An Hòa Dật ngự kiếm trở về Tàng Ý Sơn, nhưng giữa đường lại bị Hoa Hướng Nhiên chặn lại.
Trông Hoa Hướng Nhiên có vẻ sốt ruột, "Sư đệ, huynh có việc phải đi ra ngoài mấy hôm, đệ giúp ta đưa cái này đến Điểm Tinh Tông nhé?" Hoa Hướng Nhiên đưa cho y một cái hộp hình vuông.
"Được." An Hòa Dật cầm lấy bỏ vào túi.
Ngự kiếm bay qua núi non trập trùng của Duyên Sinh Tông, cũng không biết vì sao mà Duyên Sinh Tông lại thích trồng nhiều cây trúc đào như vậy. An Hòa Dật ngự kiếm bay qua phía trên rặng cây luôn cảm thấy tinh thần không yên.
Trước cửa Điểm Tinh Tông có 500 bậc thang. Người dưới Trúc Cơ(*) chỉ có thể bước từng bậc thang để lên núi. Lúc trước sư phụ An Hòa Dật cũng đưa y qua đây giẫm từng bậc thang, mạnh mẽ giẫm sạch tâm ma của y.
(*cấp độ tu hành thứ 2 theo thiết lập truyện)
Hôm nay có vẻ đông vui nhộn nhịp phết, có không ít người đang bò trên đó. Xem ra công tác rèn luyện đệ tử mới thu nhận của Điểm Tinh Tông đã bắt đầu rồi.
An Hòa Dật đứng trên kiếm nhìn xuống, tâm trạng là lạ khó mà tả được thành lời.
Bay lên thẳng một đường, cuối cùng An Hòa Dật gặp được Ngu Văn Tinh. Y nhận ra bên cạnh đối phương có một thanh niên vóc người cao lớn, mày sắc như kiếm. An Hòa Dật đừng từ xa nhìn qua, đối diện với đôi mắt đen thâm thúy sắc bén của thanh niến đó, không khỏi cảm thấy hơi hoảng hốt.
Khí thế của người này mạnh thật.
Ngu Văn Tinh nhận ra là An Hòa Dật, thả lỏng gương mặt, chào hỏi từ phía xa. An Hòa Dật có tâm đáp lại, ngự kiếm vững vàng hạ xuống trước mặt Ngu Văn Tinh.
"Hòa Mặc đạo trưởng." An Hòa Dật giơ tay hành lễ.
"Đàm... Đàm Ngọc đạo trưởng." Ngu Văn Tinh có vẻ như bị ngạc nhiên, giật bắn mình, vội vàng đáp lễ.
Dáng vẻ giống như vừa bị ai ép buộc vậy, chẳng biết đã xảy ra chuyện gì nữa?
Trong lòng An Hòa Dật thầm nghi hoặc.
Hiện tại đang có người ở đây, An Hòa Dật cũng không tiện dò hỏi, chỉ đành phải nói ra lí do mình tới, "Ta phụng theo lệnh của sư huynh đến đây giao đồ cho Tông chủ."
"Ta đi với ngươi!" Ngu Văn Tinh nhanh miệng đáp, quay sang nói với thanh niên bên cạnh, hơi run rẩy, "Cảnh Thước, sư tôn đi với Đàm Ngọc đạo trưởng một chuyến, ngươi ngồi đây chờ một lát nhé."
Thanh niên đứng lên, giọng điệu lãnh đạm, đưa tay lên hành lễ, "Cung tiễn hai vị sư tôn."
Động tác tuy lịch sự nhưng sắc mặt thì tối sầm, như thể muốn tiễn người xuống phủ Diêm Vương vậy.
An Hòa Dật quay sang nhìn Ngu Văn Tinh, thấy y chỉ biết thất thần gật đầu, túm lấy An Hòa Dật chạy ra ngoài.
Trông y như một bé thỏ trắng bị dọa sợ.
Ngu Văn Tinh bay một quãng đường rất xa cuối cùng cũng như đã trút được một gánh nặng, thở hắt ra. An Hòa Dật thấy thế thì có hơi tò mò, "Người vừa rồi là ——"
"Đồ đệ của ta." An Hòa Dật quay lưng về phía Ngu Văn Tinh nên không thấy được biểu cảm của đối phương, nhưng có thể nghe ra giọng y đặc sệt cảm giác sợ hãi.
"Khí thế có vẻ rất mạnh ha." An Hòa Dật nhớ lại đôi mắt lạnh lẽo kia, không khỏi đồng cảm với Ngu Văn Tinh.
"Thật đáng sợ, thật đáng sợ." Tiếng lẩm bẩm của Ngu Văn Tinh vang bên tai. An Hòa Dật thậm chí còn có thể tưởng tượng ra vẻ mặt hoảng sợ của đối phương.
An Hòa Dật lựa lời an ủi: "Dù sao hắn cũng là đồ đệ của ngươi, hơn nữa còn thấp hơn ngươi một lứa, không cần phải lo lắng thế đâu."
Tuy nhiên, điều khiến An Hòa Dật lo lắng hơn nữa chính là việc người kia thoạt nhìn có vẻ có tư chất không tồi, ở bên cạnh làm người dưới trướng Ngu Văn Tinh, có chịu nghe lời không ấy chứ? Cứ đà này, về sau chẳng biết hoàn cảnh của Ngu Văn Tinh sẽ còn lúng túng xấu hổ đến cỡ nào nữa.
Nhưng hiện tại Ngu Văn Tinh cứ tránh tên đó như tránh rắn rết, nói không chừng cũng là chuyện tốt với Ngu Văn Tinh.
