Lột Xác Sống Lại

Chương 31

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

68747470733a2f2f73332e616d617a6f6e617773

Chương 31: Tìm a tìm a tìm ca ca

Edit: Nham Nham

Beta: Uyên

---------------------------------------------------

Trịnh Hải Dương theo cha mẹ trở lại tỉnh thành, thời gian dài nửa năm, tỉnh thành tựa hồ không cái gì quá biến hóa lớn, vẫn là dáng vẻ trong trí nhớ Trịnh Hải Dương.

Đoạn thời gian đầu mới trở về Trịnh Hải Dương đặc biệt không thích ứng với không khí ẩm ướt, cùng loại không khí khô ráo của phương bắc hoàn toàn khác nhau, mỗi ngày trong phòng ôm phích nước nóng cho đỡ đông người, cái gì cũng không thích ứng, quan trọng hơn là, từ khi Trịnh Hải Dương trở về liền cảm thấy đặc biệt trống vắng, hiu quạnh.

Trịnh Hải Dương mỗi sáng sớm rời giường cơm nước xong sau khi liền không biết muốn làm gì, TV tổng cộng chỉ có mười mấy đài, từ trước đến sau, từ sau đến trước, tới tới lui lui mấy chục lần không có gì hay ho, Hàn Nhất không có bên người, Trịnh Hải Dương cũng không tìm được việc cần làm, trước đây muốn xem đứa nhóc còn đòi hắn ôm kể chuyện xưa, hiện tại cũng chỉ có thể quay lại xem ti vi. Truyện chỉ có tại Ý VỊ NHÂN SINH.

Trịnh Hải Dương hiện tại ở nơi này là không có đứa nhỏ nào, không giống ở Bắc Kinh có lúc một đám nhóc cả ngày chạy tới chạy lui, đối diện bọn họ là một trường cao trung, dưới lầu là cửa tiệm tạp hóa, đến thời điểm liền có thể nghe thấy tiếng chuông "Leng Keng keng" của trường học cùng tiếng tập luyện âm nhạc, tan học một đám học sinh tụm năm tụm ba đeo cặp sách ra cổng trường.

Trịnh Hải Dương nhàm chán a, đặc biệt nhàm chán, từ thứ hai đến thứ sáu trong trường học tiếng nhạc "Tập thể dục theo đài" vang lên, hắn liền theo ở phía sau nhảy, hắn năm đó nhảy đến bài thứ tám của bộ tập thể dục theo đài, hiện tại mới là thứ sáu của bộ tập thể dục theo đài, âm nhạc tiết tấu đều không đúng, nhưng hắn cũng mặc kệ, tùy tiện nhảy.

Trịnh Bình cùng Trình Bảo Lệ mỗi ngày đều còn bận việc trang trí cửa hàng đặt hàng mua vật liệu, mỗi ngày đều rất bận, Trịnh Hải Dương trừ thời gian ăn cơm có thể nhìn thấy bọn họ trong ngày hầu như không chạm mặt.

Tháng ngày tẻ nhạt dần qua hơn mười ngày, trường cao trung đối diện đều được nghỉ, tiếng nhạc tập thể dục theo đài cũng không còn, Trịnh Hải Dương cuối cùng một hoạt động giải trí cũng không có.

Nhàm chán a, đặc biệt nhàm chán... Hắn ở nhà một mình, ở trong nhà quay đông quay tây, lắc đầu vẫy đuôi, chạy hết gian phòng này lẫn gian phòng kia, tùy tiện lục tung mọi thứ lộn tùng phèo, cuối cùng phát hiện hóa ra tiền mình tiết kiệm lại không mang về! Hơn một ngàn đồng hắn tiền kiệm dĩ nhiên lại không mang về! Mà đặt ở trong món đồ chơi của Hàn Nhất!

Trời xanh a, Trịnh Hải Dương sắp vì sự ngu xuẩn của mình mà khóc.

Mà ở nơi xa xôi, Bắc Kinh, Trần Linh Linh mười mấy ngày này trái tim đều bị làm cho tan nát. Từ khi Hàn Nhất nhận ra rằng Dương Dương ca ca đã rời đi, không có ngày nào không khóc. Truyện chỉ có tại Ý VỊ NHÂN SINH.

