Love, Come To Me

Chương 6

Có nhiều tự do trong hôn nhân hơn Lucy đã từng mơ đến. Nàng chưa bao giờ có nhiều tiền đến thế để tiêu cho bản thân mình, quá nhiều thời gian rỗi và quá ít trách nhiệm. Thanh danh của nàng đã được phụa hồi phần nào nhờ cuộc hôn nhân của nàng và Heath dù nó vẫn còn những rạn nứt mỏng manh. Vẫn còn có những người rít và hếch mũi lên khi Lucy đi ngang, nhưng có rất rất rất ít ý kiến mà nàng bận tâm vào lúc này. Tiền của nàng và thân thế mới của nàng làm cho nàng nổi tiếng với những loại người mà nàng chưa từng biết đến. Dùng hầu hết thời gian của mình vòng quanh thị trấn, nàng tìm bạn mới và đá gót chân theo cái cách mà có thể làm cha nàng và những người bạn cũ của nàng sẽ lặng lẽ lắc đầu

Nàng hiếm khi ở cùng chồng mình. Thực tế, Lucy hiếm thấy Heath đến nỗi mỗi ngày thật khó khăn cho nàng để nhớ rằng mình đã kết hôn. Ban đêm mọi thứ có khác biệt một chút, họ có chia sẻ chung một cái giường, nhưng họ chưa bao giờ làm tình và khoảng cách giữa họ lớn tới nỗi dường như họ ở trên những lục địa khác nhau. Rất nhiều đêm chàng trở về rất muộn, và nàng đã ngủ hẳn rồi, một mình trên phần đệm của nàng. Nàng mơ hồ giật mình khi nàng cảm thấy chàng vào giường bên cạnh nàng, và rồi họ nằm đó, mỗi bên một người, không động chạm, cho tới khi giấc ngủ quật ngã cả hai. Họ đều cẩn thận không mạo hiểm động vào lãnh thổ của người kia. Bên trái là của nàng, bên phải là của chàng, và thậm chí trong giấc ngủ, không một cánh tay hay cái chân nào vượt qua biên giới vô hình ngăn cách họ. Nhưng mặc cho sự thiếu gần gũi, thiếu giao tiếp giữa họ, thì việc chia sẻ một c

ái giường với Heath đã trở thành một thói quen mà Lucy ghét phải bỏ. Thậm chí mặc dù nàng có thể chợp mắt mà không có chàng, thì có vẻ như giấc ngủ của nàng không thể sâu và trọn vẹn cho đến khi nàng biết chàng đang bên cạnh nàng. Có điều gì đó thoải mái lạ lùng khi biết chàng đang ở cạnh, nghe nhịp điệu ngang, sâu của hơi thở chàng, thức dậy vào nửa đêm và nhìn thấy đường nét tôi tối của chàng kề bên.

Vào những đêm mà chàng về nhà sớm, Lucy bật đèn bớt sáng và lên giường trước. Nàng luôn giữ mắt nhắm khi Heath cởi quần áo và trườn lên bên cạnh nàng. Nhưng thường, khi chàng đã ngủ rồi, nàng sẽ mở mắt ra và để tia nhìn của mình thơ thẩn trên chàng. Thậm chí dù đường nét thanh nhã, uyển chuyển như báo của chàng đã quen thuộc với mắt nàng, nàng vẫn luôn có một chút hụt hơi. Chàng là một người đàn ông đẹp trai không theo lối thường. Và từ đêm tân hôn, chàng chưa có một động tác nào với tới nàng.

Đầu tiên thì nàng cảm thấy nhẹ nhõm với sự thiếu thốn quan tâm của chàng dành cho mình, rồi tò mò, và thậm chí, dần dần có cả bực bội. Bây giờ nàng dành nhiều thời gian của mình để tự hỏi làm thế nào để chính nàng trở nên hấp dẫn hơn với chàng. Chuyện gì đã xảy ra mà lại thay đổi triệt để những cảm nhận của chàng đến thế? Có phải chàng phớt lờ nàng, cho nàng ra khỏi sự lưu tâm hay thực sự tước bỏ nàng? Nàng không thể tự khiến mình nói chuyện cởi mở với chàng về việc đó, và vì chàng có vẻ như không sẵn sàng đề cập đến chủ đề ấy, sau tất cả, có vẻ cuối cùng nàng cũng kết thúc như Abigail Collier – một bà góa già trong trắng và sắc sảo một cách cáu kỉnh.

Vài tuần sau hôn nhân, Lucy trở thành một phần của giới trẻ hợp thời trang ở Concord, được gọi là Thursday Circle. Nó bao gồm nhiều phụ nữ xinh đẹp, chải chuốt, những người có quá nhiều thời gian trong tay. Họ có người giúp việc để chăm lo nhà cửa và những ông chồng bận rộn quá thường xuyên. Những người vợ tình nguyện góp tiền vào những quĩ từ thiện và những buổi tổ chức hoà nhạc để làm cho tên họ được công chúng biết đến, và họ đảm nhiệm những dự án văn hoá và xã hội mà Lucy hăm hở tham gia.

Nàng được chào đón dễ dàng vào hội vì nàng có đủ tư cách trở thành hội viên – nàng trẻ đẹp, thời trang và cũng chán nản như những người còn lại trong bọn họ. Họ, cũng như thế, có những người chồng hiếm khi được gặp mặt. Họ dùng lượng thời gian thừa mứa đó cũng giống như nàng, nói chuyện và đọc lướt qua những tạp chí thời trang. Những cuộc họp của họ thường kết thúc với bao chuyện ngồi lê đôi mách, chuyện về gian dâm và những vấn đề riêng tư mà Lucy chưa từng nghe bất cứ ai nói cởi mở như thế trước đó. Cá nhân nàng đôi khi cảm thấy xấu hổ về những mẩu thảo luận bộc trực về tình nhân, những chiến tích tình dục chói lọi và chuyện yêu đương, và còn nữa những lời huyên thuyên vô tư, nàng có thể thấy rất nhiều người bọn họ thì cô đơn ở bên trong, cũng cô đơn như nàng. Và họ rất vui khi ở cùng nhau, tự làm mình hãnh diện vì trở nên thạo đời và có vẻ shock, làm đầy tới tận trần bằng những tràng cười giòn giã và khói thuốc lá của họ. Rất nhiều trong số họ thích hút thuốc lá làm từ nhà máy, một thói quen của những nữ diễn viên và những người phụ nữ hoạt động xã hội táo bạo.

“Dixie,” Olinda Morrison, vợ một ông chủ nhà băng địa phương, nói ngang ngang vào một buổi họp chiều thứ năm. “Cậu phải nói tớ nghe vài điều.”

“Dixie?” Lucy lặp lại với cặp chân mày nâu tối nhướn lên một vẻ buồn cười.

“Đúng, đó là biệt danh mà mình sẽ dùng để gọi cậu từ bây giờ. Tớ không biết gì cho tới hôm qua rằng cậu đã lấy một kẻ ủng hộ Liên Bang. Tớ nghĩ điều đó tuyệt đối thích thú

“Chính xác thì cậu muốn biết gì?” Lucy hỏi, cười tính hiếu kì một cách thèm thuồng đang sáng lên trong đôi mắt đen tuyền của Olinda. Sở hữu một vẻ đẹp phô trương ấn tượng, Olinda có đủ khả năng để hỏi xin ai đó bất kì điều gì. Chỉ có một người đẹp thực sự mới dàm lỗ mãng như cô ấy thôi.

