Lớp Vỏ Bọc

Chương 66

Vì những cô gái được cứu khỏi “lồng tối” quá nhiều, kéo dài hai ngày liên tục mới kết thúc toàn bộ lấy lời khai của nạn nhân.

Bài báo trên tài khoản chứng thực của Lư Dương đã trở thành ngòi nổ kích hoạt sự kiện lồng tối, một khi công bố, nó nhanh chóng tạo ra vòng xoay dư luận to lớn trong xã hội, các tạp chí lớn ngay sau đó chen chúc mà tới, lộ diện sự kiện lồng tối từ mọi góc độ.

Không chỉ có phát trực tiếp Vân Nha của Ngô Vi Hàm trở thành tâm điểm bàn tán sôi nổi, mà Ngô Gia Nghĩa cha của Ngô Vi Hàm cũng bị đẩy lên nơi đầu sóng ngọn gió.

Bởi vì đêm hôm trước thức đêm viết kiểm điểm, sáng ngày hôm sau hiếm khi Mạnh Chiêu ngủ quá giờ. Lúc tỉnh lại, Lục Thời Sâm đã mặc quần áo xong, đang dùng máy tính làm việc.

Mạnh Chiêu nắm lấy cổ áo sau gáy, một tay cởi áo thun từ trên đầu xuống.

Lục Thời Sâm nghiêng mặt sang nhìn về phía anh.

Mạnh Chiêu đang đưa lưng về phía hắn thay quần áo, đường cong lưng anh vô cùng đẹp, cơ bắp mỏng và căng đầy dán vào xương, trông thon dài mà tháo vát.

Theo đó, đồng phục màu xanh lam che lại đường eo săn chắc, Lục Thời Sâm mở miệng nói: “Hôm nay phải mặc đồng phục?”

“Đúng rồi,” Mạnh Chiêu hơi xoay người, cái nút áo trước người nói, “Hôm nay sẽ thành lập tổ chuyên án.”

Bởi vì lúc ra ngoài hơi muộn, động tác của Mạnh Chiêu nhanh chóng mặc quần áo tử tế, anh nhét áo sơ mi vào lưng quần, sau khi cài dây lưng xong, vòng eo săn chắc lại được ghìm ra, hướng xuống nữa, quần đồng phục màu đậm đúng chuẩn ôm lấy đôi chân dài thẳng tắp.

Mạnh Chiêu cầm áo khoác đồng phục vắt trên cánh tay, sau đó cầm lấy mũ cảnh sát, quay đầu nói với Lục Thời Sâm: “Đi nhé, cậu ở bệnh viện tự cẩn thận một chút, tôi đã nói với cảnh sát trông coi mấy cô gái trên tầng bốn rồi, nếu có chuyện cậu cứ…”

Anh nói còn chưa dứt lời, Lục Thời Sâm đóng máy tính lại, xen lời anh: “Tôi đi với cậu.”

Mạnh Chiêu khựng lại: “Cậu đi vào trong cục với tôi?”

“Ừ.” Lục Thời Sâm nhìn về phía anh, “Không được à?”

“Bên chủ nhiệm Lưu…” Mạnh Chiêu ngẫm nghĩ, “Quên đi, đi thôi, chỉ cần cậu không cảm thấy phòng nghỉ nhàn chám là được.”

Bất luận nói thế nào, mặc dù Ngô Vi Hàm đã bị bắt giữ, nhưng người gi3t chết Lư Dương vẫn đang ung dung ngoài vòng pháp luật, nghĩ đến người này đã từng dùng Lục Thời Sâm đe dọa mình, Mạnh Chiêu cứ cảm thấy để Lục Thời Sâm ở một mình trong bệnh viện không an toàn cho lắm.

Hai người ra khỏi bệnh viện, từ xa Mạnh Chiêu đã nhìn thấy chủ nhiệm Lưu bác sĩ chủ trị của Lục Thời Sâm đang dẫn theo mấy bác sĩ trẻ tuổi, kiểm tra phòng ở tầng một này, anh lập tức cầm cổ tay Lục Thời Sâm, kéo hắn đi về phía thang máy ở bên kia.

Khuya ngày hôm trước trở về từ cục thành phố, sau khi bị dạy dỗ tròn một tiếng đồng hồ, Mạnh Chiêu đã có bóng ma tâm lý với chủ nhiệm Lưu này.

