc, đều mang theo mị lực hấp dẫn mọi người.
Bạch Hiền cảm thấy mình thật may mắn vì được cùng trải qua hơn phân nửa quá trình trưởng thành của Chung Nhân. Cùng với việc tuổi tác hai người biến hóa từng ngày, tựa hồ cảm giác “ca ca” lúc ban đầu đã trở nên yếu đi rất nhiều, mà Kim Chung Nhân từ một đứa nhỏ bướng bỉnh, ngại ngùng cũng dần trở nên thật mạnh mẽ.
Ít nhất trong chuyện bản thân chẳng biết tại sao nổi máu ghen tuông, Bạch Hiền thấy Kim Chung Nhân so với tưởng tượng đã bình tĩnh hơn rất nhiều.
Đợi chút, tại sao bỗng nhiên có cảm giác mình đang nuôi con trai là thế nào?—
Kim Chung Nhân không biết trong lòng Bạch Hiền càng ngày càng biến hóa kỳ quái. Trên thực tế, Kim Chung Nhân bắt đầu cảm thấy cùng Bạch Hiền ở trong một phòng ký túc xá chính là một sự hành hạ ngọt ngào.
Bạch Hiền vốn không được coi là một người tinh tế nhạy cảm lắm…Loại tinh tế này không xét trên phương diện tính cách, mà là phản ứng chậm chạp đối với tác động bên ngoài, hoặc là sự ngây thơ đối với mị lực bản thân…
Cho nên mới có thể hồn nhiên ở trước mặt Kim Chung Nhân thay quần áo, chỉ trùm khăn tắm từ phòng tắm bước ra, hoặc là buổi tối đi ngủ, vừa ở trên giường rầm rì vừa hướng về phía Kim Chung Nhân nói: “Chung Nhân à, còn thức không? Làm sao bây giờ, người ta không ngủ được.”
Liệu mình có thể coi câu nói “không ngủ được” chính là một ám hiệu không? Liệu mình có thể làm bộ như hiểu được ý tứ hàm xúc sâu xa của những lời này không?Những lúc như thế Chung Nhân thật vô cùng muốn trèo thẳng lên giường Bạch Hiền.
Nhưng bản thân không dám chắc, nếu quả thật làm như vậy, Bạch Hiền liệu có thể một cước đá bay mình xuống đất không?
Tựa như phản ứng của Lộc Hàm khi Ngô Thế Huân cũng có suy nghĩ không trong sáng tương tự. Vì thế thời điểm bọn họ năm người tụ hội đã cười nhạo Ngô Thế Huân thật lâu.
Đó cũng là lần hiếm hoi Chung Nhân thấy được bộ dáng cam chịu của Ngô Thế Huân.
—
Thời điểm tháng mười, trường học bắt đầu tổ chức đại hội thể dục thể thao. Các khoa cũng bắt đầu khí thế ngất trời tiến hành diễn tập cho lễ khai mạc. Bởi vì là thành viên của câu lạc bộ khiêu vũ, nên Ngô Thế Huân cùng Kim Chung Nhân đều nhanh chóng bị ép buộc biểu diễn đồng thời đăng ký tham gia vài hạng mục hoàn toàn không hứng thú.
“Cái gì? Bạch Hiền ca phải tham gia trò “Mười người mười một chân”?”
Nhắc đến chuyện này, trên người Kim Chung Nhân lập tức tỏa ra mùi dấm say phiêu vạn dặm, khiến Trương Nghệ Hưng đứng cách đó không xa phải hắt hơi vài cái.
“Trò đó thì làm sao?” Lộc Hàm tỏ vẻ khó hiểu.
“Chính là kề vai sát cánh cùng nhau chạy. Nếu té ngã còn có khả năng để cho người khác đè lên người, thậm chí có thể xảy ra tình huống môi kề môi như trong phim thần tượng.” Ngô Thế Huân lạnh nhạt nói.
“Bạch Hiền ca của cậu sống ở trong mùi dấm phiêu hương vài năm như vậy mà còn chưa bị xông chết thì thật là đáng ngạc nhiên!” Ngô Diệc Phàm châm chọc.
“Em cũng muốn tham gia trò đó.” Kim Chung Nhân không hề báo trước trực tiếp tuyên bố.
“Hết hạn đăng ký rồi.” Ngô Thế Huân đả kích.
“Thành viên tham gia “Mười người mười một chân” sẽ không cần trình danh sách, bởi vì là hạng mục tập thể.” Trương Nghệ Hưng tốt bụng gợi ý.
