Tan học
“Về nhà cậu được chứ?”
Khang hỏi Minh ngay sau khi giáo viên bước ra khỏi lớp. Nhớ ra việc quan trọng mà hai người đã hẹn với nhau, Minh không suy nghĩ nhiều mà khẽ gật đầu. Khang nói tiếp:
“Tôi xuống lấy xe trước, chờ tôi ở cổng trường nhé”
“Ừ”
Khang giao chìa khóa cho thư ký lớp rồi nhanh chóng ra ngoài. Lúc ấy, Ly cùng Khôi đi tới chỗ Minh vỗ vai cậu:
“Về thôi em”
Minh quay lại nhìn hai người với vẻ ái ngại:
“Hôm nay…tao về với Khang”
Lập tức, Ly ồ lên:
“Trộ ôiiiii, về cùng nhau kìaaaa. Tình cảm quaaaá”
“Khẽ thôi kẻo Minh nó ngượng” – Khôi vừa cười vừa đập nhẹ tay Ly
Minh vừa định lên tiếng thì Nga, Liêm và Ân chạy đến:
“Về thôiii”
Cả Ly và Khôi cùng nhìn ba người kia rồi cười, không để họ kịp thắc mắc, Ly nói luôn:
“Không biết gì à?”
“Biết gì cơ?” – Ân hỏi
“Hỏi Minh ấy”
Khôi đáp rồi quay sang nhìn Minh cười làm cậu càng xấu hổ hơn, trong khi Nga bắt đầu tò mò giục giã. Khoái chí vì phản ứng của cả Minh lẫn mấy người kia, Ly vừa cười vừa trả lời:
“Hôm nay Minh được Khang đưa về nhaaa”
“Thật á???”
Nga há miệng nhìn Ly, Ly cũng làm theo tỏ vẻ bất ngờ. Liêm đứng cạnh thấy hai người như thế thì nói nhỏ:
“Chuẩn bị này…”
Ngay sau đó là một tràng cười đầy sung sướng của Ly và Nga, còn nắm tay nhau nhảy nhảy ầm cả một góc. Những người còn lại do đã quá quen thuộc với cảnh này nên chỉ đứng cười chứ không ngăn lại, còn Minh từ đầu đến cuối chả nói được câu gì, hết lượt này đến lượt khác nhìn các bạn vui mừng vì chuyện của mình thì chả biết nên cười hay mếu nữa. Nhưng rồi cậu sực nhớ ra Khang bảo đợi ở cổng trường, vội nhanh chóng lách qua đám bạn, vừa đi vừa nói:
“Tao về trước đây. Bye bye”
“Bye emm, chúc vui vẻ”
“Đừng làm gì quá sức nhaa”
“Hahahahaha”
Tiếng các bạn vẫn còn vọng lên từ phía sau nhưng Minh cũng chả hơi đâu mà để tâm nữa. Cậu vội vã chạy xuống sân trường, đúng lúc Khang đang chuẩn bị dắt xe ra. Vậy là chưa xuống muộn, Minh giảm tốc lại rồi ra ngoài cổng trường, một lúc sau đã thấy Khang phóng xe ra rồi dừng lại chỗ cậu đứng:
“Đi nào Minh”
Minh nhận lấy chiếc mũ bảo hiểm rồi ngồi lên xe. Rất nhanh chóng, hai người đi xa dần khỏi cổng, nơi có một nhóm các bạn nữ đang túm tụm lại với nhau, cười nói ríu rít vì được nhìn thấy cặp đôi tuyệt vời Khang và Minh của họ đèo nhau về nhà…
Trên đường, cả hai không nói gì nhiều. Bởi đây là lần đầu tiên Khang được chở Minh về sau suốt quãng thời gian dài chờ đợi, và cũng thật buồn cười vì mãi tới khi trở thành người yêu rồi điều ấy mới xảy ra. Vậy nên Minh mới cảm thấy ngượng và không biết nên nói gì, chỉ đáp lại lời Khang chứ không nói gì thêm. Hơn nữa, cậu cùng Khang về nhà không phải để “tình yêu thăng hoa” giống như Ly và Nga nói, không phải để có những khoảnh khắc lãng mạn đầy màu hồng, mà là để nói về một vấn đề khác quan trọng hơn thế rất nhiều.
