*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. Chương 35: Con tè!!! Edit: Manh Manh Beta: Uyên =============================== Trình Bảo Lệ hiện tại triệt để bị Trình Bảo Nhã làm cho buồn nôn, hai năm qua đi, Trình Bảo Nhã hoàn toàn trở nên xa lạ, thành một kẻ vô lại chỉ biết đòi đồ vòi đạc.
Tuy cô vẫn biết cái loại đức hạnh trước đây của Trình Bảo Nhã là cái dạng gì, ở trước mặt cô cứ thế hung hăng càn quấy, thế nhưng hôm nay ả lại tạo cho người ta cảm giác vô cùng khác xưa. Hai chị em cô khi ở chung, trước đây Trình Bảo Nhã vẫn nói những lời tốt đẹp với cô để duy trì mối quan hệ giữa hai chị em, hoặc là giáo huấn cô một trận rồi lại cho một ít ngon ngọt, để củng cố địa vị chị gái của ả ta. Nhưng bây giờ dường như người trước mặt đã hoàn toàn thay đổi, nếu là trước kia, Trình Bảo Nhã sau khi vào nhà nhất định sẽ ân cần nói:
“Bảo Lệ, em về rồi à, sao ra ngoài lâu như thế mà không liên lạc về với gia đình” vân vân, ví dụ như vậy.
Trình Bảo Nhã ngày trước thông minh hơn Trình Bảo Lệ nhiều, ít nhất ả cũng cón biết đạo lí đối nhân xử thế Trình Bảo Lệ mới gặp lại ả liền bị làm cho mắc ói cả người khó chịu, nhưng chậm rãi tỉnh táo lại lại cảm thấy không bình thường, cô quan sát Trình Bảo Nhã, càng nhìn càng cảm thấy không đúng, đổi lại trước kia nếu ả ta biết bọn họ phát đạt trở về nhất định sẽ dụ dỗ lừa gạt cô, chứ làm sao có dáng vẻ như bây giờ, trong mắt chỉ chằm chằm cái lợi trước mặt, thật giống như hận không thể ngay lập tức xông lên lục lọi hành lý của cô để lục tiền vậy.
Truyện chỉ có tại Ý VỊ NHÂN SINH.
Trình Bảo Lệ không biết đã xảy ra chuyện gì, nhưng cảm thấy không ổn liền sinh lòng cảnh giác, dư quang nhìn về cánh cửa phía sau Trình Bảo Nhã, Trịnh Bình đang đi lấy đồ ở chỗ em trai của hắn, giờ vẫn chưa trở về, cô ở nhà một mình, ngàn vạn lần chỗ khác đừng xảy ra chuyện gì.
Trình Bảo Nhã nhìn Trình Bảo Lệ, thấy casai gì cũng đòi không tới tay, trong lòng vừa tức vừa vội, ả giờ đang thiếu tiền, vô cùng thiếu tiền!! Ả cần tiền!!
Năm ngoái có mấy người lạ đến thị trấn, rất nhanh sau đó mấy người này liền lập ra một cái hội cho vay nóng, bọn hắn còn nói đem tiền gửi cho bọn hắn, bọn hắn sẽ đi đầu tư cho nhà xưởng sau đó sẽ được nhà xưởng chia hoa hồng, lãi suất so với ngân hàng còn cao hơn nhiều, đã thế còn có thể hôm nay gửi ngày mai liền lấy.
Ban đầu ả cũng không tin, nhưng sau đó có một nữ công nhân trong xưởng ôm tâm lý may rủi lấy năm đồng gửi ở đó, kết quả đến ngày thứ hai cô ta đến đó, cái vị hội trưởng vay nóng kia thế mà đưa cho cô ta những mười đồng tiền! Cô ta lại gửi ở đó 20 đồng, nơm nớp lo sợ đợi năm ngày, đến ngày thứ sáu, người hội trưởng lại trực tiếp đưa cô ta 50 đồng.
Trình Bảo Nhã từ trước đến nay chưa thấy cái biện pháp tiền nhỏ đổi tiền to như thế này bao giờ, ngay lập tức liền bị mê hoặc mất thần trí, thời đại này mọi người đều nghèo, xung quanh đều là công nhân, kể cả là lãnh đạo cũng không giàu hơn công nhân là bao nhiêu, ả lần đầu tiên thấy phương pháp kiếm tiền như vậy, trong lòng không kích động không được.
