Edit+beta: Diệp HạQuý Trạch tắm rửa xong đi ra, dùng khăn mặt lau tóc. Giang Hạo đang chơi di động nghe được thanh âm ngẩng đầu, lập tức mỉm cười, “Tắm xong rồi? Tôi nghe nói bữa khuya hôm nay là cháo kê, có đói bụng không? Tôi đi lấy cho cậu một phần, có muốn không?”
Quý Trạch sờ sờ bụng, đúng là có chút đói, nhưng nhờ đối phương như vậy lại cảm thấy phiền người ta. ngôn tình hoàn
Cậu liền lắc lắc đầu, khăn mặt trên đỉnh đầu rũ xuống, cả người mang theo chút hơi nước, có vẻ cả người đều mềm nhũn, như một con mèo nhỏ, làm người ta đặc biệt muốn nhu nhu sờ sờ một phen.
Giang Hạo nhìn cậu, khắc chế rung động trong lòng, tự nhiên nói: “Tôi đã tiêu hoá hết cơm chiều rồi, đang đói đây, dù sao cũng đi. Bạn nhỏ, sinh bệnh cũng đừng làm mình làm mẩy, ăn chút cháo nóng khỏi bệnh càng nhanh, tôi đây liền đi, thuận tiện lấy cho cậu một phần.”
Nói đi là đi, ôm đồm phiếu cơm trên bàn ra cửa.
Quý Trạch đứng tại chỗ.
…Bạn nhỏ? Nói người nào?
Cả người cứng đờ, phút chốc gương mặt đỏ bừng, một đường hồng đến cổ. Cậu lấy khăn bụm mặt, cảm giác phát nóng rất rõ ràng, muốn xem nhẹ cũng không được, chỉ hận không thể biến mất càng nhanh càng tốt.
Tim đập loạn thất bát tao, động tác cũng loạn thất bát tao, tùy tiện chà xát tóc một trận, gây sức ép đỉnh đầu của mình đến nhô lên một nhúm tóc nhỏ, bộ dáng vui mắt vui tai.
Quý Trạch quay đầu nhìn hình ảnh bản thân ngu xuẩn trong gương, nhếch môi, xị mặt từ trong quần áo lấy máy sấy, đưa lên, chậm rãi thổi. Làn gió ấm áp phả lên mặt.
Cửa ký túc xá bị gõ, phản ứng đầu tiên của Quý Trạch là Giang Hạo trở lại rồi, nhưng lập tức nghĩ tới không có khả năng nhanh như vậy, hơn nữa hắn có chìa khóa.
“A Trạch, là tôi.”
Là thanh âm Lương Trác.
Quý Trạch đi qua mở cửa.
“Tôi tới thăm cậu một chút… Sao mặt của cậu lại hồng như vậy? Sốt cao hơn sao?” Lương Trác theo bản năng nhíu mày, vẻ mặt có chút lo lắng.
Quý Trạch đưa tay mình lên cổ, biểu tình quẫn bách, “Không… chỉ là sốt nhẹ.”
“Cậu chắc chắn? Vẫn nên cẩn thận một chút đi, cậu không có nhiệt kế sao? Mặt đỏ thành như vậy, cậu nói cậu sốt bốn mươi độ tôi cũng tin.”
Quý Trạch càng cảm thấy xấu hổ, “Ách…”
Lương Trác nhíu mày, nhìn vào trong ký túc xá, “Giang Hạo đâu?”
Quý Trạch: “Hắn đi mua bữa khuya.”
Lương Trác cười đến ý vị sâu sa, “Người này còn rất tốt đi, nhưng mà, hình như cũng chỉ săn sóc cậu như vậy.”
Quý Trạch: “Có thể là bởi vì thân thể của tôi không tốt lắm, chủ nhiệm lớp bảo hắn quan tâm đồng học nhiều hơn.”
Lương Trác nhún vai, “Cậu cảm thấy hắn là cái loại người sẽ ngoan ngoãn nghe lão sư nói? Không quản cậu tin hay không, dù sao tôi cũng không tin.”
Dừng một chút, lại nói tiếp đi: “A Trạch, nhớ rõ lão sư nói gì không? Chúng ta sắp tốt nghiệp, muốn nắm chặt thời gian, đừng làm cho chính mình hối hận.”
Ý lão sư nói là liều mạng ôn tập, chuẩn bị chiến tranh cao khảo, nhưng Lương Trác nói, ý tứ kia đã có thể xuyên tạc cách xa vạn dặm. Lão sư nghe xong đại khái muốn khóc.