Đứa nhỏ không thể tập trung lâu, khóc một lúc liền quên tại sao mình khóc liền dừng lại, lúc nhớ tới thất khó chịu sẽ mở miệng khóc, cả ngày chỉ hô muốn "ca ca". Mẹ Kỳ Kỳ để Kỳ Kỳ qua dỗ dành, nhưng dỗ mãi cũng vô dụng, mẹ Kỳ Kỳ không nhịn được liền nói: "Cả ngày mang em đi chơi đùa, vậy mà dĩ nhiên là chị mà không dỗ được đứa nhỏ sao?!"

Kỳ Kỳ âm thầm đảo mắt, cúi đầu lẩm bẩm: "Đó là cô dâu nhỏ của nó dỗ dành, con lại không phải cô dâu nhỏ của thằng bé."

Hàn Nhất không chỉ là khóc, còn ồn ào nháo muốn đến trạm xe lửa, muốn đi tìm ca ca, nhân lúc mọi người không chú ý còn chạy ra ngoài, nhóc con lúc con bé chân đã dài, lúc mới học đi bộ hận không thể đi khắp nơi, bây giờ Trần Linh Linh và Hàn Trì Quân phát hiện con trai bọn họ chạy cũng rất có tiềm năng, chỉ chớp mắt liền chạy không thấy bóng dáng, vừa chạy ra sân tìm cũng thấy thằng nhóc bước ra cổng, lại đuổi theo thằng nhóc đều đã chạy xa.

Trần Linh Linh và Hàn Trì Quân nhanh chóng đuổi theo, ôm con trai trở về, Hàn Nhất liền khóc to lên: "Con muốn ca ca!"

Người lớn một bên bế đứa nhỏ trở về một bên dỗ dành: "Ô ô ca ca, chúng ta về nhà tìm ca ca."

Nhịn đến năm ngoái, Trần Linh Linh rốt cuộc dỗ không được con trai, vừa vặn lúc đó Cao Thính Tuyền từ Hải Nam gọi điện về, nói có người muốn mua nhà ở làng Á Vận Hội, hơn 9100, hắn cảm thấy giá này thích hợp, nhà Trịnh Bình năm ngoái mua có thể bán, vừa vặn mua nhà mới.

Hàn Trì Quân gọi điện thoại cho Trịnh Bình, nói chuyện phòng ốc, Trịnh Bình không thể phân thân, liền để Hàn Trì Quân hỗ trợ chuyện bán nhà.

Năm ngoái chuyện làm ăn của "Nhất Dương" đạt đến đỉnh cao, sao đó liền hạ xuống, mọi nhà đều vội vàng đón Tết đến, cũng không có thời gian đi mua thức ăn nhanh. Ngay lập tức Hàn Trì Quân giao cửa hàng cho một nhân viên chăm chỉ tận tâm, bản thân cùng Trần Linh Linh mang theo con trai đi xe lửa trở về tỉnh thành.

Ngày Hàn Trì Quân bọn họ trở lại Trịnh Hải Dương cũng không biết, Trịnh Bình bận rộn đến chân không kịp chạm đất sau khi xem chi nhánh liền trực tiếp đi trạm xe lửa đón người, Trình Bảo Lệ lại cho rằng con trai biết rồi nên cũng không nói nữa, năm giờ chiều liền ở trong bếp nấu một bữa ăn lớn.

Trịnh Hải Dương còn buồn bực mẹ hắn hôm nay sao lại làm nhiều món vậy, ngẫm nghĩ hay là có khách tới chơi, liền chạy vào bếp hỏi mẹ: "Mẹ, sao hôm nay mẹ làm nhiều món vậy a? Chẳng lẽ hôm nay có khách tới chơi nhà sao?"

Trình Bảo Lệ đang làm thịt kho tàu, vừa khuấy nồi vừanói: "A con không biết sao? Cha con chưa nói với con à? Chú Hàn cùng dì Trần mang theo tiểu bảo bảo trở về, cha con đã đi trạm xe lửa đón người!"

