"Sư tôn, đệ tử không hiểu chiêu thức này lắm." Ôn Tu Viễn cầm sách lên, chỉ tay vào một chiêu thức vận linh lực để cường hóa.
"Thử," An Hòa Dật hất cằm ý bảo hắn mau làm thử.
Ôn Tu Viễn nghe xong liền tạo dáng vào tư thế, hai tay giang ra, nhìn qua thì khá giống với chiêu thức vẽ trong sách. Nhưng lúc giơ tay lên thì linh khi đang dẫn ra lại bị gián đoạn, Ôn Tu Viễn thả tay xuống, vẻ mặt vô tội.
"Làm lại" .
Vừa dứt lời, cổ tay An Hòa Dật lập tức sáng lên.
Tay Ôn Tu Viễn vẫn đang giơ ra, hắn hơi cúi đầu, giấu đi ý cười trong mắt.
An Hòa Dật thấy ngọc bài cũng sáng lên một cái, trên thông báo hiển thị đã tiêu một linh thạch trung phẩm. Y siết nắm tay, lúc nâng mắt lên nhìn Ôn Tu Viễn lần nữa, trong mắt lại lạnh lùng hơn trước.
Ôn Tu Viễn làm lại một lần nữa, động tác vẫn chuẩn như cũ, An Hòa Dật bèn cau mày, "Tay... Vai."
Làm lại một lần vẫn chưa đúng. Trong mắt An Hòa Dật bắt đầu xuất hiện vẻ đau khổ, hơi bối rối. Y làm mẫu lại lần nữa, nhưng đến phiên Ôn Tu Viễn thì vẫn có vấn đề.
Sao học mãi vẫn không thông vậy?
Hồi An Hòa Dật mới bắt đầu tu luyện học tập cũng từng gặp phải không ít khó khắn. nhưng chưa bao giờ vướng mắc gì khi luyện tập các chiêu thức cơ bản cả. Giờ đồ đệ lại tới hỏi, y cũng thực sự ngờ vực, không thể hiểu nổi đồ đệ mình không hiểu ở điểm nào.
"Sư phụ...", Ôn Tu Viễn thở dài, thoạt nhìn có vẻ thất vọng lắm.
"Làm lại."
Ôn Tu Viễn giơ tay lên.
"Cánh tay." "Đừng để đứt đoạn linh khí." "Vận từ dưới lên rồi ra phía trước." "..."
Cuối cùng cũng thành công. Ôn Tu Viễn nở một nụ cười, "Đa tạ sư tôn. Con vẫn còn vài vấn đề khác không hiểu ạ."
An Hòa Dật: "..."
Chỉ mới là một chiêu thức đơn giản thôi mà y đã bị trừ mười linh thạch trung phẩm rồi.
Trong quá trình tu luyện từng bước học đi đôi với hành của Ôn Tu Viễn, chẳng rõ hắn suy nghĩ thế nào mà có rất nhiều suy nghĩ kì quái, cần có sự giải thích tỉ mỉ của An Hòa Dật.
"Sư phụ, cho con hỏi, tại sao lại phải làm thế này ạ?"
"Sư phụ, xin hỏi sau cái này thì làm gì tiếp ạ?"
"Đệ tử đổi phương pháp khác được không?"
"..."
Còn chưa được bao lâu, lúc An Hòa Dật cúi đầu xem lại đã thấy ngọc bài hiển thị rằng y đã bị trừ mất năm mươi linh thạch.
An Hòa Dật hít sâu một hơi.
"Sư phụ, cái này phải làm thế nào? Con đọc không hiểu." Những câu hỏi của Ôn Tu Viễn vẫn chưa dừng lại.
An Hòa Dật cau mày, nét buồn rầu trên mặt càng khắc sâu hơn, "Tay...Ngang...Dựng...Thẳng...Trước."
Y nói từng chữ một, nói xong chắc cũng đủ để uống hết một chén trà. Ánh sáng màu xanh lục không còn xuất hiện nơi cổ tay nữa, ngọc bài cũng không thông báo trừ linh thạch gì thêm.
Ôn Tu Viễn cười cười, ngại ngùng gãi đầu, "Dạ? Sư phụ lặp lại lần nữa có được không?"
