Lord Carew's Bride

Chương 17

Chàng đang dán mắt nhìn xuống dưới, cố gắng thoát khỏi khỏi tiếng ồn và mọi việc xung quanh, cố gắng để tập trung. Đó không phải là việc dễ dàng. Căn phòng đặc biệt tại hội trường đấm bốc của Jackson chật kín với những khán giả đang háo hức. Chàng không hề tiết lộ điều này với bất cứ ai, và Bridge cùng Kneller cũng cam đoan với chàng rằng họ cũng đã làm điều tương tự. Nhưng hiển nhiên là Lionel, cảm thấy không có lý do gì để im miệng về cuộc đấu, và có mọi lý do để công khai nó ra với tất cả mọi người.

Chân trần, ngực để trần đến hông, chàng cảm thấy mình thảm hại một cách khốn khổ. Chàng biết trong diện mạo đó, ngay cả khi chưa tính đến bàn tay và bàn chân quặt quẹo, chàng đã là một sự thấp kém đến nực cười so với Lionel, cao, hình thể hoa mỹ và tuyệt đẹp đang đứng trong góc xa cùng với người phụ tá là Tử tước Birchley. Hắn ngoác miệng cười sáng choang với tất cả người xem và to mồm chào đón những người mới đến.

“Thật tốt khi anh đến đúng giờ,” hắn vui vẻ nói với ai đó vừa mới đến. “Đây sẽ không phải là một trò giải trí kéo dài. Nhưng dù sao thì màn treo cổ cũng vậy thôi.”

Hiển nhiên là hắn đã thích thú với điều tương tự đã nói vào tối qua và nghĩ sẽ rất đáng khi lặp lại nó.

Jackson đã đồng ý – một cách miễn cưỡng – rằng cuộc đấu sẽ chỉ kết thúc khi nào một trong hai đối thủ bất tỉnh. Kể từ khi nơi này thành lập, luật lệ áp dụng cho những cuộc đấm bốc nơi đây thường rất nghiêm khắc và quân tử. Ông vừa giải thích xong cho cả hai người bọn họ cùng những người phụ tá và cho bất cứ ai quan tâm lắng nghe – trong phòng lúc này im lìm như đám tang – rằng cuộc đấu sẽ không giới hạn các hiệp đấu, mỗi hiệp sẽ kéo dài ba phút. Sẽ không được đấm sau khi ông ra hiệu chấm dứt hiệp hay trước khi ông ta tuyên bố bắt đầu một hiệp mới. Tất cả những cú đấm hợp lệ phải từ hông trở lên.

“Bớt om xòm đi, Jackson.” ai đó la lên từ phía sau phòng. “Mấy chỉ dẫn của ông đang kéo còn dài hơn cả trận đấu.”

Một cách lịch sự, Jackson hướng cái nhìn sắt đá vào kẻ xúc phạm và yêu cầu anh ta ra ngoài. Đó là một quyền lực ông sử dụng trong phạm vi hội trường đấm bốc khiến Ngài Smithers phải ngượng ngùng chuồn đi qua cánh cửa và không hề trở lại.

Và giờ thì cuộc đấu đã bắt đầu. Hầu tước Carew đang cố tập trung, nhớ lại tất cả những gì chàng đã học trong suốt ba năm qua – dù chàng chưa bao giờ mong đợi sẽ sử dụng kỹ năng này trong một trận đánh thật sự.

“Phòng thủ về bên phải và tấn công với bên trái” Quý ông Francis Kneller chỉ dẫn có phần khẩn thiết. “Bảo vệ đầu của anh.”

“Anh cần phải đến gần, Hart,” Công tước Bridgwater nói. “Hắn có tầm với dài hơn và nắm tay mạnh mẽ hơn. Nhưng phải bảo vệ đầu của anh. Giữ cằm thấp xuống.”

“Đến diệt hắn đi,” Quý ngài Francis nói. “Hãy nghĩ đến vợ anh.”

Một lời khuyên tồi. Rất tồi. Chàng đang cố gắng tập trung chỉ vào trận đấu (ai bảo, nghĩ cái gì cần nghĩ thôi. Sau lại cám ơn hắn ý chứ). Một trận đánh mà chàng có lẽ không thể thắng. Nhưng đấy là một trận đấu mà chàng có thể biện dẫn cho mình một lý do chính đáng.

“Hiệp một,” Jackson hô vang. “Bắt đầu, các quý ông.”

Hầu tước nhìn lên và bước về phía trước trong tiếng ồn ào của những người xem.

“Daniel và một trong những con sư tử.” (*) một lời pha trò cất lên.

“David và Goliath thì đúng hơn,” ai đó hét lên từ góc kia của căn phòng.

(*) Trích đoạn trong kinh thánh kể về nhân vật Daniel có tài đọc những giấc mơ. Theo kinh thánh, Daniel là người tôn sùng Chúa, và dành thời gian cầu nguyện Chúa 3 lần mỗi ngày, thay vì thờ kính vua Babylon, người đã chinh phục Jerusalem và đánh đuổi người Do Thái ra khỏi nơi này. Sau khi đọc được giấc mơ của Hoàng đế Cyrus, ông được hoàng đế tin dùng đến mức gần như bất khả xâm phạm. Những kẻ ghen ghét ông đã xúi giục nhà vua trừng phạt tội theo Chúa thay vì thờ hoàng đế Babylon, bằng cách quăng ông vào hang sư tử để xem “Chúa của Daniel có thể cứu ông khỏi miệng sư tử hay không”. Sáng hôm sau, khi nhà vua đến, Daniel vẫn còn sống và trả lời “Chúa của tôi đã gửi đến một thiên thần, đóng miệng đàn sư tử để chúng không làm hại tôi”. Những kẻ xúc xiểm sau đó đã bị quăng vào hang sư tử cùng với cả gia đình và bị xâu xé ngay khi vừa chạm đất.

