Lớp Phó, Đừng Lạnh Lùng Với Anh Nữa Mà

Chương 29

Minh há hốc miệng khi câu hỏi của chị Phương vừa bật ra, ánh mắt Phương đầy nghi hoặc khiến cậu điếng người. Ngay lập tức, trong đầu Minh xuất hiện nỗi lo sợ rằng chị Phương đã biết chuyện vừa xảy ra trong phòng cậu, chỉ có điều ấy mới có thể giải thích vì sao Phương lại tự dưng hỏi cậu như thế.

*Vô lý, phòng chị ở xa làm sao mà nghe thấy được, có lẽ nào chị lén nghe trộm không? Thôi chết tôi rồi, chết thật rồi…*

Dù đang rất căng thẳng, Minh vẫn cố tỏ ra bình tĩnh:

“Bạn trai là thế nào? Chị đừng gán ghép linh tinh”

Phương nhìn Minh chằm chằm, đôi mắt phản chiếu lại hình ảnh cậu đang vô cùng bối rối và sợ sệt. Tim Minh đập thình thịch, hồi hộp chờ đợi câu nói của Phương, nếu đúng là chị đã nghe hay nhìn thấy cảnh giữa Khang và cậu thì đời cậu coi như xong.

Phương nhìn Minh một lúc lâu, không khí đáng sợ ấy làm cậu toát cả mồ hôi, thế rồi Phương cười, nói xanh rờn:

“Thì chị thấy hai đứa đẹp đôi lắm”

Minh ngã lăn ra giường vì choáng, cậu đã không nghĩ đến trường hợp này, phải nói là vừa nực cười vừa đau tim. Cái cảm giác khi mà lời nói ra khác hẳn với những gì ta lo sợ, thật giống như trút được cái tạ ngàn cân trong lòng. Minh thầm thở phào, giả vờ giãy nảy lên:

“Lại còn thế nữa, chị toàn trêu em những cái gì đâu ấy, bó tay với chị”

“Ơ, nhưng mà chị thấy đẹp đôi dã man ý, từ lúc hai đứa về nhà chị đã thấy thế rồi. Lại còn…” – Phương cười khúc khích

“Lại còn gì hả chị?”

“…vào phòng đóng cửa nữa, ai mà biết được làm gì nhau”

Phương nhắm mắt cười, ôm hai má lắc qua lắc lại, và Minh thề là cậu thấy hành động này rất quen, quen đến nỗi chỉ cần nhìn là hiểu đó là một dấu hiệu đặc biệt. Minh mon men hỏi:

“Chị là fangirl à?”

“Trời ơi, giờ em mới biết sao? Fangirl nặng luôn ý chứ. Mặc dù thấy hơi tội lỗi khi lên cơn với em mình nhưng mà chị không kiềm chế được. Ôi ngại quá”

Phương vừa nói vừa đỏ hết cả hai má, và cuối cùng thì Minh cũng hiểu ra vì sao điệu cười ấy rất quen. Đó là vì Ly và Nga, cả hai luôn cười như thế mỗi khi bàn tán về cậu về Khang, vậy mà giờ Minh mới để ý. Cậu lắc đầu cười một mình vì cái phát hiện hiển nhiên ấy, nhưng rồi sực nhớ ra chuyện trước mắt, cậu nói:

“Chị đừng có gán ghép em nhá, không phải bạn trai đâu”

Chính Minh cũng thấy rất khó khăn khi nói ra điều ấy, nhưng cậu lại không hiểu vì sao mình cảm thấy thế. Đúng là cậu và Khang chưa phải người yêu, nhưng khi nói Khang không phải bạn trai mình, Minh lại thấy bứt dứt trong lòng. Một cảm giác thực sự vô cùng khó hiểu.

Phương nhìn Minh ẩn ý, cười:

“Chắc không? Chắc không phải bạn

trai ch

ứ?”

“Chắc” – Minh quả quyết

“Thề đi xem nào”

“Ơ…”

“Đấy, chị biết mà. Hahaha, em đúng là dễ dụ”

Phương cười ngặt nghẽo, làm Minh cứ ngơ ra. Mãi cậu mới hiểu vấn đề, liền gắt lên:

“Không phải…aishh, chị đùa dai thế nhờ, lại còn bắt em thề nữa”

“Thì em bảo chắc chắn không phải bạn trai mà, thề đi chị mới tin”

“Nhưng…”

Minh ngập ngừng không dám nói, vì dù miệng nói chắc nịch rằng hai người không phải người yêu nhưng cậu lại đang rất phân vân để tìm ra câu trả lời. Phương thấy Minh ngây người ra thì cứ bụm miệng cười, rồi không trêu cậu nữa mà nói:

“Khang đẹp trai thật đấy nhỉ?”

