Love, Come To Me

Chương 2

Việc vật lộn để sống sót khỏi bị nhấn chìm bởi dòng sông đã ra gây thảm họa cho cái váy dài của Lucy còn hơn những g

mà nó đã gây ra với nàng. Bộ trang phục bị nhắn dúm lại ở một vài chỗ và bị biến dạng kì dị ở những chỗ khác. Những cố gắng một cách vô ích. Nàng rối tung nhặng xị lên với những nếp gấp vải nhung bị xô lệch nghiêng ngả ở một bên cái áo. Nàng nhiều lần cố bỏ đi những dải ruybăng màu nâu nhưng dường như không có khả năng để che giấu những gì mà vụ tai nạn đã diễn ra. Nàng cảm thấy vui mừng vì chiếc áo choàng của nàng có thể che đậy mọi thứ, cho tới khi nàng tìm được cách giải quyết mớ quần áo lộn xộn này một cách bí mật. Thậm chí mặc cho cha nàng rất cẩn thận kĩ càng về mọi chi tiết trong cửa hàng của ông, ông vẫn là người đãng trí với hầu hết những vấn đề bắt đầu từ con gái mình, và có lẽ, ông cũng sẽ không để ý sự biến mất của vài bộ trang phục.

Sáng nay, có một sự trầm ngâm im lặng xen vào giữa Heath và Lucy, sự im lặng khó hiểu gây nên một sự bối rối, trái ngược với sự thân thiện đã được tạo ra từ lần nói mới đây giữa họ. Chàng đưa nàng về làng chỉ với một chuyến đi ngắn, được kéo bởi một con ngựa xám có bộ lông lốm đốm. Và khi cả hai về gần tới khu rừng thuộc Concord, tốc độ di chuyển của con ngựa dường như chậm lại.

" Gần tới rồi. " Lucy nói một cách miễn cưỡng, nàng chợt nhận ra cuộc phiêu lưu kỳ lạ của nàng trong hai ngày qua đã đến hồi kết thúc. Đột nhiên nàng nhận ra nàng còn chưa nói với chàng một việc, một việc cần thiết mà lẽ ra phải được thảo luận. " Heath, chờ đã. Anh dừng ngựa lại tại đây một lát được không? "

Mắt chàng sáng lên những tia nhìn thu hút, nó vừa có màu lam vừa có màu lục trong ánh nắng rực rỡ của mặt trời, chàng làm trái tim nàng chợt nảy lên khi chàng ương con ngựa, xoa dịu nó dừng lại.

" Có một vài thứ mà chúng ta phải nói với nhau và quyết định. " Lucy nói tiếp – giọng nàng dịu dàng thuyết phục. " Về việc chúng ta sẽ cư xử như thế nào khi gặp nhau ngoài đường,… Tôi không muốn đối xử với anh như người lạ, sau tất cả những gì anh đã làm cho tôi… nhưng tôi cũng không thể để ai đó biết rằng tôi có quen anh! "

Gương mặt chàng thoáng hiện vẻ lúng túng, vết sẹo mỏng của chàng không hề bị che khuất đi bởi cái nhíu mày. »Vì tôi là Reb* sao? " (*người thuộc liên bang miền nam)

" Không. Không. Hoàn toàn không phải vì lý do đó. Mà bởi vì chúng ta chưa từng được giới thiệu với nhau… Tôi không thể nói chuyện với anh như những đêm trước, và tôi không bao giờ được phép. Tôi đã đính hôn. Và anh không phải là mẫu người đàn ông mà một phụ nữ đã đính hôn được phép kết bạn. Không ai có thể hiểu điều đó, đặc biệt là không thể với Daniel. "

" Dĩ nhiên là anh ta không hiểu rồi. " Heath nói, và sự trầm ổn trong giọng nói của chàng hơi chút an ủi nàng, làm nàng cảm thấy thoải mái. Nàng biết rằng chàng đã hiểu.

Nàng hướng ánh mắt mình tới khuôn mặt chàng, hạ mắt xuống làn da ngăm ngăm, mái tóc màu vàng sậm của chàng. Làm thế nào mà dường như chàng trông có vẻ lạc lõng biết bao, giữa nơi này tại cái nơi mà chỉ tồn tại có tuyết và không khí như băng giá. Chàng được sinh ra là để sống trong một môi trường đầy ánh nắng mặt trời và những đồng cỏ xanh mướt. Nụ cười lười biếng của chàng và cái vẻ bề ngoài hời hợt, lạ lẫm như thể của chàng sẽ không thể được chấp nhận ở đây. Sao chàng lại quyết định đến ở tại một nơi xa nhà như vậy? Nàng tự hỏi. Lý do của chàng có thể là gì? Nàng không thể buộc bản thân mình đặt ra câu hỏi đó với chàng. Lần đầu tiên nàng chợt trông thấy một cái thẹo mỏng, đã mờ và gần như vô hình nằm ở một bên cổ chàng, và có vẻ như kéo dài xuống tận cổ áo. Vì sao mà nó lại có thể dài đến thế? Chàng đã có nó trong trường hợp nào? Nó trông giống như cái thẹo trên trán chàng

Nàng thắc mắc không biết chàng thực sự là một người đàn ông như thế nào. Nàng chỉ biết về chàng đủ để nhận ra trong chàng có những kinh nghiệm sâu sắc và những cảm xúc được khoá kín mà không ai có thể hiểu được. Không giống như Daniel hay những người đàn ông mà nàng biết, họ căn bản là đơn giản và dễ hiểu, còn Heath Rayne thì quá phức tạp, quá … rắc rối. Nàng rất biết ơn những gì chàng đã làm cho nàng, nhưng nàng không thể tự lừa mình rằng đó là cơ sở cho tình bạn giữa họ. Họ sống trong hai thế giới hoàn toàn khác nhau.

" Tôi sẽ không bao giờ quên những gì anh đã làm cho tôi… " Nàng nói trầm tư. " Tôi không bao giờ có thể trả đủ cho anh… "

" Anh không muốn sự biết ơn mãi mãi của em đâu. " Chàng ngắt lời, nụ cười từ từ giãn ra trên mặt anh. " Đừng có trở nên quá u sầu như thế chứ, em yêu. Đây không phải là một lời từ biệt đâu. "

" Nhưng nó chính xác là một lời từ biệt. Đó là những gì tôi đang cố nói với anh. "

" À, anh hiểu rồi. Thứ lỗi cho anh. Chỉ là ở Virginia thì có một cách khác để nói lời từ biệt. "

Một tia tinh quái đang nhảy múa trong đôi mắt màu xanh của chàng, Lucy mỉm cười đáp lại trước khi nàng quay mặt đi.

" Đừng có trêu chọc tôi. " Nàng nói, làm bộ kiểu cách, biết rằng chàng đang cố thử tán tỉnh nàng, vỗ về và dụ dỗ nàng cho chàng quyền tự do làm theo ý mình. Và dĩ nhiên là nàng sẽ từ chối, cho dù chàng trông có vẻ thuyết phục đến như thế nào chăng nữa. Nàng là một phụ nữ đã đính hôn.

" Anh không đùa. Em không nghĩ là em nợ anh ít nhất một nụ hôn sao? Như em vừa chỉ ra, anh đã cứu mạng em. Daniel có thể ghen khi em trao một trong những nụ hôn của em cho người đàn ông đã cứu sống em không? Chúa chứng giám, anh sẽ không bao giờ nói với anh ta về việc này. Một nụ hôn chỉ là yêu cầu nho nhỏ thôi, Lucy. "

" Tôi sẽ không hôn ai ngoài Daniel. " Nàng nói một cách đoan trang, tìm thấy một sự thích thú không cưỡng lại được khi đùa giỡn với chàng.

" Ừ. Nhưng anh cá là anh ta không biết cái bớt của em nằm ở chỗ nào ? " Heath nói và cười khi nàng đỏ mặt.

" Xin lỗi, em yêu. Em đã từng nói anh không phải là một quí ông lịch thiệp, đúng không ? "

" Không, anh không phải. "

" Có phải em sắp nhắc lại sự thật rằng em sẽ không hôn ai ngoài Daniel không ? "

Thật là một cuộc trò chuyện mà nàng không nên có với chàng. Nàng thấy má mình nóng bừng và cố né tránh cái nhìn chằm chằm của chàng. " Về cơ bản thì đúng như vậy. Thật ra trước khi đính hôn tôi có từng hôn một…hay hai người bạn trai. Nhưng đó không phải là một nụ hôn thực sự, không giống như những nụ hôn mà tôi có với Daniel. "

" Nụ hôn thật sự ? " Chàng nhắc lại một cách trầm ngâm. " Tôi nghĩ chỉ có một loại nụ hôn thôi chứ. Đâu có gì khác nhau. "

" Anh hiểu ý tôi là gì mà. Có một vài nụ hôn, thực sự không có ý nghĩa gì nhiều. Nhưng một nụ hôn thật sự thì rất có ý nghĩa đấy. "

" Không, anh không biết gì về những khác biệt thú vị đó cả. Nhìn anh này, Lucy. "

Nhận thức được sự trộn lẫn giữa cảm giác bối rối và sự thích thú, nàng làm theo lời chàng, mà chính nàng cũng không hiểu nổi lí do tại sao. Ừ thì, chàng đang chuẩn bị hôn nàng, và nàng biết mình không nên để chàng làm như vậy, nhưng nàng không thể cất lên tiếng và bảo chàng đừng làm. Chàng thận trọng gỡ bao tay ra, mắt chàng nắm bắt và giữ lấy ánh mắt nàng. Sau đó một bàn tay rám nắng của chàng vòng ra sau cổ nàng, ngón tay chàng trượt vào mái tóc màu hạt dẻ của nàng. Bàn tay còn lại của chàng siết chặt lấy đường cong gọn gàng nơi eo nàng. Cách chàng ôm nàng khác xa với cái ôm ghì cẩn thận của Daniel.

