Lớp Học Bổ Túc Của Sư Tôn

Chương 4

An Hòa Dật ngừng lại. Cách đó không xa, có hạc trắng cưỡi mây đến, phượng hoàng cưới đám lửa cuồn cuộn, một đài sen bay qua để lại một dải cầu vồng trên nền trời, và còn rất nhiều pháp bảo cưỡi mây đạp gió khác nối đuôi nhau dừng lại ở Vân Ngoại Lâu của Duyên Sinh Tông. Vân Ngoại Lâu chưa bao giờ đông vui náo nhiệt đến thế. Sau khi hỏi thăm mới biết, hôm nay là ngày nhóm các sư tôn của mấy Tông phái ở cách xa vạn dặm chạy tới để nghe Thời Minh Đạt dạy học.

An Hòa Dật nhấc chân bước qua ngưỡng cửa, trong phòng đã có không ít người tới, tất cả đều tụ tập ở phía trước. Y nghe thấy loáng thoáng có vị sư tôn nào đó hỏi: "Hình như đồ đệ của ta có ý định bắt ta nhốt lại rồi, ta phải làm sao bây giờ?"

"Tội lỗi, tội lỗi." An Hòa Dật dừng bước chân, thầm mặc niệm trong lòng. Không phải là y muốn nghe lén đâu, mà là vị sư tôn này nói chuyện thực sự rất lớn tiếng.


"Đàm Ngọc đạo trưởng?" Sau lưng y vang lên một giọng nói yếu ớt xen lẫn chút thận trọng, gọi An Hòa Dật lại.

"Hòa Mặc đạo trưởng." An Hòa Dật gật đầu chào. Người này là tu sĩ Ngu Văn Tinh của Điểm Tinh Tông nhà kế bên, cũng tu Kiếm đạo giống như An Hòa Dật. Chỉ tiếc là không có thiên phú, tính tình lại mềm yếu nên không có tên tuổi gì. Khoảng thời gian trước, Điểm Tinh Tông có cử người tới nói chuyện với Tông chủ Hoa Hướng Nhiên, An Hòa Dật có gặp người này vài lần.

Ngu Văn Tinh thấy An Hòa Dật thì thở phào nhẹ nhõm, "Năm nay Đàm Ngọc đạo trưởng muốn thu đồ đệ à?" Đương nhiên Ngu Văn Tinh cũng biết mấy năm qua An Hòa Dật chưa từng nhận đệ tử.

"Đúng vậy. Năm nay Hòa Mặc đạo trưởng cũng muốn thu đồ đệ à?" Thấy người nọ gật đầu, An Hòa Dật hơi ngạc nhiên.


Y và Ngu Văn Tinh chỉ mới trò chuyện cùng nhau có mấy lần, biết Ngu Văn Tinh không giỏi ăn nói, hay nói một cách nghiêm trọng hơn là có trở ngại ngôn ngữ.

Người có tính cách như thế mà cũng bị bắt đi nhận đồ đệ nữa.

Bát chợt, An Hòa Dật dấy lên nghi ngờ có khi nào Tông phái bên đó cũng giống như Duyên Sinh Tông - đều không còn sư tôn nào nữa.

Ngu Văn Tinh nở một nụ cười miễn cưỡng.

An Hòa Dật cũng cùng chung hoàn cảnh nên đồng cảm lắm, nhưng lại chẳng có biện pháp nào để giải quyết chuyện này. Y chỉ đành nói lái sang chuyện khác, mời Ngu Văn Tinh ngồi xuống.

Ngu Văn Tinh bước chân thoăn thoắt đi tới bên cạnh An Hòa Dật, song thấy đại đa số các vị sư tôn đều đang tụ tập ở phía trước nên trên mặt hiện lên chút do dự.

Đương nhiên An Hòa Dật cũng nhận ra.

"Hòa Mặc đạo trưởng không cần xấu hổ. Đây đều là những người cũng tới tham gia khóa học như chúng ta thôi, đều bị chuyện thu nhận đồ đệ làm cho đau đầu cả. Hay là ngươi đi cùng ta qua đó chào hỏi vài người, sau này có lúc nào khó khăn bế tắc thì còn có người để thảo luận." Hiếm khi nào An Hòa Dật lại nói nhiều như vậy. Tính cách rụt rè của Ngu Văn Tinh quả thực có đôi phần giống y khi xưa, thành ra trong lòng khó tránh được có cảm giác muốn giúp đỡ.