Hay ít nhất thì đó cũng là những gì Minh nghĩ…
Bỗng Khang bật cười làm Minh thắc mắc:
“Cười gì thế?”
“Tôi đang đưa cậu về nhà này” – Khang vẫn cười
“Thì…?”
“Trước đây cậu chưa bao giờ cho tôi làm thế cả, đến hôm nay mới chịu đồng ý. Đúng là không uổng công tôi mong chờ bấy lâu”
“Ông thật là…”
Minh vừa nín cười vừa nói:
“…có mỗi thế mà cũng cười”
“Cậu không biết đấy thôi. Thành công chờ đợi một người bướng bỉnh cứng đầu như vậy, không vui làm sao được”
“Ông nói gì cơ?”
Minh liền đập vào vai Khang một phát rõ đau, nhưng Khang không những không kêu lên mà còn cười vang:
“Không tôi có nói gì đâu, cậu nghe nhầm đấy”
“Cái đồ…”
“Đáng ghét phải không?” – Khang tiếp lời ngay
“Ừ đúng rồi. Ông nhớ tốt đấy” – Minh đáp
“Vì đấy là cách gọi yêu thương của cậu dành cho tôi mà Minh, tất nhiên phải nhớ rồi”
Khang chuyển dần sang ngọt ngào làm Minh không nhịn được phải bật cười:
“Ờ thì gọi yêu, tập trung lái xe đi kẻo tai nạn bây giờ”
“Tuân lệnh”
…
Chẳng mấy chốc hai người đã về tới nhà Minh, bước vào trong thấy cả nhà vắng tanh nhưng Khang lại không có thắc mắc gì cả. Thấy vậy, Minh hỏi:
“Ông không hỏi chị Phương đâu à?”
“Chị Phương nói với tôi rồi” – Khang đáp
“Từ bao giờ thế?”
Minh ngạc nhiên nhìn Khang
“Qua điện thoại”
Khang cười toe làm Minh thấy mình hơi ngớ ngẩn vì đã quên béng mất việc chị Phương cũng hay nhắn tin với Khang. Sau đó, Minh dẫn Khang lên phòng để cất cặp. Vừa mở cửa vào là Khang nhảy lên giường nằm, Minh liền nói:
“Tự tiện nằm lên giường người ta thế à?”
“Giường của chúng ta mới đúng”
Khang vừa nhắm mắt vừa đáp, làm Minh tưởng Khang ngủ thật, vội lại gần lay người:
“Đừng có ngủ, ngồi dậy điii, còn chuyện cần nói mà”
Lập tức Minh bị Khang túm tay kéo ngã xuống giường rồi ôm chặt, vừa hôn vào gáy cậu Khang vừa nói:
“Khi tôi nói “giường của chúng ta” thì cậu phải hiểu ý chứ. Nằm yên ngủ đi nào, chuyện khác tính sau”
“Đồ…”
Minh vùng vẫy hết sức để thoát khỏi vòng tay Khang, mà càng giãy càng bị ôm chặt hơn. Hết cách, Minh đành thở dài:
“Không định ăn trưa à?”
Khang vẫn giữ Minh trong lòng, đáp:
“Ăn cậu được không?”
Nghe vậy, Minh liền thúc cùi trỏ vào bụng Khang khiến Khang la lên một tiếng rồi quặn cả người lại vì đau. Trong khi đó Minh ung dung đứng dậy, phủi tay:
“Ông không ăn thì mặc kệ, tôi vẫn phải ăn”
Nói rồi quay ngoắt ra khỏi phòng, còn Khang dù đang rất đau nhưng vẫn phải cố nói:
“Đừng, tôi chỉ đùa thôi, sẽ ăn mà.”