“Anh ta như thế nào?” Olinda yêu cầu.

“Ý cậu là…?”

“Oh… Đừng có trưng cái vẻ cừu non ngơ ngác ấy ra chứ… cậu hiểu ý mình mà! Anh ấy có thật quyến rũ trên giường không? Những người miền Nam có nói năng nhẹ nhàng như họ đồn không? Hay anh ta như bọn Rebel, hét lên khi đạt đỉnh?”

Họ đều rộ lên cười. Thậm chí cả Lucy, bây giờ đã ngượng đỏ mặt, vẫn không thể không tham gia vào. Khi họ trông chờ nàng trả lời, nàng nâng một ly pha lên lên môi và hớp vài ngụm nước lạnh để làm dịu đôi má nóng bừng của mình. Nàng phải duy trì ấn tượng mình là một người phụ nữ thông thạo và giống như bọn họ ở chủ đề làm tình.

“Tớ sẽ nói cho các cậu một điều,” nàng nói, lờ đi cảm giác nhức nhối tội lỗi khi phải nói dối họ về một chuyện không hề có thật. “Anh ấy nói mình đã bác bỏ mọi thứ mà anh ấy từng nghe về phụ nữ Yankee.”

Điều đó bắt đầu một tràng cười bùng nổ khác và những tiếng vỗ tay thưa thớt.

“Ở miền Nam họ bảo chúng ta là những khối băng.” Alice Gregson, cô vợ dễ thương của một hội viên hội đồng thị trấn, nói ráo hoảnh.

“Chúng ta là như thế, khi so với họ.” Betta Hampton đáp trả. Betta sắc sảo và dí dỏm, ở tuổi 42 cô là người lớn tuổi nhất hội, và cũng là người có nhiều kinh nghiệm nhất. Cô ấy luôn làm Lucy lúng túng vì nụ cười ranh mãnh của cô và những lời chửi thề tục tĩu luôn chứa đựng sự vỡ mộng vẫn còn nhói đau với cuộc đời. Betta không có vẻ như là quan tâm tới bất kì điều gì. “Đó là hoàn cảnh. Tôi không nói về thời tiết, mấy kẻ ngờ nghệch các người, đó là hoàn cảnh xã hội. Những người đàn ông ở đây cứng đầu và máu lạnh. Họ chỉ biết đến một thứ duy nhất. Để tôi nói cho các cô nghe làm thế nào để làm cho một người đàn ông miền Bắc đứng lại và chú ý… cứ loạch xoạch một xấp giấy bạc bên lỗ tai anh ta. Nhưng người đàn ông miền Nam… đó lại là một vấn đề hoàn toàn khác. Tôi đã có một nhân tình người miền Nam trước đây, và tôi có thể nói thế này, không biết một người phụ nữ đã biết đến bao nhiêu đàn ông rồi, nhưng họ sẽ chưa thực sự thức tỉnh nếu không có được một người đàn ông miền Nam. ”

“Tại sao? Tại sao như thế? ” Olinda hỏi gặng.

Betta cười yếu ớt, “Tất cả họ đều có bí mật riêng. Hỏi Lucy về chuyện đó đi.”

Nhưng Lucy sẽ không, không thể trả lời mặc cho cả tràng khẩn nài, những lời hỏi gặng nghịch ngợm dành cho nàng để tiết lộ bí mật đó. Nàng chưa bao giờ làm tình với Heath, nàng chỉ mới biết đủ chồng mình mà thôi. Nàng nhìn lên yên lặng và gặp đôi mắt xám màu khói của Betta, trông như một sự lừa lọc chờ sẵn.

“Tôi sẽ nói với cô.” Betta nói đỏm dáng, ”Người miền Nam làm tất cả, tất cả mọi việc thật chậm rãi. Đúng không, Lucy?”

Khi Lucy về nhà vào tối hôm đó, nàng có chút ngạc nhiên khi thấy Heath đã về nhà rồi. Vẫn còn đủ sớm vào buổi tối để họ dùng bữa tối với nhau, thứ mà họ hầu như chưa bao giờ làm. Lucy kinh sợ những lúc như thế này. Mọi chuyện trở nên khó chịu đựng nổi khi phải ng đối diện với chàng qua bàn ăn, trao đổi những mẩu đối thoại rỗng tuếch và nhận thấy họ chẳng có gì nhiều để nói với nhau. Ăn tối cùng nhau được cho là một việc ấm cúng, thoải mái và thân mật, nhưng thay vào đó nó làm cho Lucy cảm thấy không thoải mái và chán nản. Chàng không phải là người đàn ông một thời trêu chọc nàng và làm nàng cười, người kích động nàng và làm nàng đỏ mặt với nụ cười quyến rũ. Người đàn ông ngồi đối diện với nàng qua bàn lúc này giống như một người lạ qua mỗi ngày, người lạ với đôi mắt xanh cứng rắn không bộc lộ dù chỉ một tia mỏng manh ham muốn với nàng, và sự lạnh nhạt của chàng thì tệ, tệ hơn rất nhiều cơn giận dữ.

Lucy mường tượng lý do duy nhất cho sự thiếu quan tâm dành cho nàng là chàng đang gặp gỡ người phụ nữ khác. Có lẽ chàng giữ một tình nhân ở Boston – nàng không chắc lắm – nhưng nó thật đau khi nghĩ đến. Nàng không hề biết tại sao mọi chuyện lại tồi tệ đến như vậy, nhưng có vẻ như quá muộn để thay đổi hay sửa chữa bất cứ thứ gì giữa họ.

“Ngày hôm nay ở Boston như thế nào?” Nàng lẩm bẩm, ghim một miếng nhỏ măng tay bằng cái nĩa và cho lên miệng nàng.

“Một vài khó khăn với việc kinh doanh mà anh đang muốn làm. Anh sẽ phải trở lại vào ngày mai.”

“Dĩ nhiên rồi”, nàng nói, mím môi khi từng nghi ngờ một vụt qua đầu nàng. Liệu chàng vào thành phố vì lí do kinh doanh hay gặp gỡ người phụ nữ khác?

Ánh nhìn màu lam của Heath sắc bén trên nàng, “Em thì thế nào? Mấy cuộc họp công ích với những người phụ nữ tốt ở Concord? Chính xác thì em đã thảo luận về những thứ gì tối nay, trẻ mồ côi hay cựu chiến binh, một quĩ từ thiện cho sinh viên khoa nghệ thuật hay…”

“Chúng em bàn về một kế hoạch cho buổi biểu diễn.” Lucy nói với vẻ nghiêm trang, bị châm chích bởi lời mỉa mai của chàng. Chàng đã nhiều lần làm rõ là mình không hề đánh giá cao những người phụ nữ nàng đã kết giao sau này. “Buổi biểu diễn âm nhạc từ thiện.”

“Ah, anh không hề biết em là một người bảo trợ ngành nghệ thuật.”

“Em là vậy đấy,” Nàng đợp lại, ném phịch nĩa và dao xuống. Cơn giận cho nàng một sự can đảm tức thời. “Sao anh luôn chế nhạo câu lạc bộ, những buổi họp mặt và bạn bè của em? Anh nói em có thể làm bất kì điều gì em muốn, anh không có quyền chỉ trích em. Anh chẳng hề quan tâm về bất cứ thứ gì, anh chỉ muốn chọc giận em thôi.”