Hàn Nhất quay về!! Trịnh Hải Dương lập tức trở lên kích động, rất vui mừng hoan hô một tiếng rồi chạy ra ngoài, lăn lộn trên ghế sô pha. Truyện chỉ có tại Ý VỊ NHÂN SINH.

Trình Bảo Lệ ở trong phòng bếp gọi với theo: "Đừng nhảy loạn, cẩn thận đau chân!"

Không bao lâu, Trịnh Bình mang theo cả nhà Hàn Trì Quân trở về, Trịnh Hải Dương so với Trình Bảo Lệ còn nhanh hơn, vội chạy tới mở cửa, vừa mở ra liền nghểnh đầu muốn gọi người, liền thấy một mặt bánh bao nhỏ đang nhăn nhó khóc gọi mình: "Ca ca.... oa oa... ca ca". Hàn Nhất đi cả đường đều không có khóc, thật giống như biết rõ đang đi tìm Dương Dương ca ca của nó, chờ đến khi mở cửa nhiền thấy người thật, liền khóc òa lên.Trần Linh Linh khom lưng vội vàng buông con trai ra, Hàn Trì Quân cũng ở một bên thúc: "Mau mau, nhanh đem nó cho Dương Dương, lại muốn khóc rồi kìa."

Trịnh Hải Dương chào một tiếng "Con chào chú, dì.", liền lập tức mang theo Hàn Nhất về phòng, bên ngoài Trịnh Bình nói chuyện cùng Hàn Trì Quân cùng Trần Linh Linh mới vào cửa, Trình Bảo Lệ đã lớn giọng gọi: "Linh nhi a, mọi người đã đến rồi, chị chờ đến mức tóc bạc trắng a."

Mấy người lớn ở bên ngoài tươi cười tán gẫu, mà trong phòng ngủ, Trịnh Hải Dương ôm lấy Hàn Nhất đặt trên giường nhỏ, nắm nắm tay cho nó ấm lên.

Hàn Nhất ôm Trịnh Hải Dương như ôm cây củ cái lớn vậy, nhất quyết không chịu buông tay, trên miệng còn có nước mũi, cổ họng có chút ấm ách: "Ca ca... ca ca..."

Trịnh Hải Dương vỗ vỗ đứa nhóc, trong lòng sớm hòa tan một mảng lớn, đặc biệt ấm áp, loại cảm giác đước người khác ỷ lại thế này thật sự quá ấm lòng, đứa nhỏ này thế mà lại mang hắn đặt ở đầu quả tim. Truyện chỉ có tại Ý VỊ NHÂN SINH.

Trịnh Hải Dương lấy khăn tay lau nước mắt cùng nước mũi cho Hàn Nhất, hai tay xoa mặt bánh bao của Hàn Nhất, xoa xoa liền thành mặt hình bầu dục, sau đó nhìn đôi mắt đen láy hỏi: "Đã nói phải làm bé ngoan cơ mà, sao em lại khóc chứ?"

Hàn Nhất chớp chớp mắt - bắt đầu quanh co trốn: "Không... có."

Trịnh Hải Dương lấy khăn tay ướt nhẹp đưa tới trước mắt đứa nhỏ: "Vậy anh vừa lau nước mắt nước mũi cho ai thế này?"

Hàn Nhất lắc đầu, lập tức phủ nhận —— không phải em a!

Trịnh Hải Dương nắm lỗ tai Hàn Nhất, xoa mặt nắm mũi, đem đứa nhỏ ôm vào ngực dày vò một trận, Hàn Nhất như quả cầu thịt cứ thế dán vào người Trịnh Hải dương, thỉnh thoảng còn hôn nhẹ Dương Dương ca ca của nó.

Buổi tối Trịnh gia gia Trịnh nãi nãi cũng tới, mọi người cùng nhau quây quần bên bàn cơm tán gẫu, Hàn Trì Quân hỏi thăm xưởng dầu cùng Hồ xưởng trưởng, Trịnh gia gia lắc đầu một cái: "Không tốt lắm, hiện tại hiệu ích trong xưởng ngày càng kém, tuy lão Hồ đang nghĩ biện pháp, nhưng đều vô dụng. Lão Hồ năm nay cũng đã đến tuổi về hưu, ông cùng bà nội Dương Dương tính năm sau xin nghỉ việc ở xưởng dầu, vừa vặn đến cửa hàng gà rán giúp đỡ."