Ngu Văn Tinh hơi đỏ mặt, cảm kích nhìn An Hòa Dật, nhưng người thì vẫn di chuyển về hướng của y.

"Sư đệ!" Thời Minh Đạt gọi An Hòa Dật từ xa.

An Hòa Dật vốn muốn tìm một chỗ trống ở hàng ghế sau để ngồi, không ngờ Thời Minh Đạt lại nhớ kỹ lời dặn dò của Tông chủ đến như vậy, vẫn luôn chú ý đến y. Từ lúc y bước chân vào cửa, Thời Minh Đạt đã chọn xong chỗ ngồi cho y rồi.

"Sư huynh." An Hòa Dật đứng yên tại chỗ vẫn không đi về phía trước, chỉ hành lễ từ xa. Mấy vị sư tôn tụ tập thành nhóm ở hàng ghế đầu ngay lập tức nhìn qua, sau khi nhìn thấy diện mạo của y thì không khỏi cảm thấy ghen tị.

Dung nhan của An Hòa Dật cũng không phải tuyệt sắc gì cả.

Mỹ nhân ở Tu Chân giới nhiều lắm. Tu sĩ nào cũng có thể dùng Đạo mình tu để nắn xương chỉnh gân, tẩy sạch bụi trần. Đưa mắt nhìn quanh một lượt, ai mà không có da trắng nõn nà, mặt như hoa đào, da như ngọc thạch cơ chứ.
Thế nên, trong vô số những mỹ nhân đó, dù nam tử như An Hòa Dật ở nhân gian đã được tính là quốc sắc thiên hương thì đặt ở đây cũng chỉ tính là ở mức trung bình thôi. An Hòa Dật có khí chất lãnh đạm an tĩnh, nhờ thế nên mới được xếp thứ nhất ở hạng trung trong Top 500 của 《Tu Chân mỹ nhân lục 》(tạm dịch: Danh sách mỹ nhân Tu Chân giới).

"An toàn quá ha." An Hòa Dật nghe thấy ai đó nói thế, tự nhiên thấy dở khóc dở cười.

"Đàm Ngọc sư đệ, lên phía trước ngồi đi." Thời Minh Đạt nhắc lại, An Hòa Dật có cảm giác hơi miễn cưỡng. Y vốn đã được Thủ Ngọc Sư Tôn đặc biệt quan tâm hỏi han, giờ lại còn được ngồi phía trước, chắc chắn sẽ trở thành "tâm điểm chỉ trích".

An Hòa Dật quay sang bên cạnh, dùng ánh mắt tỏ ý hỏi Ngu Văn Tinh có muốn đi cùng y hay không, Ngu Văn Tinh cũng nhìn lại, đang tính từ chối thì đã bị câu tiếp theo của Thời Minh Đạt đã nhắm thẳng vào.
"Ngu đạo hữu cũng lên phía trước ngồi đi, Tông chủ nhà ngươi cũng bảo ta để ý đến ngươi đấy. Nếu Ngu đạo hữu có vấn đề gì thì có thể trực tiếp hỏi ta."

Mặt Ngu Văn Tinh cứng đờ, thật sự có cảm giác giống như là khóc không ra nước mắt. Nhưng bị đám đông nhìn chằm chằm, Ngu Văn Tinh cũng không thể từ chối ý tốt của Thời Minh Đạt, chỉ có thể đi lên hàng ghế trước tìm chỗ ngồi cùng An Hòa Dật trong nỗi sợ hãi rụng rời chân tay.

Vừa mới ngồi xuống đã có một vị tu sĩ đến gần, "Đạo hữu, ngươi có muốn mua loại thuốc đặc biệt này không? Ta có Di Vong đan, ăn vào sẽ quên chuyện đã xảy ra trong ngày hôm nay ngay."