Lionel toác miệng cười, nhảy múa và vung vẩy bàn tay bọc găng trong tư thế kém tinh thần thượng võ. Hắn chẳng hề bỏ công thủ thế phòng bị.

“Đến lúc rút cây súng cao su từ thắt lưng của cậu rồi đấy, Hart,” hắn nói. “Để xem cậu có thể bắn tôi vào giữa hai mắt hay không.”

Giây phút kế tiếp hắn đã nằm xoài ngửa ra sàn trong khi một tiếng rống lên đầy kinh ngạc và khoái trá dậy lên từ đám đông. (đáng đời, cái tội không nghe luật chơi) Và đồng loạt những tiếng la lớn giận dữ “Phạm lỗi!” và “Thật xấu hổ!” vang lên.

Lionel gầm lên phẫn nộ khi hắn lồm cồm bò dậy bằng đầu gối. “Cái thứ chết tiệt gì vậy,” hắn hét lên.

“Không hợp lệ, Jackson,” Tử tước Birchley la lên. “Phán quyết phải thuộc về Rushford.”

“Vì chúa, Hart, một cú tuyệt đẹp, anh bạn già” công tước nói.

Trận đấu có vẻ như phải ngừng lại.

“Ngài đã không hề chú ý lắng nghe, các quý ông.” Jackson quả quyết nói. “Luật là không có cú đấm bên dưới thắt lưng. Cú đá này toàn bộ là vào cằm. Luật không nói cú đánh chỉ được tạo nên bằng nắm đấm. Chân được xem là vũ khí hợp pháp trong luật của trận đánh ngày hôm nay (ẹc, bẻ cong luật ghê gớm). Tiếp tục đi, các quý ông.”

“Tôi không đánh nhau với cái thứ uốn dẻo chết giẫm đó,” Lionel khinh miệt nói.

Vì lúc này hắn còn đang quỳ gối, thế nên hầu tước chẳng tốn công chút nào khi xoay chân phải đủ cao để thọc vào cằm của Lionel đủ mạnh để khiến hắn ngã ngửa ra thêm một lần nữa.

“Vậy thì đầu hàng đi,” chàng lạnh lùng nói. “Trong lúc mày còn tỉnh táo. Trước tất cả mọi nhân chứng của mày, Rushford. Và lột trần phần danh dự ít ỏi còn sót lại của mày.”

Lionel bò dậy và tập trung phòng bị với thái độ cẩn trọng nhiều hơn.

“Coi nào, Carew,” hắn nói. “Nếu một trong hai chúng ta có thể đá, thì người khác cũng thế. Nếu mày chọn chơi bẩn, thì chúng ta cùng chơi bẩn. Nhưng đừng mong đợi lòng trắc ẩn từ tao. Tao sẽ dành –”

Câu của hắn bị cắt ngang khi một chân của hầu tước đập vào vai hắn và làm hắn xoay vòng, dù lần này hắn đã xoay xở để đứng được trên hai chân.

Vào cuối hiệp đấu thứ nhất, chuyện trở nên hiển nhiên rằng Bá tước Rushford sẽ không thể sử dụng chân để chiến đấu. Lần thử sức duy nhất của hắn nhắm vào gần phần bụng dưới của người em họ và nhận một cảnh cáo nghiêm khắc của Jackson. Hắn chửi thề về chuyện uốn dẻo một lần nữa, nhưng hắn đã không có hàng giờ tập luyện và thực hành cách xoay người và tung chân vượt quá đầu như cách hầu tước đã làm. Cũng như hắn chưa từng luyện tập và có kinh nghiệm sử dụng cẳng chân và bàn chân như là một vũ khí mạnh mẽ tựa nắm đấm.

Trước khi trận đấu bắt đầu, có rất ít những cuộc đánh cá. Đánh cá có ích gì khi mà kết quả trận đánh đã được định sẵn từ trước? Điều cá cược duy nhất chính là trận đấu sẽ kéo dài bao nhiêu giây. Tuy vậy, đến hết hiệp đấu đầu tiên, những vụ cá cược thật sự lại bắt đầu. Đến hết hiệp thứ hai, những vụ cá cược lại trở nên cuồng nhiệt và điên cuồng như chính bản thân hiệp đấu.

Sau bốn hiệp, hầu tước cảm thấy từng phân trên cơ thể mình nhức nhối và từng thớ cơ như rã rời, kể cả những thớ cơ mà đến giờ chàng cũng chưa hề biết là mình có. Chàng đã đổ sụm xuống hai lần, Lionel ba lần, chưa kể đến hai lần hắn ngã trong hiệp đầu tiên. Trong một vài lần, Lionel đã thành công khi níu được chân chàng và vặn nó, đẩy chàng ngã bổ và khiến chàng đau đến cùng cực. Nhưng Jackson đã cảnh cáo hắn không được nắm chân và điều đó đã không xảy ra trong hiệp đấu vừa rồi.