“Hả?…vâng…cũng đẹp trai…”

Minh giật mình khi nghe Phương nói, rồi vừa trả lời vừa hơi cúi mặt. Lập tức mắt Phương lóe sáng như thể vừa phát hiện ra điều gì, tuy vậy, cô vẫn tiếp tục:

“Có thân với em không?”

“Cũng…bình thường ạ”

“Bình thường thôi à? Chị thấy có hai đứa có vẻ thân thiết phết đấy chứ”

*Thân à? Liệu có đúng khi nói mối quan hệ của bọn mình là thân không? Hay đó là…*

Minh băn khoăn tự hỏi chính mình, như chị Phương nói, có vẻ đúng là cậu và Khang đang ngày một gần gũi nhau hơn thì phải. Mà cậu cũng đã nghĩ đến điều ấy kể từ đợt hai người làm lành với nhau rồi đấy chứ, chỉ là so với hồi đó, thì khoảng cách ấy đã gần hơn rất nhiều.

Minh đáp:

“Tại là cán bộ thôi chị ạ”

“Cán bộ sao? Thế nghĩa là…?” – Phương tròn mắt nhìn Minh

“Vâng, em là lớp phó, Khang là lớp trưởng”

“…”

“Chị Phương?”

“Úi trời ơi, đẹp đôi chết mất thôi. Nhìn đã thấy đẹp, giờ lại còn lớp trưởng lớp phó nữa, uiwaaaa”

Phương reo lên trong niềm vui sướng, điều mà Ly và Nga vẫn thường làm, và những hành động ấy luôn khiến Minh khó hiểu. Cậu bật cười trước phản ứng trẻ con của cô gái 22 tuổi đang ngồi trước mặt mình, lòng tự hỏi vì sao họ lại dễ trở nên bấn loạn mỗi khi gặp những trường hợp tương tự như cậu và Khang.

Minh nói:

“Bình tĩnh nào chị, bọn em đâu có gì đâu mà”

“Nhưng mà đẹp đôi cực ý, lần sau hai đứa đứng soi gương đi, đảm bảo chị nói chuẩn luôn”

Phương nói chắc nịch làm Minh phải phì cười:

“Chị đừng quá khích nữa mà, đẹp đôi thì đẹp đôi nhưng chỉ là bạn bè thôi”

Miệng nói một đằng nhưng tâm trí nghĩ một nẻo, ngoài mặt Minh cười nói tự nhiên nhưng trong lòng lại dấy lên biết bao băn khoăn, không biết rằng liệu mình có nên nói những điều hoàn toàn khác xa so với sự thật như thế không. Cái từ “bạn bè” phát ra sao quá gượng gạo, bởi mối quan hệ giữa cậu và Khang rõ ràng không phải vậy. Cho tới giờ thì Minh có thể chắc chắn rằng, Khang đối với cậu, đã vượt qua mức tình bạn từ lâu rồi.

Phương gật gù ra chiều hiểu ý:

“Hí hí, ừ thì bạn bè. Nhưng chị vẫn thích ghép đôi hai đứa nha”

“Ôi chị thật là…Thôi em về phòng đây, nói chuyện sau chị nhé” – Minh từ từ đứng dậy

“Ừ, nói chuyện sau”

Phương nháy mắt hàm ý, khỏi cần nói Minh cũng hiểu, nên cậu chỉ cười lại rồi quay về phòng.

Minh đóng cửa lại, lập tức lăn ra giường vì mệt mỏi tinh thần. Không những vừa trải qua một cú sốc vì Khang, mà sau đó cậu còn phải giả vờ cười nói tự nhiên để chị Phương không nghi ngờ, làm cho các dây thần kinh căng ra như muốn đứt đến nơi rồi. Minh cố thở đều để điều hòa nhịp tim của mình, tới giờ vẫn còn đang đập nhanh không kiểm soát được. Vừa thư giãn, Minh vừa nhớ lại chuyện vừa mới xảy ra, để rồi ngay sau đó một sự ngượng ngùng nhanh chóng lan tỏa, khiến cho người cậu nóng bừng lên.

