Lớp Học Bổ Túc Của Sư Tôn

Chương 18

Ngồi đấu giá cả buổi nhưng hai người cũng chẳng kiếm được gì, vừa ra khỏi phòng riêng đã muốn rời đi ngay. Tới cửa thì gặp một vị tu sĩ mặc trang phục của Nghê Quang Tông. Chỉ cần nhìn mũi tên người này đem theo bên người là có thể đoán được ra ngay đây là con cháu nhà giàu. Đuôi mắt người đó có một nốt ruồi mĩ nhân, dáng đi thong thả tiêu dao không chút gò bó, bên hông còn có một cây quạt xếp, cán quạt có khắc một đồng tiền.

Vừa nhìn một cái đã bị "hào" khí đập thẳng vào mặt.

Người nọ thấy hai thầy trò An Hòa Dật dừng lại thì chắp tay chào xã giao rồi chẳng đợi An Hòa Dật đáp lại đã đi thẳng lên lầu ba luôn.

"Vị vừa rồi chính là người ban nãy đấu giá vòng tay của người đó ha? Đầu óc suy nghĩ cũng mới mẻ đấy." Ôn Tu Viên ló đầu ra nhìn, cảm thán.


Trước đó lúc người kia hành lễ chào y, An Hòa Dật cũng đã nhìn thử, thấy bên hông đối phương có đeo một miếng ngọc bài khắc hình giống hệt như Trác Thịnh. E rằng người này là đồ đệ của Trác Thịnh. Nếu đúng là thế thật thì đây là đệ tử thực truyền của Trác Thịnh rồi.

"Đi thôi", An Hòa Dật không rảnh để ý chuyện đồ đệ của Trác Thịnh. Hôm nay còn chưa tìm được kiếm cho Ôn Tu Viễn, thể nào cũng phải đi thêm chuyến nữa.

Lần này, Ôn Tu Viễn ra khỏi phòng đấu giá, vừa bước chân qua bậc cửa ra đường lớn nhiều tu sĩ qua lại, hắn đã nhác thấy gì đó, trong bụng lập tức giật thót, quay sang bảo An Hòa Dật, "Sư tôn, hay hôm nay chúng ta cứ dừng ở đây đi đã, đồ đệ cũng không cần kiếm mới ngay hay gì cả đâu, không thì mua đại thanh kiếm nào đó, dùng được là được rồi."


An Hòa Dật gật đầu, cất bước đi ngay. Ôn Tu Viễn cũng chỉ đành đuổi theo, vừa đi vừa nơm nớp ngoái đầu lại nhìn.

Đường xá ở phố tu chân được xây rất tùy ý, một con đường có tới bảy tám khúc quanh co, không biết phải rẽ bao nhiêu lần mới dừng lại.

Ôn Tu Viễn ngước mắt nhìn lên, phía trước dựng một bảng hiệu màu nâu đỏ. Không giống như cửa hàng khác trên bảng hiệu đều có tên món đồ mình bán, bảng hiệu này chỉ có bốn chữ lớn màu đen 'Gõ Một Cây Búa', kế bên còn thực sự treo một một cây búa lên.

Tiệm nhà này cũng thú vị quá đi ấy chứ. Ôn Tu Viễn tràn đầy hứng thú và tò mò ngồi sụp xuống xem, sờ sờ cây búa trên đó. Nhưng vừa chạm vào một cái, chớp mắt đã vào trong cửa hàng.

Phía trên treo một bảng hiệu khác, thoạt trông cũ kĩ, có vẻ như bình thường chủ nhà cũng ít chăm chút sửa sang, chữ viết trên đó đã chẳng còn thấy rõ nữa.


Lúc An Hòa Dật bước vào, phía trong vang lên tiếng hỏi, "Ai tới cửa hàng đúc rèn của lão Vương ta thế?"

Dứt lời, bên trong lại vang lên tiếng búa gõ kim loại chát chúa.

"Là ta, Đàm Ngọc. Vương sư phụ, xin hay đúc cho đồ đệ của ta một thanh kiếm."

"Vào đi", bên trong lớn tiếng đáp lại. An Hòa Dật gật đầu ra hiệu cho Ôn Tu Viễn, lúc này hai người mới nhấc chân bước vào.