Còn cô công nhân đồng nghiệp của ả, giờ đã là hội viện của hội, liên tục giựt dây ả cùng tham gia, còn nói chỉ cần đóng 500 đồng là có thể gia nhập, sau đó lại kéo người khác cùng tham gia, về sau không những có thể lấy lãi suất của mình mà còn có thể được trích phần trăm lãi suất của người khác, nếu những người được ả giới thiệu nhập hội lại tiến cử người khác nhập hội, ả cũng sẽ được chia tiền từ những người đó, cấp dưới của ả càng nhiều người, ả lại càng được chia nhiều tiền, gì cũng không cần làm, chỉ cần ngồi ở nhà đợi đếm tiền thôi.
Truyện chỉ có tại Ý VỊ NHÂN SINH.
Trình Bảo Nhã khi đó thực sự như bị quỷ ám, nộp 500 đồng tiền nhập hội, sau đó liền bắt đầu liên tục lôi kéo người khác nhập hội, hôm nay một người mai hai người ngày kia ba người, cứ như vậy ngày một nhiều người tham gia vào hội vay nóng, người ả giới thiệu nộp tiền gia nhập hội, tên đó lại giới thiệu kéo tên khác vào hội, người ở cấp dưới một người mang theo một người, một nhà mang theo một nhà, quả cầu tuyết vay nóng cứ thế càng lăn càng lớn, người tham gia ngày một nhiều, Trình Bảo Nhã cũng kiếm được ngày một nhiều tiền.
( Khá giống với hình thức đa cấp ở Việt Nam, nhưng ở Việt Nam đội dưới cái lốt bán hàng, sau khi nộp tiền sẽ được nhận một số mặt hàng để bán <nhưng thường sẽ toàn là đồ vô dụng không bán được> rồi phải lôi kéo người khác tham gia tựa như kiểu lừa đảo tác giả đề cập tới để có thể được chia nhiều phần trăm hơn, nhưng ở đây tác giả chỉ nhắc đến nộp tiền, không biết ở Việt Nam mình có kiểu lừa đảo vậy không? Nếu có các cậu có thể chỉ cho bọn tớ được không, để bọn tớ sửa lại, cảm ơn nhiều <3 <3)
Ban đầu nộp 500 đồng, mấy ngày về sau mỗi ngày ả đểu lời được 10 đồng, sau đó giới thiệu thêm được càng nhiều người ả lại lấy được càng nhiều, năm trăm tiền vốn sau khi thu về bên hội vay nóng vẫn tiếp tục chia tiền cho ả, năm trăm, rồi một ngàn, rồi hai ngàn… Đoạn thời gian đó, Trình Bảo Nhã tựa như đang ở trong mơ, mỗi ngày đều có thể lĩnh tiền, từng tờ từng tờ một trăm cất đầy trong nhà thoải mái cầm nắm, quả thực chính là sau một đêm liền phất. Truyện chỉ có tại Ý VỊ NHÂN SINH.
Ả vào hội vay nóng sau khi kiếm được nhiều tiền liền bắt đầu giựt dây nhà mẹ đẻ giao tiền rồi gia nhập hội, cứ mỗi người năm trăm, nhiều người thì có khi phí gia nhập sẽ được bớt đi chút đỉnh, ả ta thấy tiền liền mờ mắt, đầu óc mụ mị, cả ngày chỉ nghĩ đến việc kéo người khác gia nhập hội, cũng mặc kệ luôn vấn đề cái vị hội trưởng hội vay nóng rốt cục là đầu tư buôn bán cái gì.
Quả cầu tuyết vay nóng sụp đổ là chuyện đã có tiền lệ, tài chính đứt gãy cũng là chuyện sớm muộn, vào một đêm nào nào đó, khi mà Trình Bảo Nhã vẫn còn đang chìm đắm trong niềm hưng phấn phát tài không thể thoát ra, cho đến lúc hội trưởng hội vay nóng ôm tiền trốn mất, người ở cấp dưới tìm tới ả ta.
Ả thuộc nhóm người gia nhập hội cho vay nóng sớm nhất, có thể nói gần như là mắt xích đầu tiên của chuỗi tài chính, nếu không cũng sẽ không thể đầu tư chỉ 500 đồng mà lãi được tận hơn một vạn, cái tiền lời kia không phải tiền lãi từ nhà xưởng mà là tiền nhập hội của người cấp dưới đưa cho người cấp trên. Người càng ở trên đỉnh tháp, kiếm được càng nhiều tiền, người ở cấp dưới muốn kiếm tiền chỉ có cách lôi kéo càng nhiều người gia nhập chung, mãi đến một ngày nào đó, tài chính gián đoạn, có mấy người không được chia đồng nào, cuống lên, mới bắt đầu làm to chuyện.