“Bệnh viện không phải là cục thành phố của các cậu, bệnh nhân cũng giống như các cậu, muốn đến thì đến muốn đi thì đi, vậy chẳng phải rối loạn trật sự sao?!”

“Tự mình ra ngoài, xảy ra chuyện gì cậu có thể gánh nổi trách nhiệm không?”

“Tôi không quan tâm cậu là đội phó Mạnh hay cục trưởng Mạnh, chỉ cần các cậu nằm viện, thì nhất định phải tuân thủ quy định của bệnh viện!”

Mạnh Chiêu luôn là người nóng tính, từ sau khi lên làm đội phó, càng chỉ có thời điểm anh răn dạy người khác, không có thời điểm người khác dám đối nghịch với anh. Bây giờ trong vòng một ngày bị dạy dỗ hai trận, đối mặt đều là trưởng bối, nói gì anh cũng phải chịu.

Thế là sau khi bị răn dạy một tiếng, đêm đó Mạnh Chiêu trở về phòng bệnh, vừa viết bản kiểm điểm vừa răn dạy Lục Thời Sâm, dạy mãi đến khi mình sảng khoái tinh thần mới dừng lại.

Xe lái đến cục thành phố, trên đường Lục Thời Sâm nói: “Hôm nay tôi sẽ làm thủ tục xuất viện.”

“Hôm nay?” Mạnh Chiêu hơi bất ngờ, “Khuya hôm trước chủ nhiệm Lưu còn nói phải quan sát thêm một tuần mà?”

“Hôm qua tôi đã trò chuyện với chủ nhiệm Lưu, tình huống tương đối ổn định, tôi cũng có bác sĩ gia đình chuyên nghiệp, làm thủ tục xuất viện không có vấn đề lớn.”

“Xuất viện cũng tốt, trong nhà dù sao cũng an toàn hơn bệnh viện,” Mạnh Chiêu nói, “Vậy đợi sau khi trở về, tôi đi làm thủ tục với cậu.”

Tuy rằng nói như vậy, nhưng Mạnh Chiêu vẫn cảm thấy tâm trạng phức tạp.

Khoảng thời gian này, mỗi ngày gặp Lục Thời Sâm đã thành thói quen, sau khi tan làm dù là nói chuyện phiếm hay nói chuyện vụ án, dường như cũng thú vị hơn một mình ở trong nhà rất nhiều.

Nghĩ đến sau khi làm xong thủ tục xuất hiện, sẽ ai về nhà nấy với Lục Thời Sâm, Mạnh Chiêu thế mà cảm thấy hơi… mất mát.

Đến cục thành phố, Mạnh Chiêu dẫn Lục Thời Sâm đến phòng nghỉ trước, sau đó đến phòng họp.

Trong phòng họp, tất cả cảnh sát hình sự đều mặc đồng phục, mặc dù đợt thức đêm phá án này giày vò họ không nhẹ, nhưng bây giờ mặc vào một kiểu đồng phục thẳng thớm, thoạt nhìn cũng rất có tinh thần.

Tám giờ ba mươi, cuộc họp chính thức bắt đầu.

Cục trưởng Từ ngồi giữa bàn dài, ánh mắt đảo qua toàn bộ cảnh sát hình sự trong phòng họp: “Các đồng chí, hôm nay tại sao phải triệu tập tất cả ban lãnh đạo của các phòng ban tới đây, chắc hẳn mọi người rất rõ ràng.

“Ngày 06 tháng 05 năm 2020, vụ án ‘Lồng tối’ do đội phó Mạnh Chiêu của đội điều tra tội phạm dẫn đầu phá án và bắt giam, trong khoảng thời gian ngắn bị các nhà truyền thông phanh phui toàn bộ, thủ đoạn hung tàn, tính chất ác liệt, lịch sử hiếm thấy, đây là sự sỉ nhục của Minh Đàm, càng là sự sỉ nhục của công an!

“Ngô Vi Hàm chủ mưu vụ án đã sa lưới, vụ án này liên quan đến đông đảo nhân viên, quan hệ lợi ích phức tạp, vẫn có rất nhiều điểm đáng ngờ chưa có đầu mối. Lư Dương bị ai giết, lồng tối phục vụ ai, người trong viện dưỡng lão tại sao bị tiêm thuốc thời gian dài… Không giải quyết những vấn đề này, chúng ta lấy gì giải thích với nạn nhân và người dân?

