Lột Xác Sống Lại

Chương 16

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

68747470733a2f2f73332e616d617a6f6e617773

Chương 16: Công tác chuẩn bị cho văn phòng giới thiệu và Hàn Nhất tiểu bảo bảo mở miệng nói chuyện

Edit: Manh Manh

Beta: Uyên

Trịnh Hải Dương tỉ mỉ lắng nghe một hồi, hai gia đình sau khi đã bàn bạc kỹ lưỡng quyết định bọn họ sẽ mở một " Văn phòng giới thiệu", tính chất gần giống với trung tâm môi giới của nhiều năm sau, chính là làm cầu nối cho hai bên, công nhân năng lực cao cần tiền và nhà máy hay ông chủ nhà máy cần nhân viên kỹ thuật, đương nhiên đó mới chỉ là hình thức thôi, còn phải hoạt động như thế nào thì họ còn cần phải tìm hiểu thêm.

Nói là làm, ngay ngày hôm đó Trịnh Bình Hàn Trì Quân ngay lập tức chạy ra bên ngoài, hầu như tất cả các lớp mở ngoài phụ cận tỉnh thành họ đều ghé qua một lần, phát hiện cơ bản đây đều là lớp đòi nợ, hơn nữa số lượng cũng không nhiều, tập trung ở gần một cái nhà nghỉ, bên cạnh cái nhà nghỉ kia có một khu nhà, ban đầu là viện nghiên cứu, sau này cái viện nghiên cứu kia chuyển đi liền bỏ trống, hiện nay khu nhà từng là viện nghiên cứu đã trở thành nơi tập trung của "lớp đòi nợ", có đến ba bốn cái. Bởi vì là vùng phụ cận, người đến người đi qua lại nhiều, ở đấy còn hình thành nên một khu chợ nhỏ, không ít người ở gần đó đẩy xe đi bán hàng rong, bán nước, bán điểm tâm bữa trưa, thậm chí cả giày da cũng có.

Hàn Trì Quân trước kia làm ông chủ, một thân quần áo sơ mi tươm tất, xách túi công văn vừa nhìn cũng ra dáng ra hình, mà Trịnh Bình khuôn mặt nhã nhặn, nhìn qua giống thành phần thuộc tầng lớp tri thức. Thế nên khi bọn họ muốn tiến vào tìm hiểu khu nhà, bảo vệ cũng chỉ hỏi mục đích của họ, đánh giá một chút rồi cũng cho vào.

Sau khi vào trong khu nhà, ngay lập tức có người kéo bọn họ vào một phòng học, cái phòng học kia ban đầu kỳ thực chính là một gian phòng họp lớn, bên trong kê bàn gỗ, có một nam nhân đứng trên bục giảng dựng tạm thuyết giảng hăng say đến nỗi nước miếng văng tứ tung, trong phòng lúc này cũng đã có không ít người kéo bọn họ vào đây nói với họ có thể nghe thử một chút, nếu thấy tốt thì quay ra đóng phí sau cũng được.

Trịnh Bình cùng Hàn Trì Quân buổi trưa không được ngủ, quạt trần gắn trên trần nhà thổi phần phật nhưng lại chỉ đem gió nóng tới, trời nóng hai người lại càng buồn ngủ, nghe được một nửa liền rời khỏi. Sau đó họ tiếp tục tới hai lớp đòi nợ khác, nhưng cũng chỉ vào nghe một lúc rồi lại đi ra.

Họ ngồi dưới bóng cây đối diện khu nhà nghiên cứu cũ mua nước uống, Hàn Trì Quân hỏi Trịnh Bình cảm thấy thế nào.Trịnh Bình lắc lắc đầu: "Tôi cảm thấy giống như lừa đảo vậy! Bọn họ dạy người ta làm sao để lừa người trả nợ, mà kỳ thực chính họ cũng là kẻ lừa đảo."

Hàn Trì Quân lau mồ hôi trên mặt nói: "Có là lừa đảo đi chăng nữa, cũng có người nguyện ý trả tiền đến học, anh thấy đấy, trong phòng lúc ấy có không ít người đâu, đã thế còn có đầy người mang notebook vào vừa nghe vừa ghi chép."

Trịnh Bình: "Bây giờ rời khỏi đây chứ?"

Hàn Trì Quân đáp: "Đi, đi tìm hiểu xem ở vùng này có bao nhiêu nhà máy nhỏ!"

