Lúc này tổng bộ của Thí Thần công hội đang chìm trong không khí giương cung bạt kiếm, ngoài Túy Sát Giang Sơn đã đi ra ngoài, thì tất cả những thành viên còn lại đều có mặt đông đủ, sắc mặt ngưng trọng nhìn khối kí ức thủy tinh trên bàn, hình ảnh phản chiếu trong thủy tinh rất bình thường, bất quá, dưới tình huống này, cái hình ảnh “bình thường” ấy đủ để lấy mạng người.
“Lục Đạo, ta nghĩ ngươi nên cho chúng ta một lời giải thích.” Nhìn hình ảnh phản chiếu trong kí ức thủy tinh, Hoàn Mỹ Phong Bạo nhìn thân ảnh đi ra từ phòng Hắc Diệu Chi Ngân, nghiêm giọng nói.
“Bọn họ mời ta đi Địa Ngục Thâm Uyên, ta vì lo lắng cho kiến thành công hội sắp tới, nên cự tuyệt.” Lục Đạo Luân Hồi đau đầu nhìn hình ảnh trong kí ức thủy tinh, vốn chỉ là sự bái phỏng bình thường, nhưng ở cái thời điểm này – hắn thật sự dù có nhảy vào sông Hoàng Hà cũng rửa không sạch tội.
“Không sai, buổi sáng ta cùng lão đại đến tìm bọn họ, còn thấy tờ giấy mà Thương Lãng để lại, ở trên viết rõ ràng là bọn họ muốn đi Địa Ngục Thâm Uyên chơi, ta lúc ấy còn oán hận với lão đại rằng bọn họ không chịu mang ta đi nữa~” Nhất Quỷ Tha Đao vội vàng nói.
“Người của Sơn Miêu không từ mà biệt, sau đó thì Kiến Thành Lệnh lại bị trộm, đây không phải rất trùng hợp sao …” Bất Phong Ma Bất Thành Hoạt nhíu mày nói.
“Kiến Thành Lệnh là thứ mà mọi người cửu tử nhất sinh mới có thể lấy về, bọn họ không có lí do gì để lấy trộm nó đi a!” Bắt đầu từ lúc ra khỏi Lợi Tát Hưu Tháp, sau khi trải qua một hồi sinh tử hoạn nạn, Cực Đoan Phân Tử tuyệt đối không tin Sơn Miêu tiểu đội sẽ làm ra chuyện này.
“Ngươi đừng quên, lúc trước Thương Lãng đã nói qua, bọn họ là Dong Binh đoàn, Dong Binh Đoàn chính là những tên nhận tiền mà làm việc! Nếu bọn họ có thể vì tiền mà tìm Kiến Thành Lệnh giúp chúng ta, thì sao lại không có khả năng bọn họ sẽ giúp người khác trộm Kiến Thành Lệnh chứ?” Thanh âm chua ngoa của Hạ Tuyết Thiên Đích Hồi Ức vang lên trong đại sảnh, để lại một tảng đá lớn trong lòng mọi người – đúng thế, lúc Thương Lãng nói những lời đó thì tất cả bọn hắn đều có mặt, bọn họ cố chấp không muốn gia nhập Thì Thần công hội, nhưng lại đáp ứng điều kiện trả thù lao của Túy Sát Giang Sơn…
“Ta không tin bọn họ là loại người như thế!” Cực Đoan Phân Tử đập bàn đứng lên, căm tức nhìn mọi người.
“Ngồi xuống, Cực Đoan, hiện tại nổi giận thì có ích gì?” Hoàn Mỹ Phong Bạo trừng mắt Cực Đoan Phân Tử, dùng ánh mắt ép đạo tặc trở lại chỗ ngồi.
“Nhưng… bọn họ thật sự rất khả nghi…” Quốc Sĩ Vô Song do dự nói, tuy rằng nàng cũng không muốn nghĩ thế, nhưng…
“Không xong rồi! Kiến Thành Lệnh vừa xuất hiện trên kênh bán đấu giá! Đã bị Tiềm Long Tại Uyên của Long Chiến Tứ Dã lấy một trăm thủy tinh tệ mua rồi!” Một đạo tặc nhanh chóng vọt vào phòng họp, thở hổn hển nói.