Khang theo Minh xuống nhà rồi ngồi xuống bàn chờ Minh chuẩn bị nấu nướng. Việc ấy khiến Khang có cảm giác như người chồng đang chờ vợ nấu cơm vậy, không khỏi vui sướng mà cười toe toét, nói:
“Cậu mặc tạp dề rồi nấu ăn như lần trước được không?”
“Để làm gì?”
Minh quay phắt ra nhìn, tay thủ sẵn con dao làm Khang giật thót, vội chống chế:
“Vì…để không dây bẩn ra người”
Minh nghe vậy thì ngẫm nghĩ một lúc rồi gật đầu, vào trong nhà tìm cái tạp dề cậu hay mặc khi giúp chị Phương nấu cơm. Còn Khang, sau khi thoát hiểm thì thở phào trong lòng. Cũng may kịp nghĩ ra một cái cớ hợp lí, chứ nếu nói là muốn Minh mặc tạp dề vì trông cậu rất hấp dẫn trong cái bộ đó và rồi Khang sẽ có thể “…” và “…” thì chắc bị Minh giết luôn mất.
Nhưng chẳng được lâu, nhìn Minh trong chiếc tạp dề đứng ở bếp nấu ăn làm Khang bồn chồn không yên, cứ định đứng lên nhưng rồi lại ngồi xuống, mãi không dám làm gì cả. Thế rồi, bất chấp nguy hiểm, Khang đã đứng dậy, từ từ lại gần Minh đang tập trung vào đống đồ ăn tới nỗi không hề nhận ra Khang ở phía sau mình.
Khang ôm lấy Minh từ đằng sau làm cậu giật mình, suýt thì đánh rơi cái bát. Minh kêu lên:
“Không ngồi yên được hay sao, đừng quấy nhiễu tôi chứ”
“Tại cậu làm tôi không chịu được, tôi chỉ muốn cậu thôi”
Khang thủ thỉ tâm tình, nhưng trái với mong đợi, một con dao bất ngờ kề ngay gần cổ cậu:
“Thế mà bảo tôi mặc để tránh dây bẩn hả? Lợi dụng thời cơ để ôm ấp sờ mó chứ gì”
Minh giọng đe dọa dí con dao lại gần làm Khang hoảng quá vội buông cậu ra. Không ngờ Minh lại có thể đáng sợ như thế, Khang nói:
“Không…không phải, tôi bỏ cậu ra rồi mà. Tôi ngồi yên đây, không phiền cậu nữa”
Vừa nói Khang vừa ngồi xuống ghế, ngoan ngoãn không dám ho he gì nữa. Còn Minh quay trở lại với công việc, vừa chế biến món ăn vừa mỉm cười khoái chí vì cuối cùng cũng dọa được Khang sau bao nhiêu lần bị Khang lấn lướt.
Sau đó Khang giúp Minh dọn cơm ra bàn. Vừa ăn miếng đầu tiên Khang đã khen ngon khiến Minh rất vui và hài lòng. Hai người vừa ăn vừa nói chuyện, tưởng như bữa trưa sẽ cứ trôi đi như vậy thì Minh chợt nhớ ra mục đích chính của ngày hôm nay. Cậu lên tiếng:
“Chuyện của chúng ta…ông định thế nào hả Khang?”
Khang nghe Minh nói thì dừng đũa, đưa mắt nhìn Minh:
“Như tôi đã nói, chúng ta sẽ công khai với mọi người”
“Nhưng…như thế nào chứ?”
“Cứ thoải mái thể hiện tình cảm của mình thôi, khi nào muốn ôm thì ôm, muốn hôn thì hôn, không phải ngại ai cả”
Giọng Khang thản nhiên đến bất ngờ, như thể với Khang việc này là hiển nhiên vậy. Nhưng Minh thì không thế, cậu vẫn thấy việc để cho cả thiên hạ phát hiện ra mối quan hệ giữa hai người là một lựa chọn sai lầm. Minh nói:
“Chẳng phải chúng ta vẫn…làm vậy sao?”