“Anh có quan tâm. Anh bị mê hoặc, thực thế, rằng sự tự do hoàn toàn mà em được cho lại bị sử dụng với những chọn lựa tầm thường. Anh lẽ ra phải hy vọng rằng em bị thu hút bởi lũ câu nệ đó, nhưng bây giờ anh hy vọng thị hiếu của em đã phát triển đủ để né tránh bọn họ.

“Họ là bạn em.”

“Thế ư? Vậy còn những người bạn cũ thì sao, những thành phần đứng đắn trong thị trấn, những người mà thư và lời mời của họ đều bị em từ chối trả lời? Thế còn cô nàng tóc vàng bé nhỏ mà em từng biết…”

" Tên cô ta là Sally. Và anh biết lí do tại sao em không nhận lời mời từ cô ta và những người khác em từng biết. Em đã nói cho anh biết một tuần khi, trước khi chúng ta làm đám cưới. Tất cả bọn họ đều kinh hãi em. Em sẽ mãi không bao giờ quên và tha thứ vì họ đã ruồng bỏ em nhanh đến thế. Em không cần biết họ hối tiếc tới mức nào… "

" Cẩn thận, em yêu… Vì lời nói được truyền miệng đấy, nếu em sống trong một cái nhà bằng kính… "

" Tại sao anh lại bênh họ? " Nàng hỏi gặng, liều lĩnh làm ngơ một cú thụi mạnh, lạch cạch và gần như đau đớn từ tim mình. Bình thường và vô tư mặc dù chàng đã từng âu yếm như thế, nhưng vẫn đã quá lâu kể từ khi chàng gọi nàng như vậy. Oh, nàng sẽ không tiếc thứ gì để biết chàng cảm thấy thế nào về sự nín lặng của nàng. Chàng ngồi đó trong thái độ hoàn toàn bình tĩnh, trầm ngâm bên tâm trạng nàng và không cố gắng để dập lại nàng trong cuộc tranh luận.

" Anh không bênh bất cứ ai. " Chàng nói mượt mà, " Nhưng chỉ có một kẻ nhát cáy mới quay lưng lại với người cố gắng xin lỗi hắn. Cần chút tinh thần để tha thứ cho họ, nhưng đó là một thứ cho thấy em không thiển cận. "

" Em cóc cần tình bạn hay lời xin lỗi của họ. Betta Hampton nói tốt hơn là quên tất cả và tiếp tục… "

" Betta Hampton? Cái lứa tuổi đó… " Heath bắt đầu nói nhưng đột ngột ngưng lại. Lucy giật mình bởi một tia nóng cháy trong đôi mắt ngọc lam của chàng và cái siết bất ngờ của hàm chàng. Nàng cảm thấy cơn rùng mình không thoải mái, và sự nhận biết trước chạy đua xuống xương sống nàng. Trong nhiều tuần, chàng vẫn trầm tĩnh, tự chủ và chế nhạo. Và bây giờ, một lần duy nhất, nàng muốn vét ra một chút phản ứng rõ ràng từ chàng.

" Betta còn nói với em gì nữa? " Chàng hỏi, đứng dậy và chống tay lên bàn, hướng về phía nàng. " Làm sao để dìu anh vào một điệu nhảy vui vẻ như Betta làm với chồng bà ta đây? Người đàn bà được biết đến như con mụ dâm đãng và không chung thủy nhất trong thị trấn. Anh từng thấy mụ ta nghênh ngang trên đường chính với mái tóc giả quăn quăn của mụ nhét trong vành mũ và mấy tên " ngực đực giống " được trả tiền trên phố… "

" Đó là hầu bàn của bà ấy. " Lucy nói bênh vực, " Chồng bà ấy là một ông chủ nhà băng rất quan trọng và bà ấy cần những người đàn ông đó hộ tống và bảo vệ trong trường hợp ai đó cố… "

" Biện minh, rồi, vậy thì tại sao bà ta không thể giữ được tay mình đừng để trên mấy tên đó, buộc dây da vào người hầu b trong khi bà ta ra ngoài phố hả? Bà ta chẳng là gì ngoài một con điếm cao cấp. Loại người như bà ta ăn tươi nuốt sống em, bà ta sẽ không dừng lại cho tới khi lôi được em xuống vũng bùn mà bà ta đã đắm mình vào. "

Lucy đứng vọt lên từ ghế mình, " Anh thậm chí còn không có bất kì người bạn nào, " nàng nói kịch liệt, " Ngoại trừ bất kì ai đó anh thăm ở Boston, bất kì ai đó quyến rũ anh quá nhiều… "

" Em đang nói đến cái quái gì vậy? "

" Và anh cũng không muốn em có bạn luôn. Được rồi, em sẽ làm! Không gì có thể cản em gặp Betta và những người còn lại. "

" Vậy thì làm đi. " Chàng nói, sự nhẹ nhàng trong giọng chàng làm nàng run rẩy. Chàng quay người và sải bước đi khi nàng gọi với theo chàng trong cơn thịnh nộ bất lực.

" Và anh sẽ không bao giờ có thể rời khỏi em! Anh sẽ phải kéo em đi và la hét, em sẽ rời đi nhưng em sẽ sớm quay lại! "

Nàng không nghe thấy gì ngoài những bước êm ái, nhanh gọn của chàng đi lên phòng ngủ. Sau một vài giây, nàng thấy yếu đuối và mệt mỏi, nhìn vào đống bát đĩa bẩn trên bàn, nàng cân nhắc câu hỏi tại sao cuộc đời nàng vốn tốt đẹp đến thế, lại bị hủy hoại hoàn toàn như vậy. Đó có phải là lỗi của nàng không ? Liệu nàng có làm chuyện sai trái gì thật kinh khủng tới nỗi đang phải chịu việc Daniel bị tước khỏi nàng và một người lạ đáng ghét được thế vào chỗ anh?

Có lẽ Heath sẽ rời bỏ mình, nàng nghĩ u ám. Không ai trong họ có thể kéo dài mãi như thế này. Có lẽ chàng sẽ quyết định là chàng đã có đủ và quay lại miền Nam nơi chàng thuộc về. Mỉa mai làm sao khi suy nghĩ đó mang đến một cơn trống vắng kinh khủng trong nàng thay vì nhẹ nhõm. Sao nàng không thể hiểu thêm bất kì thứ gì thế này?

Đất nước và Cuộc bắt giữ. Nàng đã mua một bản sao cuốn sách Heath đã viết. Và nàng giấu nó ở nhà một cách tội lỗi như thể nàng đang làm điều gì đó bị cấm đoán. Dày và được đóng khá đẹp, cuốn sách kêu răng rắc rõ ràng khi nàng mở nó ra. Một mình trong phòng khách, Lucy mở từng trang như thể săn tìm một manh mối tình cảm của người đàn ông nàng từng kết hôn. Cuốn sách phát họa câu chuyện về một trung đoàn ở Virginia suốt chiến tranh, viết với giọng văn trần trụi, gọn ghẽ. Đôi lúc lời văn cẩu thả như tạp san chưa được biên tập, trong khi những điểm còn lại thì mang kiểu văn xuôi tỉ mỉ và rõ ràng.

