"Hừm, đáng lẽ nó phải ở quanh đây mới đúng chứ nhỉ? Hoa ơi hoa, mau ra đây cho ta điều chế thuốc nào." Trên ngọn núi của cơ sở trường Trung học Kunugigaoka cũ có một bóng dáng nhỏ nhắn với mái tóc màu tím cứ đi đi lại lại tìm một thứ mà cô gọi là hoa.
Hôm nay đã là ngày thứ ba rồi, nếu còn không tìm thấy cây hoa thì cô sợ sẽ không cứu được Yukimura-sensei mất. Cô xuyên qua đây cũng đã được một tuần rồi, sau khi học chung với Yukimura Aguri được mấy ngày, vị sensei này đã chiếm được cảm tình của Okuda, cô quyết định sẽ cứu cô ấy.
Nhưng bây giờ có một việc khiến cô cực kì khổ não. Nếu không có loài hoa kia thì làm thế quái nào mà cô cứu được Yukimura-sensei đây?
Loài hoa này là trong một lần thám hiểm ở kiếp trước cô vô tình có được cũng như khám phá ra năng lực thần kỳ của nó. Sau khi được tinh chế, một giọt hương liệu của nó có thể khiến người đã chết không quá 12 giờ sẽ có lại hơi thở, nhịp đập và tái tạo lại những tế bào đã chết thay bằng những tế bào mới, hơn nữa còn giúp máu lưu thông. Nó còn hơn cả loại thuốc giúp con người ta trường sinh bất tử.
Tuy nhiên người dùng loài hoa này phải sống như người thực vật mất một năm mới có thể tỉnh lại. Nó chỉ nở hoa vào ba ngày cuối cùng của tuần thứ hai trong tháng ba nên cô gọi nó là Revival tức hồi sinh.
Lại đi thêm vòng nữa, vẫn không thấy. Revival có hình dạng giống hoa ly nhưng cánh hoa của nó trong suốt như pha lê, khi ánh trăng chiếu vào sẽ biến thành màu đỏ máu.
Kia, kia rồi. Cuối cùng cũng tìm thấy, còn sợ là không kịp nữa chứ.
Okuda hài lòng vận dụng kĩ năng ám sát của mình mà lướt nhanh xuống núi mặc kệ lời đồn do chính mình gây ra.
"Ê, cậu có biết lời đồn về lớp E gần đây không?" Học sinh A.
"Hể, chuyện gì thế." Học sinh B
"Nghe nói lớp E bị ma ám đó, có người bảo lúc chiều tối người ấy đi qua ngọn núi lớp E thì thấy một bóng trắng với mái tóc tím cứ lượn lờ quanh đó, u oán nói gì đó mà." Học sinh A.
"Hả, thật sao. Thôi lần sau tớ không đi qua ngọn núi lớp E nữa đâu, sợ lắm." Học sinh B.
Nhưng chỉ có mỗi lớp E biết con ma đó là ai. Chính là Okuda khoác áo blouse trắng, tóc tết hai bên màu tím, nói là phải tìm một loài hoa quan trọng trong công thức hóa học của cậu ấy. Nên mới có lời đồn về con ma bóng trắng tóc tím này(-_-!!!).
.....................................................o0o.....................................................
Nhà của Okuda
Trong một căn phòng có bốn bức tường màu trắng toát, Okuda đang loay hoay với đống hóa chất của mình.
"Xong rồi, thuốc giải cứu mạng của cô đấy, Yukimura-sensei." Okuda mệt mỏi đi ra khỏi phòng nghiên cứu riêng của mình. Còn phòng ngủ của cô thì ở bên cạnh cơ.
Trong anime cũng không có nhắc đến thân thế của Okuda. Nhưng chiếu theo kí ức của thân thể này thì bố mẹ của Okuda(nguyên) là hai nhà khoa học rất nổi danh trong giới. Cả hai đều đã sang Mĩ làm việc nhưng vẫn gửi tiền thường xuyên cho Okuda(nguyên). Chỉ cần cô muốn cái gì thì lập tức sẽ có thứ đó. Bố mẹ của Okuda chính là điển hình của loại nữ nhi khống. Thực ra là chỉ có bố Okuda mà thôi, còn mẹ Okuda thì bà ấy suốt ngày chỉ quanh quẩn trong ba cái câu chuyện tình yêu vớ vẩn(-_-!!!).