Quý ngài Francis đang vắt miếng bọt biển thấm nước lạnh phủ lên đầu và xuống lưng chàng. Cảm giác đó thật tuyệt vời. Bridge hăng hái phẩy phẩy tấm khăn trước mặt chàng.

“Cứ giữ vững như thế, Hart.” Anh nói. “Cho hắn thấy một hay hai cú như thế, bạn già.”

“Nghĩ đến vợ của anh, Carew.” Đức ngài Francis lặng lẽ nói.

Chàng bắt đầu nghĩ đến nàng. Đến cô gái hăm hở, thơ ngây mười tám tuổi đã trở thành con mồi cho kế hoạch vô đạo đức của Lionel. Đến sự chối từ tàn ác của hắn, đã gây nên cho nàng – và tệ hơn thế – một cảm giác tội lỗi sau đó khiến cuộc sống nàng trở nên héo úa trong suốt sáu năm. Đến người phụ nữ hai mươi bốn tuổi sợ hãi việc hắn vẫn còn có quyền lực ấy với nàng, khiến cho nàng không thể cưỡng lại và phải nhờ đến chàng – đến Hartley Wade – để bảo vệ nàng, giữ nàng an toàn trước nỗi đam mê xấu xa trong suốt cuộc đời nàng. Chàng nhớ về nàng tối qua, đến cái cách tay và đầu gối nàng đập mạnh vào Lionel, và thậm chí đã nán lại ném trả thách thức vào mặt hắn. Chàng nghĩ đến hình ảnh nàng đứng bên giường chàng tối qua, khổ sở chỉ bởi nàng sợ rằng chàng cũng chối bỏ nàng. Chàng đã ngăn mình không yêu nàng để dự trữ năng lượng cho buổi sáng ngày hôm nay.

Chàng đã hứa với nàng đêm qua rằng nàng sẽ không bao giờ phải sợ Lionel lần nữa. Và chỉ có một cách để đảm bảo điều đó. Chàng biết chàng đã chiếm được sự kính trọng của những người thuộc giới của chàng vào sáng nay, cho dù chàng có bất tỉnh trong vài hiệp sắp tới. Và có lẽ chính bản thân chàng cũng tôn trọng mình, khi cuối cùng đã không chỉ đơn thuần chịu đựng những lời nhục mạ của Lionel, mà còn thách thức và đối mặt với hắn như những người đàn ông.

Nhưng như thế chưa đủ. Chỉ thi đấu hết mình trong trận đấu này thì không đủ. Chàng phải thắng nó.

Chàng phải thắng trận đánh này. Và điều này không còn là không thể. Lionel đang ngồi đối mặt chàng tại góc bên kia, nhìn chàng từ một con mắt và một con khác sưng vù chỉ mở một nửa. Hơi thở hắn hổn hển. Và – sau cùng thì – đây là lần duy nhất chàng nhìn hắn với ánh mắt hoàn toàn căm ghét.

“Đến lúc rồi, các quý ông. Hiệp năm.” Jackson nói. “Bắt đầu.”

Thật dễ dàng để bảo bản thân phải thắng thay vì thực sự làm được điều đó, hiển nhiên là vậy. Nhưng cuối cùng thì đến hiệp thứ chín, hầu tước biết rằng chàng không chỉ có thể làm được, mà sẽ làm được. Lionel đang lắc lư trên đôi chân hắn. Sơ hở trong phòng vệ, và hoàn toàn có thể trừng phạt vào ngay chính mặt hắn bằng cả chân phải lẫn nắm đấm bằng tay trái. Một trong hai mắt hắn trông chỉ như một đường kẻ giữa thớ thịt sưng phồng. Mắt còn lại khép chỉ còn phân nửa. Mũi hắn trông như thể đã gãy.

Tất cả sức mạnh của chàng đều đã được dùng hết. Chàng tiếp tục tuyệt đối chỉ bằng ý chí và sự quyết tâm. Và gương mặt của Samantha thường xuyên hiện lên trước tầm nhìn mệt mỏi của chàng.

Căn phòng giờ đây thật im lặng, dù có vẻ dường như chẳng ai rời đi ngoại trừ ngài Smithers kém may mắn kia.

“Nghĩ đến nàng, Carew. Hãy nghĩ đến nàng.” Đức ngài Francis dai dẳng nhắc vào tai chàng ở cuối hiệp đấu, cũng như khi anh đã nói ở cuối hiệp trước, và cả hiệp trước nữa. Anh vắt nước từ chiếc bông lên ngực chàng. “Nghĩ đến nàng, chết tiệt, và đừng có hòng bỏ cuộc.”

Kneller đã yêu Samantha, chàng lờ đờ nghĩ. Chàng đã biết điều này từ lâu. Nhưng Kneller là người trọng danh dự. Thế thì, chàng sẽ phải trả oán cho cả hai người bọn họ.

“Phải trong hiệp này, anh bạn già,” công tước nói khi đang quạt dữ dội cũng giống như anh đã làm trong tất cả những hiệp đấu trước. “Cậu đang gần kiệt sức. Cậu sẽ đổ sụm vào hiệp thứ mười một. Bây giờ đã là hiệp thứ mười. Đây chính là hiệp kết thúc, Hart. Chiến đấu đi. Trong đây không có người đàn ông nào không nghiêng về phía anh, hiển nhiên ngoại trừ hai tên thuộc phe kia. Ngay hiệp đấu này, Hart.”