" Nói với anh chuyện này là thật hay mơ đây, Lucy ? "

Đầu chàng cúi xuống đầu nàng, nàng nhắm mắt lại, thở gấp gáp. Cái chạm nhẹ đầu tiên của môi chàng thật khô ráo, ấm áp và có vẻ như nài nỉ, đòi hỏi thứ gì đó mà nàng không biết làm cách nào để cho chàng. Nàng nắm chặt lấy cái thành ghế ngồi và thận trọng trao môi nàng cho chàng. Thật lâu đến nỗi nàng nghĩ chàng sẽ ngừng lại, nhưng sức ép của môi chàng vẫn còn vỗ về trên môi nàng, và rồi nó chệch đi mãnh liệt hơn, ép buộc môi nàng phải tách ra. Hụt hơi, thở hổn hển, nàng đặt tay lên ngực chàng và đẩy chàng ra để rồi lòng bàn tay nàng như tan ra, trượt đi trên bề mặt rộng lớn của vòm ngực chàng, trở thành một cái vuốt ve. Những nụ hôn bây giờ trở nên nóng bỏng và ẩm ướt hơn một cách thân mật, làm cho nàng run rẩy với sự kết hợp của đam mê và khoái cảm. Hoang mang, giật mình, nàng nhận ra cái vuốt ve dịu dàng của lưỡi chàng trên lưỡi nàng, nếm nàng bằng cái cách mà nàng chưa bao giờ mơ đến. Miệng chàng như thiêu đốt, đói khát và thèm muốn. Nó dường như có ma lực, tác động tới ý thức của nàng và khéo léo lôi kéo nàng. Nàng đang bị lung lay, dao động, run rẩy ngay từ lúc chàng ôm nàng, nhưng lần này không phải vì lạnh mà vì hơi nóng đang tỏa ra từ tận sâu trong nàng.

Với một âm thanh nghèn ngẹt bị chặn lại trong họng, Heath kết thúc nụ hôn, và mặt chàng biểu lộ bối rối. Sững sờ, nàng bắt gặp hình ảnh mình trong ánh mắt chàng, tim nàng đang đập nhanh và dạ dày nàng thì nảy lên. Chàng vừa nếm hương vị từ sâu trong miệng nàng. Nàng đã nghĩ rằng bất cứ ai làm những việc như thế này thì hoàn toàn kinh khủng. Và nó đã không như thế, nó… còn hơn cả là dễ chịu.

" Đừng có làm như thế với hôn phu của em. " Heath nói. " Anh ta sẽ hỏi em học nó từ đâu đấy. "

Nàng quay vội rời khỏi chàng với cái giật ra vội vã, trượt tới mép ghế và ngoảnh mặt đi. Môi nàng mềm và sưng lên, nàng vẫn còn có thể cảm nhận thấy cảm giác khi chàng chà xát lưỡi mình lên lưỡi nàng, môi chàng trên môi nàng. Mỗi khi nàng nghĩ về nó, nàng cảm thấy người mềm rũ ra và đánh mất sự tự tin của mình. Làm sao mà nàng lại để chàng làm thế với nàng chứ ? Nàng nghĩ về Daniel với cảm giác tội lỗi, chàng, người chưa bao giờ cố gắng thử làm một việc như vậy. Nàng và Daniel có lẽ sẽ không hôn nhau với đôi môi hé mở, thậm chí là ngay cả sau khi họ làm đám cưới cũng vậy. Daniel đã nói với nàng, đàn ông có thể ôm một người phụ nữ vì ham muốn, và cũng có những người ôm phụ nữ vì tình yêu. Và nàng là người mà chàng ôm vì tình yêu.

" Theo ý em, đó có phải là một nụ hôn thật sự không ? " Chàng cười nhăn nhở với nàng và nàng từ chối không nhìn vào chàng. " Được rồi…em yêu, anh sẽ đưa em về nhà ngay bây giờ. "

Vào cuối buổi chiều, Daniel đến thăm nàng. Như thường lệ, đó chỉ là một chuyến cuốc bộ ngắn từ nhà chàng đến cửa hàng thông dụng ở Main Street. Lucy và cha nàng sống ngay phía trên cửa hàng, ở tầng hai, kể từ khi mẹ Anne của Lucy chết vì lao phổi nhiều năm trước.

" Cha xuống lầu để lấy bảng kiểm kê hàng hoá. " Lucas Caldwell nói, kiểm tra một cách lơ đãng để chắc chắn rằng chỏm râu quai nón trắng như tuyết đã được xoắn lên với những đường gọn gàng. Lucy cười biết ơn với cha mình, biết rằng ông đang cho nàng và Daniel vài phút riêng tư, và mắt nàng dõi theo cái dáng mặc áo trùm không chê vào đâu được của ông cho đến khi ông đóng cửa với sự chính xác cẩn thận. Sau đó nàng ngã vào vòng tay của Daniel. Họ thật hoàn hảo biết bao khi ở bên nhau. Chàng có chiều cao thật chuẩn, vừa đủ để nàng cảm thấy được bảo vệ, không quá cao để nàng cảm thấy bị lấn át. Họ vừa vặn nhau một cách thoải mái, như hai bàn tay vỗ vào nhau vậy. Họ thậm chí còn có cùng lối suy nghĩ. Daniel là người bạn thân yêu nhất của nàng, và nàng biết điều đó không bao giờ thay đổi, thậm chí khi chàng đã là chồng nàng.

" Ôi. Em đã nhớ chàng biết chừng nào. " Nàng nói nồng nhiệt, ngửa mặt lên để hôn chàng. Sự chà xát quen thuộc của ria mép trên môi dưới nàng. Không thể giải thích được, một sự thúc đẩy mới mẻ lướt qua nàng, Lucy bắt đầy để môi nàng chệch đi, đòi hỏi nhiều hơn chỉ là sức ép trên môi chàng. Nàng muốn nếm chàng. Muốn chàng hôn nàng nồng nhiệt hơn. Có thể trong quá khứ Daniel đã không thử điều đó với nàng vì chàng không muốn làm nàng lo âu. Nhưng thậm chí khi môi nàng mềm đi vì khao khát thì chàng lại nhấc đầu ra khỏi nàng.

" Anh cũng nhớ em. " Daniel nói khi đôi mắt nâu trìu mến nhìn lên khuôn mặt nàng. " Anh đã nghĩ về những điều em nói với anh trước khi em rời khỏi… "

" Em cũng đã nghĩ ngợi nhiều về việc đó. Em xin lỗi vì đã đẩy anh tới tình thế khó xử. "

" Dĩ nhiên là em đang mong ngóng kết hôn. Anhhiểu điều đó, em thân mến… Anh cũng mong ngóng nó như em vậy, chúng ta sẽ định ngày sớm thôi, anh hứa đấy. "

" Nhưng anh đã nói điều đó trong suốt ba năm qua. "

" Anh sẽ không kết hôn cho tới khi anh có đủ tiền để đem lại những gì em xứng đáng có được. "

" Anh đã có đủ cho một chỗ ở nhỏ. Em không muốn nhà lớn, em chỉ mong chúng ta bên nhau. Em không hiểu tại sao anh lại không chấp nhận sống ở đây vói cha em hay là với gia đình anh, chỉ cho tới khi chúng ta có đủ tiền xây nhà. "

" Đó là vấn đề tự trọng. Đó là những lời cuối cùng anh nói… "

" Anh không thể để lòng tự trọng của mình sang một bên trong một phút và nghe theo em à? Những người đàn ông khác sống với gia đình họ hoặc gia đình vợ. Những người đàn ông khác thì khởi đầu với căn nhà nhỏ sau đó xây một căn nhà lớn hơn. Sao anh không quyết định làm như vậy? Em không muốn tiếp tục như thế này nữa. " Giọng nàng nghẹn lại khi nàng nói khẽ : «Em thấy cô đơn. "

Sự ngạc nhiên lướt qua khuôn mặt đẹp trai nghiêm khắc của chàng, tay chàng đặt lên vai nàng, «Làm sao em có thể nàng đơn chứ ? Em luôn được vây quanh bởi nhiều người. Anh đều gặp em mỗi ngày, thậm chí đôi khi hơn một lần mỗi ngày. Chúng ta đi đến những buổi khiêu vũ cùng nhau và những buổi diễn thuyết… "

" Một người có thể được vây quanh bởi nhiều người nhưng vẫn cô đơn. Em cảm thấy không ai cần em. Em không thuộc về ai cả. "

" Cha em… ? "

" Cha có cửa hàng. Và đó gần như là tất cả đối với ông. Toàn bộ thế giới của ông là cửa hàng và khách hàng, và đó là tất cả những gì ông muốn. Ồ, em biết ông yêu em, nhưng nó hoàn toàn không giống cái cách ông yêu cửa hàng. Anh có một gia đình, một gia đình lớn với nhiều anh chị em để đếm. Tất cả các anh là một, động viên nhau và thuộc về nhau… "

" Nhưng em cũng thuộc về gia đình anh…”

" Em chỉ là người ngoài nàng bướng bỉnh nhấn mạnh. " Em muốn có một gia đình cho riêng mình. Em là một phụ nữ và em có quá nhiều thứ muốn trao cho anh – quá nhiều khi mà anhkhông để em trao nó cho anh… " Nàng ngập ngừng trước khi hối hả tiếp tục. " Em muốn ở gần anh và yêu anh theo cách vợ yêu chồng. Em mệt mỏi vì những nụ hôn rào đón, và nắm tay khi không có ai nhìn. "

Tai Daniel đỏ lên khi chàng nhận ra nàng đang nói gì. " Lucy, thôi ngay. Em không biết em đang đòi hỏi cái gì đâu.”

