*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Chương 8: Sự thay đổi của Trình Bảo Lệ và ảnh hưởng của hai nhà với nhau.Edit: Nham NhamBeta: UyênHôm sau Trình Bảo Lệ rời giường, vừa hát vừa nấu điểm tâm, nhìn qua tâm trạng cực kì tốt, Trịnh Bình thấy thế không nhịn được bèn hỏi: " Có chuyện gì vui sao? Tâm tình tốt vậy?"
Trình Bảo Lệ không trả lời, tiếp tục ngâm nga hát, chỉ có Trịnh Hải Dương hiểu rằng mẹ nhất định bởi vì ngày hôm qua nghe Trần Linh Linh nói những chuyện kia, có tác động lớn giúp mẹ hắn cảm thấy sinh hoạt tương lai có hy vọng đặc biệt nên mới cao hứng như thế.
Chỉ trong hai ngày ngắn ngủi tiếp xúc cùng nhà bên cạnh, mẹ hắn dĩ nhiên có thay đổi lớn như vậy khiến Trịnh Hải Dương cảm thấy vô cùng tốt đẹp, đồng thời cũng âm thầm quyết tâm cố gắng ôm chặt đùi nhà a di bên cạnh a, nếu không ôm được đùi Trần Linh Linh, ôm chân tiểu bảo bảo Hàn Nhất cũng được a! Trịnh Hải Dương cẩm thấy đây là một sự kỳ ngộ vô cùng tốt, hắn nhận ra lý giải của bản thân mình đối với thời đại này đều thua kém nhà hàng xóm sát vách nhiều lắm. Lúc này để người hai nhà tiếp xúc nhiều một chút rồi dần dần thay đổi lúc nào không hay.
Đương nhiên chính Trịnh Hải Dương cũng có một chút thay đổi, sau khi sống lại chứng kiến cuộc sống không mấy dễ dàng của cha mẹ, hắn hiểu được rằng người nhà chính là những người thân thiết nhất, Trịnh Hải Dương trong quá khứ cùng cha mẹ không mấy thân cận, nhưng hiện tại, hắn cố gắng trở thành một đứa trẻ hiểu chuyện, sẽ giúp mẹ có cuộc sống thoải mái dù có sự tình gì, thông cảm với cha, phụng dưỡng cha mẹ chu đáo. Đời trước khi còn bé hắn hình dạng gì tính cách ra sao chính hắn cũng không biết, nhưng hiện tại, hắn nhất định sẽ là một đứa con ngoan tri kỷ của cha mẹ!
Trình Bảo Lệ như thường lệ phải đến công xưởng cùng Trịnh Bình, liền đưa con đến gửi ở nhà bên cạnh. Sáng sớm đốt bếp lò nấu cơm, xong xuôi cô mang sang cửa nhà bên một nồi canh lớn chuẩn bị cho Trần Linh Linh cùng Dương Dương ăn trưa.
Trần Linh Linh cố ý kéo lại dặn dò cô trước khi đi: "Ở trước mặt người ngoài đừng cùng tỷ tỷ chị cãi nhau, nếu chủ nhiệm phân xưởng tìm chị, chị cứ nói là chuyện nhỏ, chị em có mâu thuẫn nhỉ, đồng thời nhớ cam đoan lần sau sẽ không mang mâu thuẫn gia đình tới phân xưởng nữa."
Trình Bảo Lệ gật đầu nói: "Chị biết rồi."
Hôm nay đi tới phân xưởng, chủ nhiệm quả nhiên gọi hai chị em lên phòng quản lí, Trình Bảo Lệ thấy Trình Bảo Nhã không giống trong cảm nhận trước đây, cả người đều không dễ chịu, nhưng cô nghe lời Trần Linh Linh, người trước mắt làm bộ như vậy, cô chỉ gọi một tiếng chị. Trình Bảo Nhã khẽ nâng khóe môi cười lạnh, rất nhanh ừ một tiếng.