Mất hai phút rưỡi để chàng làm được điều đó. Nhưng cuối cùng Lionel cũng chao nghiêng trên đôi chân mềm nhũn, hai nắm tay thõng buông ở hai bên, nhìn chàng – dù có lẽ không thật sự nhìn chàng – với một nỗi căm ghét không gì có thể xóa nhòa. Hắn ngã nhào không hề được ai đỡ và bất tỉnh ngay khi đập xuống sàn. Và chàng thật sự muốn dành ra một chút cảm thương cho hắn.

Nhưng hầu tước nhìn thấy hình ảnh của chàng vào lúc sáu tuổi, cơ thể trẻ thơ của chàng bầm giập và đau đớn đến khôn tả. Và hình ảnh của mẹ chàng, người không thể chịu đựng được cảnh tượng đau đớn, nhất là khi đó lại chính là đứa con trai duy nhất mà bà rất mực yêu quý. Và đến Samantha, nài xin chàng hãy hôn nàng, bảo rằng nàng yêu chàng – theo cái cách mà nàng ngụ ý tại thời điểm đó – bởi vì nàng đã sợ hãi sau sự tái xuất hiện của Lionel trong phần đời khốn khổ mà hắn đã gây ra suốt sáu năm qua.

Chàng thu hết tất cả mảnh vụn sức lực còn lại và đạp mạnh chân phải của chàng. Cú đánh cuối cùng của chàng, như cú đầu tiên, giáng mạnh vào cằm Lionel, dập vào đầu hắn và khiến hắn đập người ngã về sau.

Hắn rên lên lần nữa và nằm bất động.

Tiếng hô vang lên. Những tiếng hô vang dội. Những người đàn ông nói chuyện với chàng, cười với chàng, vỗ thình thịch trên lưng chàng cho đến khi Bridge rống lên buộc họ phải giữ khoảng cách còn Kneller nguyền rủa họ để buộc mọi người nhích ra để chừa khoảng không cho Carew nếu không anh ta sẽ đánh họ bằng chính nắm đấm của mình.

“Vậy đấy, chàng trai.” Jackson đang nói ở đâu đó bên trên chàng – ai đó đã kéo chàng xuống một chiếc đôn ở nơi góc của chàng. “Tôi cảm thấy buộc phải nói rằng anh có lẽ là một trong những học trò xuất sắc nhất của tôi. Nhưng nếu anh chỉ cần nhớ giữ tay phải – đã bao nhiêu lần tôi nhắc anh điều đó hả? – mặt anh trông sẽ không trầy trụa như lúc này. Có vài người thật ham hố việc trừng phạt.”

Tử tước Birchley đang quạt mát cho Lionel, người lúc này vẫn còn nằm sóng xoài trên sàn đấu, và thét gọi ai đó mang nước đến. Chẳng ai tỏ ra bỏ công chú tâm đến họ.

“Đến phụ anh ta một tay đi, Bridge,” hầu tước nói, thậm chí không dám cựa quậy hay cố đứng lên bằng chân mình (hậy, thì để cho hắn nằm có chít thằng nào đâu:(). Chân chàng dường như đã trở thành cao su.

Công tước bắn cho chàng một cái nhìn đầy ẩn ý, dù chàng không thể thấy được, và rời đi.

Lionel vẫn còn nằm trên sàn, rên rỉ hồi tỉnh trong lúc Birchley cẩn thận thấm ướt mặt còn Công tước Bridgwater vẫy chiếc khăn quen thuộc trên mặt hắn, đến khi cuối cùng hầu tước đã đứng lên được trên đôi chân cùng với sự giúp đỡ của đức ngài Francis và khập khiễng đến phòng tìm lại quần áo và trở về nhà.

Sẽ không có cách nào giữ bí mật việc chàng đã làm sáng nay với Samantha như chàng đã hy vọng, chàng rầu rĩ nghĩ. Chàng không thể nghĩ ra một câu chuyện như đâm vào cánh cửa để thuyết phục nàng. Thế thì, có lẽ nàng sẽ rất hạnh phúc khi biết rằng chàng đã trả thù cho nàng.

Có thể thậm chí nàng sẽ tự hào về chàng.

***

Nàng thực sự đã tiêu phí một gia tài – chí ít là hơn những gì nàng đã từng bỏ ra trong mỗi ngày trước đây. Nhưng nàng chẳng hề có khoảnh khắc nào cảm thấy tội lỗi. Nếu chàng đưa nàng về nhà hôm nay như nàng đã yêu cầu thì nàng sẽ không tiêu tốn dù chỉ một xu. Chàng sẽ không có gì phải cằn nhằn về điều đó cả. Dù sao thì Hartley cũng chẳng cằn nhằn. Nàng không thể hình dung chàng có thể cằn nhằn về bất cứ điều gì.