Trình Bảo Nhã khi đó cũng choáng váng, hội trưởng vay nóng chạy trốn, cái cô công nhân kéo nàng nhập hội cũng ôm tiền chạy, ả không tìm được cấp trên, nhưng những cấp dưới chưa được chia tiền toàn bộ đều đến tìm ả, còn những cấp dưới đã kiếm chác đủ rồi đều chạy biến, những trước đó đều không quên để lại tên cùng địa chỉ của ả cùng câu nói: “Mấy người tìm đến người này.” rồi mới chạy.
Hội vay nóng tan tác, không có tiền, mọi chuyện đều to lên. Đoạn thời gian đó, tất cả mọi thứ đều giống như bị điên rồi, mỗi ngày đều có người chạy đến nhà mẹ đẻ Trình Bảo Nhã đòi tiền, nhưng bọn họ cũng đều nhập hội rất muộn, tiền quăng vào cũng trôi theo dòng nước, cái gì cũng không kiếm được, mấy ngàn đồng bạc!! Tất cả đều không cánh mà bay. Truyện chỉ có tại Ý VỊ NHÂN SINH.
Mấy ngàn đồng đó, mấy ngàn đồng đã có thể tự mình mua xi măng cát vàng đắp nhà rồi!!!
Người nhà mẹ đẻ sắp điên đến nơi, cha dượng của ả Chu Hằng Sơn có con gái riêng là Chu Thanh Thanh* cũng đầu tư tiền, hơn một ngàn tệ, là tiền cầm trộm từ trong nhà đi, bị chồng phát hiện, suýt chút nữa bị đánh cho ná thở, chồng của Chu Thanh Thanh ra lệnh cho cô ta trở về nhà đòi tiền Trình Bảo Nhã, không đòi được thì ly hôn.
*Cái cô con gái riêng này cũng từng nhắc đến ở chương 3 nhưng với cái tên Chu Khải Vân 周启云, nhưng ở chương này lại là Chu Thanh Thanh 周清清, ở đây là do tác giả nhầm lẫn hay là có dụng ý gì nhỉ, mọi người giúp mình với.
Chu Thanh Thanh về nhà mẹ đẻ đòi tiền, hỏi Chu Hằng Sơn, nhưng Chu Hằng Sơn cũng không có, ông ta cũng đầu tư tiền mà không thu lại được tí nào, Chu Thanh Thanh liền hỏi mẹ ruột Trình Bảo Nhã, bà ngoại của Dương Dương, nhưng bà ngoại Dương Dương từ trước đến nay đều là người lãnh đạm thản nhiên, chỉ thích khoanh tay đứng nhìn mặc kệ người khác, đến cả con gái ruột cháu ngoại ruột còn không thèm đếm xỉa, nói chi cái đứa con ghẻ này?! Bà ta nói bà không có tiền, tất cả tiền đều bị hội vay nóng cầm đi rồi. Truyện chỉ có tại Ý VỊ NHÂN SINH.
Chu Thanh Thanh điên rồi, cô ta cầm hết tất cả tiền tích trữ trong nhà, chồng cô ta tức giận đến mức muốn ly hôn, cô ta làm sao có thể ly hôn được, bây giờ ở cái thị trấn nhỏ nay đã làm có nhà nào từng ly hôn? Ly hôn chính là trượng phu hưu thê, chính là biền thành kẻ bị vứt bỏ. Cô ta không muốn biến thành khí phụ bị người người châm biếm dè bỉu.
Chu Thanh Thanh không cầu được người nhà mẹ đẻ liền đi tìm Trình Bảo Nhã, Trình Bảo Nhã thời gian đó cũng đã mang theo con gái ôm hết tiền của mình bắt đầu chạy trốn, nhà mẹ đẻ không ai tìm được ả, bà ngoại Dương Dương cũng không biết ả đi nơi nào, cũng đang đi tìm ả ta.
Chu Thanh Thanh không tìm được người, vừa vội vừa tức, cả người uể oải, chồng của cô ta cũng cấp bách, hơn một ngàn đồng là số tiền không nhỏ, bọn họ từ khi kết hôn đến giờ phải tích trữ rất nhiều năm mới được từng ấy tiền!! Chuyện của Chu Thanh Thanh ở nhà mẹ đẻ gây nên huyên náo không nhỏ, khi đó một nhà Trình Bảo Lệ cũng đã ở Bắc Kinh, phu thê hai người Trịnh Bình bọn họ cũng không thể nào lui tới, Chu Thanh Thanh thân gái một mình, đối mặt với người cha vô năng, mẹ kế lạnh lùng cùng em gái nhỏ trẻ người non dạ, cô ta ở trong nhà mẹ đẻ có thể nói là tứ cố vô thân.