Hàn Trì Quân nói: "Vậy cũng tốt, mọi người ở xưởng dầu làm công cũng ít tiền lương, chờ "Nhất Dương" mở ra mọi người liền hiểu rõ, vẫn là chính mình kiếm tiền thì tốt hơn."

Trịnh nãi nãi vẫn không tin Trịnh Bình bọn họ ở Bắc Kinh mở cửa hàng gà rán kiếm tiền nhiều vậy, không nhịn được nói: "Một cửa hàng gà rán cùng thức ăn nhanh, thật sự có thể kiếm được nhiều tiền sao?"

Trần Linh Linh cười nói: "Đó là đương nhiên rồi, không kiếm tiền thì chúng ta mở cửa tiệm làm gì a?!"

Sau khi bàn tới việc tới Bắc Kinh lo chuyện phòng ốc, Trịnh Bình dự định năm sau đi Bắc Kinh lo thủ tục mua lại nhà cho tốt, một thời gian ngắn cũng làm tốt hộ khẩu cho xong xuôi. Mấy người trò chuyện mãi, đề tài không biết làm sao lại chuyển tới Trịnh Hải Dương cùng Hàn Nhất. Truyện chỉ có tại Ý VỊ NHÂN SINH.

Trần Linh Linh cùng Hàn Trì Quân khoảng thời gian này quả thực là dở khóc dở cười, "Con trai của chúng ta bây giờ có thể rời mẹ và cha, nhưng tuyệt đối không thể rời Dương Dương, sau khi mọi người đi mười mấy ngày trời đều khóc a, mỗi ngày đều khóc to a.."

Trịnh Bình nói đùa: ""Nhất Dương" quả thật không thể tách rời được mà, sau lại cũng đi học, cùng làm, cùng cưới vợ a, rồi cho bọn chúng mua nhà đối diện nhau, cưới vợ liền để họ làm Trục Lý tỷ muội*, hai huynh đệ sau đó nếu sinh con có thể sinh cùng lúc a."

*Trục Lý tỷ muội chắc là có liên quan đến điển tích gì đó. Ai biết thì góp ý nha!!

Trần Linh Linh không biết nghĩ tới điều gì, chính mình còn chưa nói trước tiên cười giòn, nói: "Dương Dương nhà anh chị chắc là cưới vợ trước đi, có khi không cưới được vì Hàn Nhất đến khóc, ôm đùi Dương Dương khóc ầm lên "Ca ca không được cưới vợ" ".

"Ha ha ha." Mọi người đồng thanh cười ầm lên, hai đứa bé trở thành câu chuyện hài.

Trịnh Hải Dương lúc đó đang lấy thịt kho tàu cắt nhỏ đưa vào miệng Hàn Nhất, đen mặt lại, Hàn Nhất tự mình ăn được liền đặc biệt hài lòng, Trịnh Hải Dương không còn gì để nói- nhìn một chút bản thân đang cầm cái thìa, đau khổ trong lòng tuôn ra dào dạt —— nhìn thế này, thật có khí chất bảo mẫu a!

Ăn cơm xong Trịnh gia gia Trịnh nãi nãi trở lại, nhóm đàn ông cùng phụ nữ chia ra từng nhóm đi phòng tắm tắm rửa, Trình Bảo Lệ mang theo túi rửa mặt đứng ở cửa đổi giày, Trần Linh Linh quấn khăn quàng cổ cho hai đứa bé.

Trình Bảo Lệ nói: "Dương Dương không đi phòng tắm nữ tắm rửa, vừa vặn hai người mang theo Dương Dương, em cùng Linh Nhi mang theo Hàn Nhất."

Kết quả đi tới phòng tắm công cộng, Hàn Nhất mắt thấy lại phải cùng Trịnh Hải Dương tách ra, suýt chút nữa lại muốn khóc ầm lên, Hàn Trì Quân thực sự sợ con trai như thế, lập tức chặn lại nói: "Vậy được rồi, Dương Dương cũng đi phòng tắm nữ."