“Ý cậu là vẫn ôm hôn nhau?” – Khang đáp
“Ừ…nên tôi thấy…đâu cần phải công khai…”
Minh vừa rụt rè nói vừa lén nhìn Khang như thể biết rằng nói câu ấy xong sẽ có chuyện không hay xảy ra vậy. Khang lúc này đã ăn xong cơm, liền đặt bát xuống:
“Sao cậu lại có thể nghĩ như thế?”
“Tại…chúng ta vẫn…”
“Ôm hôn nhau khi chỉ có hai người trong phòng đâu phải công khai hả Minh?”
Giọng Khang tuy vẫn trầm ấm nhưng lại có gì đó khiến Minh cảm thấy Khang đang mất dần kiên nhẫn với cậu. Vừa định hé môi thì Khang đã tiếp:
“Cậu nghĩ rằng chỉ cần đến nhà và ôm hôn cậu khi không có người ở xung quanh là tôi đã mãn nguyện sao? Ngay cả trên lớp chỉ thơm má thôi cậu cũng sợ người khác nhìn thấy, vậy thì sao tôi dám làm gì hơn. Chúng ta là người yêu Minh à, người yêu thì không phải giấu giếm khổ sở như thế.”
Minh nghe Khang nói mà tim đập không yên, những cảm xúc không tên đang pha trộn lẫn lộn vào nhau khiến cậu không biết mình đang cảm thấy thế nào nữa. Khang không hề tỏ ra tức giận với cậu, nhưng từng câu từng chữ lại thể hiện rõ rằng tâm trạng Khang lúc này đang tệ đi rất nhiều. Minh lặng thinh nghe Khang nói, sau đó khẽ lên tiếng:
“Nhưng chuyện không đơn giản như thế…Vẫn còn nhiều người…”
Khang liền trả lời:
“Hiển nhiên tôi biết điều ấy”
“Vậy sao ông vẫn có thể nghĩ tới việc công khai chứ?”
“Sao lại không? Xã hội kì thị đâu có liên quan gì, chúng ta có quyền được yêu một cách đàng hoàng, trốn tránh chỉ càng làm khổ mình thôi.”
“Ông đã suy nghĩ kỹ chưa mà nói vậy? Biết đâu đó chỉ là nhất thời thì sao, nếu công khai quá sớm rồi hối hận không kịp, thì chúng ta có thể làm gì được nữa?” – Minh chau mày nói
Đến lúc này thì giọng Khang thực sự thay đổi, sự tức giận nhanh chóng thể hiện trong lời nói:
“Nếu chưa nghĩ kỹ thì sao tôi dám khẳng định. Tại sao cậu lại phải lo sợ những thứ ấy làm gì? Tôi đã nói không việc gì phải ngại rồi mà”
Minh thấy Khang nổi giận với mình thì cũng thấy bức xúc, liền cãi lại:
“Ông không lo nhưng tôi lo, đừng có bắt tôi phải làm theo những gì tôi không muốn”
“Sao cậu không thể ủng hộ tôi lấy một lần hả Minh? Nãy giờ chỉ toàn thấy phản bác lại ý kiến của tôi, cậu có chịu hiểu cho tôi không đấy?” – Khang nói lớn
“Thế ông có chịu hiểu cho tôi không? Tôi không thích mà sao cứ bắt tôi phải làm? Chuyện đã chẳng đơn giản gì rồi mà cứ khăng khăng một cách mù quáng, còn không thèm lắng nghe tôi nữa”
Minh đập đũa xuống bàn cãi. Thật kỳ lạ, bình thường thì không sao, nhưng khi tức giận thì chỉ cần một hành động nhỏ của đối phương cũng có thể đổ thêm dầu vào lửa. Và cái đập mạnh đũa xuống bàn của Minh đã càng thể hiện thái độ bất kham của cậu, làm Khang càng điên tiết:
“Tôi không lắng nghe cậu sao? Từ bao giờ tôi không lắng nghe cậu, hay là do cậu cứ ương ngạnh không chịu hiểu việc tôi đang làm? Bướng vừa thôi chứ”