“Không quản nói như thế nào, tự tin lên. Tôi và Hoa Canh đều đứng về phía cậu.” Lương Trác nghiêm túc mà vỗ vỗ vai cậu, nói xong lời này mới xoay người đi.
Tự tin lên.
Quý Trạch suy tư đóng cửa lại, chậm rãi trở về. Y đã biết chuyện gì sao.
Quý Trạch đến bên giường ngồi xuống, đưa tay sờ sờ tóc, phát hiện đã khô liền nằm xuống, hai tay mở ra, ánh mắt mờ mịt mà nhìn chằm chằm trần nhà. Cậu lại nghĩ tới phong thư tình trước kia mình viết, vốn là muốn xé bỏ, cuối cùng lại rơi vào trong tay đối tượng viết thư. Muốn hắn biết, lại sợ hắn biết. Tâm tình dị thường mâu thuẫn.
Cậu thở dài, lấy điện thoại cạnh gối đầu của mình, mở khoá, vào khung trò chuyện của mình và Giang Hạo
(đoạn chat giống mess or zalo bên mình), hình nền là một cái đầu kim mao xinh đẹp, uy phong lẫm lẫm.
(con cún aka sư phụ nhà ảnh=))))Tin nhắn mới nhất là một cái biểu tình tự chế, vẫn là bộ dáng kia, nhưng văn tự đã thay đổi —— uy, bạn nhỏ, tôi đi mua bữa khuya cho cậu, ngoan ngoãn ở ký túc xá chờ tôi.
Bọn họ thường xuyên đấu biểu tình với nhau, có khi là cái trên mạng có sẵn, thay lời mình muốn nói, có khi là dùng ảnh chụp đối phương đè chữ lên, đấu qua đấu lại liền nghiện, dừng không được. Trong di động đều là các loại ảnh chụp để chuẩn bị chiến đấu, chiếm khá nhiều vị trí.
Quý Trạch nhìn thời gian bên trên, là gửi lúc cậu còn đang tắm rửa. Còn hỏi cậu có muốn ăn hay không, làm điều thừa, vốn đã quyết định đi mua rồi. Cậu không khỏi nhếch môi, cảm giác trong lòng đầy ấm áp.
Nhàn rỗi nhàm chán, Quý Trạch lên vòng bạn bè của hắn nhìn, phát hiện hắn còn rất chịu khó đăng bài.
Mới nhất là tấm ảnh tự chụp buổi cos hôm nay, hai người mặc phục sức hoa lệ, Giang Hạo thân mật mà ôm lấy vai cậu, bên trên có đề một câu, chính là kiểu văn tự khi đọc vào sẽ cảm thấy khí tức làm càn đập vào mặt —— Vương tử Tinh linh là của tui nha, ha ha ha mấy người đừng mong đoạt được!
Đi xuống chút.
Lại là hai tấm ảnh chụp. Một tấm là góc nghiêng Quý Trạch ngẩng đầu nhìn bảng đen nghiêm túc nghe giảng, một tấm khác là Quý Trạch phát hiện quay đầu nhìn màn ảnh, trừng lớn mắt, bộ dáng kinh ngạc lại bất đắc dĩ.
"Tui ngồi cùng với học bá, a a, chụp ảnh bị phát hiện."
Quý Trạch nhớ rõ đây là việc xảy ra ngày hôm qua, trong tiết ngữ văn, Giang Hạo dễ dàng thất thần, không bao lâu liền nằm úp sấp trên bàn chơi di động, còn vô duyên vô cớ hưng trí chụp ảnh cậu. Sau khi phát hiện, Quý Trạch muốn đoạt di động hắn, lấy danh lớp trưởng uy hiếp hắn, Giang Hạo phi thường nghe lời, sợ cậu lấy được liền xoá ảnh chụp, lập tức cất kỹ di động, bày ra bộ dáng nghiêm túc nghe giảng bài, Quý Trạch đành phải thôi.
…
Càng nhìn xuống càng phát hiện trong trang cá nhân của Giang Hạo có rất nhiều ảnh của cậu. Tâm tình Quý Trạch lúc này khó có thể hình dung, giống như bị dây thừng buộc chặt không ngừng, lại giống bị gió thổi, chậm rãi lắc lư giữa không trung. Không thể đi lên, lại không xuống được.
Nhìn mình tựa hồ chiếm một vị trí không nhỏ trong sinh hoạt của hắn, làm sao có thể không rung động.
Chọt một cái vào di động, màn hình trở lại cửa sổ trò chuyện.