Chậm chạp, cuốn sách thu hút sự quan tâm của nàng khi nàng nhận ra từng miếng, từng mảnh của chồng nàng phảng phất qua mỗi trang và mỗi lúc một nhiều thêm. Có những ghi chép hài hước linh tinh và những mô tả, đôi lúc xúc động, đôi lúc thật lố bịch. Có những câu chuyện vô tình được dựng lên mà không có mở đầu cũng như kết thúc, thật khó hiểu và riêng tư làm nàng xấu hổ và giật mình vì tính bộc trực của chúng. Càng đọc quyển sách, việc hiểu chàng càng trở nên tuyệt vọng. Những người đàn ông nàng từng biết – Daniel và David Fraser, những cậu trai nàng từng đi học chung, những người đàn ông nhút nhát và lịch sự nàng từng gặp ở các buổi khiêu vũ có vẻ như là những tạo vật không hề phức tạp. Họ thích nói với nhau về chiến tranh và những cuộc đình công trong tư thế đàn ông. Rất dễ để tâng bốc và phỉnh phờ họ. Hầu hết bọn họ không hiểu được nước mắt phụ nữ và không ai trong số họ có thể chịu đựng sự im lặng băng giá của phụ nữ khi họ làm phiền lòng cô ấy.

Nhưng Heath thì khác tất cả bon họ. Chàng chỉ cười khi nàng nổi điên, hay là chàng cố gắng hết sức để kích động nàng hơn nữa. Chàng không phiền về sự im lặng của nàng chút nào. Và thậm chí khi chàng trông có vẻ thoải mái và thư giãn, thì bên dưới vẻ ngoài đó ẩn giấu sự mỉa mai đau buốt nhất mà nàng đã chưa từng nếm qua. Chắc chắn phải có chìa khóa cho chàng, thứ gì đó cho nàng khả năng biết điều gì cần phải nói với chàng. Nàng tha thiết muốn biết làm thế nào để chàng cau mày không thoải mái như chàng từng làm nàng cau mày. Nhưng cố gắng nhìn vào trái tim chàng cũng giống như nhìn xuyên qua một bức tường đá.

Thứ gì đó trong cuốn sách này, có lẽ sẽ có thứ gì đó giúp nàng tìm ra câuhìn chằm chằm có mục đích vào những trang giấy, Lucy nhận thấy nàng không có sự khách quan cần thiết để nhìn nhận mọi việc rõ ràng. Tất cả những gì nàng hiểu là chương này tiếp theo chương khác, sự đắn đo của chàng ít đi và nhiều hơn giữa mỗi chương, và cảm nhận của chàng tối tăm dần. Chàng viết về những hành động anh hùng của đồng chí mình bằng cái cách làm cho họ giống những thằng hề huênh hoang. Đâu đó giữa cuốn sách, chương đang viết ngưng lại đột ngột khi đang miêu tả về một trận chiến. Chương tiếp theo đề những từ: Viết ở đảo cô lập, Goverm…

“Trại giam.” Nàng rùng mình trong cơn sốc vì sự khám phá này. Heath chưa bao giờ đề cập đến việc bị bắt giữ ở một nơi như thế. Trong cả hai phe, Bắc vàNam, trại giam được xem như nơi nguy hiểm, thiếu vệ sinh và kinh tởm nhất trên trái đất. Hàng trăm người đàn ông bị nghiền bởi nhau khi không hề có chỗ trú thích hợp, bắt buộc phải tồn tại với lượng thức ăn tạp nham ít ỏi. Dịch bệnh quét qua trại mà không hề thương xót, không thể làm dịu bởi thuốc men. Một vài từ ít ỏi bật ra ở những trang tiếp theo:… bị bắt trong trang phục mùa hè… ở đây quá lạnh… người chết dần vì thương hàn… chuyển đi, chuyển đi… lời đồn đại dẫn đến hy vọng mãnh liệt nhất… và tình trạng tệ hại nhất… không còn đủ nước để uống.

Lucy đóng sách lại với ngón tay lóng ngóng, bối rối một cách kì lạ. Nàng không muốn biết Heath đã trải qua những chuyện gì trong chiến tranh, chàng đã ở trong trại giam bao lâu và làm thế nào mà chàng được thả…

Em sẽ ngạc nhiên, bà Rayne, về lượng thông tin ít ỏi em có được về đàn ông và sự chính trực của họ…

Chàng đã từng nghĩ về trại giam hay chàng đã chôn vùi nó sâu trong kí ức? Chàng làm thế nào đề tồn tại? Sao chàng chưa bao giờ nói với nàng về chuyện đó?

Nàng không muốn biết. Nàng không muốn phải cảm thấy thương cảm cho chàng. Nàng không muốn biết nỗi thôi thúc triền miên nào đã đưa chàng tới vòng tay của nàng và trao đi sự an ủi cho những thứ đã xảy ra quá lâu trước đây. Đó là chuyện quá khứ, nàng tự nhắc chính mình. Chàng không cần sự an ủi hay thương cảm vào lúc này, và chàng chắc chắn không cần bất kì cố gắng ngốc nghếch nào của nàng để cố đến gần chàng

Khi đêm đến và bà Flannery tới để chuẩn bị bữa tối, Lucy đi thơ thẩn trong phòng khách nơi Heath đang đóng đô ở ghế sofa với tư thế duỗi dài uể oải. Nhiều tờ báo được đóng thành cọc gọn gàng vây quanh chàng, gỗ cháy kêu lách tách. Heath hạ thấp tờ báo xuống khi chàng quan sát nàng đi ngang căn phòng, đôi mắt chàng xanh dịu và kín đáo dõi theo từng cử động của nàng một cách mê mải.

“Anh đang đọc gì thế?” Nàng hỏi vu vơ, liếc nhìn một cọc báo và cúi người xuống để lấy tờ nằm trên cùng. Một tờ giấy từ Vicksburg, Citizen. “Ồ, những thứ cũ kĩ này… ồ, lạ thật đấy, cái này không dùng giấy báo thông dụng , nó…”

“In trên bề trái của một tờ giấy dán tường.” Heath nói, một bên môi chàng nhếch lên với nụ cười nửa miệng.

“Tại sao?”

“Nguồn cung cấp cạn kiệt lúc chiến tranh gần kết thúc, và những nhà máy giấy thì bị thiêu rụi. Một vài tờ báo in trên giấy dán tường, giấy gói, bất kì thứ gì họ có thể nhét vào máy in. Và khi họ cạn kiệt mực in, họ bắt đầu dùng xi đánh giày…”

Lucy cười, ngưỡng mộ sự bền bỉ và quyết tâm của những nhà xuất bản miền Nam. “Em đoán những người miền Bắc không có việc thị trường bị dồn vào thế bí đề mà cứng đầu, đúng không?” Nàng xáo lên một vài tờ nữa. “Tờ Charleston Mecury. Sao anh lại giữ tờ này?”

“Đọc cái tiêu đề đi.”

“Liên bang tan rã… Ồ, thông báo của việc Nam Carolina ly khai

“Đúng vậy. Một giờ mười lăm phút, ngày 20 tháng 12. Khoảnh khắc mà mọi người biết sẽ có chiến tranh.”

“Và tờ báo này nữa, sao anh lại giữ nó?”

" Cái đó… à, cái đó… " Heath với một tay tới nó rồi lại yên vị vào ghế sofa, biểu cảm của chàng dịu đi với quá khứ xa xăm. Lucy nghiêng đầu khi nhìn chàng, bị mê hoặc bởi nụ cười ngọt-đắng đang chầm chậm xuất hiện trên môi chàng. " Cha anh hy sinh cho thứ này… "

" Ý anh là gì? " Lucy hỏi, kinh ngạc bởi những từ ngữ của chàng.