Vì đòi lại tiền cô ta cũng không đi làm, mỗi ngày đều ở nhà đòi tiền rồi đi tìm Trình Bảo Nhã, đoạn thời gian đó Chu Thanh Thanh gần như tan vỡ, nhà chồng thì hận không thể lột da cô ta, chồng thì lạnh lùng vô tình, nhà cũng sắp mất, nhà mẹ đẻ thì chẳng ai chịu giúp cô ta, cô ta lại càng không tìm được Trình Bảo Nhã, tâm trạng sụp đỡ cực điểm cô ta làm ra hành động vô cùng cực đoan —— cắt cổ tay tự sát.
May mà được phát hiện sớm, cấp cứu kịp thời, chồng của Chu Thanh Thanh cũng không dám nhắc đến chuyện ly hôn nữa, đàng hoàng ở bệnh viện chăm sóc cô ta, người nhà chồng thấy vậy cũng phải tha thứ cho cô ta, chỉ chờ sau khi cô ta xuất viện liền cùng người nhà mẹ đẻ cô ta cắt đứt quan hệ, triệt để từ mặt. Truyện chỉ có tại Ý VỊ NHÂN SINH.
Chu Hằng Sơn là người nhu nhược, ban đầu không lên tiếng không biểu hiện, cái gì cũng không làm, lúc con gái tự sát mới bắt đầu thấy hoảng hốt sợ hãi, phải chờ đến khi con gái muốn cùng nhà mẹ đẻ phân rõ giới hạn mới đứng ra nói muốn tìm Trình Bảo Nhã đòi tiền.
Nhưng Chu Thanh Thanh làm sao có thể để ý đến người cha như vậy, lúc trước cô ta ở nhà mẹ đẻ muốn chết muốn sống thậm chí còn quỳ xuống cầu xin giúp đỡ, nào có ai chìa tay với cô ta, bây giờ nói muốn phân rõ giới hạn mới đứng ra, phụ tử tình thâm như vậy, thực sự không có cũng được.
Chu Hằng Sơn lúc này mới cuống lên, cãi nhau với bà ngoại Dương Dương, bà ngoại Dương Dương vốn tính tình lãnh đạm, xảy ra chuyện như vậy, nếu là mẹ người khác khẳng định đã sớm muốn chết muốn sống ở nhà gào thét tố khổ, nhưng bà ta vẫn có thể yên lành ngồi ở nhà uống trà ăn cơm, bà ta cũng không cãi cọ nọ kia với Chu Hằng Sơn, chỉ nói cứ để đấy bà ta sẽ nghĩ biện pháp, mà cái biện pháp bà ta nói, chính là lấy cái nhà vốn cho Trình Bảo Nhã đưa cho Trịnh Bình, sau đó nói bà ta sẽ hỗ trợ xây nhà, lừa tiền con trai, sau đó cùng Chu Hằng Sơn mang theo con gái nhỏ mới mười mấy tuổi bán nhà chạy trốn.
Bà ngoại Dương BDương bỏ mặc hai cô con gái, lừa gạt đứa con trai duy nhất, cuối cùng cũng vứt bỏ nốt Trình Bảo Nhã đến giờ vẫn đang bỏ trốn không chịu lộ diện trả tiền lại, đi đến nơi nào không ai biết, cho tơi nay Trịnh Bình cùng Quý Vân vẫn cho là bọn họ đi theo Trình Bảo Nhã tới Sơn Đông.
Cứ thế cứ thế, một nhà mẹ đẻ của Trình Bảo Lệ liền tan đàn xẻ nghé, đến cùng là ai đúng ai sai cũng không thể nói rõ. Truyện chỉ có tại Ý VỊ NHÂN SINH.
Tuy nhiên Trình Bảo Nhã, người vẫn đang trốn tránh, không biết đi đâu sau khi nhà mẹ đẻ rời đi, con gái cũng đã gửi về quê đến chỗ ông bà nội, nhưng sự việc huyên náo quá lớn, bên nhà chồng cùng chồng đang đi lính xa ở Sơn Đông cũng đã biết chuyện, ả ta hiện tại có nhà cũng không thể quay về, ngoại trừ cuốn sổ tiết kiệm mấy vạn, ả ta hiện tại cái gì cũng không có.