An Hòa Dật và Ngu Văn Tinh cùng nhìn qua. Người này ăn mặc sang trọng, áo gấm thêu kim văn, nếu nhìn kỹ sẽ phát hiện hình thêu trên áo thậm chí còn đang chuyển động liên tục, chỉ cần nhìn lướt qua là biết bộ đồ này rất đắt tiền.
"Đồ như vậy cũng có hả?" Mặc dù trong lòng An Hòa Dật tâm tĩnh như nước (1) nhưng ánh mắt cũng không khỏi lộ ra tia ngạc nhiên. Nếu món đồ như thế này mà được bán lẻ ở các cửa hàng thì các sư tôn cần gì phải sợ bị tụi đồ đệ tìm tới nữa.

Thấy hai vị đạo hữu trước mặt còn có vẻ nghi ngờ, vị tu sĩ trông có vẻ giàu có này bèn gãi đầu gãi tai bảo, "Chỉ là nó có một khuyết điểm."

"Khuyết điểm gì?" Sức hút lớn quá, đến cả Ngu Văn Tinh cũng nhịn không được phải hỏi.

"Thì là... Không biết khi nào đồ đệ sẽ nhớ ra." Vị tu sĩ nọ ngượng ngùng cười, "Ta, ta có thể bán rẻ hơn đó!"

An Hòa Dật, Ngu Văn Tinh :"....."

"Đa tạ ý tốt của đạo hữu, chỉ là tạm thời ta không cần dùng tới. Không biết phải xưng hô với đạo hữu như thế nào?" An Hòa Dật thấy trang phục của đối phương không tầm thường, y đoán hẳn phải là từ một môn phái danh giá nào đó.
"Tiểu đạo là người của Nghê Quang Tông, họ Trác tên Thịnh, hiệu là Phương Khê, hân hạnh được gặp hai vị đạo hữu."

Quả nhiên là Nghê Quang Tông, Tông phái giàu nhất Tu Chân giới.

Hai bên trao đổi tên họ, Trác Thịnh là người khéo léo mọi mặt, có tài ăn nói, cả người vốn hay sợ người lạ như Ngu Văn Tinh chỉ trong chốc lát đã không còn xa cách hắn nữa.

Một trăm người vẫn chưa tới đủ, còn một lát nữa lớp học mới bắt đầu. An Hòa Dật nhìn về phía Thời Minh Đạt, thấy đám tu sĩ vây quanh ổng ban nãy giờ vẫn còn ở nguyên đó, y cũng không có ý định tiến lên mà ngồi lại tại chỗ trao đổi thảo luận một chút với bạn mới quen.

"Gần đây, hình như có thêm sư tôn của Tiêu Dao Tông bị đồ đệ của mình đuổi gϊếŧ. Hôm trước ta đi ra ngoài, đụng phải hai lần." Trác Thịnh lắc đầu cảm thán.
"Chuyện mới đó mà tình thế bây giờ đã cấp bách đến vậy rồi à." An Hòa Dật không ngờ chỉ cần một ngày không cập nhật tình hình chuyện buôn dưa thôi mà số lượng ví dụ về quan hệ sư đồ luyến và sư đồ báo thù rửa hận nay đã tăng lên sáu vạn rồi.

"Ta cũng tò mò muốn biết cảm giác bị đồ đệ đuổi gϊếŧ là thế nào ghê? Nếu như bị một trăm đồ đệ đuổi gϊếŧ cùng một lúc thì chắc là sẽ kíƈɦ ŧɦíƈɦ lắm." Trác Thịnh chỉ xem chuyện vui, không coi là việc lớn, mở miệng ra bắt đầu ăn nói linh tinh.

"Ồ, ngươi muốn thử à?" Bên cạnh đột nhiên có tiếng cười nhạo. An Hòa Dật nâng mắt nhìn sang, lập tức chạm trúng một đôi mắt xinh đẹp, dưới ánh sáng rực rỡ lại càng thêm mê hoặc lòng người.

Người nọ đứng cách đó không xa, quạt xếp trong tay chưa mở cũng chẳng đóng, khóe miệng hơi cong lên, cười như không cười nhìn thẳng về phía ba người bọn họ.
------

Chú thích:

(1) Tâm tĩnh như nước: Thành ngữ, lòng bình tĩnh như mặt nước bất động không gợn sóng, ý chỉ một người có niềm tin kiên trì, không dễ bị những điều bên ngoài ảnh hưởng.

Bình Luận (0)
Comment