" Tờ báo này. " Chàng đọc lớn, " trước giờ vẫn lầm đường lạc lối bởi lòng trung thành xưa cũ với Liên Bang, được đặt dưới sự quản lý mới mẻ có xu hướng săn tìm sự nâng đỡ từ những cấp cao của Liên bang Hoa Kì… "

" Em không hiểu. "

" Đó là tờ báo Richmon, được điều hành bởi một người bạn thân thiết nhất của cha anh. Cha anh là một nguời đàn ông trung thành cũng như một người tin tưởng hoàn toàn vào báo chí phe ủng hộ Liên Bang, ông có một sự tôn trọng lớn lao với những từ được in ra và thể chừng nào báo chí miền Nam còn sống, miền Nam sẽ không bao giờ thua. Ông đổ xô tới văn phòng tòa báo nơi đội ngũ nhân viên biên tập đang bắt đầu cuộc chiến để giấy khỏi rơi vào tay với lũ Liên minh và trở thành phát ngôn của người Yankee. Cha anh bị giết trong cuộc chiến và giấy bị mang đi. Ấn bản của Liên minh này ra ngày tiếp đó, cuộc đấu tranh để giấy khỏi rơi vào tay người miền Bắc là vô ích. Tinh thần chiến đấu của cha anh đã thành vô ích. "

" Em rất tiếc

" Đừng thế. Có những cách khác để chết, những cách chậm chạp. Ông sẽ cảm thấy tốt hơn khi không phải biết chiến tranh kết thúc như thế nào. "

Họ nhìn nhau một lúc lâu. Một cảm giác dịu nhẹ ngoài mong đợi của sự ấp áp quét qua ngực Lucy khi nàng biết mình đã thấy những gì nàng săn tìm suốt cả buổi chiều. Tại sao, tất nhiên rồi, giờ đây nàng thực đã hiểu hơn nhiều về chàng. Tất cả chúng đều có ý nghĩa hoàn hảo.

" Niềm yêu thích của cha anh với việc viết lách… đó có phải lý do anh trở thành một phóng viên không? " Nàng ngập ngừng hỏi. " Đó có phải là lý do tại sao anh viết một cuốn sách, tại sao… tại sao anh hứng thú với báo chí, việc xuất bản và mọi thứ khác đến thế? "

Heath rời mắt khỏi nàng, vai chàng khẽ nhún. " Anh sẽ hứng thú vào chúng dù cho bất cứ điều gì. "

" Anh biết về cái chết của cha trước hay sau khi… "

" Trước hay sau khi cái gì? "

" Đảo Governer. " Lucy nói, bất ngờ bị ghim chặt bởi đôi mắt hẹp của chàng.

" Vậy là em đã động vào một bản sao của cuốn sách rồi hả? " Anh trầm ngâm, cào tay vào mái tóc hung hung. " Em nghĩ thế nào về nó? "

" Em nghĩ… " Nàng ấp úng, không biết chắc những gì chính xác nàng nghĩ về nó, " Ừm… em có chút… ghê sợ. "

" Ừ? " Chàng thúc giục, bị mê hoặc bởi cảm xúc biến đổi trên khuôn mặt nàng. Chàng đang tìm kiếm điều gì? Sao chàng lại chăm chú với ấn tượng của nàng đến thế?

" Em rất… tiếc anh đã ở trong trại giam… "

" Một sự đa cảm, làm vững dạ, từ vợ anh. Còn gì nữa? "

" Em không… thực sự thích nó. Em không mong nó lại… tối tăm đến thế. Không có sự thương cảm… cũng không có hy vọng. "

" Không, anh không có nhiều thương cảm. Hay hy vọng, vào lúc đó. " Khi nhìn thấy trán Lucy nhăn lại, chàng cố nhịn một nụ cười toe toét. " Nhưng điều đó không có nghĩa là anh không tích một ít chúng trong những năm gần đây. Đừng có khắc khoải thế. Chẳng phải bà Flannery đã chuẩn bị xong bữa tối rồi sao? Anh đã đói hằng giờ rồi. "

Thay vì buổi họp của Thursday Cirlce thường lệ, câu lạc bộ đang đứng ra tài trợ cho một buổi hoà nhạc đặc biệt vào buổi tối. Một đám đông đàn ông và phụ nữ đổ đầy căn phòng được trang trí ấn tượng của nhàHampton, trong khi những nhạc công chơi các bản nhạc đã được chọn lựa do một nhạc sĩ người Đức soạn. Betta, Olinda, Alice và phần còn lại của hội Thursday Circle nổi tiếng vì miệng lưỡi gãy gọn, bén ngót và các tác phẩm chỉ trong thời gian ngắn cho những người trở thành mục tiêu cho mấy chuyện ngồi lê đôi mách của bọn họ. Suốt cả buổi tối, Lucy ngồi gần Betta vàOlinda, sự hiện diện của họ giúp cô khỏi bị bạn cũ tiếp chuyện.

Sally Hudson, luôn thật bóng bẩy và thân thiện, không dám lại gần những mệnh phụ miệng lưỡi như axit này vì sợ sẽ bị họ nhạo báng. Lucy thi thoảng liếc nhìn Sally ngang căn phòng, cố lờ đi cảm giác tội lỗi mà nụ cười ngập ngừng của cô nàng tóc vàng dễ thương đó tạo ra. Họ đã từng là bạn tốt của nhau. Họ đã từng cùng nhau chia sẻ mọi thứ, cười về những chàng trai và bậc phụ huynh, nói với nhau về họa tiết váy và công thức làm bánh, khóc cho nỗi buồn của nhau. Lucy có cảm tưởng họ chưa bao giờ là bạn. Mọi chuyện thay đổi quá nhiều giữa chúng ta để có thể trở lại làm bạn, nàng nghĩ buồn bã, biết rằng thậm chí dù nàng và Sally làm lành, họ cũng chẳng có gì để nói với nhau. Lucy có quá nhiều tự trọng để thú nhận với ai đó là mối quan hệ giữa nàng với Heath thực tế không tồn tại, rằng cuộc hôn nhân này chỉ là giả tạo. Nàng cũng không hề muốn nói về những vấn đề của Sally, chúng quá tầm thường và nhỏ bé, và sẽ làm cho vấn đề của nàng càng tồi tệ hơn.

Lơ đãng và sốt ruột, Lucy chỉnh xâu chuỗi đen tuyền đang lấp lánh trên lần vải xếp nếp diềm đăng ten của cái váy dạ hội xanh dương sậm của nàng. Đây là một trong những cái váy táo bạo nhất mà nàng từng mặc, cắt cổ sâu đến mức ngực nàng gần như đổ ra khỏi cổ áo. Nàng mặc nó với dự định thu hút càng nhiều sự chú ý càng tốt, và nhiều ánh mắt đàn ông đang dán lên nàng. Duy nhất một người đàn ông trong phòng không nhìn chằm chằm vào nàng. Anh ta đang nhìn vào Sally, vẻ xinh xắn vàng rực của cô ấy được tôn lên trong chiếc váy hồng kín đáo với diềm xếp đăng ten trắng. Daniel, người có vẻ trẻ hơn nàng nhớ, đẹp trai, đứng đắn, cứng nhắc, chải chuốt và ngồi thẳng trên ghế, đang nhìn Sally như thể… như thể…

Anh ta đã từng nhìn Lucy theo cách đó.