Khi ả ta nghe nói Trình Bảo Nhã đã trở lại, phản ứng đầu tiên của ả chính là cảm thấy trong lòng đã có điểm tựa, ả, không có một mình ả, còn có em gái!! Thế nhưng đến khi bước vào phòng, đứng trước mặt Trình Bảo Lệ, không biết làm sao, trong lòng ả ta chỉ còn nghĩ đến “Tiền! Tiền! Tiền!”, ả ta hoàn toàn bị tiền làm cho mờ mắt, nhà đã không còn, nhưng nhà sao có thể quan trọng bằng tiền được? Tiền có thể dùng để mua đồ ăn, mua mặc, mua một đống đồ, một cái nhà nghèo túng chán nản thì có thể mua được gì chứ!
Trình Bảo Nhã mắt mang theo chấp nhất tiền bạc, trong lòng trong mắt cũng chỉ còn dư lại có mỗi tiền và tiền, đã nếm thử tư vị từ người nghèo trở nên có tiền sau một đêm, dĩ nhiên chẳng thèm quan tâm những cái khác.
Trình Bảo Nhã nhìn chằm chằm Trình Bảo Lệ, trong mắt chầm chậm dâng lên sự điên cuồng khát vọng đối với tiền bạc vật chất, tin đồn Trình Bảo Lệ ở tỉnh thành kiếm được tiền đã đốt lên một ngọn lửa lớn ở trong lòng ả.
Ả đột nhiên xông đến cái bàn đặt hành lý đã được thu dọn tốt, vừa kéo khóa vừa điên cuồng nói: “Không thể, mày trở về làm sao có thể không mang theo đồ vật? Mày chắc chắn đã đem theo cái gì về rồi! Bảo Lệ nha, tao là chị của mày đấy, sao mày có thể lừa gạt tao chứ?”
Cái balo bị kéo khóa bên trong cũng không thả cái gì, toàn là đồ hàng xóm láng giềng tặng như hoa quả khô, quà vặt quê nhà cùng rượu và đậu phộng Quý Vân đưa, vốn đều được Trình Bảo Lệ thu thập ổn thỏa rồi, kết quả bị kéo ra, tất cả đậu phộng liền bị rơi tung tóe. Truyện chỉ có tại Ý VỊ NHÂN SINH.
“Chị làm cái gì đấy?” Trình Bảo Lệ vội vã đẩy Trình Bảo Nhã ra, kéo khóa balo lên, cô cảm thấy người đàn bà này ngày một thô bạo không nói lý, tốt xấu hai năm trước còn kiêng kỵ chị em này kia, làm việc còn có chút thu liễm, làm sao giờ lại trở thành thế này? Thế mà lại trực tiếp lục lọi balo của cô.
Trình Bảo Nhã bị xô đẩy một hồi, trong lòng càng chắc chắn trong balo có đồ tốt, nếu không Trình Bảo Lệ cũng sẽ không sốt sắng như vậy, ả lại như kẻ điên một lòng si mê với tiền tài, chỉ nghĩ đến tiền, ả nhớ ả với Trình Bảo Lệ chính là chị em, mà trước kia ả có chuyện gì chẳng phải cô em này đều lấy tiền ra giúp ả giải quyết sao? Bây giờ ra ngoài kiếm được tiền rồi chắc chắn cũng sẽ đưa cho ả thôi.
Trình Bảo Nhã không biết nghĩ như thế nào, sau khi bị đẩy ra liền làm bộ oan ức gào thét khóc, “Nhà xưởng đóng cửa rồi, chị không có việc làm không có thu nhập! Chị là chị của em, em giờ kiếm được nhiều tiền rồi, tính bỏ mặc người chị nghèo khó này đúng không?? Em là cái đồ vô lương tâm!!”
Trình Bảo Lệ giận quá hóa cười, cô nhặt đậu phộng tung tóe trên bàn lần nữa xếp lại đặt vào balo, kéo khóa vào, vốn là muốn lạnh lùng mở miệng nói ai coi chị là chị em, chị nhanh chóng cút đi, nhưng lời chưa kịp ra khỏi miệng không biết làm sao lại ngoặt một cái, cô dĩ nhiên cũng làm theo lời nói, bày ra vẻ mặt đưa đám nói: “Ai nói em kiếm được nhiều tiền mang về? Em từ bên ngoài trốn nợ về đấy. Đang thiếu người ta biết bao nhiêu tiền!!” Truyện chỉ có tại Ý VỊ NHÂN SINH.
“…” Câu nói này thành công chặn họng Trình Bảo Nhã, mặt ả tựa như đang nuốt phải con ruồi muốn ói, ả ngẩn người, nói: “Nợ tiền?”