“Lưới pháp luật tuy thưa, thưa mà khó lọt, dưới huy hiệu cảnh sát, không có chỗ cho bóng tối, tại đây tôi tuyên bố…

“Hôm nay thành lập hồ sơ 506, tức ‘Tổ chuyên án lồng tối’, tổ trưởng tổ chuyên án do tôi tự đảm nhiệm, bổ nhiệm đồng chí Mạnh Chiêu thuộc đội điều tra tội phạm của cục thành phố làm tổ phó, tiến hành triển khai và thực hiện đầy đủ vụ án này, được quyền chỉ huy cao nhất, đồng thời, điều đồng chí Trương Triều của phòng kỹ thuật hình sự và đồng chí Tống Vân Đẳng phòng điều tra kinh tế gia nhập, những phòng ban khác cần phải phối hợp toàn lực, tiếp nhận điều phối và lãnh đạo của tổ chuyên án, tranh thủ trong thời gian ngắn nhất phá án và bắt giam vụ án.”

Cục trưởng Từ nói xong, đứng dậy từ chỗ ngồi, giơ tay phải lên trịnh trọng cúi chào tất cả mọi người: “Vụ án này, nhờ cả vào mọi người.”

Tất cả cảnh sát có mặt lập tức đứng lên, đều răm rắp đáp lại quân lễ với ông, cao giọng nói: “Cam đoan hoàn thành nhiệm vụ!”

“Tốt,” Cục trưởng Từ nói, “Tiếp theo tôi sẽ đọc danh sách thành viên của tổ chuyên án lồng tối và triển khai công việc tổng thể.”

Đọc danh sách xong, cục trưởng Từ buông văn kiện trong tay xuống, lại nói: “Hơn nữa, để đảm bảo vụ án tiến thành thuận lợi, chúng tôi sẽ dẫn vào một cố vấn kỹ thuật cho tổ chuyên án.”

Nghe vậy, Mạnh Chiêu hơi bất ngờ, thầm nghĩ: Cố vấn kỹ thuật? Bên trên phái người rồi? Sao cục trưởng Từ không đề cập chuyện này với mình?

Cục trưởng Từ nhìn một cánh sát cạnh cửa: “Tiểu Đỗ, dẫn người vào đi.”

Mạnh Chiêu và tất cả mọi người trong phòng họp đều nhìn về phía cửa.

Trong nháy mắt cửa mở ra, một bóng người thon gầy lại quen thuộc đập vào mắt Mạnh Chiêu.

Cục trưởng Từ liếc qua Mạnh Chiêu nói: “Giới thiệu một chút với mọi người, đồng chí này tên là Lục Thời Sâm, đã từng liều mình bảo vệ nạn nhân và đồng nghiệp của chúng ta, đã phát huy tác dụng hết sức quan trọng trong quá trình phá án và bắt giam vụ lồng tối, bởi vì cái gọi là anh hùng không hỏi xuất xứ, nhân tài như Tiểu Lục, trước mắt đúng là người chúng ta cần, hy vọng các đồng chí có thể phối hợp tốt với Tiểu Lục, tập hợp sức mạnh tổng hợp lớn nhất trong cuộc chiến chống tội phạm.”

Cục trưởng Từ lại nói gì đó, Mạnh Chiêu hoàn toàn không nghe rõ.

Sự chú ý của anh đặt hết lên chuyện “Lục Thời Sâm lại trở thành cố vấn của tổ chuyên án”. Lúc này anh mới chú ý tới, so với phong cách mặc quần áo trước kia của Lục Thời Sâm, bộ đồ tây hôm nay hắn mặc trên người có vẻ chính thức hơn.

Xem ra Lục Thời Sâm đã biết trước chuyện này… Mạnh Chiêu nhìn chằm chằm Lục Thời Sâm, người này vẫn duy trì bình thản, thế mà cũng không nói trước với anh một tiếng?

Cho nên, hôm đó cục trưởng Từ đến phòng nghỉ tìm Lục Thời Sâm, là vì chuyện này?

Sau khi tan họp, cục trưởng Từ sắp xếp những người khác dẫn Lục Thời Sâm đi làm thủ tục, Mạnh Chiêu đến thẳng văn phòng cục trưởng Từ.