Trình Bảo Lệ hôm trước đã qua nhà chủ nhiệm tặng đồ, cũng không hẳn là đi cửa sau, chỉ là một chút hoa quả với hai bao thuốc lá thôi, nhưng cũng là tỏ rõ thái độ, chủ nhiệm phân xưởng cảm thấy rất vui mừng, lại nghe người yêu thêm mắm dặm muội phân tích một trận, hôm nay cũng đã hiểu rõ tình huống phát sinh sự việc.
Phân xưởng chủ nhiệm nói: " Hai chị em cô đều công tác ở phân xưởng, không muốn giúp đỡ lẫn nhau sao? Mâu thuẫ nhỏ nên giải quyết đúng lúc để không ảnh hưởng đến công tác, ảnh hưởng đến công việc của chính mình và người khác."
Trình Bảo Nhã vội vã gật đầu: "Vâng vâng vâng, chủ nhiệm nói đúng lắm."
Nhưng cô ta không nghĩ tới đột nhiên Trình Bảo Lệ ngồi bên cạnh cũng mở miệng: " Chủ nhiệm hôm qua là lỗi của chúng tôi, chị em tôi mâu thuẫn nhỏ dẫn đến việc cãi nhau ở phân xưởng, lần sau chắc chắn sẽ không có loại sai lầm này. Chiều hôm qua cẩn thận suy nghĩ, lần này tôi biết mình sai ở đâu rồi."
Phân xưởng chủ nhiệm thấy thái độ của cô như vậy rất vừa lòng, gật gù đồng tình, Trình Bảo Nhã sửng sốt một chút, cô ta trừng mắt nhìn người bên cạnh, cô còn không hiểu rõ người em gái này sao? Nó chính là loại căm ghét nhất giải quyết chuyện kiểu này, khi không đồng ý liền nghiêm mặt không nói, từ lúc nào biết nói mấy câu đại loại như vậy? Thông suốt rồi sao?
Lúc này chủ nhiệm cũng nhìn về phái Trình Bảo Nhã, khụ một tiếng, nhắc nhở cô ta: " Còn Trình Bảo Nhã đồng chí, nếu không chuẩn bị bữa trưa có thể đi ăn canteen, trong phân xưởng hiện tại tuy không có chu cấp cho công nhân bữa trưa, nhưng nếu cô thật sự không có thì có thể xin dàn xếp được."
Trình Bảo Nhã ngạc nhiên nhìn chủ nhiệm, đột nhiên có cảm giác quẫn bách bị người ta không nể mặt, hôm qua chủ nhiệm còn để Trình Bảo Lệ về nhà nghĩ cơ mà, sao hôm nay lại bắt đầu quay lại nói cô? Cô muốn mở miệng nói gì đó, chủ nhiệm lại giơ tay ngăn cản, nói thẳng: " Được rồi, hai người đi làm việc đi."
Trình Bảo Nhã cùng Trình Bảo Lệ đồng thời từ văn phòng chủ nhiệm đi ra, Trình Bảo Lệ không thèm nhìn chị gái một cái, thẳng bước đến nơi làm việc, tuy nhiên cô khẽ nâng cằm tố cáo bản thân đang rất thoải mái, Trình Bảo Nhã đuổi theo sau, vẻ mặt hung tợn kéo cô lại: "Mày rốt cuộc đã nói gì với chủ nhiệm?!"
"Tôi nói cái gì?" Trình Bảo Lệ trước nay chưa từng cảm giác vui vẻ thế này, trước đây bị ủy khất cũng chỉ dám kìm nén, nhưng đây là lần đầu tiên oan ức trong lòng có người giúp đỡ nói ra. Cô nhìn Trình Bảo Nhã, trong lòng không còn cảm giác tự ti trong quá khứ: "Tôi cần nói chuyện gì? Hôm qua chẳng phải chị hiểu rõ nhất đã xảy ra chuyện gì sau? Làm sao? Chủ nhiệm mới nói một câu chị liền không vui à? Ngày hôm qua lúc chị cùng tôi cãi nhau không phải mở miệng rất nhanh à? Nói lại đi a!"