Ngoài ra, chàng đã bảo nàng ra ngoài mua cho dì Aggy và cho chính nàng thứ gì đó thật xinh xắn. Như một người vợ ngoan ngoãn bé nhỏ, nàng đã vâng lời. (Ối giời, vâng lời thế này thì sướng quá:D)

Nàng mua cho dì nàng một cây quạt ngà voi thanh mảnh, cười phá lên trước lời phản đối của dì Aggy rằng bà đã quá già với thứ trang sức xinh xắn rẻ tiền. Nàng cũng mua cho dì một cặp găng tay bằng da dê non, vì dì nàng đã nói suốt cả mùa xuân rằng bà phải mua cho mình một cặp găng mới. Nàng cũng mua cho Hartley một hộp đựng bột thuốc lá, dù chàng chưa bao giờ hút thuốc, nhưng vì nó quá xinh và khó có thể cưỡng lại (akak, cái bệnh phung phí mua không cần sử dụng nó có từ thời xa xưa rồi ạ) với chiếc nắp bạc được khảm sapphires và nàng bất chợt có ý nghĩ sẽ trao nó cho chàng như là một món quà cưới muộn – dù chàng sẽ phải thanh toán nó (hehehe, sướng nhỉ!:D). Đó sẽ là “vật gì đó màu xanh” của họ thay thế cho thứ kinh khủng kia. Nàng đã không hỏi chàng muốn giữ nó hay trả lại nó. Nàng không hề muốn biết.

Nàng gần như suýt quên phải mua cho mình thứ gì (hahaha), và nhớ ra hầu như kịp lúc để mua một ít tất lụa, và một chiếc mũ được trang trí bằng dây nơ và những bông hoa khiến nàng nửa mong chờ nó sẽ khiến cổ nàng biến mất đến tận ngực khi nàng thử nó. Nhưng nó nhẹ như tơ và trông thật táo bạo, thật quá – ngông cuồng đến mức nàng phải mua nó, dù nàng không chắc đó có phải là loại nón có thể đội ở Yorkshire. Nàng cũng hình dung mình đang đội nó khi bụng nàng phồng lên cùng với đứa trẻ và đã phải nuốt trọn tiếng cười để tránh phải giải thích cho dì Aggy và người bán nón.

Bất chấp bản thân, nàng đã thực sự thích thú ngày cuối cùng ở London của mình.

Và khi họ dừng lại ăn trưa – dù dì Aggy đã phản đối rằng thật quá mức khi ăn ngoài và cũng chẳng đúng đắn khi không có quý ông nào đi kèm – thì Samantha nhìn thấy Francis ở xa chỗ đường Oxford, nàng vui vẻ vẫy tay chào anh và mỉm cười.

Anh vội vàng chạy đến bên họ.

“Samantha,” anh nói. “Phu nhân Brill.” Nhưng anh lại quay lại nói chuyện với nàng. “Em không ở nhà khi Carew về sao?”

“Bây giờ ư?” nàng hỏi. “Mới vừa về ư? Anh ấy đã trở về nhà rồi sao? Em cứ ngỡ công việc của anh ấy khiến anh ấy ra ngoài suốt cả ngày.”

Anh nắm lấy tay nàng và hạ thấp giọng. “Anh tin rằng anh ấy cần em.” anh nói.

Giọng anh và cái nhìn trên mặt anh khiến nàng cảnh giác. “Tại sao?” nàng sợ hãi hỏi. “Chuyện gì đã xảy ra? Lionel? Liệu –?”

“Phải,” anh nói.

Mắt nàng mở lớn vì hốt hoảng. “Hartley thách thức Lionel tối qua? Anh ấy có chết không?” Nhưng ngay cả khi nàng níu lấy tay áo anh, nàng chợt nhớ câu anh vừa nói rằng Hartley đang cần nàng. Một người đã chết liệu có cần nàng không?

“Không,” anh nói. “Trời ạ, mà là anh đã làm rối tung chuyện này lên. Đó là một trận đấm bốc, Samantha. Tại sàn đấu của Jackson. Và chồng của em đã thắng.”

“Thời điểm và sự nhạy bén của ngài chẳng đúng lúc lắm đâu, thưa ngài,” Phu nhân Brill nói trong lúc Samantha níu lấy tay áo anh bằng cả hai tay. “Con bé suýt ngất đây này. Đến đây nào. Giúp con bé vào xe ngựa. Ta sẽ đưa nó đến Stanhope Gate ngay lập tức. Carew đã thắng, có phải ngài nói thế không? Nhưng là với ai thế? Và vì lý do gì nào? Dù sao đi nữa thì đó cũng là một câu chuyện đáng để nghe. Và không nghi ngờ gì nó sẽ được bàn luận sôi nổi ngay trong tối nay. Đây này, cưng à, hãy vào đi. Đức ngài Francis sẽ giúp con.”

Samantha mỉm cười nhợt nhạt với anh sau khi ngồi xuống. “Không, đừng xin lỗi, Francis.” Nàng nói. “Cảm ơn anh. Nếu không thì em đã không nghe thấy gì cả. Em chắc sẽ đi cả ngày. Ồ, Hartley.” Nàng dò dẫm trong cái túi để tìm một chiếc khăn tay.”

“Anh ấy có thể bị méo mó bầm giập, Samantha,” anh nói, “nhưng em có thể chuyển lời từ anh rằng anh ấy là người đàn ông may mắn nhất nước Anh. Và là người xứng đáng nhất với em hơn bất kỳ ai mà anh được biết. Tạm biệt em.”

Anh đóng cửa trước khi nàng có thể có phản ứng nào khác ngoại trừ một nụ cười đẫm nước mắt.

Chàng đã tắm rửa và thay quần áo, gã hầu phòng – trông có phần vừa ý và tự mãn – đã xoa thuốc mỡ vào những vết thương trầy trụa của chàng. Chàng khập khiễng bước xuống cầu thang để vào thư viện, đốt lò sưởi dù ngoài trời khá ấm và ngồi kề bên nó. Chắc chắn lúc này chẳng hề có một thớ cơ hay khớp nối nào trong cơ thể không gào thét lên với chàng. Nhưng thật kỳ diệu, cả hai mắt của chàng đã thoát khỏi tình cảnh ấy, dù nó chỉ là phần duy nhất của chàng được như thế.