—
Kết quả lúc Kim Chung Nhân còn chưa tìm được người phụ trách việc đăng ký của đại hội thể thao lần này, thì Bạch Hiền đã từ xa chạy tới, mặc T-shirt trắng quần Jeans đen, cả người thật nhẹ nhàng khoan khoái…
Chung Nhân theo phản xạ liền nhếch miệng cười, sau đó lập tức chìa tay đón lấy Bạch Hiền bổ nhào vào trong lồng ngực mình.
Tất cả mọi người che mắt không đành lòng nhìn cảnh tượng này.
Thấy cánh tay mạnh mẽ của Chung Nhân cư nhiên có thể hoàn toàn không phí sức đỡ lấy bản thân, Bạch Hiền chợt nhớ lại lần đem chính mình đóng hộp làm quà sinh nhật, Kim Chung Nhân khi đó bế mình lên còn có chút cố sức, lần này lại hoàn toàn trái ngược.
Mặc dù mơ hồ có cảm giác lo lắng “Đứa nhỏ này trưởng thành thật nhanh”, nhưng vẫn là tự hào nhiều hơn, cho nên nhất định cứ lơ lửng hai chân chết cũng không muốn xuống dưới.
Kim Chung Nhân lại càng siết chặt Bạch Hiền hơn, để cho đối phương nhẹ nhàng vòng tay ôm lấy cổ mình.
Sau khi hai người khiến cho mọi người thật muốn mù mắt, Bạch Hiền mới từ từ hạ xuống, sau đó có chút tiếc nuối nói với Kim Chung Nhân: “Anh đã quyết định không đăng ký tham gia đại hội thể thao nữa.”
Ánh mắt Kim Chung Nhân lập tức sáng rực lên, sau đó liền bày ra biểu tình rõ ràng vui đến chết mà vẫn còn phải làm bộ như đang tiếc nuối.
“Sao lại thế?” Ngô Thế Huân hỏi.
“Vừa rồi, trong lúc tập luyện có rất nhiều người đều muốn chen đến đứng bên cạnh Bạch Hiền, kết quả dẫn tới một trận tranh giành hỗn độn.” Phác Xán Liệt nhanh nhảu chen vào, “Cho nên Bạch Hiền thật sự quá dễ dàng gây ra náo loạn… Nai con ca cũng hiểu phải không?”
Lộc Hàm không biết tại sao sợ run cả người, trong đầu tràn đầy đồng cảm.
Cả người Kim Chung Nhân lại bắt đầu tỏa ra mùi dấm, hơn nữa đồng dạng còn có Ngô Thế Huân. Ham muốn chiếm hữu cường đại của hai người họ đúng là càng ngày càng khiến cho người ta không thốt nên lời.
—
Bạch Hiền đi tới bên người Lộc Hàm, giật nhẹ ống tay áo đối phương rồi thấp giọng hỏi: “Đúng rồi Nai con ca, em vẫn muốn hỏi một vấn đề nhưng lần nào cũng quên mất… Ca cùng Thế Huân rốt cuộc đã chính thức cùng một chỗ chưa?”
Lộc Hàm chớp mắt nhìn nhìn cậu, sau đó nhún vai: “Vẫn chưa.”
Bạch Hiền ngạc nhiên nói: “Sau tất cả những chuyện Thế Huân đã làm, vậy mà hai người vẫn chưa cùng một chỗ?”
“Cậu ta chẳng nói gì hết. Chẳng lẽ em bảo anh chủ động bổ nhào vào người Thế Huân sau đó hô to “Chúng ta cùng một chỗ đi”?” Lộc Hàm lười biếng đáp lại, “Anh đã nói sẽ cho Thế Huân thời gian, em có thấy hiện tại cậu ta đã trưởng thành hơn chưa?”
“Em cảm thấy đã trưởng thành thật nhiều.”
Bạch Hiền nhìn thiếu niên anh tuấn cùng Kim Chung Nhân sóng vai đứng cao ngất, liền thật thà trả lời.
“Dù sao cậu ta không nói, anh cũng sẽ làm bộ như không biết. Coi nhau như huynh đệ cũng tốt thôi.”
Bạch Hiền chăm chú nhìn Lộc Hàm một lúc lâu, đột nhiên nở nụ cười: “Nai con ca, thật ra anh cũng đang mong chờ phải không? Nhưng vì Thế Huân vẫn chưa nói, cho nên anh liền tức giận.”
Lộc Hàm hừ một tiếng.
“Nói không chừng Thế Huân đã sớm lên kế hoạch rồi.” Bạch Hiền huých nhẹ một cái.
“Thật không?”
Lộc Hàm lại hừ một tiếng. Tuy rằng nói như vậy, nhưng là ánh mắt lại mơ hồ mang theo một cảm xúc chờ mong.