Mặc dù so với chuyên gia phân tích tâm lý gì đó kia, Lục Thời Sâm làm người cố vấn ngoài biên chế, Mạnh Chiêu cũng không có ý kiến gì.

Nhưng anh nghĩ mãi mà không rõ tại sao cục trưởng Từ tâm huyết dâng trào, bỗng nhiên muốn đưa vào một cố vấn cho tổ chuyên án.

Mạnh Chiêu gõ cửa đi vào văn phòng, cục trưởng Từ đang gọi điện, ra hiệu cho anh đợi trước đã.

Trong lúc chờ đợi, Mạnh Chiêu chú ý tới người cục trưởng Từ trò chuyện hình như là Lục Thành Trạch.

“Con trai của luật sư Lục đương nhiên rất ưu tú, hoàn toàn không giảm phong thái năm đó của ngài.”

“Sự an toàn của Tiểu Lục ngài có thể yên tâm, bây giờ cậu ấy là cố vấn của cục thành phố, cục thành phố sẽ dốc toàn lực bảo vệ sự an toàn của cậu ấy.”

“Được, vậy luật sự Lục làm việc đi, chúng ta sẽ giữ liên lạc.”

Cúp điện thoại, cục trưởng Từ nhìn về phía Mạnh Chiêu: “Chuyện gì?”

“Cũng không có chuyện gì,” Mạnh Chiêu nói, “Tôi chỉ muốn biết, tại sao ngài lại dẫn vào một cố vấn cho tổ chuyên án, theo tôi được biết, cục thành phố cũng không có truyền thống này.”

“Tôi không dẫn Tiểu Lục vào làm cố vấn, chẳng lẽ cậu có thể đảm bảo về sau sẽ không dẫn theo nhân viên ngoài biên chế như cậu ấy ra vào hiện trường vụ án à?” Cục trưởng Từ hỏi lại anh.

Mạnh Chiêu không nói gì.

“Thay vì cậu xem thường quy định của tổ chức, còn không bằng đi theo trình tự chính quy, thu nạp cậu ấy dốc sức cho vụ án này. Làm sao, không phải cậu phối hợp với cậu ta tốt lắm sao, còn có ý kiến với chuyện này?”

“Tôi không có ý kiến, chỉ là…” Mạnh Chiêu dừng một lát, bèn nói thẳng, “Ngài sắp xếp như thế, phải chăng đang nghi ngờ năng lực của tôi?”

Nghe vậy, cục trưởng Từ cười một tiếng: “Đại đội trưởng Mạnh cậu cũng dám xem thường kỷ luật tổ chức, còn lo lắng năng lực của mình bị nghi ngờ?” Ông vòng qua bàn làm việc, đi đến trước khay trà cầm lấy chén nước uống một ngụm, “Được, cậu đã đến hỏi, vậy tôi cho cậu đáp án.”

“Thứ nhất, tôi hiểu toàn bộ quá trình phá án và bắt giam vụ này của các cậu, cho dù là phát hiện tầng hầm viện dưỡng lão hay là xả thân ngăn cản chiếc xe tải kia, đều có thể nói không thể bỏ qua công lao của Tiểu Tục, sự thông minh và năng lực vượt xa cảnh sát hình sự bình thường, không có cậu ấy, vụ án này của cậu có thể phá nhanh như vậy?”

“Thứ hai, tôi cũng không phủ nhận năng lực của cậu, những người khác ở cục cảnh sát càng không có tư cách nghi ngờ, nhưng tính xấu này của cậu, xác thực cần có người kiềm chế. Cho dù là hai năm trước cậu đánh tội phạm cu0ng hiep, hay là mấy ngày trước cậu suýt nữa đánh chết quản lý lồng tối kia, đều có người phản ánh nói, cái tính này của cậu chỉ cần nóng lên sẽ không có ai trong cả đội điều tra tội phạm có thể trị được cậu, còn tiếp tục như vậy, cậu sẽ chỉ khó giữ nổi thân mình. Bây giờ tốt rồi, người có thể trị được cậu đã xuất hiện, hơn nữa còn sẵn lòng đến cục thành phố làm cố vấn, tôi mà không dùng, có thích hợp không?”