… tin tức này không khác nào một quả bom nổ mạnh trong lòng mọi người, làm cho tất cả thành viên Thí Thần đều đầu váng mắt hoa…
“Có tra được người bán là ai không?” Lục Đạo Luân Hồi tỉnh lại đầu tiên, vội vàng hỏi đạo tặc đó.
“Tra không được, người bán là nặc danh. Ta hỏi GM nói đó là thủ tục giao dịch, hệ thống vì bảo hộ sự riêng tư của ngoạn gia nên không đáp ứng cho chúng ta xem bản ghi chép giao dịch…”
Tâm của mọi người “đông” một tiếng rơi xuống đáy cốc, làm đến thật hoàn mỹ, từ trộm cắp đến tiêu tang, làm việc liền mạch liên tiếp, sạch sẽ lưu loát…
“Mụ nó, Long Chiến Tứ Dã!!!!” Nhất Quỷ Tha Đao mắng một tiếng phóng ra cửa, lại bị Lục Đạo Luân Hồi ngăn cản. “Hiện tại đi thì có lợi ích gì? Cho dù có làm cho bọn họ biến thành quỷ đi nữa, thì bọn họ cũng là đường đường chính chính mua được trong cuộc bán đấu giá! Ngươi sẽ nói với bọn họ thế nào?”
“Đúng vậy, hiện tại đi cũng vô dụng, việc cấp bách chính là tìm ra người đã trộm Kiến Thành Lệnh, trả lại công đạo cho lão đại, cho chúng ta, và cho tất cả các huynh đệ của Thí Thần công hội!” Hoàn Mỹ Phong Bạo phất tay, nói với đạo tặc vừa nãy chạy vào phòng: “Ngươi bây giờ cứ ra ngoài trước, lấy hết tất cả kí ức thủy tinh mà Thí Thần đã trang bị đến, cho dù chỉ có hình ảnh của 24 tiếng trở lại cũng được.”
Năm khối kí ức thủy tinh đặt trên mặt bàn, Lục Đạo Luân Hồi đối mặt với ánh mắt của mọi người á khẩu không nói nên lời, theo ghi chép của kí ức thủy tinh thì hắn rõ ràng đã đi vào phòng của Túy Sát Giang Sơn, hơn nữa khối thủy tinh lúc trước còn có hình ảnh hắn đi ra từ phòng Hắc Diệu Chi Ngân… Lục Đạo Luân Hồi thầm cười khổ một tiếng, này quả thật là “bằng chứng rành rành”.
“Cứ ở đây lải nhải thì có thể làm gì? Trực tiếp đi tìm Sơn Miêu tiểu đội để hỏi không phải được rồi sao?” Cương Thiết Chi Thành vỗ bàn đứng lên “Gọi bọn họ tới, giáp mặt nói chuyện không phải sẽ rõ ràng sao?”
“Ngươi là ngốc tử à? Ngươi đã thấy qua tên ăn trộm nào tự thừa nhận là mình đã trộm đồ chưa?” Vẹc-xây Hoa Hồng khó chịu liến nhìn chiến sĩ Nhân tộc, người này ý nghĩ đơn giản, hiện tại cần nhất là chứng cớ, Kiến Thành Lệnh cho dù là Sơn Miêu tiểu đội hay chính bọn họ trộm cũng như nhau, không có chứng cớ thì hết thảy đều là nói suông, vả lại nghi ngờ lẫn nhau chỉ thêm chia rẽ nội bộ mà thôi!
“Còn nhớ Thương Lãng đã thay nhóm chúng ta chắn biển Khô Lâu Binh không?” Thanh âm chua xót của Lục Đạo Luân Hồi vang lên “Còn nhớ Hắc Diệu Chi Ngân mất hết nửa cái mạng mà giúp nhóm chúng ta dựng lên vách tường phòng hộ không? Không có bọn họ chúng ta căn bản không thể có được Kiến Thành Lệnh a!”