Trình Bảo Nhã trừng mắt nhìn Trình Bảo Lệ, cảm giác người trước mắt mình như người xa lạ, ngày hôm qua cãi nhau hôm nay lại trào phúng nhìn mình, đây chính là Trình Bảo Lệ sao? Là cô em gái không giỏi biểu đạt ý kiến của cô ta sao?
"Mày!!..."
"Mày cái gì mà mày!" Trình Bảo Lệ nhìn xung quanh không có ai liền trực tiếp chống đối trở lại, trong lòng cảm thấy thoải mái hơn nhiều, cũng có thể đây hoàn toàn không giống cảm giác trong quá khứ, nên từ đầu đến chân đều cảm thấy nhẹ nhàng. Loại cảm giác thoải mái ấy thúc đẩy cô, cho cô thêm tự tin và dũng khí, cô nhìn Trình Bảo Nhã nói: "Đừng mày mày nữa, tốt xấu tôi cũng gọi chị một tiếng chị, sau này phiền chị đừng ở trước mặt tôi hung hăng, quá khứ trước đây tôi không tính toán với chị, nhưng nếu chị còn trước mặt Dương Dương nhà tôi dài dòng thì đừng trách tôi không khách khí!"
Trình Bảo Lệ nói xong xoay người rời đi, Trình Bảo Nhã ngạc nhiên đến sững sờ, sau khi phản ứng lại thì tức giận giậm chân, đây là em gái cô? Đây là Trình Bảo Lệ ư? Trước đây nói luôn phục tùng cô cơ mà! Không thể nào!!
Trình Bảo Lệ mấy ngày nay như biến thành người khác, mặt lúc nào cũng nở nụ cười hãnh diện, gặp ai trong xưởng cũng tươi cười đầy mặt, trước đây quan hệ cùng những nữ công nhân cũng chỉ dạng thường thường, giờ cô có thể cùng họ nói rất nhiều chuyện, trước đây hoàn toàn không quen cũng có thể hàn huyên đôi câu, cô cùng không còn là người phụ nữ chậm chạp hiền như khúc gỗ nữa.
Tuy rằng không thể giống Trần Linh Linh cơ trí khi có chuyện, nhưng rõ ràng Trình Bảo Lệ không giống quá khứ, mà cô sau khi tiếp xúc nhiều với Trần Linh Linh dần biết bản thân tự ti, nhỏ yếu đến mức nào, thế giới ngoài kia có bao nhiêu màu sắc rực rỡ, cô còn chưa làm nên trò trống gì, cả ngày chỉ vì những chuyện vặt vãnh mà bực bội, cô thật không có tầm mắt a.
Nhưng giờ đây xao động trong lòng cô khi chôn giấu một hạt giống, đó chính là sự mong ngóng của cô đối với thế giới bên ngoài để thoát khỏi cuộc sống tù túng bây giờ.
Trình Bảo Lệ tiếp xúc cùng Trần Linh Linh rất nhanh ảnh hưởng đến gia đình cả hai. Trần Linh Linh rảnh rỗi sẽ giúp Trình Bảo Lệ mở rộng vốn hiểu biết về thế giới bên ngoài, mà Trình Bảo Lệ cũng dạy cô làm sao mua thức ăn, làm cơm, giặt quần áo, dạy cô làm sao dùng bếp than hầm canh, Trần Linh Linh trước đây năm ngón tay chưa từng dính nước, bây giờ có thể ngồi xổm bên lò than đổi than tổ ong, hầm một nồi canh xương cũng ra hình ra dáng. Thay đổi này ghi dấu đậm trong mắt Hàn Trì Quân, thời điểm hắn chán nản nhất, Trần Linh Linh không oán không giận dịu dàng chăm sóc, trong lòng hắn rất cảm động.