Theo kết quả của số liệu thống kê, số lượng nhà máy ở đây không hề nhỏ, Hàn Trì Quân sau khi trở về hơi hơi ước lượng một chút, số lượng cũng hơn trăm công xưởng, trong đó cũng bao gồm cả những nhà máy ở những trấn nhỏ mới nổi lên gần đây.

Nhưng chỉ có số lượng thống kê không thôi thì không đủ, còn cần phải hiểu rõ tình huống căn bản của những nhà máy này. Hàn Trì Quân không hổ từng làm giám đốc xưởng tủ lạnh, có tầm nhìn và kinh nghiệm phong phú. Anh nói hiện tại thiếu nhất chính là biện pháp kiềm tiền thật là tốt, nhưng có biện pháp tốt rồi thì chúng ta cũng phải có khả năng, điều kiện để thực hiện được biện pháp đó mới kiếm được tiền, không thì cũng vô dụng mà thôi.

Trịnh Bình cùng Hàn Trì Quân ba chân bốn cẳngchạy mấy ngày liền, hai người dưới ánh nắng mặt trời chói chang đi tới các nhà xưởng, gần thì đạp xe, xa thì bắt ô tô, chạy tới từng công xưởng một. Một ngày ít thì đến được hai hoặc ba nhà máy, còn nhiều thì có thể lên tới mười một, mười hai. Thời tiết nóng bức khiến họ vô cùng vất vả, nhưng đó không phải là khổ nhất, khổ nhất chính là đôi khi đến cả cổng nhà máy họ còn không thể bước qua.

Ban đầu họ nghĩ ra rất nhiều cách để có thể tiến vào nhà máy. Thường dùng là một trong hai người sẽ tới cửa, nói mình là ai đó, nhân viên tiếp thị của nhà máy nào đó; nếu như không thành công sẽ đổi thành người còn lại, đổi một thân phận khác, có thể lừa gạt được liền đi vào, còn nếu không chỉ có thể bỏ cuộc, qua một thời gian rồi quay lại nghĩ cách sau. Nhưng cuối cùng, hai người vô tình tìm được bí quyết — chỉ cần hỏi bảo vệ nhà xưởng này có khuyết thiếu công nhân lành nghề không, bảo vệ sẽ không đuổi bọn họ đi ngay lập tức, mà sẽ bảo họ chờ một chút, ý muốn xin chỉ thị của cấp trên.

Cái phương pháp này gần như thành công hoàn toàn, mười lần như một, đồng thời cho họ thấy rõ, các nhà xưởng nhỏ khi ấy vô cùng thiếu công nhân lành nghề, đặc biệt là những xưởng gia công cơ khí thì lại càng thiếu.

Thời đại này xác thực công nhân lành nghề vô cùng khan hiếm, căn bản trước đây các nhà xưởng gia công lớn đều là xí nghiệp nhà nước, tất nhiên các công nhân tài năng đều sẽ bị lũng đoạn ở các nhà xưởng quốc doanh, huống hồ các nhà máy sản xuất cần kỹ thuật cao nhiều như vậy, công nhân có năng lực đương nhiên sẽ là cung không đủ cầu.

Theo đạo lý công nhân lành nghề đắt hàng, đáng lẽ những người này nên dễ dàng bị những nhà máy của thị trấn nhỏ cũng như công xưởng tư nhân đào về chứ, thế nhưng không, vấn đề chính là do thời đại này giao thông chưa phát triển, tin tức lưu thông bất tiện, lại thêm suy nghĩ an phận thủ thường dậm chân tại chỗ của mọi người. Thế nên các nhà xưởng không tìm được công nhân kỹ thuật thích hợp và các công nhân kỹ thuật cũng không chủ động đi tìm công việc mới. Đây chính là đã tạo điều kiện thuận lợi cho văn phòng giới thiệu của Trịnh Bình cùng Hàn Trì Quân phát triển.

Đồng thời Trịnh gia gia cũng giúp bọn họ hỏi thăm một chút về tình hình các nhà xưởng quốc doanh nơi tỉnh thành, tính toán một chút, vậy mà cũng thiếu, lại còn thiếu nhiều hơn so với mấy nhà máy nhỏ, mà hiện tại thiếu công nhân lành nghề nhất là các nhà máy của thị trấn, những nhà xưởng này bị kẹp giữa công xưởng quốc gia và tư nhân có vẻ không ra ngô khoai gì, đặc biệt lúng túng.