Nhận thấy hơi hít sâu của Lucy, Betta Hampton dựa lại gần và nhìn theo hướng mắt của nàng nhìn. " Sao cô cứ ngoái cổ nhìn và chằm chằm và Daniel hợm hĩnh và con ngốc tóc vàng đó vậy? " bà ta thì thầm.

" Có cái gì đó giữa họ. " Lucy nói cứng nhắc, đóng chặt mắt mình vào người nhạc công ngồi phía trước của căn phòng.

" Ồ. " Hửng hờ nhún vai, Betta nghiêng sang bên khác và bắt đầu nói chuyện với chồng bà ta. Lucy, người chẳng có chồng ở đó để mà nói chuyện, không nghe lấy được một nốt nhạc suốt phần còn lại của buổi tối vì nàng ngồi đó và kinh ngạc. Khi cuộc biểu diễn kết thúc và tất cả đều vui thích đồng ý rằng đó là một thành công vang dội, rượu được phục vụ để chúc mừng cho hội Thursday Circle. Lucy cười và gật đầu với người khác khi những lời khen lặp đi lặp lại vì hội đã đứng ra tài trợ một buổi tốt thú vị đến thế. Trước khi đám đông giả tán, ôngHudson, cha của Sally, đứng trước dám đông với ly rượu và khuôn mặt đỏ, rạng rỡ. Bằng cách nào đó biết được chuyện gì sẽ diễn đến tiếp theo, Lucy nhìn bán tín bán nghi vào Sally, người đang đỏ mặt và e thẹn cúi đầu xuống.

" Bạn tôi. " Ông Hudson nói, phác một cử chỉ bao quát với cánh tay rảnh, " Tôi chắc chắn một dịp thích hợp hơn sẽ được tổ chức cho thông báo này… giữa sự tụ họp yên lặng và riêng tư, có lẽ, theo lối thường củaConcord. Sau rốt thì, chúng ta cũng biết làm mọi việc tốt như mấy con gà trống trầm tĩnh người Boston mà. "

Toàn bộ đám đông cười khúc khích, trong khi một vài ngườiConcordthì cười lộ liễu. Ông Hudson đặt cái ly xuống và với tay ôm lấy Sally, người đã bước lên để tham gia với ông. " Tuy nhiên, niềm vui của gia đình tôi, và nhất là Sally đặc biệt của tôi, là thứ cần phải chia sẻ với mọi người ở đây tối nay. Tôi trân trọng thông báo sự hứa hôn giữa con gái tôi và một chàng trai trẻ cao quý, đến từ một trong những gia đình đáng trọng nhất ở Concord, chàng trai mà sự thông minh và trách nhiệm đã gây ấn tượng với tôi rất nhiều lần – Daniel. Vì Daniel và Sally. "

" Vì Daniel và Sally. " Tất cả mọi người đáp lời và nâng ly họ lên chúc mừng.

Daniel và Sally.

Mình không tin điều đó, Lucy nghĩ khi một dòng rượu khô khan, cay xè lướt qua môi nàng và nhỏ xuống cổ họng. Mình sẽ tỉnh dậy bất kì giây phút nào, và khi tỉnh lại mình sẽ lại là Lucy Caldwell, Daniel sẽ vẫn là của mình, Heath Rayne sẽ không bao giờ đến thị trấn… Nhà của Emerson vẫn vững vàng… Mình sẽ ở trên cái giường nhỏ của chính mình và nghe cha lê chân trong phòng ông… Ánh nhìn của nhiều người tập trung vào nàng và chúng gây nên cảm giác lạnh băng, gay gắt trong đầu nàng lần nữa. Nàng sẽ không bao giờ là Lucy Caldwell một lần nữa. Nàng là Lucy Rayne. Nàng ngừng cử động và hớp một ngụm rượu, ánh mắt nàng gặp Sally trong một cái nhìn nhẹ nhàng, ngơ ngác. Vài tia thông hiểu trưởng thành lần đầu tiên cháy trong đầu nàng khi nàng nghĩ, đó không phải là lỗi của cậu, Sally. Tớ mất anh ấy vì tớ đã làm thế. Tớ không thể đổ lỗi cho cậu. Ngón tay nàng nhẹ run rẩy, cuốn chặt quanh chân ly khi nàng nâng rượu lên và chúc mừng riêng Sally, nàng cười với c

Một cảm giác gai gai chạy dọc sau cổ Lucy. Mắt nàng bay tới ngưỡng cửa nằm một bên căn phòng. Heath đứng đó, tới sớm vài phút để đón và đưa nàng về nhà. Chân chàng chéo lại lơ đãng khi chàng nghiêng người tựa vào khung cửa. Ai đó đã đưa cho chàng ly rượu, thứ đang được giữ lỏng lẽo trong những ngón tay dài của chàng. Môi chàng cong lại với nụ cười nửa miệng mỉa mai.

Và chàng nâng ly rượu lên với nàng.

Đó có thể là một lời khen. Hay điệu bộ chế nhạo nhất mà nàng từng được trao cho. Lucy không biết đó là cái nào. Nàng nhìn chồng mình trong sự hỗn loạn, tên chàng trên đầu môi nàng. Mắt chàng trượt xuống đường nét thon thả của cổ họng nàng tới đường cong phóng khoáng của ngực áo nàng, trơ tráo nấn ná ở đó và chu du trở lại khuôn mặt nàng. Cái nhìn của chàng thật ấm áp và tỉ mỉ đến nỗi nàng đứng thẳng lên như thể chàng đã chạm vào nàng một cách thận mật ở nơi công cộng, và chàng vẫn giữ ánh nhìn trên nàng, thậm chí trong khi chàng uống ly rượu mỏng manh của mình. Tim chàng chạy đua hoang dại khi một luồng điện nhận thức phóng qua da nàng.

" Đáng chú ý làm sao. " Betta thì thầm, và Lucy giật mạnh tia nhìn ra khỏi Heath để gom bao tay và cái túi nhỏ xíu màu dương của nàng.

" Cái gì đáng chú ý? " Lucy hỏi nhỏ, quá chuếnh choáng tới nỗi nàng đánh rơi đồ giữa hai cái ghế và không thể lấy chúng lên được.

" Chồng cô. Nhìn vào anh ta, tôi không hề có ý nghĩ nào về việc anh ta là loại nguời đã kết hôn. Tôi còn tìm thấy anh ta thật đáng chú ý khi nhìn chằm chằm cô bằng kiểu đó. "

“Anh ấy là loại người đã kết hôn.” Lucy nói. ”Tôi có đeo một cái nhẫn để chứng minh điều đó. Và tại sao anh ấy không thể dán mắt vào tôi? Tôi

“Những người chồng không nhìn vào vợ theo cách đó.”

“Chồng tôi thì có.” Lucy máy móc nói một cách dè chừng, ném một cái nhìn thận trọng tới người chồng điển trai và khó hiểu của nàng.

“Như tôi đã nói… thật đáng chú ý.”

Lucy quay đi khỏi khuôn mặt được chăm sóc kĩ càng, thạo đời của Betta và lẩm bẩm lời tạm biệt với những người trong Thursday Circle. Heath lấy cái áo choàng đen của Lucy từ cánh tay một hầu đeo tạp dề, mập mạp và kéo nó trùm lên vai nàng. Bàn tay đeo găng của nàng đặt trên cánh tay chàng khi chàng dẫn nàng ra ngoài xe ngựa.