Chẳng ai nghĩ tới, từ lúc nào cuộc sống hai nhà bất tri bất giác rời khỏi quỹ đạo ban đầu.
Hàn Trì Quân bởi vì Trần Linh Linh, rất nhanh cùng nhà Trình Bảo Lệ sát vách quen thuộc, nguyên bản sau khi đóng cửa xưởng tủ lạnh đến tòa huyện thành nỏ này hắn vẫn rất cô đơn, bàng hoàng, cả ngày chạy ra ngoài làm việc cũng bởi vì ngồi ở nhà trong lòng không yên. May là Trần Linh Linh tri kỷ bên hắn, dần giúp hắn tự tin trở lại, hắn cũng không ngày ngày chạy ra ngoài, mà ở nhà cùng bà xã và con nhỏ. Mà Trịnh Bình cùng hắn rất nhanh quen thuộc, hai người đàn ông có thể ngồi trên ban công hút thuốc nói chuyện.
Lam An huyện là huyện nhỏ chỉ có một hoạt động giải trí mà nhà nào cũng có, đó là chơi bài, Lam An huyện dịch theo tiếng địa phương là chạy trốn nhanh. Trịnh Bình đánh bài rất hay, vừa vặn hai nhà hợp làm một bàn bốn người đánh bài, có lúc có thể chơi cả buổi tối.
Thời tiết dần dần nóng lên, Trịnh Bình cùng Trình Bảo Lệ đôi lúc sẽ mang theo Trịnh Hải Dương đi công viên tản bộ một chút, cách cũng không xa lắm.
Hiện tại đều là hai nhà cùng đi chung, Trịnh Bình cùng Hàn Trì Quân hai người đàn ông một bên vừa đi vừa nói chuyện, Trình Bảo Lệ cùng Trần Linh Linh mang theo đứa nhỏ cùng nhau tán gẫu việc nhà. Trình Bảo Lệ nói chuyện nhà mẹ đẻ khó chịu thế nào, Trần Linh Linh từng "Đối với người khác chỉ nói vài ba phần", nguyên tắc đó không biết cô ném đi đâu mất, liên tiếp phân tích cho Trình Bảo Lệ tình trạng nhà mẹ đẻ nên đối phó thế nào. Hai người phục nữ càng nói càng chung chí hướng, Trình Bảo Lệ nghe Trình Linh Linh phân tích càng nghe càng thấy có đạo lí, Trần Linh Linh càng nói cũng càng cảm thấy Trình Bảo Lệ là người thật thà cũng rất thích cô.
Đương nhiên,trong khoảng thời gian này Trịnh Hải Dương cũng phát huy không ít tác dụng, hắn bị ảnh hưởng bởi gia đình, kỳ thực chưa từng nói nhưng khi sống lại hắn khắc phục bản thân, ở nhà liền sang nhà Hàn Trì Quân chơi, nói em trai thật đáng yêu, a di thật xinh đẹp thông minh, thúc thúc bản lĩnh lại là người tốt, có kiến thức rộng. Mà ở bên cha mẹ hắn cũng không ngừng thổi gió, đến mức cha mẹ hắn dần dần cùng nhà hàng xóm càng ngày càng thân thiết gần gũi, hai nhà quan hệ ngày càng tốt.
Trình Bảo Lệ kể cho Trịnh Bình nghe chuyện bờ sông bán trứng luộc nước trà, Hải Nam nhập khẩu xe, Trịnh Bình lúc đầu còn chưa tin, hắn không tin trên đời có chuyện dễ dàng tốt đẹp vậy a! Dễ dàng mua vào rồi bán ra nhiều tiền như vậy sao? Nhất định là không thể, không tin được, hắn khẳng định đây là những người không đứng đắn làm ra, giống như loại công nhân chân chính mà hắn hiện đang sở hữu này, lẽ nào công nhân mới là chủ nhân công xưởng hay sao!