*Khang đã…làm như vậy…với mình. Đó là sự thật sao…? Mình đã bị……và…….rồi…….. Ôi trời ơi, tại sao lại thành ra thế này? Xấu hổ quá, thậm chí mình đã phải cầu xin hắn dừng lại….AAAAA, tôi còn đâu mặt mũi nhìn đời nữa đây, thật muốn chết luôn cho rồi!*

Minh úp mặt vào gối, thật khó chịu khi mặt cứ nóng rân rân mỗi khi xấu hổ. Nhưng càng cố quên đi thì càng khó xóa nhòa, giờ trong đầu cậu chỉ toàn là những cảnh nhạy cảm ấy, mà chỉ nhớ lại thôi cũng đã thấy rùng mình rồi. Nhưng trong lúc ấy, Minh lại cảm thấy một điều kỳ lạ, mà nó lại khiến cho cậu xấu hổ hơn cả việc trước đó, đến nỗi cậu chỉ muốn đập chính mình một trận vì đã để suy nghĩ ấy lướt qua dù chỉ là một tích tắc.

Điều kỳ lạ đó là: Cậu thấy thích thú!!!

*Mình…thích những hành động ấy của Khang…*

Và ngay lập tức, Minh lại một lần nữa gào thét trong tâm can, cái ý nghĩ quái quỷ gì vừa mới xuất hiện trong đầu cậu vậy. Có cho kim cương cậu cũng không dám nghĩ tới điều ấy, vậy mà nó lại ngang nhiên nhảy ra giữa dòng suy nghĩ của cậu, khiến cậu chỉ muốn hét nổ tung mái nhà để xua tan đi cái sự xấu hổ kinh khủng này. Đấm chăn đấm nệm mãi cũng chẳng giúp ích gì hơn, Minh bèn nằm yên suy ngẫm, cố gắng giữ cho tâm thế thật bình tĩnh, bởi dù sao thì chuyện cũng đã xảy ra rồi cơ mà. Cho dù việc Khang làm khiến cậu thấy vô cùng ngượng và có phần sợ hãi, nhưng không thể phủ nhận rằng cậu có hứng thú. Từng cái hôn lên cổ, từng cái vuốt ve mơn trớn hai bên eo và vùng lưng đều gây cho cậu khoái cảm, hơn nữa Khang đã nói việc làm của mình là xuất phát từ tình cảm dành cho Minh, như vậy chẳng phải rất chân thành sao. Cậu bất giác sởn da gà khi nhớ lại những hành động và lời nói ấy, kèm theo là hiệu ứng “đỏ mặt một mình”. Phải cố gắng lắm Minh mới kìm được cảm giác xấu hổ và suy nghĩ thật nghiêm túc, để cuối cùng nhận ra rằng, cậu đang ngày càng thích Khang hơn.

Buổi tối

Minh đang ngồi làm bài tập chăm chỉ, mọi việc đều suôn sẻ cho đến khi cậu với tay lấy cuốn từ điển. Ma xui quỷ khiến thế nào đúng lúc thu tay về thì cậu lại trót quệt phải cốc nước đang để bên cạnh, và Minh chỉ kịp kêu lên một tiếng trước khi nước đổ ra lênh láng.

“Trời ơi ướt hết quần áo rồi!!!”

Minh bực bội lấy giẻ lau khô bàn, cũng may sách vở không bị làm sao. Dọn chỗ nước đổ dưới sàn xong, Minh mở tủ lấy bộ quần áo khác rồi đi vào phòng tắm. Ngay khi cậu vừa mở vòi nước để giặt đồ thì có tiếng gõ cửa:

“Minh ơi, quần áo của em chị gấp rồi này”

“…”

“Minh?”

Phương mở cửa bước vào, trên tay là một chồng quần áo được gấp gọn gàng. Thấy nhà tắm đang sáng đèn, Phương thôi không gọi nữa, cẩn thận đặt chồng quần áo xuống giường. Đúng lúc ấy, chiếc điện thoại ở đầu giường reo lên làm Phương giật mình, bèn tiến lại gần kiểm tra. Ban đầu, Phương không quan tâm lắm, nhưng khi liếc thấy cái tên quen thuộc hiện trên màn hình, kèm theo những suy đoán hồi chiều của mình về Minh, Phương cầm chiếc điện thoại lên:

*”Khang đáng ghét” à? Khang…? Là Khang mà mình khen đẹp trai đây mà. Liệu còn ai khác cũng tên Khang không nhỉ? Không thể nào, kiểu đặt tên này giống mấy đôi yêu nhau ghê ha, tình củm quá đi!!!Thế này chắc chắn là Khang lúc trưa nay đến nhà rồi*

“Ôi trời!!!”

