“Anh nói sao?” Mạch Nha bất ngờ thốt lên mở to hai mắt nhìn Tống Gia Dịch
“Đứa ngốc này.” Hắn véo mặt cô. “Anh nói, đây là căn nhà này là của chúng ta.”
Hắn khẳng định lại bằng thái độ ôn nhu.
Ngay tại giờ phút này, nếu bỏ được thù hận, cô sẽ khóc chết vì cảm động. Thế nhưng chuyện gì cũng phải có lý lẽ của riêng nó, cho dù không phải
hắn ép cô vào đường cùng, thì cô cũng không dễ thoã hiệp với một căn nhà mà bỏ đi thâm thù đại hận đâu.
Hắn nhìn thấy trong mắt Mạch Nha chỉ toàn là tranh đấu, hắn không
muốn phá vỡ thời khắc này. Hắn sẽ làm hết sức để cô quay về bên cạnh
hắn, cho dù có phải mất đi thật nhiều thứ, bao gồm cả danh tiếng, lòng
tự tôn của hắn.
Tống Gia Dịch nói bằng ngữ điệu vững vàng. “Vào thôi.” Rất tự nhiên
tiến đến nắm tay Mạch Nha như một người chồng đang kéo cô vợ vào trong
biệt thự mà mình chuẩn bị để tặng cho.
Trên đường đi vào nhà, men theo đường đi hai bên được trồng hoa Daisy trắng dọc hàng thật dài, trông thật thanh tân, yêu đời.
“Có biết vì sao anh trồng Daisy không?” Thấy cô ngắm hoa Daisy đến si mê, hắn cúi nhìn ánh mắt cô, hỏi.
Mạch Nha ngờ nghệt. Hắn muốn trồng Daisy vì cái gì, làm sao cô biết được. “Không, vì sao?” Cô lắc đầu.
“Là bởi vì nó là hoa cúc dại.” Hắn kề sát môi vào vành tai của cô.
“Hoa dại bản chất còn xinh đẹp và hoang dã hơn hoa trong lồng kính rất
nhiều. Em nói có đúng không?”
Erz… Giọng điệu của hắn có hơi mờ mịt, có hơi ám muội, có hơi nóng … bỏng.
“Anh xem hai đứa nhỏ là vô hình à?” Cô nắm vành tai hắn, thẳng tay
nhéo khiến hắn la oai oái lên. “A.. Đau đau đau, Anh sai rồi, sai rồi.”
Rất lâu rồi Mạch Nha mới thấy được dáng vẻ đùa giỡn, nhượng bộ của hắn đối với mình
Cũng đã mười năm rồi.
“Vào nhà thôi.” Cô nâng khoé mắt, bước đi trước.
Cô rất sợ. Sợ một ngày cảm giác hắn đem lại sẽ đánh vỡ phòng tuyến
của cô. Sợ một ngày thù hận sẽ tiêu tan vì những hành động yêu thương
của hắn. Mà cái cô sợ nhất chính là tình yêu của mình…
Vốn dĩ cô muốn đem hết phần uỷ khuất này trả hết lại cho hắn và nhà
họ Thuyên. Nhưng chết tiệt! Cô lại do dự vì những kỉ niệm đẹp của hai
người.
“Cạch.” Bước vào là một cảnh tượng quen thuộc đến mức nhắm mắt còn biết đường đi.
“Cái này.. anh” Cô sợ sệt nhìn hắn.
“Anh muốn chúng ta cùng quay lại thời điểm hạnh phúc nhất.” Vì khi đó em chỉ là một Triệu Mạch Nha đơn thuần hay cười, còn anh chính là người đàn ông yêu nụ cười của em. Câu nói sau hắn âm thầm nói trong lòng.
Cô tính toán điều gì đó, nhìn anh, hỏi bằng thái độ lo lắng. “Vậy,
con ai sẽ chăm sóc? Anh không thể bỏ hai đứa nhỏ cho bảo mẫu chăm sóc
mãi, nó cũng cần tình thương của cha.”
Điều cô nói là điều hắn băn khoăn nhất. Nếu đem con đi Thuyên Nhã
Hinh sẽ làm ầm ĩ lên. Bỏ lại thì cũng không hay cho lắm, không có biện
pháp giải quyết chuyện này ổn thoả được.
Thấy tia do dự trong mắt hắn, cô cụp mi xuống, cương quyết. “Đã như
vậy thì em không thể ở lại đây được, anh sẽ bỏ chúng nó mất.”
Quả thực nếu đứa bé trong bụng cô chưa từng mất đi, cô sẽ vị tha, sẽ
chúc phúc cho họ. Bây giờ có nói gì cũng quá muộn rồi, một khi đã dấn
thân vào con đường trả thù thì đi đâu cũng chỉ là ngõ cụt.
Cô cương quyết như vậy là muốn ép hắn sao? Được, thả dây rồi thì đu
thôi. Hắn làm lành bằng thái độ thật mềm mỏng. “Đừng nóng vội nào, anh
có nói là sẽ không chăm sóc sao? Ngày mai anh sẽ gọi người chuyển hết đồ chuyên dụng của con về đây, em chuẩn bị nếm mùi
không-có-ngày-holiday-là-như-thế-nào-đi!” Hắn nhấn mạnh từng chữ với
thái độ thật hách dịch.
“Em rất phấn khích đó, Mr.Tống ạ!” Cô hỉnh mũi hầm hè hắn.
Kế hoạch B, thắng lợi thật huy hoàng !!!