Chàng ước Samantha sẽ về nhà và xoa bóp bàn tay của chàng.

Chàng ước rằng mình không phải lộ diện trước nàng trong vòng một tuần.

Chàng đã chiến thắng. Chàng ngửa đầu ra sau và nhắm đôi mắt lại, nhưng tâm trạng phơi phới đang bập bùng trong chàng như thể một chiếc bong bóng chứa đầy sự phấn khích đang nở rộng ra. Chàng đã chiến thắng. Chàng đã thanh toán được món nợ này. Chàng đã trả thù được cho nàng – và cho chính chàng. Chàng cho phép mình nở một nụ cười đầy tự hào. Chàng chưa bao giờ nhận ra nụ cười đó có thể làm cho thể xác chàng đau đớn đến như vậy.

Và rồi cánh cửa mở đập mạnh vào trong. Chàng quay lại kịp lúc để thấy một cơn gió lốc nhỏ nhắn chạy vụt vào trong, những bông hoa vàng trên chiếc nón rơm đu đưa mạnh. Nhưng nàng đã giật lấy chiếc nón ra khỏi đầu ngay trong lúc chàng đang nhìn và ném mạnh nó sang một bên mà thậm chí không hề liếc nhìn xem có nơi nào khác ngoài trừ sàn nhà để có thể đặt nó xuống. Ai đó đã nhẹ nhàng khép cửa từ bên ngoài.

“Em có thể giết anh,” nàng nói. “Bằng hai tay trần của em. Hartley! Anh thậm chí còn không nói với em. Thật sự là vì công việc. Một thứ công việc mà anh cần phải tham dự. Có thể hắn đã giết anh. Em có thể giết anh.”

“Một người đàn ông có lẽ cũng chỉ chết có một lần.” chàng nói.

“Hartley.” Nàng đến đứng trước mặt chàng và khụyu xuống bằng đầu gối của nàng, đặt hai tay nàng trên đầu gối chàng. “Ồ, Hartley, gương mặt tội nghiệp của anh. Tại sao anh lại làm thế? Ồ, em biết tại sao rồi. Anh làm thế là vì em. Lẽ ra anh đừng bao giờ làm điều gì điên rồ như thế. Nhưng cảm ơn anh. Ồ, cảm ơn anh. Em yêu anh rất nhiều.”

“Những lời này tự thân nó đã vô cùng đáng giá,” chàng nói và cười một cách dè dặt. “Một phần cũng là vì anh, Samantha.”

“Bởi vì xúc phạm em chính là hắn đã xúc phạm đến anh ư?” nàng ngẩng nhìn khuôn mặt đỏ au sáng bóng của chàng và hỏi.

Chàng thầm nghĩ, mình chưa bao giờ là một người đàn ông đẹp trai, lúc này ắt hẳn chàng trông càng thêm kỳ dị. Vậy mà nàng đang đăm đắm nhìn chàng với ánh mắt gần như là ngưỡng mộ trên mặt nàng.

“Phải,” chàng nói. “Và bởi vì điều này nữa, Samantha.” Chàng chìa bàn tay phải của mình. “Và cả chân anh. Hắn đã gây ra cả hai điều đó. Đó không phải là một tai nạn. Hắn đã đẩy anh – khi anh chỉ là một đứa trẻ sáu tuổi.”

Mắt nàng sáng long lanh cùng những giọt nước mắt. “Ồ, Hartley.” Nàng thì thầm. “Ôi, tình yêu tội nghiệp của em. Francis nói rằng anh đã thắng. Lionel trông có tệ hơn anh không?”

“Đáng kể đấy.” chàng nói. “Hắn sẽ trải qua suốt phần đời còn lại với một chiếc mũi gãy, và anh cá là mắt hắn sẽ mù mịt và không nhìn thấy gì ít nhất là một tuần.”

“Nghe thật tuyệt làm sao.” Nàng nói, bất ngờ cười toác miệng. “Em rất mừng. Ngài đã làm tốt lắm, thưa ngài.”

“Một quý phu nhân khát máu.” Chàng nói.

“Hartley.” Nàng tựa cằm trên gối chàng và vẫn tiếp tục nhìn chăm chăm vào chàng. “Em đã thật xuẩn ngốc làm sao. Em chỉ nhận ra điều đó cách đây mấy hôm, đến đêm qua và hôm nay nó mới trở nên rõ ràng với em. Em đã sai lầm với ngữ nghĩa của từng lời nói.”

Chàng cười khẽ “Thật sự ngốc nghếch.” Chàng hỏi. “Từ gì thế?”

“Em nghĩ rằng anh đang rất đau,” nàng nói. “Liệu có khó khăn lắm nếu như em ngồi trên chân anh hay không?”

Chàng đang rất đau. Ngay cả áp lực trên đầu gối của chàng cũng khiến chàng đau như thế. Chàng mở rộng tay đón nàng. Nàng cuộn người sát bên chàng, đầu nàng ngả trên vai chàng.

“Đó là từ ‘thích’” nàng nói. “Em đã không biết điều mà em luôn cho rằng “thích” thật ra chính là “yêu”. Em đã ngốc nghếch làm sao.”