Có rất nhiều công xưởng tư nhân cùng nhà máy thị trấn thiếu sự hỗ trợ của các công nhân kỹ thuật, bọn họ cũng giống hai gia đình Trịnh Hàn bây giờ, đang cố gắng tìm lối thoát để sinh tồn. Trong vòng tám, chín năm toàn bộ nền kinh tế gần như dừng phát triển, đứng yên một chỗ; phải đến mấy năm trước mới lại tiếp tục chuyển biến, phát triển nhanh như gió. Giai đoạn tám, chín năm kia kỳ thực giống như trước khi tiến vào niên đại mới, có một giai đoạn nghỉ ngơi, chuẩn bị sẵn sàng cho chặng đường sắp tới, như bước qua một đoạn dốc thoai thoải, giá hàng xuất khẩu giảm, lạm phát vẫn kéo dài, chính phủ lại thông qua các chính sách không ngừng kìm hãm, đề phòng xí nghiệp tư nhân trong quá trình phát triển sẽ đem đến thiệt hại cho các xí nghiệp nhà nước. Vì bảo vệ quyền lợi cho xí nghiệp nhà nước, một lượng lớn các xí nghiệp tư nhân đã bị sờ gáy.

Đã có xí nghiệp tư nhân chùn chân trước những nguy cơ, không dám mạo hiểm, một đám người nghĩ muốn giữ mình xem xét tình thế, nếu bất lợi thì ngay lập tức thu chân về. Báo chí mỗi ngày đều đưa tin nhà xưởng tư nhân này trốn thuế bị chỉnh đốn, xí nghiệp kia quy cách không phù hợp bị thu hồi lại giấy phép kinh doanh. Có lúc Trịnh Hải Dương chính mình đọc báo trong lòng cũng có chút run sợ, quốc gia lúc này quả thực điều tiết khống chế đến phi thường lợi hại, tựa hồ có ý định trấn chỉnh lại thị trường.

Nhưng những điều này hoàn toàn không đả kích được lòng nhiệt huyết của Trịnh Bình Hàn Trì Quân hai người bọn họ. Sau nửa tháng nhọc nhằn khổ sở chạy khắp nơi thu thập tin tức, bọn họ rốt cục cũng có thể chém đinh chặt sắt kết luận —— có thể làm!

Khi đó, hai người cũng đã cháy nắng một vòng, mà đâu chỉ đen đi, còn vừa đen vừa gầy. Lưng quần Trịnh Bình đã rộng ra cả một khúc so với người, Hàn Trì Quân gầy tới nỗi cằm nhọn hoắt. Trịnh nãi nãi xót con, mỗi ngày đều hầm canh xương bồi bổ, ngày nào mỗi người cũng uống ba bát lớn, uống tới nỗi Trịnh Bình giờ ngửi thấy mùi xương thôi cũng sợ.

Mà Hàn Nhất tiểu bảo bảo bây giờ đã tám tháng, sau khi đến nhà máy dầu này nhóc cũng đã học bò xong, Trịnh nãi nãi kiếm một cái đệm mềm, trải chiếu lên cho nhóc ngày ngày bò trên đó.

Bình thường, các nam nhân thì ra ngoài đi tìm hiểu tình hình các nhà xưởng, Trình Bảo Lệ thì tới nhà máy dầu làm thêm, làm những công việc đơn giản kiếm thêm chút đỉnh tiền, cũng chỉ có Trần Linh Linh coi hai đứa bé, nếu Trần Linh Linh mà cũng ra ngoài rửa bát đũa, thức ăn hay gì đó, nhà không có ai, vậy thì chỉ có Trịnh Hải Dương ngồi trông Hàn Nhất.

Trịnh Hải Dương cảm thấy tiểu bảo bảo Hàn Nhất từ khi học bò đến giờ như kiểu biến thành người khác vậy. Trước đây, nhóc nằm trong nôi ngoan ngoãn vô cùng, khuôn mặt bụ bẫm như cái bánh nhỏ mỉm cười toe toét, đôi con ngươi hắc lưu ly thường xuyên không nhúc nhích nhìn chằm chằm Trịnh Hải Dương, nhìn mệt rồi liền trực tiếp lăn ra ngủ tít mù, có đôi khi nhìn tới cao hứng không tiếng động liền cười rộ lên.