Sức nóng của lửa thiêu đốt cả căn phòng, khí nóng xộc lên như trên sa mạc quanh năm không có hạt mưa nào. An Hòa Dật thấy Ôn Tu Viễn hơi cau mày lại bèn lấy một viên đan dược trong tay áo ra, nhét vào tay hắn.

Nuốt viên đan dược xuống, hơi nóng xung quanh cũng lập tức tiêu tan, toàn thân chỉ còn lại cảm giác mát mẻ.

Đi vào căn phòng phía trong cùng, có một mỹ nhân gầy gò, nửa người trên để trần, nửa người dưới chỉ mặc một chiếc quần đùi, đang vung tay gõ búa. Thấy hai người họ đi vào mới tạm ngừng tay lại.
Thấy Ôn Tu Viễn cứ nhìn mình, người kia ngẩng đầu lên lớn tiếng nói, "Nhìn cái gì mà nhìn? Ông đây lười thay da."

"? ?" Ôn Tu Viễn cũng ngạc nhiên.

An Hòa Dật không giải thích gì nhiều, giọng nói dịu dàng ấm áp của y vang lên nói với lão Vương thợ rèn, "Xem xem rèn cho đồ đệ ta một thanh kiếm đi, bền chắc một chút."

Lão Vương dùng ánh mắt kì quái liếc nhìn Ôn Tu Viễn. Ôn Tu Viễn vẫn giữ nguyên vẻ mặt của mình, nhưng trong lòng thì thầm nghi ngờ hai người kia đang dùng ám ngữ gì đó với nhau.

"Với lại phải đẹp nữa." An Hòa Dật nghĩ ngợi một lát lại nói thêm.

"Phụt", lão Vương phụt cười lớn, "Đồ đệ của người đúng là đích truyền của ngươi đây."

Ánh mắt Ôn Tu Viễn biến đổi, nhìn An Hòa Dất có vẻ rất muốn cười. Y cũng đã đại khái đoán được phản ứng của đồ đệ mình sẽ là như thế, chẳng thèm để ý tới hắn.
"Coong! Coong! Keng! Keng!" Tiếng búa gõ không ngừng vang lên. An Hòa Dật mở cửa tủ bên cạnh, lấy ra hai cái ghế, ngồi xuống tự nhiên như ở nhà.

Ôn Tu Viễn cũng không khách khí, cầm ghế ngồi ngay trước cửa sổ, chắn hết gió thổi vào.

"..." An Hòa Dật nâng mi mắt phượng, hờ hững nhìn sang.

Ôn Tu Viễn sờ soạng trong tay áo của mình một hồi mới rút ra một cây quạt xếp, ném qua cho An Hòa Dật ở phía xa xa. An Hòa Dật nhận lấy. Trên cây quạt này có vẽ tranh sơn thủy, nhìn rất trang nhã. Tuy rằng chiếc quạt vẽ rất xuất sắc nhưng chất liệu lại chỉ là giấy bình thường.

Chưa được bao lâu, dưới nhiệt độ cực cao trong phòng, An Hòa Dật vừa mở quạt ra phe phẩy được mấy cái thì nó đã bắt lửa, quạt lập tức bốc cháy.

"Ha ha ha ha đồ đệ này của ngươi thi thú quá." Lão Vương thợ rèn ở bên cạnh cười phá lên.
An Hòa Dật lườm Ôn Tu Viễn một cái, hắn bày ra vẻ mặt vô tội, nhún vai một cái, lại thò tay vào trong tay áo tìm một hồi nữa.

Lát sau, lại như lần trước móc ra một cây quạt khác, ném qua. An Hòa Dật nhận lấy, vẫn là quạt bình thường như cây quạt ban nãy, y liền ném trả lại.

Ôn Tu Viễn cười hì hì bắt lấy, mở ra phe phẩy.

Không biết qua bao lâu, bên ngoài có tiếng bước chân vang lên. Lão Vương thợ rèn mới vội vã kiếm cái áo để khoác vào, nhưng cũng chẳng biết áo đã bị ném đi đằng nào rồi.