Cùng một chữ “bướng” thôi mà so với lúc ngồi trên xe máy hai người còn cười đùa vui vẻ thì giờ Minh lại thấy cái từ ấy thật đáng ghét, lại còn là do Khang nói nữa chứ. Và ông trời cũng thật biết trêu đùa, ngay giây phút ấy, trong đầu Minh bỗng hiện ra cảnh tượng ban sáng giữa Khang và Thu ở sân bóng mà cậu đã chứng kiến lúc đi cùng Di lên lớp. Giọt nước tràn ly, cơn giận của Minh bùng lên khiến cậu không thể kiểm soát được lời nói của mình nữa:
“Vâng, tôi bướng, bướng nên mới làm ông phải vất vả theo đuổi. Thôi thì đừng có yêu nữa cho thoải mái nhé. Đằng nào thì tôi cũng chả thấy ông thật lòng gì, đi mà yêu mấy đứa con gái hay ôm ôm ấp ấp với ông ở sân bóng rổ đi”
Khang gần như sốc với câu nói của Minh, khi bình thường thì vô cùng đáng yêu mà lúc tức giận lại có thể tung ra những lời cay độc như thế. Vừa đau đớn vừa tức điên người, Khang quát lên:
“Cậu nói vậy mà nghe được à??? Tôi đã làm gì mà cậu lại nói tôi không thật lòng, tôi ôm ấp các bạn gái lúc nào? Tôi chưa từng lừa dối cậu bao giờ mà sao cậu lại có thể kết tội tôi vô cớ như thế? Có biết nói vậy làm tôi đau thế nào không, có giận cỡ nào cũng phải ăn nói cho cẩn thận chứ”
“Ông thôi đi, đừng dạy đời tôi. Giờ ông muốn làm gì thì làm, tôi mặc kệ đấy”
Minh vừa nói vừa đi lên gác đóng sầm cửa lại, để Khang ngồi lại bàn ăn cũng cáu không kém nhưng chỉ ngồi yên nghe từng tiếng chân Minh dậm mạnh trên cầu thang rồi biến mất sau cánh cửa. Minh đi rồi Khang mới cúi đập cả đầu xuống bàn, hai tay vò đầu đầy tức giận. Vốn biết Minh nhạy cảm nhưng Khang vẫn không thể ngờ được những lời Minh vừa nói là thật. Bao lâu nay cậu quan tâm, yêu thương, hết lòng vì Minh, thế mà chỉ trong một phút đánh mất bản thân Minh đã cứa một vết sâu vào trái tim Khang như vậy, một nỗi đau không từ nào có thể diễn tả được, làm người ta tê tái cõi lòng và tim thì như ngừng đập.
Trong khi ấy, Minh ngồi bệt xuống sàn tựa lưng vào cửa, cơn giận của cậu vẫn chưa biến mất nhưng đã nguôi ngoai được đôi phần. Dù là đang rất giận, Minh lại lo sợ Khang sẽ bỏ đi, giống như cái ngày hai người đứng ở hành lang; cậu đã nói những điều khiến Khang vô cùng tức giận và rời khỏi đó, kéo theo là chuỗi ngày căng thẳng và đầy lo âu. Một mặt Minh rất sợ điều ấy sẽ lặp lại, một mặt cậu lại không muốn làm lành với Khang. Bởi rõ ràng Khang là người tự ý quyết định và rồi gần như ép cậu phải nghe theo, sau đó khi hai người to tiếng Khang lại nói cậu một cách quá đáng như vậy, làm sao mà không giận được chứ. Không chỉ vậy, Minh còn thấy vừa buồn vừa chán nản, chỉ vừa mới thành người yêu được mấy ngày mà đã cãi vã rồi. Dẫu biết không có cặp đôi nào có thể hòa thuận mãi được, dù thế nào thì cũng phải có lúc cãi nhau, nhưng tại sao với hai người thì điều ấy lại xảy ra sớm như thế, chẳng phải quá bất công sao? Lúc này đây, có quá nhiều cảm xúc trong lòng khiến Minh chỉ muốn chìm vào giấc ngủ để quên đi mọi thứ nhưng lại không thể. Cậu cứ ngồi như thế, đầu suy nghĩ về chuyện vừa rồi còn tai thì lắng nghe xem liệu Khang có bỏ về hay không.