“Ngươi không cần bao che cho họ, trước tiên hãy giải thích chuyện của mình cho rõ ràng đi!” Hạ Tuyết Thiên Đích Hồi Ức hừ lạnh một tiếng, nhìn Lục Đạo Luân Hồi.
“Nói bừa! Sao có thể là Lục Đạo làm chứ?”
“Vậy người nói là ai? Kiến Thành Lệnh tự mình chạy đi bán đấu giá sao?”
“Hiện tại không phải là lúc xử trí theo cảm tính, tất cả đều phải có chứng cứ.” Quốc Sĩ Vô Song nói, đúng là tất cả bằng chứng hiện tại đều hướng về phía Lục Đạo Luân Hồi cùng Sơn Miêu tiểu đội…
“Lục Đạo, ngươi hãy giải thích vì sao ngày hôm qua Thương Lãng lão đại không ở đó mà ngươi vẫn vào phòng của hắn.” Thanh âm của Hoàn Mỹ Phong Bạo vẫn rất chua xót, về mặt cảm tình hắn tuyệt đối không tin rằng Sơn Miêu tiểu đội sẽ làm ra loại sự tình này, lại càng không tin rằng Lục Đạo Luân Hồi sẽ phản bội Thí Thần, nhưng tất cả những chứng cớ đều chỉ về phía cung tiễn thủ, Túy Sát Giang Sơn không ở đây, hắn phải cho Thí Thần công hội một lời giải thích rõ ràng.
“A… còn có gì để nói chứ…” Thanh âm của Tinh Linh cung tiễn thủ vang lên trong đại sảnh, trầm trọng như bị một hòn đá đè ép, khổ sở như nuốt phải hoàng liên, ánh mắt của Lục Đạo Luân Hồi lần lượt đảo qua mặt mọi người, sau một lúc lâu mới mở miệng nói: “Hiện tại ta đã hết đường chối cãi, ta không còn cách nào…”
“Là không còn lời nào để nói phải không?” Hạ Tuyết Thiên Đích Hồi Ức rút pháp trượng ra “Làm trộm mà còn muốn tiêu sái bước ra khỏi đây à?”
“Hạ Tuyết! Ngươi nói quá đáng rồi đấy!” Cực Đoan Phân Tử động thân chắn trước mặt Lục Đạo Luân Hồi.
“Lục Đạo, ngươi nói rốt cuộc có phải là ngươi làm hay không!” Bất Phong Ma Bất Thành Hoạt ngăn lại Hạ Tuyết Thiên Đích Hồi Ức, đè xuống pháp trượng trên tay nàng, vội vàng nói với Lục Đạo Luân Hồi. Dù sao thì cái người ngay từ khi sơ kiến Thí Thần đã dốc sức lưu huyết lưu hãn gầy dựng công hội, sao có thể hạ thủ chứ?
“Các ngươi hẳn là nên hỏi huynh đệ của mình xem rốt cuộc có làm hay không!” Đối mặt với những huynh đệ đã cùng kề vai sát cánh chiến đấu, Lục Đạo Luân Hồi không thể nhịn được rống ra những lời này, Kiến Thành Lệnh mất đi còn có thể đi tìm lại, nhưng hiểu lầm một khi đã sáng tỏ thì, sự tín nhiệm đã sụp đổ làm sao còn có thể tìm trở lại đây?
“Lục Đạo, ngươi không nói rõ ràng, thì không được đi qua cánh cửa này!” Cương Thiết Chi Thành rút vũ khí đối diện với Lục Đạo Luân Hồi.
“Ngươi điên rồi sao? Đó là Lục Đạo a?” Cực Đoan Phân Tử không dám tin nhìn Cương Thiết Chi Thành. Chiến sĩ chết tiệt này thật sự là chết tiệt, đầu óc như cái cây làm người khác không biết nên làm thế nào!