“Em muốn là của anh, theo cái cách mà em sẽ không bao giờ thuộc về người khác nữa. Em không muốn đợi nữa, không nếu chúng ta còn trì hoãn đám cưới trong vài năm tới.”

“Chúa tôi.” Daniel thả nàng ra, cười lo ngại. “Anh chẳng bao giờ đoán được là em có những suy nghĩ như vậy, Lucy.”

“Dĩ nhiên là em có. Tất cả phụ nữ đều có. Dù họ có nói ra hay không. "

" Nhưng chúng ta không thể. Anh muốn em còn trinh trắng trong đêm tân hôn. Như những cô dâu khác.”

“Anh luôn bận tâm về chuyện sự việc nên thế này, thế kia.” Lucy nói với một sự tuyệt vọng sâu sắc, vẻ nồng nàn đã chết đi trong mắt nàng, “Thế còn về cái cách mà mọi chuyện nên có vào bây giờ thì sao… cách mà em đang cảm nhận.”

”Chúng ta không cần phải đợi lâu. Chúng ta sẽ lên ngày…”

“Sớm. Em biết.”

“Anh hứa.” Chàng nghiêng người và hôn lên trán nàng. Thình lình Lucy vòng tay lên cổ chàng, kéo chàng lại gần nàng và áp môi mình lên môi chàng, cơ thể trẻ trung, nồng nhiệt của nàng ôm khít thân thể chàng. Chàng đông cứng vì ngạc nhiên, bắt đầu đáp trả nụ hôn nóng bỏng của nàng. Lucy run lên vì niềm vui chiến thắng. Nàng ngửa đầu ra sau và cọ sát với chàng sít sao hơn. Nàng cảm thấy thân thể đàn ông của chàng, rắn chắc và lực lưỡng, căng ra dựa vào người nàng. Chà lên bụng nàng là sức ép của cơ thể chàng đang tăng lên, tim nàng đập nhanh khi nàng hiểu hiển nhiên là ‘cái vật đàn ông’ trong chàng hưởng ứng với nàng.

Daniel ngay lập tức dứt môi ra. Mặt chàng đỏ ửng và không thoải mái. “Không phải bây giờ.” giọng chàng khàn khàn. ”Lucy, anh đã nói là chúng ta sẽ đợi.”

Một vài phần trong nàng hoan hỉ khi biết rằng nàng tác động tới chàng thật mạnh mẽ – ừm, thì, ít ra nàng biết rằng nàng không một mình trong nhu cầu tình dục đó – nhưng những phần khác trong cơ thể nàng thì chìm vào sự thất vọng. Khi Daniel đã quyết định, thì chàng mắc kẹt trong đó với nó. “Được rồi”, nàng thì thầm, nhìn xuống sàn nhà. Nỗi ngượng ngùng cuốn lấy nàng khi nàng nhận ra sự không đồng tình của chàng. (thằng cha này có là bị điên không ta ???Mỡ dâng đến miệng mèo mà …)

“Em phải học cách để không bốc đồng như thế nữa, Lucy. Thật khó để anh có thể giữ mình không lợi dụng em lúc này. Nhưng anh tôn trọng em, rồi em sẽ hạnh phúc vì điều đó.”

“Em đoán là vậy.”

“Dĩ nhiên là vậy rồi.”

Buổi sáng thứ bảy ở cửa hàng, Daniel cùng bạn anh tụ tập ở cửa hàng Seavey như thường lệ, nói chuyện, hút xì gà do General Grant mua theo mốt, hồi tưởng lại những trận đánh mà họ đã chiến đấu cùng nhau. Lucas Caldwell đang đánh bóng cái kệ kính đựng những con dao trong khi Lucy giúp bà Brook lựa chọn những phụ kiện cho cái váy của bà. Khi bà Broo rời khỏi, thì cái chuông gió treo trên cánh cửa rung lên những hồi chuông leng keng vui tai, và một người khách khác bước vào. Lucy đang bị vây quanh bởi những súc vải lanh nên nàng không chú ý đến người vừa vào, cho đến khi nàng nhận ra Daniel và bạn anh trở nên im bặt. Liếc nhìn về phía cửa, nàng thấy một mái tóc màu vàng sậm, một người với làn da ngăm ngăm nâu sậm, nàng vội vã đưa ánh mắt mình quay về phía quầy. Tay nàng run lên khi dựng súc vải lanh vào cạnh những súc vải khác.

" Chào buổi sáng tốt lành, ông Rayne. " Lucas Caldwell nói dễ dãi. “Đến để kiểm tra đơn đặt hàng của ông phải không? Nó vừa đến ngày hôm qua.”

“Cái đó và những lá thư.” Câu trả lời xuất phát từ một giọng nói có trọng âm rõ ràng. Thanh âm giọng của chàng, vẫn ấm áp và ngân vang như nàng vẫn nhớ, tạo nên một đợt run nhẹ lên xương sống của Lucy. Một cách khó chịu, nàng đưa tay sửa cái khăn thắt lưng vải pôpơlin kiểu Irish đã được cột ra phía sau, vuốt thẳng lại những dải ruy băng trên váy sao cho chúng trượt dài hoàn hảo theo cái váy. “Lucy, con xếp xong chưa?” Lucas Caldwell hỏi.

“Chào buổi sáng.” Heath nói.

Nàng bắt mình gặp ánh nhìn chằm chằm của chàng, và thấy một nụ cười ẩn sâu bên trong cái nhìn của đôi mắt có màu xanh như khói lam chiều đó. Chàng có nhìn thấy nàng chỉnh trang không? Nếu chàng nhìn thấy thì chàng có nghĩ đó là vì chàng không? Gã đểu cáng không biết xấu hổ đó!

“Ông Rayne.” Nàng đáp lại điềm tĩnh. Những ngón tay của nàng đều vụng về nhưng nàng cũng cố gắng lách qua cái hộp nhỏ bằng thủy tinh ở trước cửa và lấy ra hai lá thư được đề địa chỉ bằng nét chữ đàn bà. Cố gằng không cúi xuống gần hơn để nhìn, nàng trao nó cho Heath. Mắt họ lại khoá chặt nhau. Tim nàng đập nhanh hơn vì sự thật là chàng đang ở đó, vì hai ngày mà họ đã trải qua với nhau không phải là một giấc mơ và vì chàng, nàng và Daniel đang ở cùng một nơ

“Cảm ơn cô Caldwell” chàng nói.

“Ông Rayne…” Daniel đột ngột nói, giọng anh trở nên khác thường với sự khinh miệt rõ ràng, đến nỗi trong vài giây Lucy không thể nhận ra đó là giọng của anh. “Đây là cư dân miền Nam, phe đối lập với chúng ta đấy, Lucy.”

“Vị hôn phu của tôi, Daniel Collier. " Lucy nói với Heath, người đang đứng yên nhìn Daniel với một cái nhìn thú vị.

" Thật vậy. " Chàng thì thầm giọng khô khan. Lucy khó khăn lắm mới có thể giữ mình không mỉm cười vì nàng biết chính xác những gì Heath nghĩ về Daniel. Nàng cảm thấy như họ đang chia sẻ một câu chuyện đùa riêng tư. Sự thích thú bị quét sạch khỏi nàng ngay lập tức khi nàng thấy Daniel tiến về phía mình, anh đứng ngay sát cạnh nàng.

" Trông có vẻ gần đấy nhỉ, Lucy. " một nụ cười khinh miệt nở trên mặt anh. " Em luôn hỏi những câu hỏi về chiến tranh và người Reb* mà bọn anh đã chiến đấu. Đây là một trong những người đàn ông đã làm bị thương và giết chết những người bạn của chúng ta, bắt những cậu bé như Johnny Sheffield cùng năm mươi người khác trong ngục cho đến khi họ chết hết vì bệnh đậu mùa. " (*Reb : danh từ mang tính phỉ báng mà người miền Bắc Mỹ gọi người thuộc Liên Bang miền Nam)

" Daniel " Lucy nhìn anh kinh ngạc. Đây chắc chắn không phải là Daniel lịch sự, điềm tĩnh của nàng – người đàn ông luôn né tránh gây ra xung đột – bây giờ lại chủ động khơi dậy một cuộc đối đầu ư ! Tất cả sự dịu dàng trong mắt anh đã biến mất, thay vào đó, anh trông có vẻ lạnh lùng và giận dữ. Đến nỗi Lucy phải bước lùi một bước ra khỏi anh, vai nàng cọ vào vai anh, và nàng thấy nó gồng cứng lên như thép.