Chàng cảm thấy như thể ai đó vừa đấm vào bụng chàng một lần nữa. Lúc này hơi thở chàng dường như bị ai đó cướp mất.

“Cho anh một ví dụ xem nào,” chàng nói, hạ mặt thấp xuống đỉnh đầu nàng dù cử động đó khiến chàng đau hơn.

“Khi gặp anh tại Highmoor,” nàng trả lời. “Em đã rất thích anh, Hartley. Sau mỗi lần gặp mặt, em đều sống chỉ vì phút giây kế tiếp, và rồi khi em rời đi sớm cùng dì Aggy, một sự trống rỗng đáng sợ ở ngay vị trí dành cho anh đã hình thành trong cuộc sống của em. Em nghĩ anh là người bạn tốt nhất của em trên thế giới này, và em nghĩ mình sẽ không bao giờ biết đến một tình bạn như thế thêm một lần nữa. Thành phố và Mùa lễ hội tẻ ngắt bởi vì em không có một người bạn để sẻ chia cùng. Và khi gặp lại anh, em quá hạnh phúc đến mức em cảm thấy mình như muốn nổ tung. Em muốn anh hôn em và em muốn nói chính điều khi ấy em đã nói, và em muốn cưới anh – bởi vì em yêu anh rất nhiều. Sau khi chúng ta kết hôn, trong ba ngày ấy, em – em chưa bao giờ thấy hạnh phúc đến thế trong suốt cả đời mình. Em phát run lên vì hạnh phúc. Bởi vì em thích anh quá nhiều. Và sau đó em chỉ muốn chết, em muốn cả thế giới này chấm dứt bởi vì em nghĩ rằng anh không còn thích em nữa.”

“A, tình yêu” chàng nói.

“Em đã đưa đủ ví dụ với anh chưa?” nàng hỏi. “Anh có hiểu điều em muốn nói.”

Chàng nuốt mạnh và giụi má vào tóc nàng.

“Anh thấy đấy,” nàng nói. “khi trải qua kinh nghiệm khủng khiếp ấy vào ngay Mùa lễ hội đầu tiên, em đã gọi nó là tình yêu. Em nghĩ đó chỉ là một sự ám ảnh xấu xa, một mặc cảm tội lỗi đáng sợ, và – tất cả mọi thứ. Tất cả những gì em bám víu kể từ dạo ấy chính là sự tự thuyết phục rằng em không muốn dính dáng gì đến tình yêu. Em đã thấy Jenny cùng Gabriel bên nhau, và nhiều người khác nữa, nhưng em đã không tin nó dành cho chính em. Rồi khi em gặp anh, em nghĩ em đã sợ phải gọi cảm xúc đó theo đúng tên gọi của nó. Em nghĩ mọi thứ có thể hóa ra tồi tệ. Em muốn thích anh và anh thích em để cùng nhau chúng ta được hạnh phúc.”

“Anh thích em, em yêu ạ.” chàng nói.

“Còn em yêu anh,” nàng nói. “Anh thấy chưa? Em đã nói điều ấy và chẳng có tiếng sét nào rơi xuống đầu chúng ta. Hartley, anh là tất cả trên đời này đối với em. Tất cả và còn hơn thế nữa. Anh đã luôn như thế kể từ giây phút đầu tiên em gặp anh. Anh đã đưa ánh sáng trở về với cuộc sống của em.”

Chàng lại nuốt xuống một lần nữa, và sau đó, không hề nghĩ đến cơn đau sắp tới, chàng dịch chuyển đầu, tìm đến môi nàng bằng môi chàng, và hôn nàng.

“Như thế có quá muộn không?” nàng thì thầm hỏi.

“Chưa bao giờ quá muộn.” chàng nói. “Anh yêu em.”

Nàng thở dài và tìm kiếm một nụ hôn khác. Nhưng giây lát sau, nàng lại rời môi chàng và mỉm cười với chàng. “Em có một món quà cho anh,” nàng nói. “Em đã mua nó và gửi hóa đơn lại cho anh.” Nàng cười thích thú. “Và thậm chí nó còn không phải là thứ mà anh sẽ dùng, Hartley. Nhưng bởi vì nó quá đẹp khiến em không thể cưỡng lại được. Và nó có màu xanh. Một vật màu xanh. Một món quà cưới muộn.” Nàng cúi xuống từ trên lòng chàng và tìm kiếm chiếc túi nàng đã đánh rơi trên sàn nhà.

“Anh cũng có một món quà cho em,” chàng nói. “Đó là công việc đầu tiên anh đã nói vào bữa điểm tâm sáng nay.” Chàng cười khẽ. “Đó là một vật màu xanh. Để giúp em quên đi vật khác.” Chàng đã bỏ nó vào trong túi áo trước khi xuống cầu thang. Và giờ chàng đang tìm kiếm nó.

“Ồ,” nàng nhìn vào chiếc nhẫn shappire “Ồ, Hartley, nó đẹp quá. Ôi, tình yêu của em, cảm ơn anh.” Nàng đưa tay cho chàng và chàng trượt chiếc nhẫn vào sát chiếc nhẫn cưới của nàng. Nàng nâng bàn tay ra xa, mở rộng những ngón tay và ngắm nghía nó. (Ẹc, không ngắm mới lạ:lol:)

Chàng mỉm cười nhìn xuống chiếc hộp đựng bột thuốc. “Anh sẽ tạo thói quen mới,” chàng hỏi “và học cách hắt hơi cả lên em?”