Phương thốt lên trong bất ngờ nhưng rồi tự bịt miệng mình lại, bởi vừa đập vào mắt cô là dòng chữ:

“Minh thân yêu, đang làm bài à? Tôi nhớ cậ…”

*Ôi trời ơi, trời ơi trời ơi trời ơi….!!! “Minh thân yêu” mới chết chứ, xưng hô ngọt như mật ong thế này, lại còn “nhớ cậ…”, cái này là “nhớ cậu” đây mà. Thôi rồi, chuẩn thật rồi, hai đứa nó đang…*

Vì tin nhắn đến của máy iphone thường được hiển thị một phần nhỏ nội dung trên màn hình ngoài, vì vậy dù Phương không có ý định đọc trộm, cô vẫn có thể nhìn thấy phần đầu của tin nhắn. Lập tức, mọi giả thiết trong đầu đều được chứng thực, cô nhanh chóng đặt chiếc điện thoại lại vị trí cũ rồi nhanh chóng ra khỏi phòng. Đóng cửa lại, Phương mỉm cười vui sướng, lòng nghĩ thầm:

*Lộ rồi nhé em trai, vậy mà chị suýt bị em lừa đấy. Đáng tiếc thay, giờ thì chị đã biết cả rồi*

Một lúc sau, Minh bước ra ngoài, nhìn quanh quất thì thấy chồng quần áo được gấp sẵn trên giường, miệng mỉm cười thầm cám ơn chị Phương. Sau đó, Minh ngồi lại bàn học, chăm chú làm bài mà không hay biết vừa rồi đã xảy ra chuyện gì. Nơi đầu giường, chiếc điện thoại vẫn nằm im lìm…

Sáng hôm sau

“Hôm nay chị đưa em đến trường nhé”

“Thật ạ?”

Minh vui mừng khi nghe chị Phương đề nghị, Phương gật đầu:

“Ừ”

“Nhưng mà chị đâu có xe máy ở đây?”

“Ngốc thế, chị gọi taxi là được, ở bên kia chị làm thêm tiết kiệm được kha khá đấy” – Phương tự hào nói

“Uây, thích thế. Vâng, thế thì tí nữa mình đi”

Ban đầu Minh rất vui vì được chị Phương đưa đi học, nhưng sau đó bất chợt hỏi:

“Vì sao ạ?”

“À…Thì chị muốn xem trường em thế nào ý mà. Với lại cũng nên đưa đón em trai yêu quý đi học chứ”

“Hì hì, em hiểu rồi”

Minh cười rồi nhanh chóng kết thúc bữa ăn. Sau đó, hai chị em cùng bắt taxi, chẳng mấy chốc đã tới trường.

“Hôm nay chị đưa đi nên đến sớm hơn bình thường luôn này”

“Ừ, tốt quá còn gì hihi”

Phương vừa nói vừa xuống xe, làm Minh thắc mắc:

“Ơ, chị không về nhà luôn à?”

“Hâm này, chị bảo đến xem trường rồi còn gì. Dẫn chị đi nào”

“…Nhưng mà, 20 phút nữa học rồi” – Minh chần chừ

“Cứ đưa chị lên lớp em đi, 5-10 phút thôi là chị về”

Chẳng hiểu nổi chị Phương thế nào, Minh đành đi cùng chị lên lớp. Hai người đi đến đâu, bọn con trai con gái lớp khác nhìn thấy liền thi nhau chỉ trỏ, bàn tán về một chị gái xinh đẹp đi cùng Nguyệt Minh của lớp 11 Anh. Có người đoán là người yêu của Minh, người khác thì kêu là giáo viên thực tập, nhưng dù thế nào thì vẻ ngoài duyên dáng và thanh thoát của Phương vẫn khiến cho mọi người không thể không bị cuốn hút, cả nam cả nữ đều hết lời ca ngợi.

Lên tới lớp, Phương ngó đầu vào nhìn, rồi quay lại Minh:

“Khang đâu em?”

“…Khang? Đang chơi bóng rổ dưới sân ạ”

“Bao giờ mới lên lớp?”

“Gần vào tiết ạ, mà Khang thì liên quan…”

“Ui, không kịp mất, à, em gọi bảo Khang lên sớm được không?”

“Chị đang kỳ lạ lắm nha, thích Khang rồi hả?” – Minh bắt đầu nhìn Phương bằng ánh mắt khó hiểu

“Không phải, em cứ gọi lên cho chị đi, nhá, nhá!” – Phương chớp chớp mắt

“Vâng vâng, gọi luôn đây, thích thì cứ nói có gì phải ngại chớ…”

Vừa nói Minh vừa bấm điện thoại, vài giây sau đã nghe tiếng Khang mừng rỡ:

“Minh thân yêu, gọi tôi có chuyện gì vậy? Nhớ tôi quá à?”