“Lục Đạo, ngươi thật sự nên cho chúng ta một cái công đạo, mặc dù ngươi là phó hội trưởng, ta không thể làm gì ngươi, nhưng…” Hoàn Mỹ Phong Bạo cũng đứng lên, hiện tại không khí trong phòng hội nghị khẩn trương đến nỗi như nhồi hỏa dược vào, cực kì căng thẳng. Thí Thần công hội không có câu giải thích rõ ràng cuối cùng vẫn khó tránh khỏi vận mệnh nội bộ bị chia rẽ.
“Phong Bạo, ta không còn gì để nói.” Mệt mỏi thở dài, Lục Đạo Luân Hồi đẩy Cực Đoan Phân Tử đang chắn trước mặt mình “Nếu hôm nay nhất định phải tìm ra một người đã làm chuyện này, thì cứ thể ta chịu đi.”
“Rốt cuộc cũng thừa nhận rồi sao?” Đẩy ra Bất Phong Ma Bất Thành Hoạt, pháp trượng của Hạ Tuyết Thiên Đích Hồi Ức tạo ra lam quang bay thẳng đến chỗ cung tiễn thủ. Băng chùy chém vào vai, máu nháy mắt chảy ra. Nhất Quỷ Tha Đao đỡ lấy Lục Đạo Luân Hồi đang bị thương hô to: “Mụ nó! Nữ nhân này điên rồi sao?!!!”
Pháp trượng trên tay Vẹc-xây Hoa Hồng giơ lên cao, lại bị Hoàn Mỹ Phong Bạo đè xuống, tình thế hiện tại đã xấu đến mức độ này, Lục Đạo Luân Hồi lại không có bằng chứng nào chứng minh là mình trong sạch, nếu không cho hắn chết một lần, thì không thể nào nói công đạo với mọi người được – hắn cũng biết rằng hôm nay Lục Đạo Luân Hồi không thể không nhận cái vai sơn dương thế tội này.
Đại kiếm của Cương Thiết Chi Thành cũng chém đến trên người Lục Đạo Luân Hồi, Cực Đoan Phân Tử rút chủy thủ ngăn chặn mũi kiếm đang chém xuống, mắng “Tên cẩu hùng ngươi, đừng khinh người quá đáng! Lão tử không thể nhịn được nữa!”
“Cực Đoan, dừng tay!”
“Lục Đạo!”
“Dừng tay, mọi người muốn Thí Thần bị chia rẽ nội bộ hay sao?”
Tâm không cam mà thu hồi chủy thủ, Cực Đoan Phân Tử quay đầu sang chỗ khác, không đành lòng nhìn mũi kiếm sắc bén đâm lên người Lục Đạo Luân Hồi, một đạo bạch quang bay lên, Nhất Quỷ Tha Đao đỡ lấy thi thể của Lục Đạo Luân Hồi, ánh mắt lạnh lẽo đảo qua mọi người: “Sự tình hôm nay, sẽ không dễ dàng quên đi như thế, lão tử thề, đợi cho đến khi tìm được hung phạm thật sự, bất luận là ai, ta sẽ chém hắn cho đến khi hắn trở về cấp không!”
“Còn ngươi, cẩu hùng! Ngu ngốc không phải là lí do, ngươi chờ lão tử sau này sẽ đâm cho ngươi một trăm đao!” Cực Đoan Phân Tử thu hồi chủy thủ, đi về phía nơi sống lại, những ai khi chết đi sống lại đều có một đoạn thời gian ngắn bị suy yếu, hắn không yên lòng về Lục Đạo Luân Hồi.
“Nào có đơn giản như vậy? Chỉ khinh miêu đạm tả chết một lần là đủ rồi sao?”
“Hạ Tuyết!” Vẹc-xây Hoa Hồng không dám tin nhìn Hạ Tuyết Thiên Đích Hồi Ức, sau khi trở về từ Lợi Tát Hưu Tháp, Hạ Tuyết Thiên Đích Hồi Ức làm cho người khác cảm thấy rằng nàng đã thay đổi, nàng thế nào đi nữa cũng không thể tin được những lời này được nói ra từ nữ pháp sư ôn nhu trước kia.
“Đừng khinh người quá đáng!” Thanh âm quen thuộc vang lên, thành công làm cho ánh mắt mọi người nhìn về phía cánh cửa.