Căn nhà chìm trong yên lặng một lúc lâu, cảm giác như cả thế kỷ đã trôi qua mà vẫn chưa có động tĩnh gì. Bỗng Minh giật mình vì nghe thấy tiếng gì đó, ban đầu cậu còn tưởng mình nghe nhầm, nhưng sau đó thì cậu chắc chắn dưới nhà đang phát ra tiếng động. Minh khẽ mở cửa ra nghe ngóng, là tiếng bồn rửa cùng với tiếng lách cách của bát đĩa.
Khang đang rửa bát.
Vừa mừng vì Khang vẫn ở đây, vừa thấy buồn cười vì cãi nhau ầm cả nhà lên thế mà Khang vẫn còn nghĩ tới chuyện rửa bát được. Một nụ cười nở trên môi và gần như mọi bực dọc của Minh đều tan biến. Thế nhưng chưa kịp cảm thấy thoải mái thì một thứ cảm xúc khác lại ập tới, dập tắt niềm vui nhỏ nhoi của cậu.
Minh đang cảm thấy tội lỗi vô cùng tận. So với hồi lần đầu tiên cãi nhau, thì lần này những lời đã nói ra khiến cậu chỉ muốn khâu luôn cái miệng mình lại để không bao giờ nói gì được nữa. Càng nghĩ càng thấy hận bản thân thật ngu ngốc và ấu trĩ, chỉ vì giận quá mất khôn mà cậu đã làm tổn thương Khang ghê gớm. Không những thế còn đổ oan cho Khang mà cậu vốn biết rõ điều ấy là hoàn toàn trái với sự thật. Minh xấu hổ đến nỗi tự giơ tay tát vào má mình đau rát, rồi tự nhủ với bản thân phải khắc phục chuyện này càng sớm càng tốt, không được để kéo dài thêm nữa kẻo tình hình sẽ chỉ tệ hơn mà thôi.
Nghĩ là làm, Minh từ từ bước ra khỏi phòng, nhẹ nhàng đi xuống cầu thang. Khang đang đứng rửa bát, người làm việc mà không khí xung quanh như đang ngừng lại, một sự im lặng chết người. Xuống tới nơi, Minh tiến lại gần Khang, từ phía sau vòng tay lên ôm Khang, còn mặt thì áp vào tấm lưng vững chãi của Khang. Những lúc này Minh cảm thấy mình thật nhỏ bé, không còn là lớp phó lạnh lùng có thể dọa được lớp trưởng nữa chỉ là một tên nhóc ngớ ngẩn đã làm cho Khang phải buồn lòng. Cậu lí nhí:
“Xin lỗi…xin lỗi ông nhiều lắm”
Những tưởng Khang sẽ chẳng thèm đoái hoài đến cậu, Minh đã rất ngạc nhiên khi thấy Khang rửa sạch tay rồi bất ngờ quay lại, dang tay ra ôm lấy cậu vào lòng. Khang nói:
“Tôi cũng xin lỗi”
Hai người ôm nhau mãi không rời, như thể để cho những cảm xúc tốt đẹp trong lòng được bừng cháy lên, cùng tình yêu mãnh liệt nơi trái tim xua tan đi mọi giận hờn và ký ức đau thương. Phải mất một lúc, cả hai mới bỏ nhau ra, rồi cùng rời khỏi căn bếp nơi đã từng có một cuộc cãi vã không đáng có.