“Vậy là nó đã kết thúc.” Chàng nói khi xe ngựa đã băng băng trên đường, nhịp điệu phấn khởi của vó ngựa đều đặn nhấn mạnh cuộc nói chuyện của họ.

“Đúng vậy, tối nay là một thành công.”

“Anh không ám chỉ buổi hoà nhạc tối của hội Thursday evening.”

Lucy do dự trước khi trả lời. “Vậy em đoán anh đang nói về Daniel và Sally.”

“Anh đã nhìn thấy những gì em làm cho Sally. Nó làm anh có ấn tượng rằng đó là một cử chỉ kì lạ ở em… Như từ giờ trở đi, em đã chứng tỏ nghị lực của mình.”

“Em chỉ tham gia vào cuộc

“Cuộc chúc mừng giữa cựu hôn phu và cựu bạn thân của em. Nói anh nghe, em đã nghiến răng chặt đến mức nào?”

Khi Lucy từ chối trả lời, chàng cười nhẹ. “Thứ lỗi cho anh. Anh không có ý chê bai cử chỉ đáng kính phục của em đâu. Nhưng anh rất hiếu kì… em có ngạc nhiên về sự kết hợp đó không?”

“Em chưa bao giờ nghĩ họ lại ở cùng nhau.” Lucy nói kinh ngạc, ánh nhìn nàng xa xăm khi nàng quay ngược về những hồi ức quá khứ. “Ba chúng em đều ở cùng nhau rất nhiều lần. Nhưng Daniel chưa bao giờ có vẻ chú ý vào cô ấy.”

“Anh chắc rằng anh ta không như vậy. Không khi có em quẩn quanh ở đó. Em có khuynh huớng thu hút toàn bộ sự chú ý của đàn ông.”

“Họ khám phá về nhau thật… nhanh. Chỉ ba tháng sau khi em cưới anh.”

“Vui lên nào, em yêu. Daniel đã có thể làm cho chính chuyện của chính bản thân tồi tệ hơn. Cô ấy có chút thiếu hụt sự gan dạ, nhưng cô ấy là một tạo vật đủ ngọt ngào – đúng những gì Daniel cần.”

“Em đang nghĩ hình như anh thấy anh ấy khấm khá hơn với Sally hơn là với em thì phải.”

“Anh nghĩ em không hợp.”

“Em có thể là một người vợ tốt cho anh ấy.”

“Nếu em nói thế.”

Nàng liếc nhìn khuôn mặt nghiêng nghiêng mượt mà với những đường nét rõ ràng của chàng.

“Và anh ấy có thể là người chồng tốt cho em. Ít nhất anh ấy không để em ở nhà mọi lúc để đi gặp những…” Nàng hãm mình lại vừa đúng lúc, tay nàng run rẩy đưa lên cổ họng để kiềm lại lời buộc tội. Cơn bốc đồng hoang dại phóng ra từ ngực nàng như chim khao khát sổ lồng. “Những gì?” Heath hỏi gặng, trượt một ánh nhìn lên nàng qua đôi mắt hẹp.

“Dũng cảm lên, Cinda. Hoàn tất những gì em đang chuẩn bị nói đi.”

“Những người phụ nữ khác.” Nàng nói thẳng thừng, hơi thở trở nên nhanh hơn khi nàng khuây khỏa vì đã nói với chàng chính xác những gì nàng nghĩ. “Anh luôn đi mọi lúc, và anh không về cho đến nửa đêm, và… đó là những gì em nghĩ.”

“Cái quỉ gì… Em nghĩ anh đi lang thang ở Boston với phụ nữ thay vì làm việc ư?” Chàng nói thô ráp.

“Anh có vậy không?” Nàng hỏi ngược lại khi một ánh lập loè hi vọng nhá lên trong nàng. Trong một giây chàng có vẻ thật bất ngờ, và thậm chí một chút tổn thương.

Chàng im lặng khi nàng khốn khổ chờ đợi câu trả lời. Nàng không mong những gì chàng sắp nói lại quan trọng với nàng như thế, và bây giờ nàng nghĩ cô sẽ la lên nếu chàng không nói cái gì sớm.

“Nó có thành vấn đề với em không khi anh tận hưởng khoái lạc của mình ở bất cứ nơi nào và bất kì lúc nào anh tìm thấy chúng?

“Vậy thì đúng rồi.” Nàng nói, một cơn giận bất ngờ chạy xuyên qua cơ thể nàng trong xung nhịp nhanh chóng. “Anh đã ở với người phụ nữ khác…”

“Anh không phủ nhận hay chấp nhận chuyện đó. Anh hỏi là nó có thành vấn đề với em hay không?”

“Sao em lại phải quan tâm? Chuyện đó chẳng thành vấn đề với em.” Nàng nói đanh gọn, ham muốn một năng lực làm tổn thương chàng khi nàng thấy nụ cười nhạt chạm môi chàng. “Sao anh lại thay đổi nhiều đến thế?” Nàng bùng nổ. “Anh đã từng dễ thương hơn… dịu dàng hơn nhiều…”

“Em không cho phép anh dịu dàng với em.”

“Em không biết anh muốn gì.” Lucy nói, chấn động vì thất vọng. “Em không biết tại sao bây giờ anh lại khác đi… em không biết tại sao… Em nghĩ khi chúng ta cưới nhau, thì trước tiên chúng ta có thể sẽ… nhưng giờ…”

“Chúng ta sẽ làm gì?” Chàng thúc giục, tâm trạng chàng thay đổi nhanh chóng. Một khoảnh khắc trước chàng trông có vẻ đùa cợt, và bây giờ, chàng đăm dăm nhìn nàng với sự nghiêm túc hoàn toàn. Nàng không thể trả lời. Những từ ngữ bị chèn chặt trong cổ họng nàng, và nàng ngồi đó, lặng thinh nhìn chàng. Heath lắc đầu và quay ngược sự chú ý trở về con đường khi trạng thái căng thẳng giữa họ thậm chí vọt lên một mức độ cao hơn.

“Em đã nghĩ là chúng ta có thể tìm ra cách để hòa thuận với nhau.” Nàng buột miệng, vụng về nói. “Em không mong anh lại muốn đi gặp người phụ nữ khác. Em không muốn thế. Em không thích như thế.” Nàng gục mặt xuống và đông cứng vì thẹn, không thể tin được mình đã thừa nhận điều đó. Bây giờ chàng sẽ giễu cợt nàng, bây giờ thì chàng biết là nàng đã ghen. Nàng quan sát khi tay chàng siết chặt dây cương, rồi cỗ xe ngựa được kéo về một bên đường và những con ngựa khẽ chồm lên.