" Tôi chưa bao giờ nghĩ một người miền Nam lại có thể tự đi lấy đơn đặt hàng của chính mình. " Daniel nói, cái nhìn khắc nghiệt hướng vào Heath. " Sao anh không để cho một trong những người da đen của mình làm việc này ? "

" Tôi chưa bao giờ ủng hộ chế độ nô lệ cả. " Heath nói nhẹ nhàng

Hai người đàn ông đang ngồi trên cái ghế gần lò sưởi đứng lên vội vàng. “Nhưng ngươi chiến đấu vì nó…” một trong hai người bọn họ nói giễu cợt. “…Ngươi tin nó đủ để ngươi tàn sát những người lương thiện chiến đấu vì tự do.

“Tôi có lý do riêng để chiến đấu.” Giọng của người đàn ông Virginia trở nên có trọng âm hơn, tương phản sâu sắc với giọng ngang ngang của người miền Bắc. “Hầu như tôi không giống như một lũ Yankee bảo gì làm nấy, chúng không biết những khổ cực…”

“Lucy, sao con không đưa ông Rayne xuống lầu để lấy cái ô cửa kính ông ấy đã đặt?” Lucas Caldwell đề nghị, gương mặt ông nói lên rằng ông sẽ dành một bài diễn thuyết nho nhỏ cho những người đàn ông còn lại. Kinh doanh là đầu tiên và trên hết, ông không bao giờ tha thứ cho những chuyện lộn xộn như thế này trong cửa hàng của ông. Tiếng nói của ông phải được lắng nghe và tôn trọng. Lucas là một người đàn ông đáng tin và nổi tiếng ở Concord, hầu hết mọi người đều nợ ông một hoặc hai lời thứ lỗi. Ông không bao giờ nhắc họ những chuyện đó. Lucy nhìn vào mắt ông, đọc ngụ ý của ông và khẽ gật đầu.

“Tôi không muốn cô ấy đi một mình với một tên Reb.” Daniel nói.

“Tôi chắc là con gái tôi sẽ an toàn khi đi với ông, đúng không ông Rayne ? "

" Vâng thưa ngài. "

" Đi với ông ấy đi Lucy. "

Lucy dẫn Heath ra sau cửa hàng tới một cầu thang hẹp. Khi họ đi khỏi, nàng nghe thấy giọng cha mình. " Bây giờ, trong cửa hàng của tôi, các chàng trai, khách hàng đều được đối xử với sự tôn trọng, dù họ là người miền Nam, miền Bắc, người Pháp hay người Eskimo, và nếu mà các cậu không thích cái cách tôi điều hành việc kinh doanh… "

Họ xuống tới tầng hầm và dừng lại trước một cái kệ bằng gỗ, chất đống những món hàng được bọc giấy. Mũi Lucy ửng hồng lên khi nàng tức giận với sự kích động. " Tôi xin lỗi, cho Daniel…và tất cả bọn họ. Daniel không thường xuyên…thường xuyên… "

" Cố chấp, kiêu ngạo như một con lừa ngốc hả ? " Chàng lịch sự đề nghị.

“Tôi biết tất cả bọn họ từ khi tôi còn nhỏ. Không ai trong số bọn họ nói những lời như vậy với anh nếu họ chỉ có một mình, nhưng đằng này bọn họ lại đi theo nhóm… "

" Anh biết. Và anh sẽ không kể cho em nghe chẳng bao giờ có chuyện như vậy khi bọn họ ở trong trường hợp tương tự ở miền Nam. Ngoại trừ sự thật là ở ngoài đó, họ sẽ đều bị treo cổ trước khi nhận được câu trả lời."

Nàng nhìn chàng và cơn giận của nàng dịu đi. Rõ ràng là Heath không hề bận tâm. Chàng thậm chí còn không bị làm phiền bởi cái cảnh ở trên lầu, tại sao nàng lại phải để bụng cơ chứ. Hít một hơi sâu, nàng bắt mình bình tĩnh lại. Nàng thật không phải khi ủng hộ một người đàn ông chống lại Daniel, đặc biệt khi người đàn ông đó là người lạ.

" Em khỏe không ? " anh hỏi.

" Tôi ổn. Tôi chưa có cơn cảm lạnh nào sau khi, ờ, anh- biết –đó. "

Chàng cười cái sự ám chỉ mập mờ của nàng về tai nạn trên dòng sông.

" Tốt. Thế Daniel có hỏi han gì em về chuyện đó không ? "

" Không. "

" Anh ta và em có làm hoà sau cuộc cãi lộn vì cái gì đó không ? "

" Ừm…Không hẳn. "

" Thật là bi kịch. "

" Làm ơn. " Lucy bật cười và nói. " Có quá nhiều sự thương cảm chôn vùi tôi rồi. "

" Anh nên thêm vào một chút - Anh ta là người mà anh mong được gặp, nhưng em không hề đề cập đến bộ râu của anh ta. "

" Rất đặc biệt, đúng không ? "

" Có lẽ, anh nên nuôi một bộ râu như vậy. "" Đừng. " Lucy nói nhanh, vẻ mặt nàng rất thành khẩn, và gương mặt nàng đỏ lên khi chàng bắt đầu cười.

" Dù em có nói gì. Thì có vẻ như em không thích râu ria… "

" Trừ Daniel thôi. "

" Anh ta đã bỏ bùa mê em đúng không ? Hay là anh ta cũng tốn một khoảng thời gian để làm việc đó… có thể…chỉ một ít thời gian thôi… ai đó cũng sẽ làm cho em quan tâm nhiều đến như vậy. "

" Hoàn toàn không. Daniel và tôi sẽ cùng nhau mãi mãi. Chúng tôi…ừm…chúng tôi lớn lên bên nhau. Không gì có thể phá vỡ sự ràng buộc đó. "

" Không gì có thể phá vỡ ? Nếu có một điều anh học được từ suốt những năm qua, em yêu, thì đó là em không thể chắc chắn về bất cứ việc gì. "

Nàng trao cho chàng một cái nhìn thật lâu, đầy biểu cảm, với sự cảnh cáo sâu sắc hiện rõ là cuộc nói chuyện đã trở nên quá riêng tư. " Tôi không thích anh cứ gọi tôi như thế. "

Chàng cười khúc khích với nàng. " Liệu em có đánh bạo đoán rằng cái nào trong những cái này là món hàng của anh không ? Cô Caldwell ? "

Nàng im lặng với tới cuối dãy kệ, hướng tới một gói bưu kiện, nhón trên mũi chân nàng. Nắm đuợc rìa mòn hàng, nàng bắt đầu kéo nó xuống. Tay chàng gần như phủ lên tay nàng khi chàng chạm vào món hàng từ phía sau nàng, nâng cái ô cửa kính lên khỏi cái túm lỏng lẽo của nàng. Trong một khoảnh khắc choáng váng, nàng cảm thấy cái chiều dài chắc nịch, cứng cáp của cơ thể chàng dựa vào sau lưng nàng, và Lucy ngay lập tức phản ứng lại. " Đừng. " nàng nói dữ dội. " Anh để tôi một mình. Anh hiểu chứ ? "

" Đó không phải cố ý. Nhìn thấy em nghiêng ngả trên những ngón chân khi cầm cái khung cửa sổ anh đã đặt hàng trong gần một tháng thì quá sức chịu đựng của anh. "

" Tôi không có nghiêng ngả. "

" Anh hiểu rồi. Em thích nghĩ anh bị quyến rũ bởi sức mê hoặc của em đến nỗi tận dụng cơ hội thuận tiện để… "

" Không…Tôi không…Ôi…Ra khỏi đây đi. "

Chàng ra dấu về phía cầu thang với một sự thách thức và tôn trọng, mắt chàng sáng lên ngạc nhiên.

" Sau em. Cô Caldwell. "

Nàng đạo mạo vượt qua chàng, trở về chỗ quầy chính và nơi quen thuộc của nàng mỗi khi bán hàng. Sau khi nhận tiền từ chàng mà không bận tâm thèm đếm, Lucy bước qua ngăn đựng tiền. " Bây giờ, nếu ông không phiền chờ trong một hoặc hai phút nữa. " Lucas nói với Heath, " Tôi sẽ viết cho ông một cái hóa đơn… "

" Làm ơn đi, tôi không cần hoá đơn. "

Họ quan sát chăm chú người đàn ông miền Nam cao lớn sải bước dài về phía cửa. George Peabody, một chàng trai nóng nảy không bao giờ từ chối một cơ hội gây chú ý, đứng ở một nơi khuất an toàn và nguyền rủa trong hơi thở.

Heath ngừng lại, liếc một cái nhìn ước chừng về phía hắn ta, nhưng trước khi chàng có thể trả lời, Lucy quát lên giận dữ. " George Peabody, khoá miệng anh lại đi. "

" Anh ta tốt hơn là nên kiểm tra lại khóa quần trước đã. " Heath nói và chạm vào vành mũ, tỏ ý tôn trọng Lucy trước khi ra khỏi cửa.

Tự động, tất cả mọi người đều nhìn vào quần của George để xem có cái nút nào trên quần anh ta cần được khóa chặt lại không. Sự căng thẳng vỡ oà, và khi chàng trai ngượng chín mặt quay đi chỉnh lại cái lòng tự trọng bị tổn thương của mình, họ đều cười khúc khích. Thậm chí Daniel cũng cười, " Tên Reb trơ tráo. ", anh nói trầm ngâm, và không ai phản đối.