An Hòa Dật đưa đồ xong, Tông chủ Điểm Tinh Tông mời y ở lại để thết đãi. An Hòa Dật thì muốn về Tông phái nên đã uyển chuyển từ chối Tông chủ.
Ngu Văn Tinh đưa tiễn y bằng vẻ mặt đầy đau khổ.
Trên đường trở về, An Hòa Dật thử phác họa ra hình tượng của đồ đệ mình trong đầu.
Tìm người đẹp mắt một chút, năng lực trên trung bình một chút, tình tính phải tốt.
Đang nghĩ vậy thì...
"Bùm" một tiếng. Một ngọn lửa cao ngất trời bùng lên cách đó không xa. Hai tai An Hòa Dật ù đi, chân mày cau lại.
Chẳng lẽ lại có tu sĩ đánh nhau?
Y không có ý định xen vào chuyện của người khác, nhưng chỗ này lại trùng hợp ở ngay gần Duyên Sinh Tông. Lỡ đâu đánh đánh chém chém lại làm hư đồ của Duyên Sinh Tông thì phải làm sao?
An Hòa Dật ngự kiếm bay xuống, rừng cây phía dưới bị phá một mảng trọc lốc, trông tan hoang, rõ là có người đánh nhau ở đây. An Hòa Dật không khỏi thấy thương cho tụi cây xanh cỏ nhỏ không dưng bị cuốn vào.
"Đạo hữu, rốt cuộc ngươi cũng tới rồi?" Nam nhân yêu mị ngã trên đất ngẩng đầu, giọng điệu nghe đầy vẻ vui sướng giả tạo, An Hòa Dật chỉ vừa chạm mắt hắn một cái đã váng cả đầu.
Nhưng bây giờ không phải là lúc để váng đầu.
"....."
An Hòa Dật muốn nói chúng ta không quen nhau, nhưng lại bị một tiếng thét đầy phẫn nộ cắt ngang.
"Còn có người giúp đỡ ngươi cơ à?!" Nói xong cũng không đợi y giải thích, bên tai An Hòa Dật đã vang lên tiếng đao kiếm choảng nhau.
An Hòa Dật né tránh nguy hiểm, "Từ từ đã..."
"Vậy thì cùng chết hết đi!" Trường kiếm sắc bén đi kèm với hơi lửa nóng rực chém tới.
An Hòa Dật không nhịn được nữa, triệu hồi Lăng Sương kiếm, mạnh mẽ vung lên.
Không khí nồng nặc mùi máu, thoáng cái, người cầm kiếm đã biến mất, chỉ còn lại một tu sĩ quỳ rạp trên mặt đất.
"Vị đạo hữu này." An Hòa Dật quay sang muốn tính sổ với người kia. Vừa đối diện với đôi mắt của hắn, đầu y lại cảm thấy choáng váng nữa.
"Thu uy lực lại giùm được không?"
Vừa nói dứt câu, cảm giác thân quen như thể đã từng quen biết người này dâng lên trong lòng An Hòa Dật.
"Phụt." Đối phương phì cười trước. An Hòa Dật nghe thấy có cái gì đó bay lên bay xuống. Hắn lại nói tiếp, "Đa ta đạo hữu đã ra tay tương trợ, ơn cứu mạng này, không biết đạo hữu muốn tiểu đạo báo đáp như thế nào?"
Giọng của vị tu sĩ này rất hút hồn người khác, An Hòa Dật nghe xong cả người đều rần rần hết cả lên.
Trước mắt An Hòa Dật đã tối sầm lại, chỉ cảm nhận được có gì đó chạm lên mặt mình, muốn xoay đầu tránh đi nhưng có tránh thế nào cũng không được.
Giọng nói mê hoặc kia lại một lần nữa vang lên bên tai. Hắn dựa vào vai An Hòa Dật, thở vào tai y, giọng hắn nghe như tiếng yêu hồ mê hoặc lòng người, "Đạo hữu? Sao không đáp lời thế? Chẳng lẽ —— Ngươi muốn ta ——"
"Cởi một lớp quần áo ư?"
Lúc này An Hòa Dật chỉ cảm thấy đầu nặng trĩu. Giọng của đối phương quấy nhiễu khiến y mê man. Y hốt hoảng nghĩ, hình như gần đây mình toàn gặp phải mấy đạo sĩ thích cởϊ qυầи áo thì phải.
Áp lực trên người ngày càng nặng, An Hòa Dật nghiêng người lảo đảo, ngã vào bóng tối.
Bên tai loáng thoáng nghe được một tiếng cười khẽ, cũng chẳng biết có phải là ảo giác hay không.
Lúc An Hòa Dật mở mắt ra, nhìn xung quanh một lượt, xác nhận rằng mình đang ở trong phòng, trên Tàng Ý Sơn, thì mới an tâm thở phào nhẹ nhõm.
Y quay ra nhìn về phía cửa sổ. Tiết trời âm u, cây cỏ dưới chân núi xanh mướt một màu, khiến y chợt nghĩ không biết có phải mình chỉ vừa ngủ một giấc hay không.
Thôi.
Giả thì tốt, giả là tốt rồi.
Yên lòng, An Hòa Dật chậm rãi đi tới trước bàn. Gặp ác mộng xong phải pha cho mình một bình trà mới được.
Đến khi y lại gần bàn trà, chỉ thấy nước trên bàn đã ngưng tụ thành băng, hiện ra một hàng chữ.
"Có việc, hôm nay tiểu đạo xin phép đi trước, lần tới cởi cho ngươi xem nha."
. . . . .
Lại thấy hơi váng đầu rồi.