Hiện tại thì hay rồi, từ sau khi biết bò, tiểu bảo bảo tinh thần hưng phấn như kiểu động cơ motor hoạt động hết công suất, thật giống như muốn bù đắp lại hết khoảng thời gian bảy, tám tháng phải nằm im trên giường. Thông thường, người lớn đều đặt nhóc ở giữa chiếu, như vậy dù nhóc có bò trái bò phải vẫn sẽ bò trên chiếu. Nhưng tiểu bảo Hàn Nhất chính là được uống no sữa, toàn thân tràn trề sức lực, mỗi lần đều bò từ giữa chiếu ra sát mép bên kia chiếu, rồi dọc theo đó mà bò bò hai vòng, cuối cùng còn muốn " vượt ngục", hướng ra phía bên ngoài mà bò.

Trịnh Hải Dương thường không dám đi ra ngoài, người lớn không ở cậu phải trông tiểu bảo bảo, nếu như nhóc bò đến sát mép chiếu cậu phải chạy ra kéo nhóc lại, cứ bò đi lại kéo về, bò đi lại kéo về, bò đi kéo về......Kéo về, một lần hai lần Trịnh Hải Dương cảm thấy không có gì, hai mươi ba mươi lần tựa hồ còn tốt, nhưng đến lúc một buổi sáng phải kéo đi kéo lại gần trăm lần, Trịnh Hải Dương thực sự muốn quỳ xuống tặng cho nhóc một lạy.

Vị thiếu niên này...... Đầu gối nhóc không đau sao??

Tiểu bảo bảo tinh lực dồi dào, khí thế vạn phần, mỗi lần bị kéo về vẫn sẽ tiếp tục hướng phía trước mà bò, mỗi lần bị kéo về là lại tiếp tục bò, luyện thành một thân hảo công phu "Ngựa đạp phi yến", từ vừa mới bắt đầu chậm rì rì bò mất mười mấy giây để đến mép chiếu, mà giờ đây chỉ hai, ba giây, cái tốc độ kia thực khiến con người ta phải than thở mà.

*Ngựa đạp phi yến: Ngựa phi như bay

Mà cái chiếu được đặt tại một chỗ trống trong phòng, một bên là một cái giường sắt lớn bốn chân, một bên là bàn làm việc bằng gỗ đặc, rốt cục cũng có một lần tại thời điểm Trịnh Hải Dương không chú ý, tiểu bảo bảo va đầu vào chân cái giường sắt kia, khuôn mặt bánh bao nhăn nhíu, miệng nhỏ "Oa" một tiếng khóc toáng lên.

Lúc đó là Trịnh Hải Dương buồn tiểu, liền ra ngoài trực tiếp "xi xi" ở chân tường phía dưới, Trần Linh Linh thì vừa mới kịp quay đầu vào trong phòng, Hàn Nhất bé con đã đụng u cả trán rồi.

Trần Linh Linh ngay lập tức ôm con vào lòng, xoa xoa đầu, dỗ: "Nga nga ngaa, Bảo Bảo ngoan, không khóc không khóc nha, mẹ thổi vù vù nga, phù ~~ phù ~~, không đau không đau nga." Trần Linh Linh xoa xoa cục u nhỏ trên trán Hàn Nhất, lòng người làm mẹ đau muốn chết.

Tiểu bảo bảo ở trong lòng Trần Linh Linh xoay tới xoay lui, lúc hướng bên này lúc hướng bên kia, thật giống như là đang tìm ai đó, khóc càng lúc càng lợi hại, nước mắt rơi lộp bộp, Trần Linh Linh càng dỗ khóc càng to hơn.

(Nó tìm vợ nó đó (",,•ω•,,) ♡~ )

Hàn Nhất từ trước đến giờ kỳ thật rất ngoan, bình thường ít khi khóc nháo, dẫu sao Trần Linh Linh không đi làm cả ngày ở nhà trông con, mà con cái đối với mẹ có một loại ỷ lại trời sinh, thời gian dài ở cùng nhau tạo ra cảm giác bình yên, nhưng hôm nay không biết là tại sao, chính là khóc đến đặc biệt lợi hại, cổ họng gào thét như hận không thể lật tung nóc nhà.