An Hòa Dật im lặng hồi lâu, giật phắt chiếc vòng tay màu xanh trên tay xuống ném cho Ôn Tu Viễn, "Ném đi!"
Ôn Tu Viễn và An Hòa Dật bốn mắt nhìn nhau, thấy y hất cằm tỏ ý thúc giục, hắn mới xoay người đi về phía cửa.
"Két," Cửa vừa mở ra, Ôn Tu Viễn liền không nhịn được, đôi mắt cong lên vui vẻ, chiếc vòng trong tay bị ném đi không thương tiếc.
Dù gì cũng là tài sản chuyển nhượng nội bộ thôi, không thiệt, không thiệt.
Dưới chân núi là cánh rừng xanh um tươi tốt. Cúi đầu có thể thấy mây mù sương khói, nước biếc non xanh, cảnh sắc thật là khiến người ta dễ chịu. Nhưng cùng là màu xanh đó, chiếc vòng tay kia lại chẳng có vẻ tốt đẹp như thế.
Ôn Tu Viễn giơ tay ném nó thẳng xuống sườn núi, chẳng biết làm đập vào đâu mà vang lên một tiếng giòn tan, chớp mắt đã biến mất, trên đình núi chỉ còn lại tiếng gió ù ù.
Vòng tay bị ném đi rồi, An Hòa Dật chẳng tiếc rẻ lời nói nữa. Y tỉ mỉ giải thích hết mọi điểm. Ôn Tu Viễn hình như đã hiểu rõ hết, không hỏi thêm nhiều nữa.
Ôn Tu Viễn cúi đầu cảm ơn. An Hòa Dật nhìn hắn, gật gù vẻ hài lòng khen ngợi, ngón tay lướt trên nhẫn lần nữa, lấy ra một cuốn bí kíp tu luyện kiếm đạo.
"Luyện tập tiếp đi, đừng có lười." An Hòa Dật Tiếp dùng ánh mắt hàm xúc nhìn hắn, sau đó lại nhớ ra gì đó, nói thêm, "Tự suy nghĩ đi."
Ôn Tu Viễn vẫn dùng dáng vẻ khiếm tốn ôn nhã đó, cười đáp lại.
Sau khi hắn đi rồi, An Hòa Dật mới đặt chén trà trong tay xuống, day nhẹ sống mũi mình.
Mệt.
Năng lực nhận thức của đệ tử kém quá, phải làm sao bây giờ?
Ôn Tu Viễn cầm bí kíp luyện kiếm về, bước đầu tiên lại là nằm ườn ra giường lật xem bút tích ghi chú trên sách. Ghi chú trên cuốn sách này đã ít hơn trước, có vẻ là An Hòa Dật cũng đã trưởng thành rồi, điềm tĩnh hơn nhiều, nhưng dù thế thì trên góc vẫn có một ít ghi chú nho nhỏ.
"Chiêu thức này vẫn chưa học được, ngày mai luyện tiếp vậy."
"Khó quá đi..."
"Sư huynh cứ trêu chọc mình suốt, thật sự muốn cùng ổng đánh nhau một trận."
"Suy nghĩ kĩ càng lại một chút thì đánh không lại, thôi bỏ đi."
"Đã luyện khí tới cấp chín rồi, sắp lên Trúc Cơ rồi. Nghe nói lên Trúc Cơ nghĩ là sẽ phải ích cốc, bao nhiêu đồ ngon mà lại không thể ăn, tiếc thật."
"Sắp Trúc Cơ rồi, mình hơi sợ."
"Hôm nay xuống núi ăn nhiều đồ quá, trướng hết cả bụng rồi."
"Ầy, tiêu chảy rồi."
"Muốn có sức lên Trúc Cơ thì trước đó nhất định phải ăn thật nhiều đồ ngon mới được."
"Sư phụ bảo là lên Trúc Cơ rồi vẫn được ăn một ít, các sư huynh gạt mình!"
"Muốn có một thanh kiếm tốt, trông phải đẹp như thanh kiếm của đại sư huynh ấy."
"Nghe nói thanh kiếm dữ nhất là thanh Trảm Phách của Phù Chu ở Ma đạo, mình mới xem qua hình, đúng là siêu đẹp."