Trình Bảo Lệ chính mình thông suốt, có thể Trịnh Bình còn chưa mở mang kiến thức a, tức giận đập cho hắn một cái, hét lên: "Đấy, chờ sau này khi người khác bàn chuyện làm ăn, năm năm mười năm sau khi người ta mở đại lý ô tô, chúng ta cùng Dương Dương đi uống gió Tây Bắc a?!"
Trịnh Bình bị nói tới nghẹn lời, không đáp lại Trình Bảo Lệ, nhưng trong lòng cũng không quá cao hứng, quan niệm của hắn vẫn không thay đổi. Mà Trịnh Hải Dương nghe xong, liền quay đầu chạy đến trước mặt Trần Linh Linh, nói con muốn cùng thúc thúc đi ô tô lớn ra ngoài chơi a.
Trần Linh Linh xoa bóp mặt Trịnh Hải Dương đang pi-pô pi-pô nói: "Cái này không đơn giản, ngày mai để thúc thúc lái xe chở con đi nhé!"
Ngày hôm sau Hàn Trì Quân liền lái xe mang theo hai nhà cùng đi hóng gió, Trịnh Bình ngồi trên xe bốn bánh ở thị trấn chạy vài vòng, rốt cục thừa nhận ngồi xe hơi so với máy kéo thoải mái hơn nhiều, có tiền thực sự rất tốt.
Hắn sau khi trở về thuận miệng hỏi Hàn Trì Quân một câu: "Xe này bao nhiêu tiền?"
Hàn Trì Quân không nghĩ nhiều, như mọi khi lưu loát nói thẳng: "Mười mấy vạn đi."
Kết quả, tối hôm đó đổi thành Trịnh Bình lăn qua lộn lại không ngủ được.
Hôm sau Trình Bảo Lệ rời giường, cùng Trịnh Hải Dương đồng thời nhìn thấy hai mắt gấu trúc của Trịnh Bình đều cười muốn điên.
Trịnh Bình giơ chân đá đá Trình Bảo Lệ, nói lầm bầm: " Còn cười..."
"Ai u, ai u " Trình Bảo Lệ cười đến lăn lộn trên giường, vui vẻ nói: "Anh cũng không soi gương nhìn mặt mình đi a! Dương Dương, mau lại đây nhìn mặt ba ba con nè, thành gấu trúc mất rồi haha!"
Trịnh Hải Dương cũng vui vẻ, hắn biết cha hắn là hôm qua bị giá ô tô nhà Hàn Nhất bảo bảo làm cho trấn động, mười mấy vạn a, chính là sống lại Trịnh Hải Dương không nghĩ tới vào lúc này một chiếc xe quý giá vậy, càng không nói cha hắn, Trịnh Bình trời vừa sáng liền không đánh răng không ăn cơm, liền ra ngồi cạnh cửa sổ hút thuốc lá.
Trịnh Hải Dương bị Trình Bảo Lệ gọi đi đánh răng rửa mặt, xong liền cầm bắp ngô vào phòng, thấy cha hắn đang hút thuốc lá, Trịnh Hải Dương nhìn vẻ mặt cha hắn híp mắt nhả khói liền nhanh chóng chạy tới.
Trịnh Bình quay đầu nhìn con trai, dập thuốc lá, giơ tay lấy hạt ngô bên miệng con trai ném vào miệng mình, tiếp theo trịnh trọng trịnh trọng nhìn con hắn, nghiêm túc nói: "Dương Dương sau này cũng muốn ngồi ô tô sao?"
Trịnh Hải Dương gật gật đầu, đặc biệt nghiêm túc trả lời: "Muốn!"
~""""~
Đây là slogan của nhà ~ Ý Vị Nhân Sinh ~ Nhân sinh vốn chẳng lạ~ Thèm khát là bản chất ~Câu trên được viết bằng tiếng Pháp đó a ~✿ ◖⚆ᴥ⚆◗