“Thứ ba, cũng là điểm quan trọng nhất, tại sao cậu dẫn cậu ấy theo bên mình, thật ra tôi vô cùng rõ ràng, bởi vì sự cố lần trước, an toàn của Tiểu Lục xác thực bị đe dọa nghiêm trọng, mà trước mắt cục thành phố không đủ lực lượng cảnh sát, không có khả năng đặc biệt phân phối lực lượng cảnh sát đi bảo vệ an toàn của cậu ấy, vậy chẳng bằng để cậu ấy duy trì hành động cùng cậu, để cậu bảo vệ an toàn của cậu ấy.”

Mạnh Chiêu thở dài một hơi, không biết tiếp theo nên nói gì, vừa không muốn bác bỏ cũng không muốn tiếp nhận.

Cục trưởng Từ nói tiếp: “Tôi biết trong lòng cậu đang nghĩ gì, chắc cậu rất rõ ràng, phần hạn chế này vừa là bảo vệ cậu, cũng là cho cậu một phần trách nhiệm. Cậu nhất định phải hứa với tôi, về sau trong quá trình phá án, ví dụ như chuyện công bố bài báo đó của Lư Dương, cậu nhất định phải có sự đồng ý của Lục Thời Sâm mới có thể làm, không cho phép tự mình hành động, mặc khác, bảo vệ an toàn của Lục Thời Sâm không tiếc bất cứ giá nào, đã nghe chưa?”

Mạnh Chiêu im lặng một lát: “Ý ngài là, ngài đã tìm một lãnh đạo quản tôi?”

“Cậu cứ muốn hiểu như thế cũng không sai, tóm lại, một khi các cậu phát sinh ý kiến khác nhau, nhất là chuyện có khả năng sẽ vi phạm quy định của tổ chức, cậu nhất định phải nghe cậu ấy!”

Mạnh Chiêu: “...”

Lúc Mạnh Chiêu đi ra từ văn phòng cục trưởng Từ, Lục Thời Sâm cũng vừa làm xong thủ tục cố vấn.

Mạnh Chiêu nhìn hắn từ xa.

Lục Thời Sâm vai rộng chân dài, bộ âu phục trên người cắt may vừa vặn, chợt nhìn không giống như đến cục thành phố làm chính sự, ngược lại là cục thành phố bỏ ra giá tiền đắt đỏ mời một người phát ngôn hình tượng hoàn toàn không hợp.

Đến gần rồi Mạnh Chiêu nói: “Cậu được đó, không để lộ chút tin tức nào với tôi.”

“Cục trưởng Từ yêu cầu tôi giữ bí mật.” Lục Thời Sâm nói.

“Trước tiên nói rõ, mặc dù cậu là cố vấn, nhưng dù sao cũng là thành viên của tổ chuyên án, sau này nhất định phải phục tùng chỉ huy của tổ trưởng, hết thảy nghe theo mệnh lệnh của tổ trưởng, biết chưa?”

Lục Thời Sâm nghiêng đầu về phía văn phòng cục trưởng Từ: “Lúc cục trưởng Từ bàn bạc với tôi, hình như không nói như vậy, nếu không thì chúng ta đi xác nhận lại?”

“Xác nhận gì nữa,” Mạnh Chiêu vội cầm chặt cổ tay Lục Thời Sâm, kéo hắn đi về phía trước, “Ông ấy đang bận, đừng đi quấy rầy ông ấy. Được rồi, tôi nhường cậu, về sau có chuyện gì chúng ta thương lượng.”

Mạnh Chiêu kéo Lục Thời Sâm đi xuống lầu, đi ra đại sảnh của cục thành phố, đi tới bên cạnh xe của Mạnh Chiêu, lúc này Lục Thời Sâm mới hỏi: “Đi đâu?”

Mạnh Chiêu nói: “Hôm nay là tang lễ của Lư Dương, tôi muốn đến xem xem.”

“Giờ này, chắc tang lễ kết thúc rồi.”

“Tôi biết.” Mạnh Chiêu nói xong, im lặng lại.

“Đi thôi,” Lục Thời Sâm mở cửa xe, “Tôi đi cùng cậu.”

*

Trong nghĩa trang khu Hoài An hoàn toàn yên tĩnh.

Vòng qua từng bia mộ, Mạnh Chiêu và Lục Thời Sâm đi đến trước bia mộ của Lư Dương.

Vì vừa tổ chức tang lễ xong, trước bia mộ Lư Dương bày đầy hoa tươi.