"Muốn có." Kèm theo đó là hình vẽ của thanh trường kiếm. Bởi vì kĩ năng của người vẽ không được tốt nên có thêm một đống mực lòe nhòe.
Ôn Tu Viễn vừa lật xem vừa phì cười, giống như đang được nghe một bạn nhỏ tâm sự vậy. Lật xem hết rồi, hắn mới rút ngọc bài ra, ngón tay gõ thoăn thắt trên đó, "Sư tôn, đệ tử cũng muốn có một thanh kiếm tốt, trông đẹp đẹp cơ, giống như thanh kiếm của Phù Chu sư tôn ấy ạ."
Nhắn xong tin đó bèn ném ngọc bài qua một bên, nằm lăn ra giường cười lớn. Hắn vừa cười vừa đập giường bùm bụp một lúc lâu, tới khi nghe "Rầm" một tiếng, nửa bên giường còn lại cũng sụp xuống.
Ôn Tu Viễn: "..."
Chậc, tuy cung điện sư tôn cho đẹp thật nhưng giường này lởm quá.
Ngọc bài trước mặt phát ra ánh sáng chói mắt. Ôn Tu Viễn nheo mắt, nguy rồi, chẳng lẽ sư tôn phát hiện ra là mình làm sập giường rồi?
Ôn Tu Viễn mở bàn tay ra, chính giữa ngọc bài hiện lên mấy chữ to, "Gặp rồi nói chuyện."
Ôn Tu Viễn bật dậy, vô cùng vui vẻ nhảy xuống khỏi chiếc giường đã bị sụp mất hai góc.
Hương trà thơm bay ra tới tận ngoài cửa, chẳng biết là phải dùng bao nhiêu lá trà thì mùi hương mới có thể bay vừa xa vừa đậm thế này.
Lúc Ôn Tu Viễn vào phòng, An Hòa Dật đã bày ra cả một bàn trà.
"Sư tôn?" Ôn Tu Viễn nghiêng đầu sang một bên, nhìn y bằng ánh mắt khó hiểu.
An Hòa Dật khoát tay ý bảo hắn ngồi xuống.
"Nghe nói con muốn một thanh kiếm tốt?"
"Dạ, con muốn một thanh kiếm đẹp"
"Còn gì nữa không?"
"Lợi hại, cực kì sắc bén, giống như của Phù Chu sư tôn ạ."
Mặt An Hòa Dật không đổi sắc, chỉ tay về phía bàn, "Con xem trên bàn này, đâu là trà thơm nhất, chén nào pha ngon nhất, chén nào trông đẹp mặt nhất?"
"..." Ôn Tu Viễn thoáng ngẩn người, đến khi phản kịp lại kịp thời chỉ còn là cảm giác dở khóc dở cười.
"Vậy thì con thế nào cũng được, còn lại tùy vào sư tôn quyết định đi ạ."
Lúc này An Hòa Dật mới gật đầu, chắp hai tay phía sau, ưỡn thẳng lưng đi ra cửa.
Ôn Tu Viễn giẫm lên thân kiếm của An Hòa Dật, cẩn thận quan sát kiếm của y. Thanh kiếm không quá dài cũng không quá ngắn, hai bên thân kiếm có hai rãnh được khắc dọc lên, phía trên còn khắc một phiến lá, chính giữa chỉ khắc duy nhất một chữ "Dật".
Tuy trông không đẹp bằng kiếm của Ôn Tu Viễn nhưng cũng là một thanh kiếm cực tốt.
"Sư tôn, thanh kiếm này của người cũng không tệ nè."
An Hòa Dật không đáp lại.
"Sư tôn?"
Một lúc lâu sau, An Hòa Dật mới nói.
"Không có."
Đừng hỏi nữa, có hỏi cũng không mua nổi đâu.
-------------------
[Tác giả kể thêm]
Đồ đệ: Sư tôn, giường của con sập rồi.
Sư tôn: ?
Đồ đệ: Ban đầu nó chỉ sụp một góc thôi, giờ sụp thêm góc nữa
Sư tôn: Rồi làm vậy chi?
Đồ đệ: Cho cân đối ạ.
Sư tôn: ...