Trịnh Hải Dương vội vàng nói: "Con không đi! Con không đi phòng tắm nữ tắm rửa đâu a."

Hàn Nhất bĩu bĩu môi, hai tay ôm lấy Trịnh Hải Dương, cũng nói theo: "Không đi."

Trần Linh Linh trực tiếp quay sang Hàn Trì Quân nói: "Vậy được, vậy hai người mang theo hai đứa nhỏ đi tắm rửa a. " Nói xong lấy thùng nhựa ném cho Hàn Trì Quân cùng Trịnh Bình, rồi cùng Trình Bảo Lệ tay trong tay tiến vào phòng tắm nữ.

Mà Trịnh Bình cùng Hàn Trì Quân hai cái người đàn ông quýnh chết rồi, bọn họ chưa từng thấy mùa đông đến phòng tắm nam tắm rửa cùng người già, người trẻ còn ai mang theo hai đứa nhỏ. Như mọi khi mấy đứa nhỏ đều theo mẹ đến phòng tắm nữ a, ở phòng tắm nam đều là đàn ông con trai cởi trần, không có trẻ con còn hôi sữa a.

Hàn Trì Quân cùng Trịnh Bình mang theo hai đứa trẻ con tiến vào phòng tắm nam liền bị tập thể mọi người cười nhạo, Hàn Trì Quân cùng Trịnh thẳng thắn cười ha hả: "Không có cách nào aizz, thằng nhóc này đàn ông lắm, nhất quyết không đi phòng tắm nữ!"

Có người nói: "Hiện tại không đi sau này sẽ hối hận đó!"

Một đám người già người trẻ ồn ào cười nói, Hàn Nhất theo phía sau cũng thích chí cười, có người bên cạnh đưa tay sờ sờ đầu thằng bé, nói: "Đến xem đại điểu à*? Đại điểu thì có gì đáng xem, sau này mỗi ngày xem của bản thân cũng thấy phiền a."

*đại điểu aka chim lớn, mà để chim lớn nghe tục quá nên tui để nguyên.

Hàn Nhất cười ngây thơ, chỉ chỉ Trịnh Hải Dương bên cạnh đang cởi quần áo: "Ca ca."

Người đàn ông vỗ vỗ đầu đứa nhỏ khen: "Ai u nhãi con cũng thật thông minh, chính mình cũng biết nhìn theo ca ca đấy à!"

Trịnh Hải Dương cạn lời "..." cảm thấy đề tài trong phòng tắm nam quả thật không kiêng kị gì.

Buổi tối tắm xong trở lại đã hơi trễ, Hàn Nhất cả người thơm ngát liền mềm mềm nằm lỳ trên giường, Trần Linh Linh lấy trong hành lý ra món đồ chơi của Hàn Nhất đặt ở đầu giường, dỗ dỗ con trai xong liền đi ra ngoài. Trịnh Hải Dương trở về phòng liếc mắt liền thấy đầu giường có món đồ chơi —— đó là món đồ chơi hắn cất tiền a! Truyện chỉ có tại Ý VỊ NHÂN SINH.

Món đồ chơi là một con gấu nhỏ trên người có mặc quần áo đặc biệt dày và nặng, Trịnh Hải Dương liền đem tiền giấu ở trong quần áo con gấu, không đặc biệt tìm kiếm kỹ sẽ không thể tìm thấy tiền bên trong.

Trịnh Hải Dương lấy Tiểu Hùng ra, mở quần áo Tiểu Hùng, ngạc nhiên phát hiện tiền bên trong đều không còn, hắn ngẩn người, theo bản năng hỏi Hàn Nhất nói: "Tiểu Nhất, tiền cưới vợ đâu rồi?"

Hàn Nhất nằm úp sấp, bàn tay mò xuống dưới gối, sờ soạng một lúc liền lấy ra một tờ tiền đưa cho Trịnh Hải Dương, miệng bi bô nói: "Tiền, tiền!"

Trịnh Hải Dương nhận tiền, đếm một hồi, một phần cũng không thiếu! Hắn hôn Hàn Nhất một cái, vui vẻ nói: "Thật thông minh! Trở về còn không quên mang theo tiền cưới vợ a!!"

~~end chương 31~~
Bình Luận (0)
Comment