Trình Bảo Lệ giả bộ nói: “Đúng đấy, vay nóng, em cùng Trịnh Nhị đem tất cả tiền trong nhà quăng vào vay nóng, kết quả hội vay nóng sụp, bọn em thiếu cấp dưới số tiền lớn, nên trốn về đây.”
Trình Bảo Nhã mặt trắng bệch, nhịn không được lùi về sau nửa bước, Trình Bảo Lệ thấy thế tỏng lòng cười lạnh, tiếp tục diễn: “Đúng rồi, em cũng đang định tìm chị đây, chị có tiền không? Em nghe nói chị ở trong hội vay nóng kiếm được không ít, có thể cho em mượn tạm trước, rồi sau này em trả?”
Trình Bảo Nhã ngạc nhiên lại lùi về sau nửa bước, thành công bị dọa, ả cười gượng một tiếng, nói: “Mày … mày lừa tao, bọn mày rõ ràng là ở ngoài kiếm được nhiều tiền rồi trở về, tao đều nghe hết…”
Đúng lúc này, cửa bị đẩy ra từ bên ngoài, Trịnh Bình đi vào, vừa tiến đến liền làm cho Trình Bảo Lệ cùng Trình Bảo Nhã giật nảy mình, Trịnh Bình mặc một bộ đồ lao động rách rách rưới rưới, dưới chân đi đôi giày bốc mùi dính đầy dầu trong xưởng, tóc tai rối tinh rối bù, vừa vào cửa nhìn thấy Trình Bảo Nhã liền hô lên: “Chị cả!! Chị có tiền à? Trước cho tụi em mượn một chút đi, bao giờ bọn em kiếm được tiền thì trả lại sau.”
Trình Bảo Nhã bị dọa đến sững sờ, ả vốn như chim sợ cành cong, “ vay nóng” chính là hai chữ ả không thể nói ra, nợ nần lại càng không thể nhắc đến, nhắc đến liền hoảng hốt tay chân run rẩy, ả phất lên sau một đêm, nhưng hiển nhiên cũng trở thành đối tượng bị người người gọi đánh, ả bưng sổ tiết kiệm của mình ngày ngày lo được lo mất, chỉ sợ có một ngày người khác đến tìm ả ta, đem toàn bộ tiền của ả lấy đi. Bây giờ nghe Trịnh Bình nói muốn mượn tiền, mặc kệ thật giả, ả đều bị dọa sợ, trong lòng gắt gao co vào, chỉ lo một giây sau sẽ có một đống người xổ ra giật lấy tiền của ả. Truyện chỉ có tại Ý VỊ NHÂN SINH.
Trình Bảo Nhã theo bản năng hơi co vào, trừng mắt quát to: “Tao không có tiền!”
Trình Bảo Lệ cùng Trịnh Bình nhìn nhau một chút, phu the hai người đặc biệt tâm linh tương thông bắt đầu diễn kịch, Trình Bảo Lệ nói: “Chị à, chị không thể độc ác như vậy, bọn em thật sự thiếu nợ nhiều lắm, sau này nhất định sẽ trả cho chị, trước đây không phải là chị có khó khăn gì em đều giúp chị sao.”
Trịnh Bình liền ở một bên phụ họa: “Đúng đấy đúng đấy, sau này bọn em nhất định sẽ trả cho chị, không phải nói đều là người một nhà sao….”
Trình Bảo Nhã nhìn phu thê hai người trước mặt, mắt càng ngày trợn càng to, trong con ngươi ẩn chứa sự hoảng sợ chỉ ả ta mới rõ, ả cuối cùng hô to một câu: “Ai là người nhà với tụi mày! Tao không quen bọn mày!” Sau đó liền xoay người chạy.
Trịnh Bình cười lạnh, khoát tay với Trình Bảo Lệ để nàng ở nhà, còn mình thì đuổi theo, cái đôi giày ngổn ngang hắn đang mang trên chân tràn ngập mùi thối, theo từng bước chạy tỏa ra một mùi hương tanh tưởi, đuổi cách Trình Bảo Nhã độ nữa mét, không hơn không kém, cứ thế đuổi từ tầng hai ra đến đầu hẻm:” Chị cả à, chị không thể vô lương tâm như thế, chị có việc chúng em đều giúp đỡ, bây giờ bọn em thiếu tiền, chị không phải là nên giúp một chút sao..?”
“Cút ngay, cút ngay….!!”
Trịnh Bình chạy đến đầu hẻm liền dừng, mùi hôi của giầy hun hắn sắp hôn mê, hắn nhìn phương hướng Trình Bảo Lệ chạy đi hừ lạnh một tiếng, xoay người lại, cùng một người hàng xóm quen biết đổi lại quần áo và giày, vừa đổi vừa nói: “Mồ hôi chân của cậu cũng quá hôi rồi đấy, sắp hun chết anh rồi.”