“Nhớ cái đầu ông. Chị Phương đang ở trường, ông lên lớp đi chị muốn gặp”

“Thế hả? Tôi lên ngay đây”

Minh cất máy, quay sang thấy chị Phương đang cười khoái chí, làm cậu chỉ biết lắc đầu cười vì độ kỳ quặc của chị.

Trong lúc ấy, trong lớp Minh các tiếng xì xào bàn tán vẫn không ngớt. Kể từ lúc mấy tên con trai nhìn thấy Phương là đã kéo vai nhau xuýt xoa khen chị gái xinh xắn dễ thương, rồi kéo theo đám con gái tò mò và cuối cùng là lan ra cả lớp.

Thấy các bạn cứ nháo nhào lên chen chúc nhau nhìn ra ngoài cửa, Minh bật cười thích thú đồng thời cũng rất hãnh diện vì chị mình. Lúc ấy, Khang đã chạy lên đến nơi, vừa nhìn thấy cậu Phương liền reo lên:

“A, Khang!!!”

“Em chào chị” – Khang cười tươi

Lập tức trong lớp vang lên những tiếng than vãn thất vọng, bởi ai cũng tưởng chị Phương là người yêu Khang nên mới vui mừng khi gặp Khang như vậy. Không chỉ lớp Minh, các lớp nào nằm cùng hành lang mà đã thấy Phương trước đó thì giờ thất vọng không kém khi nhìn Khang và Phương cười nói với nhau vui vẻ. Ngay cả Minh, cậu cũng không hiểu chuyện gì đang diễn ra, vì ngay khi gặp Khang, chị Phương đã đẩy cậu vào lớp, nói là chuyện người lớn trẻ con không nên tham gia. Dù hậm hực lắm nhưng Minh đành đi vào, mắt nhìn ra ngoài quan sát, lòng vừa tò mò vừa lo lắng, mà còn chả hiểu mình đang lo vì điều gì. Bỗng nhiên, Minh cảm thấy khó chịu trong người, không phải vì chị Phương, không phải vì Khang, nhưng nhìn hai người họ thì cậu lại thấy khó chịu, thật quái lạ. Bất chợt, Minh khựng lại:

*Lẽ nào…mình đang ghen?*

Rồi cậu lập tức lắc đầu:

*Không thể, mình không ghen mà. Lại suy nghĩ lung tung rồi, chị Phương chứ có phải người lạ đâu mà phải lo chứ. Mà cớ gì phải ghen, mình…*

“Minh!!!”

“Hở???”

Minh ngẩng lên, các bạn cậu đều đang đứng trước mặt, xung quanh là các bạn cùng lớp, ai cũng nhìn cậu với vẻ tò mò. Ly lên tiếng:

“Chị đó là ai thế? Ai cũng đang thắc mắc đây.”

Lập tức, lũ đằng sau nhao nhao lên:

“Xinh quá Minh ơi”

“Sao hôm nay lại đến trường mình?”

“Quan hệ của hai người là gì?”

“Cho tớ làm quen với chị ấy nhé”

“…”

“Yên nào mọi người, để Minh nói đi”

Khôi xua tay trấn an đám đông, Minh mỉm cười cảm ơn Khôi rồi nói:

“Chị họ tớ đấy”

“Chị họ sao???” – Lại nhao nhao lên

Mặc cho mọi người đứng xôn xao, Minh nhìn ra cửa quan sát chị Phương và Khang, cảm giác khó chịu ấy lại xuất hiện khiến cậu khẽ nhăn mặt. Bất chợt, Phương liếc nhìn Minh làm cậu bối rối quay mặt đi, sợ rằng chị đã nhìn thấy biểu hiện của cậu. Thế rồi Phương và Khang chào tạm biệt nhau, chị Phương nhìn Minh cười ra hiệu “Chị về đây” còn Khang bước vào lớp. Được thể, đám con trai vội bu lấy Khang hỏi han, rồi vỗ vai trêu cậu dám tán tỉnh các chị. Khang cười đùa đáp lại rồi trở về chỗ ngồi, xung quanh những cái nhìn tò mò và tiếng xì xầm vẫn không ngớt.

Minh hỏi:

“Hai người nói gì vậy?”

Khang quay sang nhìn Minh, cười tinh quái:

“Bí mật”

“…”

Minh chỉ muốn đấm cho Khang một phát vì cái điệu cười ấy, tiếc là đã vào tiết nên đành phải mở sách vở ra, lòng vừa băn khoăn vừa lo lắng. Cuối cùng, cậu quyết định chú tâm vào bài giảng, hỏi Khang không được thì trưa về hỏi chị Phương, hôm nay chỉ học 3 tiết thôi nên thời gian không phải là vấn đề.
Bình Luận (0)
Comment