Mạnh Chiêu đặt bó hoa trong tay mình xuống, nhìn ảnh chụp của Lư Dương trên bia mộ.

Anh nhớ đến cảnh tượng lần đầu tiên gặp mặt Lư Dương, thời điểm đó Lư Dương vẫn là một sinh mạng hoạt bát, mặc dù phạm lỗi, nhưng bản tính vẫn lương thiện, nửa tháng ngắn ngủi, cậu ấy đã an nghỉ ở đây. Nghĩ đến đây, Mạnh Chiêu cảm thấy trái tim mình đau đớn.

Một lát sau, anh mở miệng nói: “Biết vì sao tôi đến vào lúc này không?”

Lục Thời Sâm bên cạnh lắc đầu.

“Tôi không dám đối mặt với cha mẹ của Lư Dương.” Mạnh Chiêu nói xong, lại im lặng.

Hồi lâu anh mới nói tiếp: “Triệu Đồng chết rồi, Chu Diễn chết rồi, Triệu Vân Hoa chết rồi… Lư Dương… cũng đã chết. Có người nói, làm cảnh sát hình sự lâu, mạng người gì đó, cũng xem nhẹ. Có lẽ vậy, tôi có thể ngày càng thản nhiên đối mặt với người chết đi, nhưng tôi ngày càng không có cách nào đối mặt với người sống.

“Bởi vì có một người mẹ anh hùng, tôi từng vững tin, cảnh sát là nghề nghiệp giúp người khác hưởng hạnh phúc, nhưng bây giờ, lòng tin này đang từ từ sụp đổ. Mặc dù bề ngoài tôi kiên định, thật ra cũng thường hoài nghi, chính nghĩa tôi theo đuổi có ý nghĩa gì với những người bị hại.

“Trong lòng tôi biết rõ, tổn thương do tội ác tạo thành mãi mãi không có cách nào đền bù, nhiều khi, tôi không làm được gì cả. Người chết đã đi, người sống oán trách ai, có lẽ lần trước cậu nói đúng, những cái gọi là chính nghĩa đến muộn, chỉ để người sống tiếp tục tin tưởng cái gọi là công lý sáng tỏ, trừ cái đó ra,  không có ý nghĩa gì nữa.”

Mạnh Chiêu nói xong những lời này, im lặng một lúc lâu, Lục Thời Sâm mới nói: “Người chết đã chết, chúng ta bất lực, đối với người bị hại mà nói, chính nghĩa đến muộn có lẽ thật sự không có chút ý nghĩa nào. Nhưng mà, tin tưởng công lý sáng tỏ, có thể là lý do duy nhất chống đỡ cha mẹ của Lư Dương, cha mẹ của Hứa Ngộ Lâm, cha mẹ của Thiệu Kỳ, và tất cả người nhà của người bị hại sống tiếp, từ bỏ việc tìm kiếm sự thật và trừng phạt tội phạm, là tước đoạt hy vọng duy nhất của người sống.”

Nghe vậy, Mạnh Chiêu quay đầu nhìn về phía Lục Thời Sâm, trong ánh mắt khó nén kinh ngạc.

Người trước mắt xem nhẹ sống chết, xem sinh mạng như cỏ rác lại nói ra lời như thế, Mạnh Chiêu gần như không thể tin được.

Không đợi Mạnh Chiêu mở miệng, Lục Thời Sâm như thể nhìn thấu suy nghĩ của anh, hắn nói tiếp: “Tôi cũng cảm thấy khó tin. Trước kia tôi cho rằng, tôi và thế giới này không có liên hệ gì, sống chết của người khác không liên quan gì với tôi, sống chết của tôi đối với người khác mà nói cũng không đau không ngứa. Nhưng bây giờ tôi phát hiện, có người sẽ lo lắng cho sống chết của tôi, khổ khổ đau vì cái chết của tôi, mà tôi cũng sẽ có dao động cảm xúc vì an nguy của người nào đó… Giống như, có món đồ mất đi rất lâu, cuối cùng đã tìm về.” Lục Thời Sâm nói đến đây thì dừng lại.

Người hắn nói là… mình ư? Mạnh Chiêu nhìn Lục Thời Sâm bên cạnh một cái, ngực trào lên cảm xúc lạ thường, hơi trướng lên.
Bình Luận (0)
Comment