Đối phương cười ha ha không ngừng: “Làm cả một buổi tối chắc chắn là hôi rồi, nếu không cũng chẳng hun được cái bà cô kia đi.” Truyện chỉ có tại Ý VỊ NHÂN SINH.
Trịnh Bình đổi y phục xong bước lên lầu, đẩy cửa đi vào Trình Bảo Lệ liền vỗ tay nhìn hắn cười ha ha, phu thê hai người đều vui vẻ, Trình Bảo Lệ nói: “Anh lấy bộ quần áo kia từ đâu đấu? Mượn à? Anh nghĩ thế nào lại mặc như thế vậy?”
Trịnh Bình cảm khái bảo: “Chắc là tâm linh tương thông giữa vợ chồng già đi, anh vừa thay quần áo bước lên đây liền nghe thấy em khóc than muốn mượn tiền, lúc ấy anh còn sợ em cùng chị ta đánh nhau.”
Trình Bảo Lệ hừ hừ nói: “Em không có ngốc như vậy, anh nhìn bây giờ em thông minh hơn nhiều lắm, hỏi vay tiền chị ta kiểu gì chả dọa chị ta chạy mất dép!! Sau này chúng ta cũng không cần lo lắng, về nhà khiêm tốn một chút, giả bộ không có tiền, chắc chắn sẽ không có thân thích thối nát nào làm phiền chúng ta đâu.”
Trịnh Bình vốn đang lo lắng Trình Bảo Lệ bởi vì chuyện nhà mẹ đẻ ly tán mà tích tụ buồn bã trong lòng, giờ xem ra tất cả vẫn khá tốt, dù sao mặc kệ như thế nào, sau này một nhà bọn họ đồng lòng, có chuyện gì xảy ra hắn cũng sẽ chống đỡ, dù cho là trời sập hắn cũng sẽ chống đến cùng.
***
Tiểu Hàn Nhất gần đây mắc một căn bệnh mang tên “Đái dầm”, mấy ngày hôm nay hầu như đêm nào cũng tè ra giường một lần, Trần Linh Linh đặc biệt chú ý trước khi đi ngủ không cho nhóc uống nước, thế nhưng cũng vô dụng, tiểu kê cứ như cái van vòi nước, mỗi tối đều muốn đem giường làm cho ẩm ướt một lần, ngày hôm sau lại phải giặt sấy chăn ga trải lại giường. Truyện chỉ có tại Ý VỊ NHÂN SINH.
Trần Linh Linh ôm con trai, hỏi: “Chúng ta có thể không tiểu nữa được không? Tè nữa con chỉ có thể tách ra, không ngủ với ca ca nữa.”
Hàn Nhất cúi đầu bĩu môi, một lát sau lại ngẩng đầu lên, mở miệng nói: “Ca ca…”
Trịnh Hải Dương có phần không hiểu, Trần Linh Linh nói: “Ca ca làm sao rồi?”
Hàn Nhất: “Ca ca…tè đó.”
Trịnh Hải Dương: “…”
Trần Linh Linh cười ngất, một bên vỗ vỗ cái đầu quả dưa của con trai vừa nói: “Mới nói được vài câu đã biết trốn tránh trách nhiệm? Sao lại là ca ca tè được? Con tè thì có.”
Hàn Nhất Nhất khăng khăng: “Ca ca!”
Trịnh Hải Dương hơi hơi khó chịu, có một loại cảm giác nuôi không con trai, tưởng như đang dưỡng một tiểu bạch nhãn lang, tự mình tè ra giường lại xấu hổ không chịu nhận, cứ nói là cậu tè, Trịnh Hải Dương biểu thị mình rất không vui, từ khi nghe được Hàn Nhất nói “Ca ca tè đó” liền bắt đầu nghiêm mặt.
Ban ngày không dạy hát không dạy nhận mặt chữ, nhảy bài thể dục trên ban công cũng không, ngay cả đi nhà bếp trộm đồ ăn cũng không rủ Hàn Nhất, cả một ngày dài không để ý đến nhóc, Hàn Nhất dường như cũng cảm thấy có gì đó không đúng, Trịnh Hải Dương không chủ động dạy, nhóc liền tự mình ôm từ điển đến tìm Trịnh Hải Dương, Trịnh Hải Dương phất tay một cái, nói với nhóc: “Ca ca tối hôm qua đái dầm, không dạy!” Truyện chỉ có tại Ý VỊ NHÂN SINH.