........................o0o........................
"Yukimura-sensei, cô không nhất thiết cứ phải đi kè kè bên cạnh em vậy đâu." Okuda trong lòng thầm chảy hắc tuyến nhưng mặt vẫn là một bộ vô cảm nói với vị sensei thích lo chuyện bao đồng này.
"Nhưng em dạo này hay làm mấy chuyện thần bí, cô không yên tâm chút nào hết á." Yukimura-sensei đáp lại với bộ mặt hết sức lo lắng.
"Em sẽ tin lời sensei nói nếu như cô có thể bỏ cái phong cách thời trang thảm họa của cô đi." Mọi người xung quanh đều nhìn chằm chằm về phía này chẳng lẽ cô không thấy hay sao?
"Quá đáng, đồ tốt của cô đấy nhé." Yukimura-sensei ôm áo của mình uất ức đáp lại.
"Đó là nếu như cô không mặc váy dài màu tím than với cái áo màu vàng in hình quả chuối ấy." Ai đó làm ơn kéo cô gái này đi khuất mắt tôi với.
"Okuda-san à, em của trước kia vẫn dễ thương hơn nhiều." Mắt thỏ rưng rưng.
"..." Cô không hứng thú, mặc kệ.
Bỗng có một bóng dáng nhỏ nhắn với mái tóc màu nâu dài chạy tới.
"Onee-chan."
"Akari, em làm gì ở đây vậy?" Yukimura-sensei ngạc nhiên nhìn cô em gái đang thở hồng hộc trước mặt mình.
"Em đang quay một bộ phim ở đây, thế còn chị thì sao và onee-chan à, chị làm ơn đừng có mặc mấy cái áo xấu như thế ra ngoài đường có được không, mất mặt chết đi được."
"Hả, sao đến ngay cả em cũng chê chứ, chị thích hãng này lắm đó." Yukimura-sensei lại bất bình nói. Mặt cô ấy nhăn nhó như khỉ ăn ớt vậy.
"Ủa, đây là vậy onee-chan?" Akari mặc kệ, không quan tâm luôn.
"Đây là Okuda Manami, học sinh của chị, còn đây là Akari - em gái của cô. Hai đứa cứ tự nhiên làm quen nha." Yukimura-sensei cười khúc khích giới thiệu đối phương. Hết giận nhanh zữ.
"Lần đầu gặp mặt, mong cậu giúp đỡ." Mặt vô cảm ing~
"Lịch sự quá đi, cứ gọi tớ là Akari cũng được." Hòa đồng ing~
"Vậy cậu cứ gọi mình là Manami là được rồi." Vẫn vô cảm.
"Chúng ta sẽ là bạn thân của nhau." Vẫn hòa đồng.
Okuda"..." Hắc tuyến.
Akari"..." Mồ hôi hột.
Yukimura-sensei"..." Cười khan đang định nói gì đó để hóa giải bầu không khí thì cả hai đã đồng thanh nói.
"Tri kỷ."
"..." Yukimura-sensei(cạn lời).
"Mong năm sau cậu có thể đến trường Kunugigaoka học với mình." Okuda mặt vẫn vô cảm ngỏ lời mời.
"Được chứ, tớ rất mong chờ đó." Akari cười tươi đồng ý, dù sao thì ở trường cũ cô cũng không có bạn bè gì hết. Có lẽ chuyển sang chỗ onee-chan học cũng tốt.
"Nhưng lớp mình là lớp End, chỉ có những kẻ có thành tích yếu kém mới phải học ở đấy."
"Không sao hết, tớ sẽ giả làm học sinh hư rồi chuyển xuống lớp End học với cậu."
"Cậu quá tốt, Akari-chan."
"Manami-chan."
Tôi không phải là người vô hình đâu nhé(Yukimura-sensei lật bàn gào thét với tác giả vì cô ấy cảm thấy mình quá mất hình tượng>~<).