Mục đích của những chuỗi cuộc họp trí thức gần đây, được tổ chức ở vô số phòng khách ở Concord, là để nói về cuộc kiến thiết với thái độ khách quan, chủ quan và thiếu định kiến. Như mọi người đã dự đoán, những cuộc họp không còn mang tính khách quan nữa, và không bao giờ vô tư. Nhưng những cuộc thảo luận mang tinh thần trách nhiệm cao thì luôn được nhiều người tham gia và thú vị. Những cuộc tranh luận trong phòng khách chỉ dành cho đàn ông, mặc dù những phụ nữ muốn nghe cũng có thể tham dự nhưng chỉ được ngồi im lặng ở một bên phòng. Những người đàn ông như là Bronson Alcott dài dòng, cổ hủ và Ralph Waldo Emerson sáng suốt, trao đổi những lời bình phẩm về chiến tranh và cuộc Kiến thiết cho người dân trong thị trấn. Lần này thì cuộc họp được tổ chức ở phòng khách nhà Caldwell.Vừa đủ rộng để tổ chức một cuộc họp đã được tăng số lượng người dự trong tuần rồi. Lucy ở trong nhà bếp khi cuộc họp được tiến hành. Nàng nhanh chóng đổ đầy vạc nước trên lò sưởi đang cháy sáng, để hơi ẩm có thể xua tan không khí hanh khô, nàng ném tầm mắt về cái khay đựng bánh uống trà sẽ được mang ra phòng khách sau đó. Thoả mãn vì mọi thứ đã đâu vào đấy, nàng tháo sợi ruy băng tạp dề bằng musơlin ra khỏi cái váy và nhón chân đi về phía phát ra tiếng nói. Lúc này thì Bronson Alcott đang đứng trước nhiều người, mái tóc hoa râm của ông đổ lên vai, bàn tay to lớn của ông làm một cử chỉ ra hiệu im lặng và ông nói với một thái độ của người đàn ông thích diễn thuyết. Lucy thận trọng đứng trong bóng tối nơi ngưỡng cửa và quan sát khắp căn phòng. Cha nàng đang ở phía trong cùng, kiểm tra cái đồng hồ bỏ túi với vẻ mặt không nghi ngờ gì là đang chờ món bánh. Daniel ngồi bắt chéo với tay đặt lên đầu gối trong tận cùng đám dông, quan sát chăm chú người nói. Ở một góc xa, Heath Rayne đang đứng trong một mảng tối, bóng tối làm mờ màu tóc anh, trở thành một màu lúa mì hơi sẫm. Chân chàng bắt chéo trên mắt cá, dưới đầu gối, tay chàng khoanh lại một cách bình thản trước ngực- một bức tranh hoàn hảo của sự buồn tẻ – nhưng bằng cách nào đó Lucy biết rằng chàng đang lắng nghe chăm chú những gì đang được nói.

Lucy thắc mắc tại sao chàng lại đến một cuộc họp về Công cuộc Kiến Thiết khi chàng là người duy nhất của quân đội miền Nam ở đây. Đúng vậy, ở Concord đôi khi cũng có những vết tích của người miền Nam khi họ đến để loan tin về cuộc Kiến thiết. Nhưng Heath Rayne là người ngoài ở đây – chàng biết và mọi người cũng biết. Sự có mặt của Heath rõ ràng là đã làm trở ngại một vài cuộc họp hay đại loại như vậy. Mọi người đều nhìn chàng, thắc mắc không biết khi nào thì chàng nhảy lên la hét lên như những kẻ Rebel và bắt đầu cãi lộn, nhưng cho đến nay thì chàng vẫn giữ sự yên lặng hài lòng suốt những cuộc thảo luận. Nhưng họ dường như đã quên chàng đang có mặt ở đó, chàng đến, nói vài cuộc hội thoại lịch sự nho nhỏ với những ai dám đến gần chàng, nghe một cách yên lặng bài diễn thuyết, và rời khỏi, như thể chàng là một người chứng kiến không hề vụ lợi và chẳng có kinh nghiệm gì về chiến tranh! Lucy không thể hiểu được chàng. Nàng tự an ủi mình rằng chẳng ai có thể hiểu được chàng.

" Và đối với những người nói không nên có xung đột, không nên nhìn lại quá khứ, sẽ được chứng kiến sự đối đầu giữa một bên ‘tuyệt đối đúng’ và một bên là ‘hoàn toàn sai’." Alcott đang nói. " Câu trả lời của tôi cho họ là hãy kiểm tra lại một cách lạnh lùng và khách quan tính tội ác của chế độ nô lệ. Sự ủng hộ cho những người theo chế độ nô lệ là hi vọng được trợ cấp cho tính khoan dung chính mình, nghĩa là vụ lợi… phải được coi là giới hạn cao nhất của sự phản bội… "

Đã nghe qua bài phát biểu này rất nhiều lần trước đây, Lucy đấu tranh chống lại cái ngáp dài để phản đối. Nàng tế nhị nâng tay lên và che nó, cố gắng hết sức xóa sạch sự chán ngán. Nhìn lại Heath một lần nữa, nàng thấy đôi mắt xanh của chàng đang chiếu lên nàng nãy giờ. Nàng giữ cái nhìn của chàng một lúc lâu, không thể nhìn đi chỗ khác, và khi môi chàng cong lên với một nụ cười nhẹ nhất, nàng thấy mình cũng mỉm cười.

Khi ông Emerson đứng lên để bổ sung thêm những gì vừa được nói, thì ánh mắt màu xanh lục có ánh xám của chàng sáng lên, những lời của ông, như thường lệ, luôn thu được sự chú ý của mọi người trong phòng. " Sự khoan dung dành cho người miền Nam là không nên và không thể được đưa ra, sẽ không phải nếu chúng ta vẫn duy trì tư tưởng chiến tranh là chiến đấu chống lại quân phiến loạn. Những người Rebel nên bị nhốt vào trại giam và không được đàm phán trong hoà bình, nếu chúng ta cuối cùng cũng nhận ra nguyện vọng của chúng ta là gì. Chiến tranh không phải là một trò chơi. Nó cũng đã được dẫn dắt theo cách không có sự khoan dung cho phe đối lập, mặc cho những ý nghĩa đạo đức của cuộc sống, những người đàn ông đó đã chiến đấu vì nó để đạt được."

" Không có lòng khoan dung ? " Lucas Caldwell lập lại một cách nhún nhường. " Chẳng lẽ chúng ta không thể thử… "

" Những người đàn ông được rèn luyện bởi chiến tranh, bởi đòn roi không khoan nhượng và bởi sự thối rữa tàn độc của kẻ thù. " Emerson nói thẳng thừng. " Ở vài phương diện nào đó, thì chiến tranh tốt cho đàn ông. Điều đó – và sự công bằng trong đức tin của chúng ta – là lý do tại sao tôi khuyến khích những thanh niên hãy đi chiến đấu. "

Bất thình lình một giọng nói mới mẻ vút lên xuyên qua không khí, với sự nhẹ nhàng dễ bị đánh lừa, «Ông sai rồi…thưa ông… Đàn ông bị cướp bóc bởi chiến tranh…bị cướp đi tính người." Mọi ánh mắt đều đổ dồn vào cái góc mà Heath đang ngồi với sự uể oải dễ lầm lẫn, thể hiện trong tư thế của chàng. Một bên miệng chàng nhếch lên, lặp lại sự chế nhạo trong nụ cười xã giao. " Rất dễ dàng. " chàng tiếp tục với giọng thậm chí còn lịch sự hơn ban nãy. " Rất dễ dàng để một người như ngài động viên thanh niên đi chiến đấu, khi ngài đã quá già để vác những khẩu súng, và con trai ngài chỉ là một đứa bé. Rất dễ dàng để quăng họ vào hang cọp, khi làm cho họ tin vào bất cứ thứ gì được bao phủ trong lá cờ. "

Những tiếng rì rầm bùng lên sau khi cơn sốc ban đầu dần trôi qua. Lucy xoắn tay nàng vào tạp dề, siết chặt những nếp gấp của nó khi nàng nhìn vào Heath. Nàng đầy thông cảm và dâng lên một cảm giác lo lắng và sợ hãi thay cho chàng. Nàng hiểu tại sao chàng không thể giữ im lặng được nữa, nhưng nàng sợ rằng chàng đã tự mang lại rắc rối gấp đôi đến cho mình. Không ai dám nói với Emerson, người được yêu mến và tôn trọng nhất ở Concord, rằng ông đã sai.Và không ai, ít nhất là tất cả những người miền Nam, ám chỉ hay ngụ ý rằng ông là một người nhát gan. Ôi! Anh đã tự làm gì cho anh thế này? Nàng than thầm, nàng ước gì mình có thể quay ngược thời gian lại để bịt miệng của chàng – cái gã ủng hộ phe miền Nam kia bằng chiếc khăn tay trước khi những lời nói kia được thốt ra.

" Chiến tranh là bài kiểm tra cho sự chính trực của người đàn ông. " Emerson nói, sắc mặt già dặn của ông tái đi có thể là vì tức giận hoặc thất vọng. " Một sự học tập. Bởi sự nô dịch hóa của người Reb, người miền Bắc chứng minh sự chính trực có đạo đức của họ. Nó đáng giá cho sự mất mát những người đàn ông của chúng tôi, mỗi người trong bọn họ."

