Trương Dực Phàm kinh ngạc nhìn Triệu Mạch Nha. Không ngờ một năm không gặp, cô thay đổi hoàn toàn !
Anh nhìn cô chằm chằm, cô đáp lại anh bằng bộ mặt xa cách. Sau đó anh cười, gật đầu. “Lời xin lỗi của anh không được chấp nhận cũng được. Anh đến đây là muốn hợp tác cùng em, đánh-ngã-Tống-Thị!” Mấy chữ cuối anh
cố tình nhấn mạnh.
Mạch Nha âm thầm cười lạnh trong lòng. Lai giả bất thiện, câu này quả là không sai. Muốn cùng cô hợp tác ư? Anh ta còn dám dùng cô làm con cờ lần thứ hai à?
“Muốn giành lấy tình yêu thì phải tự mình nỗ lực. Tôi không có trách nhiệm phải phò tá và làm
con tốt cho anh. Hơn nữa, so với Tống Gia Dịch thì tôi ghét con đàn bà
độc ác kia hơn. Chào anh!”
Cô dứt khoát đứng dậy phất áo bỏ đi.
***
“Mua đồ ăn về nhà hai mẹ con mình vào phòng xem phim nhé?” Cô cài dây an toàn cho Chiếu Dương và nhẹ nhàng thương lượng.
Đột nhiên mẹ mua thức ăn xong rồi dắt nó thẳng ra xe, nó hơi thất
vọng nhưng nó biết mẹ làm gì cũng có lí do. Nhưng bây giờ mẹ nó nói như
vậy, nó đã cảm thấy cũng vui rồi. “Chỉ cần là ở cùng mẹ, cái gì con cũng thích hết.”
Hàng ngày cô bận bịu không có thời gian chăm sóc cho con trai, thời
gian rảnh của cô cũng là lúc thằng bé đã ngủ, cô chỉ có thể vào nhìn con một lát. Nhưng Chiếu Dương chưa bao giờ đòi hỏi hay trách móc cô cái
gì, nó thật sự là một đứa trẻ hiểu chuyện, một chàng trai nhỏ trưởng
thành biết thông cảm cho mẹ.
Cô thiếu con trai của mình một người mẹ từ nhỏ, bây giờ là một gia đình và một người cha. Thuyên Nhã Hinh kia không xứng đáng với những gì cô ta đang có !
Đừng trách cô độc ác, hãy trách cô ta đã tự mình tạo nghiệt. Cô chỉ
là đang giúp cô ta trả nghiệp chướng mà cô ta đáng ra phải trả mà thôi.
Ai, cô lại nhớ tới đứa nhỏ có duyên không phận kia rồi. Con à, trên
thiên đường phải phù hộ cho mẹ và anh trai của con nhé! Hai đứa chính là tâm can của mẹ, một mạng kia của con mẹ nhất định đòi lại từ trên tay
nhà họ Thuyên.
Mạch Nha giang hai tay ra, mắt ướt trong suốt, mỉm cười nhẹ, trách
yêu con trai. “Đứa nhỏ ngốc. Đến đây mẹ ôm một cái. Tối nay ngủ cùng mẹ
nhé?”
Không chần chừ gì nữa nó liền nhào vào lòng mẹ mình. Ngày hôm nay mẹ
mua gà rán, còn xem phim và muốn ngủ cùng nó, hiện giờ nó cảm thấy hạnh
phúc muốn nổ tung.
Niềm vui của trẻ con chỉ vậy thôi là đủ. Không cần phải tâm cơ tranh
giành hạnh phúc như người lớn, mà giành được rồi chắc gì đã giữ được?
Người thông minh thường mệt mỏi vì sự thông minh của chính mình, còn
người trì độn thì thường tự trách bản thân sao quá ngu ngốc. Trên đời
này chẳng ai biết hài lòng với hiện tại, cũng không ai biết quý trọng
thứ trước mắt, chỉ có mất đi rồi mới thấy hối hận.
Đời, thường là như vậy!