“Anh không thích nó phải không?” nàng nghi ngại nói. “Đó quả là một ý tưởng ngốc nghếch, phải không nào?”

“Anh sẽ đeo nó bên cạnh trái tim mình đến suốt đời,” chàng nói “Và anh sẽ trân trọng nó cũng như chiếc lông vũ màu xanh mà một lần anh đã giành được nó. Cảm ơn em, Samantha.”

“Anh có muốn một món quà khác hay không?” nàng hỏi. “Nó không phải là màu xanh dương, hay chiếc lông vũ màu xanh lá, và không thể đặt nó vào trong tay anh – chưa thể thì đúng hơn. Nhưng em nghĩ anh sẽ thích nó.” Nàng đang nhìn chàng với đôi mắt sáng long lanh.

“Cái gì nào?” chàng mỉm cười và ngã đầu ra sau.

“Em nghĩ rằng...” nàng nói. “Thật ra thì, em hầu như chắc chắn. Em nghĩ chúng ta sẽ có một đứa trẻ, Hartley.”

Chàng mừng vì lúc này đầu chàng ngả ra sau. Chàng khép hờ mắt lại. “Ồ, tình yêu của anh.” chàng nói.

“Em nghĩ là đúng thế.” nàng nói. “Thật ra thì em có cảm giác là như thế. Em muốn về nhà, về Highmoor, Hartley. Đứa trẻ sẽ được sinh ra vào đầu năm mới, và em sẽ chăm sóc cậu bé hay cô bé vào mùa xuân và mùa hè tới, và rồi trước khi anh nảy ra những ý tưởng đưa em trở lại nơi này để thưởng thức một Mùa lễ hội ngớ ngẩn khác, chúng ta sẽ lại có thêm một đứa trẻ khác và đánh tan cái khả năng ấy một lần nữa. Dù sao đi chăng nữa, thì đó cũng chỉ là kế hoạch của em.” nàng mỉm cười ấm áp và có chút tinh ranh với chàng. “Anh không nghĩ rằng đó là một kế hoạch tuyệt vời sao?”

Chàng mỉm cười nhìn nàng và ôm lấy má nàng bằng bàn tay phải của mình. “Anh nghĩ rằng em thật tuyệt vời,” chàng nói. “nhưng anh chưa thể tin điều này là thật. Anh sẽ trở thành một người cha sao? Anh thật sự giỏi đến thế sao?”

“Phải, anh có đấy.” nàng nói. “Hartley? Anh có nhớ đã bảo em có rất nhiều thứ phải học sao? Rằng anh có thể dạy cho em và em hướng dẫn lại cho anh?”

“Có” chàng nói.

“Em không biết mình có thể dạy anh không,” nàng nói. “nhưng anh sẽ giúp em học chứ?” Mắt nàng ấm áp, khao khát, và tràn đầy tình yêu. “Và hướng dẫn lại cho anh? Em muốn có tất cả mọi thứ cùng anh. Và em muốn trao cho anh tất cả hạnh phúc mình sẽ có.”

Chàng kéo đầu nàng tựa vào vai chàng lần nữa, và áp má vào đầu nàng. “Bắt đầu từ tối nay, tình yêu của anh,” chàng nói. “Và tiếp tục cho đến hết cả cuộc đời của chúng ta.”

Sự thỏa mãn trong im lặng chỉ kéo dài trong vài khoảnh khắc.

“Chiều nay thì sao?” nàng hỏi chàng.

Chẳng hề gì, ngoại trừ từng khớp nối của cơ thể đau đớn, từng thớ cơ nhức nhối và lớp da thịt sưng phồng. Chắc chắn không có vấn đề gì. (ak ak vụ này mới àh)

“Chẳng có vấn đề gì anh nghĩ là không thể cả,” chàng nói. “Tình yêu của anh, phòng của em hay của anh đây?”

“Phòng anh” nàng nói, thả chân xuống sàn nhà và vươn tay đến chàng. “Để thay đổi. Giường của anh thật mềm mại đến tuyệt diệu vào tối qua, Hartley, dù tất cả những gì chúng ta đã làm chỉ là ngủ trên nó.”

Bằng cách nào đó chàng kéo mình đứng lên và đưa cánh tay trái cho nàng “Thế thì, chúng ta chắc chắn phải sửa lại thiếu sót nhỏ đó trước khi một giờ nữa lại trôi qua. Đừng bao giờ để bị nói rằng tất cả những gì anh đã làm với vợ ngay trên chính chiếc giường của anh chỉ là ngủ trên đó.”

Nàng cười khúc khích đầy vui sướng và đặt cánh tay nàng phủ trên cánh tay chàng, như thể chàng đang chuẩn bị dẫn nàng vào một điệu vũ.

“Chuyện này chắc chắn sẽ thích thú hơn cả việc mua sắm nữa,” nàng nói. “Cảm ơn trời vì em đã vô tình gặp Francis. Ồ, nhân tiện, em chuyển lời từ anh ấy rằng anh là người may mắn nhất trên thế giới này.”

“Amen.” chàng nói khi mở cánh cửa dẫn nàng vào đại sảnh tiến lên cầu thang.

“Dĩ nhiên rằng” nàng đáp “em là người phụ nữ may mắn nhất trong toàn vũ trụ này. Em đã yêu và cưới người bạn đáng quý nhất của mình. Người bạn đồng hành đặc biệt của riêng em.”
Bình Luận (0)
Comment