Âm nhạc tập thể dục phát ra từ đài của trường cao trung đối diện vang lên, Hàn Nhất ở trong nhà tràn ngập sức sống, nhảy nhảy múa múa, bí mật nhảy đến dưới mí mắt Trịnh Hải Dương. Trịnh Hải Dương liền nhấc mi lên một chút rồi nói: “Ca ca tối hôm qua đái dầm, không muốn nhảy.”
Hàn Nhất miệng thèm ăn đồ ăn, kéo kéo tay Trịnh Hải Dương, Trịnh Hải Dương cũng không nhúc nhích: “Ca ca tối ngày hôm qua đái dầm, không muốn ăn.”
Ca ca một ngày không để ý đến nhóc, Hàn Nhất vẻ mặt đau khổ như đưa đám cả một ngày.
Đến tối hai thằng nhãi con nằm sóng vai nhau trên giường ngủ, Trịnh Hải Dương trước tiên ngủ, trong lòng còn nghĩ nhất định nửa đêm phải dậy để mang thằng nhóc con này đi tiểu tiểu, kết quả vừa ngủ dậy, liền phát hiện mắt nhóc vẫn cứ trợn to như kẻ trộm, nhìn như kiểu đã tỉnh lại từ rất lâu, lại càng giống hoàn toàn không ngủ.
Trịnh Hải Dương bò dậy, mang tiểu Hàn Nhất nhịn tè đi tiểu, đầu củ cải ngồi chồm hỗm trên mặt đất, Trịnh Hải Dương hai tay chống nạnh đứng ở một bên chờ, chờ tiểu xong xuôi hai người đồng thời trở về nằm lại lên giường.
Nằm trên giường, Hàn Nhất nhìn Trịnh Hải Dương, lại cố gắng co mình lại chui chui rúc rúc vào lòng Trịnh Hải Dương, Trịnh Hải Dương ban đầu không nhúc nhích, nhắm hai mắt lại, một lát sau lại cảm thấy nhóc con vẫn đang cố gắng chui vào lòng mình, “miễn cưỡng” mở mắt ra, quay đầu liếc nhìn, những vẫn không nhúc nhích, Hàn Nhất liền tiếp tục chui chui, vừa chui mặt vừa dán vào cánh tay Trịnh Hải Dương, hơi thở từ trong mũi phun lên cổ Trịnh Hải Dương, ngứa. Truyện chỉ có tại Ý VỊ NHÂN SINH.
Trịnh Hải Dương lúc này mới miễn cưỡng giật giật, quay người về phía nhóc, để nhóc tiến vào lồng ngực mình.
Trịnh Hải Dương giờ phút này cảm thấy mình thật cao to uy mãnh, hình tượng điển hình của một ông vú đầu đột trời chân đạp đất, cậu hừ hừ, đặc biệt kiêu căng nói: “Sau này còn dám nói là ca ca tè không?”
Hàn Nhất: "( ̄︶ ̄*)) ôm một cái ~."
Trịnh Hải Dương hừ hừ, mũi vểnh lên trời, giờ mới xem như là hết giận, một lần nữa ôm lấy nhóc con, cùng nhau ngủ. Truyện chỉ có tại Ý VỊ NHÂN SINH.
Sáng ngày hôm sau, ga giường quả nhiên…..lại ướt.
Trần Linh Linh xốc tấm ga trải giường lên, nhìn hai cây củ cải một lớn một nhỏ đang đứng sóng vai, hỏi: “Sao lại tè rồi?”
Trịnh Hải Dương bưng mông, mặt xấu hổ muốn chết, bên cạnh Hàn Nhất đặc biệt anh dũng, đứng ra, đôi chân nhỏ bé đứng chếch bên phải phía trước Trịnh Hải Dương, dũng cảm không sợ hãi la lớn: “Con tè!!!”
*Tác giả có lời muốn nói: Là một công tốt giác ngộ cao, nhất định dưới tình huống tiểu thụ nhà mình tè dầm, phải chủ động đứng ra thừa nhận!! Ba trát hắc*! ( ý của cụm này là chỉ sự khen ngợi hoặc thở dài < về sức mạnh và trí tuệ>
Sẽ không viết về năm 91, 92, 93, Thỏ cổn cổn sau này sẽ thỉnh thoảng sử dụng kỹ năng “ xuyên qua thời không”, biu~~
------ end chương 35----- P/S: Như đã hứa ở bộ Vụ án tôi đã hoàn trả cho các thím đầy đủ rồi nhé.Vote đi nào các tình êu