Đánh răng rửa mặt xong xuôi, Minh cùng Khang ngồi lên giường, tay trong tay cảm nhận hơi ấm của người kia sưởi ấm lòng mình. Im lặng một hồi, Minh lên tiếng:
“Tôi không cố ý nói ông không thật lòng đâu, cả việc ôm ấp mấy bạn gái nữa…Ông quên nó đi nhé, tôi xin lỗi”
“Ừ, không sao mà. Tôi quên hết rồi nên đừng lo nữa”
Khang nhìn Minh cười, nụ cười thật ấm áp khiến cho cậu an lòng. Minh liền nói:
“Tôi quyết định rồi, chúng ta sẽ công khai với mọi người”
“Cậu chắc chứ? Vì tôi cũng đã nghĩ rất nhiều, có thể chờ thêm một thời gian nữa cũng được mà”
Khang cười đáp dù trong lòng đang rất mẫu thuẫn. Cậu vui vì Minh đã đồng ý chuyện công khai, nhưng cũng biết đó là vì Minh cảm thấy có lỗi với cậu. Nếu làm như vậy, người chịu thiệt thòi nhất vẫn là Minh, mà Khang thì không muốn bất cứ điều gì xấu xảy ra với Minh cả.
Minh quả quyết trả lời:
“Tôi chắc. Làm thế thì chúng ta sẽ có thể tự do thể hiện tình cảm, không cần phải che đậy nữa. Ông muốn vậy mà Khang”
“Đúng là như thế…”
Khang ngừng lại một chút rồi tiếp:
“…nhưng nếu vì vậy mà để cậu phải chịu tổn thương, thì tôi sẽ còn hận mình gấp trăm lần so với việc giấu giếm tình yêu của chúng ta. Vậy nên hãy cứ để mọi chuyện diễn ra như bình thường nhé, đến lúc thích hợp để mọi người biết vẫn chưa muộn.”
Từng lời Khang nói khiến trái tim Minh bồi hồi không yên, cậu đã quá yêu Khang mất rồi. Một người tuyệt vời như thế, tại sao lại có thể yêu một đứa vừa trẻ con vừa ngốc nghếch như cậu chứ. Minh mỉm cười hạnh phúc:
“Ừ, như vậy là tốt rồi”
Rồi cậu rướn người lên chạm môi vào môi Khang, Khang cũng đáp lại. Hai người trao nhau những nụ hôn cháy bỏng, Khang từ từ đưa Minh nằm xuống giường, còn Minh ngoan ngoãn thuận theo ý của Khang. Tới khi cả hai đã yên vị trên giường, Khang nói:
“Cậu mệt chưa?”
“Ch…chưa…” – Minh đỏ mặt đáp
“Tốt, vì tôi phải trừng phạt cậu”
“Hả???”
Choáng với câu nói của Khang, Minh định bật dậy nhưng đã bị Khang đè xuống. Minh sợ hãi nói:
“Ông làm gì thế? Phạt là sao?”
Khang cười gian tà, giọng đầy gợi tình:
“Cậu dám dùng dao dọa không cho tôi ôm cậu, sau đấy còn nỡ làm tan nát cõi lòng tôi. Tội tày trời như thế chẳng lẽ tôi lại để cậu thoát”
“Nhưn…nhưng…sao lại…tôi đã xin lỗi…ông cũng…”
Minh thực sự hoảng loạn, nói chả ăn nhập gì với nhau. Lúc này cậu mới thấy mình dại, thuận theo chiều gió làm gì để bây giờ không thoát ra được. Đã bao nhiều lần bị Khang bắt nạt rồi mà không chịu rút kinh nghiệm, một khi đã bị đè thì đừng có mơ chạy thoát. Giờ thấm thía thì cũng muộn rồi, Minh nuốt khan, run rẩy cầu xin:
“Tha cho tôi đi mà. Tôi hứa lần sau không tái phạm nữa đâu”
“Cậu xấu xa lắm Minh à, đã đáng yêu rồi còn hấp dẫn thế này nữa. Tôi không thể tha cho cậu được”
Dứt lời, Khang cúi xuống cắn nhẹ vào ngực Minh làm cậu chỉ kịp rên lên “A” một tiếng trước khi hoàn toàn bị Khang khống chế và “trừng phạt”.
Một ngày nữa lại trôi qua, nhưng thực sự không hề uổng phí.