" Điều đó đúng đấy. Ông Rayne. " Daniel nhúng tay tham gia vào cuộc tranh cãi, bộ râu anh ta chuyển động rõ ràng khi anh nói kiên quyết. " Những người đàn ông tốt, những người chết vì tính ngạo mạn của những người miền Nam, đã bắt đầu bằng việc ly khai thành Nam Carolina và đấu tranh vì lẽ phải qua…"

" Nam Carolina ly khai…" Heath ngắt lời. “Thật nực cười, bởi vì các người đá chúng tôi ra khỏi biên giới và thách chúng tôi dám bước qua nó.”

“Như tôi đã nói,” Daniel nói với nụ cười nửa miệng, “Cư dân miền Nam cao ngạo. Sự thật là, Nam Carolina đã bước qua biên giới đó với đầy đủ sự ủng hộ bởi phần còn lại của các người, thậm chí mặc dù tất cả các người biết các người sẽ như thế nào nếu các người làm như vậy. Và bây giờ chúng tôi có những người đàn ông miền Bắc bị chôn trong những nấm mồ…”

“Với số lượng gấp đôi những người miền Nam.” Một giọng nói khác đáp nhanh.

“Mồ của những tên Rebel vô giáo dục, như ông Emerson đã từng nói. Cả bang Nam Carolina cũng không đáng một mạng người Harvard,” Daniel khinh bỉ và sau đó im lặng.

Gương mặt Heath tái đi. Mắt chàng rực sáng bởi lòng tự trọng bị xúc phạm, khiến cho những người chống lại chàng suốt phiên họp này, trở nên lúng túng. Nhưng tay chàng siết chặt lại thành một nắm đấm, sau đó từ từ thư giãn và nới lỏng ra. “Rất nhiều người đàn ông tốt ở Nam Carolina,” chàng chỉ ra, và cười một cách kì lạ. “Chỉ có một ít đàn ông tốt là người Harvard…ông Collier chẳng hạn.”

Và với câu nói đó, chàng bỏ ra về giữa chừng trong sự hỗn loạn bởi những giọng nói của những người còn ngồi lại trong đám đông. Cuộc thảo luận có trật tự trở thành cuộc ồn ào náo động mà ở đó tất cả mọi người đều muốn được nghe tiếp. Lucy vội vã đi qua nhà bếp, và ra phía bên ngoài bằng lối sau của ngôi nhà, gần như sắp vấp ngã dập mặt xuống nền của cái sàn nhà bằng xi măng khi nàng băng qua đường. “Heath…ngừng lại…làm ơn…chờ đã…”

Chàng ngừng lại và chầm chậm đối mặt với nàng, gương mặt chàng không để lộ một cảm xúc nào. Vẻ mặt chàng như đóng kín và xóa sạch những cảm xúc, chúng dửng dưng như bức từng đã bị đóng băng. “Anh đã nói đúng.” Nàng chớp mắt trong hơi thở hổn hển và lúng túng. Mắt nàng sẫm và đục lại. “Rất nhiều điều anh nói là đúng – nhưng anh phải cẩn thận về những điều anh nói. Anh biết ở đây họ cảm thấy như thế nào về chiến tranh, và họ cảm thấy như thế nào về ông Enerson. Không ai và cũng chưa từng có ai công khai nói ông Emerson sai cả.”

“Vài người cần phải nói ra.”

“Anh chỉ thấy được một mặt của ông ấy tối nay thôi. Anh không hiểu ông ấy là một người tốt và khoan dung như thế nào đâu. Anh nên nhìn thấy ông ấy lúc ngồi xuống nói chuyện với những đứa trẻ, nhảy vào giúp đỡ khi có ai cần, và làm rất nhiều điều có ích cho thị trấn. Ông rất khoan dung độ lượng, là người tử tế và nhân từ nhất

“Làm ơn,” chàng ngắt lời, giữ tay chàng với một cử chỉ thủ thế. “Không có bất kì cuộc tranh luận nào về ông ta nữa.” “Nhưng điều quan trọng nhất, ông ấy là người được quí mến nhất ởConcord. Ôi trời! Nếu anh ngồi xuống và suy nghĩ lại hàng giờ, anh sẽ không mắc vào cái sai lầm đó để họ có lý do đuổi anh ra khỏi thị trấn này – Daniel và bạn của anh ấy…”

“Nếu họ có làm như vậy, thì đó cũng chẳng quan hệ gì đến em cả, em yêu.” Chàng nói, giọng chàng lạnh nhạt và nhẹ nhàng, quai hàm chàng siết chặt lại. Bỗng nhiên chàng trông thật nàng đơn, nàng đơn khủng khiếp đến nỗi Lucy cảm thấy một sự đau đớn dội lại tron g lòng, sự đau đớn bởi lòng thương cảm mà nàng không kiềm lại được. Nàng bước đến, đặt tay mình lên cánh tay chàng với một cử chỉ vuốt ve, xoa dịu. Dưới những đầu ngón tay của nàng, bề mặt cơ bắp thật mịn màng và cứng như thép, run nhẹ với những nỗ lực kìm nén cơn giận của chàng. “Anh đang làm gì ở đây?” Nàng hỏi nhẹ nhàng, âm thanh của giọng nàng ngân nga ngọt ngào trong sự tĩnh mịch của đêm đen. “Sao anh lại rời xa khỏi nơi anh thuộc về? Anh nên ở với gia đình, với bạn bè, với những người quan tâm đến anh…”

“Không” Chàng đột ngột ngắt ngang, giật mạnh tay ra khỏi cái chạm của nàng. Một tiếng cười khan trong cổ họng của chàng. “Đừng đóng kịch với tôi, Lucinda. Chuyện đó không giúp ích gì đâu. Tôi không phải là một đồ chơi, em đã giúp tôi khi tôi cần. Tôi cũng sẽ giúp em khi cần thiết”

“Em không đóng kịch. Anh đã giúp em một lần, và bây giờ em ước gì em có thể giúp anh.”

Nàng ngước nhìn lại chàng với sự lo âu, làn da tai tái của nàng sáng mờ trong ánh sáng lạnh lẽo của ánh trăng. Đột nhiên, Heath nhìn nàng với một cách hoàn toàn khác, không có một sự ngạc nhiên dịu dàng hay thân thiện nào hết. Không ai trong phạm vi hiểu biết của Lucy có thể xoay chuyển từ tâm trạng này sang tâm trạng khác dễ đến thế. Người đàn ông lạ mặt lười biếng, hay cười này đã trở thành một người hoàn toàn khác, với biểu lộ cay đắng và mắt chàng sắc lẻm. Hoang mang. Nàng thả lỏng tay mình ra khỏi cánh tay

“Em có thể.” Chàng nói với giọng khàn khàn. “Khốn khiếp, chết tiệt là em hoàn toàn có thể.” Với một chuyển động nhanh lẹ, anh chộp lấy eo nàng và kéo nàng vào một khoảng giữa hai toà nhà, lôi nàng vào một không gian tối om đầy đe dọa. Con đường yên tĩnh, quen thuộc dường như đã biến mất, và nàng cứng ngừơi lại vì sợ. " Không ! "

Cánh tay chàng đang vòng qua quấn chặt quanh người nàng, hơi thở chàng nóng hổi trên cổ nàng. “Cứ làm đi.” Chàng nguyền rủa, “Cứ la lên và chống cự đi…để rồi mang tất cả bọn họ ra đây, sẽ như thế, đúng không? Trời đánh anh đi, em yêu. Anh không quan tâm …anh không…”

Miệng chàng, dữ tợn và tham lam, cướp lấy môi nàng, lách qua môi nàng quá mạnh đến nỗi nàng bị đau, làm tổn thương nàng và Lucy điên cuồng chống lại chàng. Màn đêm vây quanh họ trong một màu đen tuyệt đối, mượt như nhung, làm nàng nghẹt thở bị nhấn chìm bởi bóng tối. Nàng liều lĩnh, tuyệt vọng túm lấy một nắm tóc, nắm chặt phần da phía sau cổ chàng, cố gắng dịu dàng hôn đáp trả lên sức ép đau đớn đó, làm nó trở nên ngọt ngào, làm giảm đi áp lực đau đớn vớ cố gắng biến đổi nó thành tư vị ngọt ngào, tìm kiếm sự ấm áp mà nàng đã nhớ từ trước. Chàng đang dùng nàng để xoa dịu sự tổn thương, nàng nhận ra điều đó, và nàng từ từ không chống lại chàng nữa. Hơi thở gấp gáp của nàng trở thành những tiếng thút thít đứt quãng. Nàng lặng đi và bắt đầu ngả vào chàng, sau đó tay chàng lỏng ra và trượt xung quanh nàng theo một cách khác. Đầu chàng cúi xuống sâu hơn, miệng chàng bắt đầu nghịch ngợm, trêu đùa trên môi nàng một cách thành thạo. Lucy rên rỉ trong cổ họng khi nàng không thể chịu được khóai cảm của việc đó, đáp lại tất cả những cú chạm và đùa nghịch bởi lưỡi của chàng, trí óc nàng trống rỗng như thể nàng trở thành một người xa lạ với chính mình.Taynàng siết chặt mái tóc mềm mại, và đuôi tóc xoắn lấy ngón tay nàng. Dịu dàng, ôi thật dịu dàng, chàng áp người nàng vào cơ thể chàng. Bàn tay chàng trượt xuống dọc theo xương sống nàng với một cái chạm mơn trớn trước khi đặt tay và nâng mông nàng lên. Thân thể nàng bây giờ dính chặt vào người chàng như thể họ được tạo ra để cho nhau. Hai bầu vú nàng ấn mạnh vào ngực chàng, hông nàng vừa vặn gọn gàng với hông chàng, gần gũi đến mức nàng có thể cảm thấy chỗ phồng lên của chàng, nét nam tính đặc trưng của chàng.