"Ây da, bạn già, tìm giúp ta cái áo nhanh nhanh, lạ thật, áo của ông đây đâu rồi?"

Trong mắt Ôn Tu Viễn lấp lánh cười, lặng lẽ đá đống vải bố màu xám bên dưới cửa sổ vào phía trong.

Tiếng bước chân càng gần hơn, lão Vương rõ ràng càng trở nên hốt hoảng, trong mắt còn có vẻ thoáng chút sợ hãi.
Ôn Tu Viễn tò mò quan sát, thấy vẻ mặt của An Hòa Dật cũng không có vẻ gì khác lạ. Y chỉ đứng lên tìm tại, nhìn loanh quanh một chút, không để tâm tìm kiếm lắm, nên hắn cũng quyết định không giúp đưa áo khoác cho người ta luôn.

Một thanh niên cao tám thước*, đẹp trai tuấn lãng bước vào, vừa thấy lão Vương ở trần không mặc áo, nét cười vui vẻ trên mặt người đó càng đậm hơn, "Sư tôn không muốn mặc quần áo tử tế thì thôi kệ đi, lại còn không chịu thay da đổi một cái mặt khác nữa. Giờ còn hay hơn nữa, chỉ một mình đồ nhi đi vào mà sư phụ phải bay cả một mê cung ảo anh, sư phụ đúng là càng ngày càng có sức sống ha."

Thanh niên nói xong liền đi về phía lão Vương. Lão Vương quay ra nháy mắt với An Hòa Dật.

An Hòa Dật lục tìm trong nhẫn của mình, lấy ra một chén trà dâng ra mời đối phương, "Mời!"
"..." Mời con khỉ!

Lão Vương bực mình vì y không chịu giúp một tay, chỉ có thể trợn mắt với y. Ôn Tu Viễn ở bên cạnh cười lăn cười bò trên bệ cửa sổ.

An Hòa Dật nhàn nhã ngồi xem kịch, tới khi thấy đồ đệ nhà lão Vương sắp sửa bế lão Vương đi mất rồi mới bảo, "Trước khi đi rèn kiếm cho đồ nhi của ta đã."

Thanh niên quay ra nhìn ôn Tu Viễn, mặt tối sầm xuống.

Ôn Tu Viễn chớp chớp mắt giải thích, "Đừng lo ạ, tiểu đạo vẫn thích sư tôn nhà mình hơn ạ."

Nói xong hai người kia nhìn nhau cười cười, còn An Hòa Dật lại sa sầm sắc mặt.

Lão Vương vốn còn đang oán giận, giờ đã cười ra tiếng, "Ta rất thích đồ nhi của người, lần sau bảo hắn lại tới tìm ta rèn kiếm nữa đi, ta không tính tiền!"

An Hòa Dật lạnh lùng đáp, "Thế thì lần sau Vương sư phó nhớ mặc quần áo cho tử tế."
Nói xong, lập tức lại thấy ánh mắt hốt hoảng của đối phương.

Lão Vương trong lòng tràn ngập oán khí. Bên cạnh có đồ đệ rình rập chờ bế mình đi, không thể ngó lơ được. Mặc quần áo của đồ đệ thì dù thế nào cũng không được thoải mái, vậy là chỉ đành phải tăng tốc độ rèn đúc.

Vừa đúc búa còn vừa oán trách, "Mặc quần áo đúc kiếm rõ là chẳng có cảm giác rèn đúc gì hết."

Đồ đệ đứng bên cạnh cười không thành tiếng.

Thoáng cái lão Vương đã rèn xong, An Hòa Dật đưa Ôn Tu Viễn rời đi. Phía trong vang lên tiếng cãi cọ, bước chân của An Hòa Dật đi ra ngoài càng nhanh hơn.

------------------

[Tác giả kể thêm]

Lão Vương: Tới cửa hàng rèn đúc, nhìn lão Vương mĩ nhân ta đây đúc kiếm nè!

Đồ đệ: Ha ha

Người xem: ? ? ? Nói thì hay lắm mĩ nhân đâu? Đúng là quảng cáo giả, báo cáo chính quyền!
Lão Vương: $%&:;$#%*! @...

Bình Luận (0)
Comment