Quý Trạch đánh bàn phím, “Còn bao lâu nữa trở về?”
Sau đó lại xóa sạch, không được, hắn vốn là đang giúp mình, lời này nhìn như thế nào cũng giống đang ngại hắn chậm rồi thúc giục. Hơn nữa, nếu hắn đùa lại một chút, "bạn nhỏ, tôi mới đi khỏi mấy phút đồng hồ mà bắt đầu nhớ tôi rồi"… Vậy thì nên trả lời như thế nào đây.
Muốn nói thoải mái chút, tỷ như hôm nay đối phương giúp mình, nên nói lời cảm tạ a. Bất quá cái này vẫn là giáp mặt nói tương đối có thành ý hơn đi?…Bình thường nói chuyện phiếm với người khác thì nói cái gì vậy! Xin giúp đỡ!
Quý Trạch nắm di động, càng thêm tinh tường nhận thức bản thân, kỹ năng giao tiếp thật kém! Bình thường Giang Hạo nói chuyện phiếm cùng cậu như thế nào, nói cái gì đó, mỗi lần như vậy cậu đều rất tẻ nhạt đi? Hoàn toàn không cho người ta mặt mũi đi? Đem chủ đề tán gẫu vào chỗ chết đi?
Nghiêm túc hồi tưởng lại, Quý Trạch càng hối hận áy náy hơn. Đối phương cố gắng làm bạn bè với cậu như vậy, bản thân lại bày mặt than, đối phương có nghị lực lắm mới tiếp tục tiến lại nói chuyện! Quả nhiên là người tốt!
Quý Trạch càng nghĩ càng rầu, cảm thấy mình nên học tập kỹ năng nói chuyện phiếm với người khác một chút. Tình hữu nghĩ giữa thẳng nam với nhau, ngẫm lại Giang Hạo bình thường nói với cậu như thế nào.
Ở trong đầu chải vuốt một lần, Quý Trạch tổng kết ra: nói giỡn. Giữa các nam sinh thích nhất là đùa giỡn trêu chọc, có khi một ít lời nói cùng động tác cậu nhìn ra ái muội, nhưng đối với bọn họ mà nói, chỉ là nô đùa mà thôi.
Quý Trạch ấn di động, đánh ra một câu —— “Tôi phát hiện trong vòng bạn bè của cậu có rất nhiều ảnh chụp của tôi a, Giang đồng học, cậu không phải là thầm mến tôi đi?”
Dựa theo định luật thẳng nam vui đùa, Quý Trạch đánh ra hai câu như vậy, điểm bóp cò đưa. Lại tiếp tục lật xem vòng bạn bè của hắn.
Hai phút sau, Quý Trạch lấy lại lý trí, nhìn di động một chút, đập lên mặt một cái.
Đau đớn khiến cậu thanh tỉnh một chút.
Cậu mãnh liệt nhảy dựng, ấn di động, muốn đem lời vừa mới nói rút về.
Tui đã làm cái gì vậyyyy!!!
Một giây này, Quý Trạch đã cảm nhận được hết cái gì gọi là tuyệt vọng.
Cậu ngả lên giường, cả người như nhũn ra, mặt xám như tro tàn.
Cậu chơi ngu rồi.
Cư nhiên nói mấy lời vô sỉ như vậy.
Mình thích đối phương, vui đùa kiểu không đầu óc như này, kết quả xấu hổ vẫn là chính mình. Đối phương lại cho rằng mình là một tên bệnh thần kinh.
Cậu ném di động qua một bên, như trốn tránh, nhắm mắt làm ngơ. Mệt mỏi nhắm mắt, lại mở, trừng trần nhà, giống như phạm nhân đang chờ đợi hình phạt.
Mua bữa khuya mà thôi, rất nhanh sẽ trở về. Cái tin nhắn kia lâu như vậy không trả lời lại, chắc cũng là bị kinh sợ rồi, không biết nói cái gì cho phải đi.
Nếu hiện tại cậu đi khóa cửa, không cho Giang Hạo về còn kịp hay không? Rất xấu hổ, nếu không đi tìm Lương Trác ở nhờ một đêm đi.
Quý Trạch nâng cánh tay khoát lên mí mắt, thở dài.
Vừa lúc này, ngoài cửa truyền đến động tĩnh chìa khóa chuyển động, cửa mở.
“Nè bạn nhỏ, ăn khuya nha.”
Nháy mắt cả người Quý Trạch cứng ngắc, nằm ở trên giường, đã biến thành bạn nhỏ bị hóa đá.