Tôi và Kento lập tức chạy ra khu sân sau thì gặp Taro đang đi theo hướng ngược lại.
- Này Taro! Mày vẫn ổn chứ? - tôi
Nó không nói gì, chỉ mỉm cười nhìn tôi và đi thẳng.
- Mày sao vậy? Có gì thì cũng phải nói một câu chứ. Mày có biết tao lo lắm không hả - Kento
- Tao chỉ hơi mệt thôi. Tao về đây - Taro
***Kết thúc một ngày kinh khủng***
Ngày thứ 3 đi học.
Hôm nay tôi đến trường muộn hơn. Có vẻ như sắp có một cơn dông. Mây đen và gió lạnh tràn về báo hại tôi mặc chiếc áo ngắn tay hắt xì liên tục. Không ngờ mùa hè lại có thể lạnh đến vậy. Thời tiết dạo này thật lạ. Trước khi ra khỏi nhà tôi vẫn còn thấy nắng ấm. Có phải đây là báo trước cho một điềm gở không nhỉ?
Vào đến lớp thì đứa nào cũng như tôi cả co ro khúm rúm.
Tôi ngồi vào bàn, nhìn về phía Taro. May là nó vẫn ổn, đang nói chuyện rất vui vẻ với Kento.
- Này! Cậu đừng ngồi ở bàn này. Coi chừng bị ma ám đó! - Koneko
- Hả? - Đúng rồi khi mới đến lớp mình cũng được nhắc về điều này
- Chỗ cậu ngồi từng là của Akako...
- Cô gái chết 4 năm về trước phải không?!! *đứng bật dậy*
- Cậu biết rồi à. Vậy cậu nên ngồi tạm 1 bàn nào đó trước khi có bàn mới. Chỗ của Mizumi được đấy. Để tôi nói với cô ấy giúp cậu.
- À... ừm...
- Mizumi cậu cho Yuriko ngồi chung nhé!
- Sao cũng được - Mizumi
- Chà...o.. Cậu khỏe không? - Híc mình nói cái gì vậy trời @.@
- ...
Hắt xì!!!
- Chắc là Mizumi khỏe. Còn tôi thì không được khỏe lắm - Tôi (đang nói gì không biết @.@)
- Cậu mặc tạm áo khoác của tôi đi. Tôi có áo len rồi. *đưa ra trước mặt*
- Mizumi tốt bụng quá! Cảm ơn ha ^^
- ...
- Mà sao cậu biết hôm nay trời sẽ lạnh mà mặc những thứ này vậy? - tôi *nhìn*
- Cảm tính thôi.
- À.. ừm... tôi nghĩ sau này cậu nên làm công việc về dự báo thời tiết.
- ...
Giờ học vẫn diễn ra nhàm chán như mọi hôm. Ngồi cạnh cái người này chẳng khác gì ngồi một mình cả ~.~
Bỗng có một nam sinh đứng dậy. Nó cầm một tờ giấy mặt tái mét:
- Là chúng mày bày ra trò này phải không? Nói với tao đây chỉ là một trò đùa đi! Nói như vậy đi!
Trên tờ giấy là một dòng chữ viết bằng máu:
MÀY SẼ LÀ NGƯỜI KẾ TIẾP!
Cả lớp im lặng. Kẻ cầm tờ giấy gục mặt xuống bàn và khóc.
Tôi không hiểu có chuyện có chuyện gì đang xảy ra. Mặt mày ai cũng xám xịt. Cô giáo cũng ngừng dạy.
- Nezi... em phải bình tĩnh...
- Cô im đi - nó hét lên và chạy ra ngoài
- Buổi học kết thúc rồi. Các em về đi...
Tôi xách cặp ra về. Trong lòng đầy hoang mang.
- Mày sắp có chỗ ngồi rồi - Kento
- Rốt cuộc đang xảy ra chuyện gì? - tôi
- Đó là lời cảnh báo. Nếu mày cũng nhận được một tờ giấy như vậy thì mày nên tận dụng chút thời gian còn lại mà nói những lời cuối cùng với gia đình. Vì sau đó mày sẽ chết, chết rất thảm!