Chàng thậm chí còn ôm nàng chặt hơn, cơn giận của chàng đã biến chuyển trở thành dục vọng thuần túy.

“Những chuyện này…sai rồi…” nàng thở hổn hển khi môi chàng rời môi nàng và trượt xuống đường nét mảnh mai nơi cổ nàng. Nàng nghiêng đầu đi và để đầu nàng ấp vào vai chàng. Khi môi chàng quét trên làn da mịn màng nơi cổ nàng, lên chỗ hõm giữa bả vai nàng, nàng nhận ra chàng biết nhiều thứ về nàng, những thứ mà nàng chưa bao giờ nghĩ đến. Chàng không có quyền làm thế này với nàng, cũng như nàng không có quyền để khuyến khích chàng. “Ngừng lại đi.” Nàng nói thầm, mũi nàng đầy ắp mùi hương của chàng, cơ thể nàng la hét đòi hãy để mặc chàng làm những gì chàng muốn. Chàng trở lại với môi nàng, tay chàng ôm lấy mặt nàng, như thể chàng đang tận hưởng nụ hôn mê say cuối cùng của họ. Ngực chàng đưa lên, rồi xuống với tiếng thở không đều, rồi chàng thả nàng ra. (y da, edit phần này làm ta xịt máu mũi rồi, hồi hộp quá đi, … tiếc nuối ^^)

“Đó không phải lỗi của anh.” Chàng lầm bầm khi Lucy lui về, dựa lưng vào tường. Tim nàng dội lại đập thình thình như thể có thể nghe thấy được. Giọng chàng trầm ngâm và nặng nề, xoắn lấy nàng trong bóng tối. “Anh không thể tự chủ được, cũng như em. Vì thế đừng đi theo anh nữa, hay em nên biết thứ gì đang chờ đợi.”

Bất động, nàng đứng đó, bàn tay nàng ấn mạnh vào trái tim đang chạy đua của mình.

“Trở về với cha em đi.” giọng chàng khàn khàn. “Và với Daniel. Đi đi.”

Nàng phóng vội về phía đường, chân nàng guồng nhanh hơn, nhanh hơn, khi nàng bỏ chạy về nhà, trở lại với sự an toàn.

Lucy không thể hiểu cũng như không thể giũ sạch được sự quyến rũ bí mật giữa nàng với Heath Rayne, kẻ bây giờ đã được cả thị trấn biết đến với cái danh xưng đơn giản. “miền Nam.” Càng ít gặp chàng, nàng càng nghĩ và thắc mắc về chàng nhiều hơn. Nàng nghĩ chàng đang th trọng né tránh nàng, vì chàng không bao giờ trở lại cửa hàng trong suốt những giờ nàng phụ giúp cha, và chàng không bao giờ nhìn nàng khi họ tình cờ ở chung một nơi. Có thể cách đó tốt hơn.

Những lời đồn về chàng nhanh chóng lan ra Concord, chủ đề về Heath Rayne là một nguồn quan tâm không bao giờ dứt. Chàng được cho rằng là một kẻ thoắt ẩn thoắt hiện. Bà Brook nói bà ấy và chồng đã thấy anh chàng miền Nam ở Boston, đang tán tỉnh một nàng nàng ăn mặc đẹp, trong khi một vài tên thanh niên trẻ tuổi táo bạo được cho là cùng đến với anh ta tham gia vũ hội ở Lowell, trở về sau đó với mùi rượu nồng nặc và mùi nước hoa rẻ tiền. Những ý kiến thông thường cho là Heath Rayne là một tên chuyên gây chuyện nóng nảy lên miền Bắc này để gây rối. Không ai biết câu trả lời cho hai câu hỏi quan trọng nhất về chàng: chàng là ai và chàng làm gì để sống? Chàng trông có vẻ như là không có nghề nghiệp gì, nhưng chàng hoàn toàn có đủ tiền, vì cái cách chàng luôn ăn mặc đẹp và hào phóng với những đồng đôla.

Sau đó thì có một khoảng lặng dài về Heath Rayne, vì lí do đơn giản là chàng đã đến Boston vớ những lí do không được tiết lộ và ở đó đến hai tháng. Những tuần lễ trôi qua chậm chạp và những cuộc nói chuyện về chàng nhạt dần đi như thể cần phải được cấp thêm nguyên liệu cho nó tiếp tục. Dù ngôi nhà màu xám của chàng vẫn được giữ bởi hội đồng thành phố, mà điều đó chắc chắn rằng Heah sẽ quay lại, Lucy vẫn nghĩ nàng sẽ không bao giờ được thấy chàng nữa. Để đưa chàng ra khỏi tâm trí nàng, nàng sốt sắng tập trung với bổn phạn là con gái của Lucas Caldwell và hôn thê của Daniel, giữ mình bận rộn với nàngng việc của câu lạc bộ phụ nữ vào thứ ba, và tổ chức từ thiện của phụ nữ Concord, cũng như với câu lạc bộ văn học của nàng và những buổi họp. Bất cứ khi nào người ta cũng có thể bắt gặp nàng và Daniel trên sàn nhảy, vì luôn có một buổi tiệc mới được tổ chức gần như hàng tuần với các nhà tổ chức khác nhau.

Tổ chức từ thiện đứng ra đảm bảo buổi khiêu vũ hằng năm này nhằm gây quỹ cho người nghèo và những người túng thiếu. Họ kêu gọi mỗi người tham gia góp 10 xu, 25 xu cho một gia đình. Được bầu làm một thành viên trong ban tổ chức, Lucy tìm được nhiều thời gian hơn để lên kế hoạch cho buổi họp mặt. Buổi khiêu vũ, phải được tổ chức ở hội trường trung tâm của thị trấn, dĩ nhiên, còn chủ đề cho buổi tiệc thì phải là cảnh sắc mùa xuân. Và nàng dùng nguyên ngày thứ bảy cùng những phụ nữ khác trong ban tổ chức trang trí tầng hai, cái ban rộng lớn và cả cầu thang chính.

Những người phụ nữ sửa soạn cho nhau trong phòng thay đồ. Và Lucy cảm thấy sự phấn khích dễ chịu của sự vui thích cuộn lên trong dạ dày nàng khi nàng lấy cái váy đã đuợc đóng gói cẩn thận trong hộp ra. Đó là một cái váy hoàn toàn mới, cái váy mà nàng chưa bao giờ mặc, và nàng biết Daniel sẽ choáng váng khi thấy nàng trong chiếc váy này.

“Thít thật chặt vào.” Nàng nói không ra hơi với Sally Hudson, một nàng bé mười chín tuổi đã là bạn thân của Lucy trong suốt thời thơ ấu. Lí do chính là vì Lucy luôn ngọt ngào với Daniel và không bao giờ giành giật đàn ông với Sally.

“Mười chín inch hả?” Sally hỏi, nắm lấy sợ dây buộc và kéo thật kiên quyết.

“Nó phải là mười tám… cho cái váy…mà tớ định mặc…” Lucy thở hổn hển, giữ nhịp thở và nhắm mắt lại.

“Tớ không nghĩ thế đâu.” Sally kéo mạnh hơn, “Tại sao cậu lại may đo một cái váy với vòng eo mườii tám trong khi cậu chưa bao giờ xuống thấp hơn mười chín?”

“Tớ nghĩ…Tớ sẽ…ốm hơn…” Sau một cái giật thật mạnh, Sally thắt cái dây buộc lại và quan sát nàngng việc nàng vừa tự tay làm một cách ngưỡng mộ. “Mười tám rưỡi…gần được rồi, đúng là một nàngng việc chính xác đến hoàn hảo. Nàng nghiêng mái đầu vàng óng của mình và bày tỏ quan điểm. “Nếu lần sau cậu còn muốn buột chặt như thế này thì nên sử dụng Swanbill. Cậu đang mặt loại nào vậy?”

“Đồ lót Thompson’s Glove-Fitting. Nó mới

“À. Tới thấy nó được quảng cáo trên tờ Godey’s. Nhưng tớ chưa bao giờ xài loại nào ngoài Swanbill, nó cứng hơn.”

Lucy cố gắng vật lộn với bộ áo lót, và sau đó đưa cánh tay lên để Sally tròng cái váy qua đầu nàng. Khi cái váy đã vào đúng chỗ, thì có những tiếng rì rầm thích thú, ngưỡng mộ vang lên chung quanh căn phòng. Cái váy được làm bằng lụa trắng lấp láp một cách hòan hảo tinh khiết như một cơn mưa tuyết đầu mùa. Cái váy được tô điểm bằng những đường viền ren bằng lụa, với tay áo phồng lên bằng vải tuyn thưa trong suốt, mờ ảo, trong khi cái eo được tô điểm bằng những cành hoa bướm dại và một vài chiếc lá. Đường cong cổ ở vạt áo trên thì thấp xuống một cách khêu gợi và đuợc trang trí với cái nơ hình hoa hồng bằng lụa, trong khi tay áo phồng thì được gắn chặt với nơ hoa hồng nhiều hơn. Sally gắn chặt chiếc áo chòang bên ngòai lại và trao cho Lucy một cái nhìn ghen tị.