Trịnh Hải Dương ở phía bên ngoài mơ hồ nghe thấy âm thanh gào khóc, vội vàng run chim nhỏ rồi nhét vào quần, lung tung rửa sạch tay hướng về phía căn nhà mà chạy. Vừa vào phòng liền thấy Hàn Nhất trong lòng Trần Linh Linh khóc đến mặt đầy nếp nhăn, thật giống như cái bánh bao rút nước.

Tổ tông ôi, Trịnh Hải Dương lòng than thở chạy tới, Hàn Nhất vừa quay đầu nhìn thấy Trịnh Hải Dương thế mà tiếng khóc lại chậm rãi nhỏ dần đi, cuối cùng liền nín. Trịnh Hải Dương đưa tay nắm lấy bàn tay nhỏ nhỏ mập mập của Hàn Nhất, hai nhóc một nhóc ba tuổi cùng một nhóc mới tám tháng, tay đứa lớn vừa vặn bao trùm nắm chặt tay đứa bé.

Trịnh Hải Dương kéo tay Hàn Nhất, nhìn nhóc, mang theo chút ngữ khí của người trưởng thành trách: "Sao mà khóc? Tự mình bò loạn rồi đụng đầu?"

Bánh bao nhỏ khịt khịt mũi, miệng không tiếng động lúng búng một hồi, Trần Linh Linh nhìn con trai không khóc rốt cục cũng yên tâm, áp lòng bàn tay bưng cái trán hài tử vừa bị đụng, nói: "Con a, bây giờ mẹ dỗ không được a, phải Dương Dương mới chịu cơ, Dương Dương vừa đến đã không khóc, bảo bảo thích Dương Dương ca ca đúng không?" Nói xong, thân thiết cụng cụng trán con trai nhỏ.

Trịnh Hải Dương nghĩ thầm, này mình không chỉ là ca ca không đâu, mỗi ngày đều phải lao tâm khổ trí trông bé con, còn hơn là nuôi con nữa.

Mới vừa nghĩ như thế, đột nhiên, trong căn phòng yên tĩnh xuất hiện một tiếng nói nho nhỏ —— "Ương....ương, ương....ương....Dương"

Trần Linh Linh cùng Trịnh Hải Dương đồng thời ngạc nhiên nhìn tiểu bảo bảo, chỉ thấy môi Hàn Nhất chầm chậm mấp máy, cổ họng phát ra âm thanh đứt quãng nhưng vẫn thành tiếng nói trọn vẹn. (trong cổ họng phát sinh đứt quãng nhưng có thể thành điều tiếng nói.)

Buổi tối ngày hôm đó, tất cả mọi người đều vây quanh tiểu bảo bảo, Hàn Trì Quân ngồi xổm trước mặt nhi tử, "Ba ba, ba ba, nào nào con trai bảo bối, gọi ba, ba! Ba!"

"Dương..... Dương...."

Trần Linh Linh ngồi ở bên giường, lấy tay đẩy đầu Hàn Trì Quân ra, chính mình đến trước mặt con trai: "Bảo bảo, đến, gọi mẹ, mẹ....Mẹ."

"Dương.... Dương..."

Trình Bảo Lệ: "Cô, gọi cô nào!"

"Dương Dương..."

Trịnh Bình: "Chú đây? Nhìn chú Trịnh của cháu này, đến gọi chú nào."

"Dương Dương..."

"Nãi nãi, tới gọi nãi nãi."

"Dương Dương."

"Gia gia, gọi một tiếng cho gia gia nghe, gia gia mua kẹo cho con."

"Dương Dương."

Tất cả mọi người: "...."

Trần Linh Linh ngửa đầu nhìn quạt trần: "Nhất định là do chúng ta bình thường cứ Dương Dương Dương Dương, gọi hơi nhiều."

Trình Bảo Lệ vui vẻ: "Cùng Dương Dương nhà chúng ta thân thiết vô cùng a, giống như đệ đệ ruột ấy."

Trịnh Hải Dương trong lòng sướng rơn, trên mặt cũng cười tươi như hoa, cậu nghĩ thời gian dài như vậy làm bảo mẫu chăm nom nhóc con quả là không uổng công, không uổng công ta chăm nhóc như vậy, thương nhóc như vậy!!

~

Câu nói đầu tiên không phải là ba ba ma ma, mà là Dương Dương. Hắc! Tự hào ghiaaa! ( "థ౪థ)

(Bước một chân lên con đường "đội vợ lên đầu" không lối thoát! Ψ( ̄∀ ̄)Ψ)

~Vote nhé ~
Bình Luận (0)
Comment