“Đừng có bao giờ nói chuyện với mình nữa, Lucy Caldwell.” Sally cầm một cái gương trong tay và nhìn một cách nhạo báng lên mặt gương. “Cậu trông giống như một bức tranh trong bộ đồ của Godey.

Lucy cười và kiểm tra lại tóc nàng trong gương. Mái tóc hạt dẻ của nàng đã được búi lên và buộc giữ bởi những cái cặp tóc. Có nhiều lọn tóc xoăn được phép rơi xuống, và cái búi tóc thấp xuống chạm đến sau cổ của nàng. Đôi bông tai bằng Malachit và vòng cổ làm nổi bật ánh xanh lá trong đôi mắt màu hạt dẻ, trong khi má nàng thì có vẻ ửng hồng. Nàng biết nàng chưa bao giờ trông hấp dẫn đến như thế. “Mình không biết Daniel sẽ nghĩ thế nào.” Nàng tự hỏi thành tiếng.

“Anh ta sẽ yêu cậu điên cuồng. Tớ nghĩ là anh ta sẽ không làm gì được ngoài việc quì xuống và đọc một bài thơ ca ngợi sắc đẹp của cậu.” Sally cười ranh mãnh. “Nếu mình là cậu, Lucy, mình sẽ cẩn thận về Daniel vì có khi anh ta sẽ lôi mình vào một phòng trống nào đó bên dưới lầu đấy.”

Ước gì đó có thể là vấn đề, Lucy nghĩ và nụ cười héo đi vì buồn bã. “Tớ chỉ hy vọng là anh ấy đừng quá trễ cho buổi khiêu vũ thôi.” Nàng nói, vuốt cho mịn lại những cánh hoa hồng bằng lụa.

“Trễ á?” Sally lặp lại. “Tại sao? Chẳng lẽ anh ta lại có cuộc họp khác với luật sư à?”

”Tớ e là vậy.”

”Tớ không hiểu sao cậu có thể chịu đựng được khi Daniel luôn luôn bận rộn như thế. "

" Tớ rất tự hào về Daniel. Anh ấy là người đại diện hãng xe lửa trẻ nhất ở Boston và Lowell, và anh ấy phải hy sinh rất nhiều để đến đây. Bây giờ thì chiến tranh đã kết thúc, và mọi kế họach đang được phát triển đúng hướng, và điều đó có nghĩa là anh ấy phải làm việc cật lực hơn,… "

" Ồ…Ừm…Tốt… " Sally ngắt ngang, vẻ chán nản, " Tớ nghĩ là cậu có thể quen với bất cứ thứ gì, thậm chí là những cuộc họp kéo dài hiện nay của anh ấy. Ý tớ là, ít nhất thì cậu cũng có một vị hôn phu. Nhiều hơn những gì mà những người như tớ có thể mong đợi. Với một số ít đàn ông, tớ có vẻ như không có nhiều lựa chọn cho mình, thử nghĩ đi, tớ đã gần hai mươi và vẫn chưa đính hôn… "

" Cậu nói như thể cậu là một bà nàng già vậy. " Lucy nói và cười khùng khục.

" Không. Đó là điều mà tớ không bao giờ phạm phải. Bà nàng già à ? " Sally nói một cách hoàn toàn chắc chắn, " Tớ sẽ không bao giờ trở thành một ngừoi như bà chị Abigail của Daniel, Abigail, người thậm chí chưa từng được hôn, ôi nhìn kìa, nàng ấy đang đi về phía này… "

Lucy duyên dáng với Abigail, người rất nghiêm nghị và ít nói, có tính khí sắt đá và hoàn toàn thiếu tính hài hước. Có bao giờ nàng ấy muốn – được hôn? Trông nàng không có vẻ gì là như vậy. Chỉ có một số người xuất hiện với một vẻ bề ngoài khó gần như thế thôi. Nàng ấy có đôi mắt nâu đậm, giống như mắt Daniel, và một vẻ mặt ít khi biểu lộ cảm xúc, dù cho nàng ấy đang nghĩ cái gì. Abigail rất quí mến Daniel, như tất cả những thành viên trong gia đình của anh ấy. Thực tế là gia đình Collier yêu quí Daniel nhiều đến mức Lucy thầm cảm thấy họ đánh giá nàng là không đủ tốt cho Daniel.

" Chào buổi tối, Lucy. " Abigail nói lịch sự.

" Tôi muốn nói với nàng về lời nhắn của Daniel vào sáng sớm hôm nay, nó sẽ ởLowellcho đến khuya. "

" Ý nàng là anh ấy không tới… "

" Đúng vậy. " Abigail nói, ánh mắt sắc lẻm của nàng ta như thách thức nàng gái trẻ dám phàn nàn. " Nàng biết nàngng việc quan trọng như thế nào rồi đó, Lucy. Và nó không thể lùi về phía sau vì lợi ích của một buổi khiêu vũ nhỏ này được. "

" Dĩ nhiên là không. " Lucy trả lời, đỏ mặt, tim nàng như chùng xuống. Trong sự mất tinh thần, nàng cảm thấy thất vọng sâu sắc đến nỗi ngay lập tức lệ đã dâng lên trong mắt nàng. Đừng có khóc! Nàng ra lệnh cho chính mình. Và nàng cố gắng xua chúng đi. Sally và Abigail nhìn nhau lạnh nhạt. Rồi Abigail rời khỏi.

" Đó là một thủ đoạn. " Sally nàngng khai căm phẫn, " …đợi cho đến khi cậu đã thay đồ và sẵn sàng rồi mới nói với cậu. Không có Daniel ở đây… "

" Mọi người ở đây đều nghĩ đời tớ xoay quanh và trung tâm là những gì thuộc về Daniel. " Lucy nói với giọng nhỏ. " Tớ bây giờ tớ sẽ về nhà hoặc rầu rĩ đi xung quanh và trông có vẻ mất mát vì anh ấy không có ở đây. Ừm, tớ sẽ không làm bất kì thứ gì trong hai việc đó. Tớ…tớ sẽ có một khoảng thời gian vui vẻ… tớ sẽ khiêu vũ…khiêu vũ với những người đàn ông khác… cười với họ … và có lẽ là tán tỉnh một chút. "

" Lucy! " Sally nói với vẻ mặt bị sốc và thích thú. " Cậu không thể. Mọi người sẽ nói gì đây?"

" Tớ không phải là tài sản của Daniel…vẫn chưa. Không có lý do gì để ngăn cấm tớ cả. Bọn tớ đã đính hôn, nhưng thậm chí còn chưa có vẻ là sắp quyết định ngày cưới. Tớ còn trẻ và chưa kết hôn, tớ muốn tận hưởng cuộc sống."

Lucy kiên quyết ngẩng cao đầu, hất cằm lên và bước hiên ngang vào phòng, nắm chặt lấy cái quạt lụa của nàng như một cái rìu tí hon. Đúng như nàng nói, nàng lướt đi khắp phòng như thế nàng không có sự ràng buộc với bất kì người đàn ông nào. Nói huyên thuyên về thời trang và tự do khiêu vũ. Lucy biết nàng không cư xử như chính nàng thường ngày, và nàng biết nàng đang thu hút sự chú ý với tiếng cười của mình, rất nhanh chóng. Tốt, nàng nghĩ một cách khắc nghiệt, dứt khóat trao nụ cười mỉm của nàng cho bất cứ người đàn ông nào tình cờ nhìn vào nàng. Nếu Daniel biết việc này, anh ta sẽ không hăm hở làm việc nhiều giờ liền như thế thay vì ở bên nàng. Có thể anh ấy sẽ tức giận và đòi hỏi lời giải thích từ nàng, và từ chối không cho nàng nói chuyện với bất kì người đàn ông nào nữa. Tất cả những gì nàng biết là nàng sẽ vui vẻ nhận lấy bất kì sự quan tâm nào từ anh. Lờ đi cái liếc nhìn đầy khiển trách của cha nàng băng ngang qua phòng, Lucy xoay nhanh trên sàn nhảy với hết người này đến người khác. Dần dần, khi mà âm nhạc ngân lên xuyên vang qua căn phòng và những cửa sổ đều được mở ra để cho không khí ùa vào phòng, cái nút thắt thất bại bên trong nàng đã dần lỏng ra.

" Daniel sẽ hối tiếc vì không được nhìn thấy được nàng đêm nay. " David Fraser, bạn nhảy hiện nay của nàng, nói khi họ nhảy điệu vanxơ trong một giai điệu mới được phổ biến. Lucy tươi cười hài lòng với anh vì đó là điều nàng mong được nghe nhất đêm nay.

" Anh có thật sự nghĩ như vậy không ? " nàng hỏi, và khi David mở màn một chuỗi lời khen ngợi, Lucy cất tiếng cười rúc rích không kiềm chế được. Nhưng chỉ một vài giây sau, tiếng cười của nàng ngưng bặt khi nàng nhìn qua vai anh, bắt gặp hình ảnh một người trong một cái nhìn như xuyên thấu nàng qua một nhóm đàn ông bên cạnh cái bàn để thức ăn, đồ uống. Heath đang ở đó, nói điều gì đó với những người xung quanh khiến cho họ cười, và nụ cười của chàng sáng lên một cách đáng chú ý, nổi bật trên làn da sậm màu của chàng.

Chàng đã trở lại.
Bình Luận (0)
Comment