Chàng bắt lấy nàng trong cái siết tàn phá, một bàn tay rộng bao lấy phía sau cần cổ mảnh khảnh của nàng khi cánh tay còn lại kéo cơ thể nàng tựa thật sát vào ngưởi chàng. Môi chàng mở ra khẩn thiết trên môi nàng, miệng chàng háo hức trên nàng với sự hăm hở dữ dội, làm nàng run lên vì bất ngờ. Khi chàng cảm thấy sự nhượng bộ của cơ thể nàng, không còn phản kháng hay vùng vẫy, Heath thả lực ép tàn phá của môi mình và hôn nàng chậm rãi. Nàng không thể thở, không thể thoát khỏi những cú quét mê mụ của lưỡi chàng. Miệng chàng nóng và ngọt ngào, uống lại sự mềm mại của miệng nàng và đầu chàng cúi xuống xa hơn trên nàng đến khi nàng đổ sập yếu ớt, tựa vào vai chàng, môi nàng chuyển động dưới môi chàng trong sự hưởng ứng. Bàn tay chàng chuyển từ cổ lên hàm nàng, nâng niu một bên mặt nàng khi chàng ngấu nghiến nàng với những nụ hôn không hề thương xót. Nàng bám vào ve áo khoác của chàng, đầu hàng hoàn toàn nhu cầu của chàng. Sự hoang dại lấp đầy mọi lỗ chân lông cho đến khi nàng râm ran vì ham muốn đong đầy. Cánh tay chàng rung rung căng thẳng khi nâng môi mình khỏi nàng.

“Đó có giống một nụ hôn của người đàn ông gần đây được tình nhân phục vụ không?” Chàng hỏi khàn khàn, hơi thở chàng mơn trớn đôi môi ẩm ướt của nàng. Lucy chớp mắt một cách buồn ngủ, cánh tay nàng trườn lên, vòng quanh cổ chàng. “Anh đã không có đàn bà trong nhiều tháng.” Chàng tiếp tục trong tiếng thì thầm thô ráp đó, “Không có, trước cả khi anh cưới em. Anh không muốn bất kì ai khác, không cho đến khi anh có đủ từ em, bất kì lúc chết giẫm nào. Mỗi đêm anh tự hứa với mình em sẽ phải trả giá cho những giờ anh ham muốn em và trở nên khao khát. Vì Chúa, anh sẽ không còn khao khát thêm nữa.”

Chàng cúi đầu xuống lần nữa, môi chàng tìm kiếm môi nàng và lôi cuốn tiếng rên rỉ nhẹ nhàng của nàng. Đột nhiên, Lucy không thể phân biệt đâu là âm thanh, mùi hương và vải vóc của nhau, nàng không biết vị ngất ngây của rượu đến từ miệng chàng hay nàng, nàng không quan tâm tiếng tim đập thình thịch đó là của chàng hay của nàng. Bầu trời rơi vòng quanh nàng với những mảnh đen mun chói lóa và những ngôi sao điểm chi chít, thời gian hầu như rùng mình và ngưng cử động. Từ ngữ và suy nghĩ biến mất với tốc độ ánh sáng khi thứ duy nhất còn lại là khoái lạc từ môi chàng và sức mạnh cứng rắn của cơ thể chàng.

“Không có người đàn bà nào khác.” Heath nói trên môi nàng, làm nàng run rẩy. “Không thể có. Anh quá ám ảnh về vợ của cnh. Chỉ một thứ em có thể cho anh mà không ai có thể… và chết tiệt thiên đường hay địa ngục gì đó, anh sẽ có nó từ em bất kể bao lâu anh phải chờ, bất kể anh phải áp chế em khó khăn đến thế nào. Không, anh không chỉ nói về những quyền lợi làm chồng duy nhất, dù đó sẽ là điểm xuất phát tuyệt vời…”

“Heath…” Nàng làm một cử động nhỏ để tự giải phóng mình, mắt nàng tối mà mờ đục vì rối loạn. Cánh tay chàng siết chặt trên nàng.

“Anh đã cho em thời gian mà em xin. Nhưng anh không có nhiều kiên nhẫn để bắt đầu, Cin, và em thì mài nó mòn vẹt. Chúng ta thử theo cách của em và anh chờ đợi em đến với anh… và bây giờ thì đã có một khoảng cách rộng hơn giữa chúng ta, hơn những gì anh cho phép.”

Nhưng nàng đã chờ đợi chàng đến với nàng! Lucy nhìn lên chàng, thinh lặng.

“Bây giờ chúng ta sẽ làm theo cách của anh.” Chàng tiếp tục, đóng khung khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng với bàn tay chàng. “Trong trường hợp em còn bất cứ nghi ngờ nào… kể từ đêm nay chúng ta sẽ là vợ chồng theo mọi phương diện. Có rất nhiều thứ để bàn… nhưng chúng được giữ tới ngày mai.”

Ngón tay cái chàng vạch nhẹ lên đường chân mày xếch, sẫm màu của nàng và đặt trên thái dương nàng. Không thể ngăn được mình, chàng hạ môi xuống môi nàng lần nữa, ngọn lửa nhạy cảm từ nụ hôn của chàng xuyên xuống tận ngón chân nàng. Nàng thấy quay cuồng như thể có quá nhiều rượu bất thần lọt vào đầu nàng, nàng yếu ớt giật cổ tay chàng, cầu xin chút nghỉ ngơi. Sức ép trên môi nàng ngừng lại . Heath nhìn xuống nàng, vạch đầu ngón tay lên vệt trăng đọng trên làn da nàng. Trong một cử động không ngờ, chàng thả một nụ hôn lên đầu mũi nàng và đặt lưng nàng vào chỗ ngồi, nơi nàng co tròn lại và nhìn trừng trừng chàng một cách hoang mang.

Khi họ đến bùng binh nhỏ trước nhà, Heath ra khỏi xe ngựa và giup nàng xuống, tay chàng khớp gọn gàng hai bên eo nàng. Ngay khi bàn chân chạm mặt đất, nàng xoay người lại để éo những nếp gấp và vải vóc xuống, những thứ đã rũ xuống đằng sau váy nàng. Nàng vuốt phẳng mọi thứ trong khi tay chàng vẫn còn trên eo nàng, tim nàng nảy lên trước hình ảnh của chàng. Trong bóng tối, mắt chàng xanh màu nửa đêm và nét mặt nhẵn nhụi hoàn hảo vương bóng. Chàng kéo người nàng tựa vào chàng, bắt nàng nhón trên những đầu ngón chân và dựa vào chàng. Mặc cho mọi khác biệt về kích thước của riêng từng người, họ vừa khít nhau. Mắt nàng nhắm lại khi nàng cảm thấy hơi ấm của môi chàng trên môi nàng, lần nữa rồi lần nữa, trong những nụ hôn nhẹ, gây ra cả một dòng hơi nóng tràn qua nàng. Cảm xúc thậm chí còn mạnh hơn trước đó, làm nàng nghiện với sự ngọt ngào. Nàng đong đưa tựa vào chàng khi chàng ngừng lại, Heath vuốt một lọn tóc xoăn xoăn ra khỏi thái dương nàng khi chàng nhìn xuống nàng.

" Đi và sẵn sàng cho giường ngủ trong khi anh đưa những con ngựa về chuồng. " Chàng thì thầm, " Anh sẽ không lâu đâu. "

Lucy gật giật cục. Nàng quay lại khi chàng thả nàng ra và đi vào nhà mà không nhìn về đằng sau chút nào, đưa tay lên môi ngay khi cửa đóng lại sau lưng. Môi nàng mềm mại và sưng phồng. Nàng bước lên lầu với trán cau lại khi những xúc cảm khác nhau kéo nàng theo mọi hướng. Một phần trong nàng yếu ớt và băn khoăn, một phần yên lòng khi sự chờ đợi sẽ sớm kết thúc và sẽ không còn gì để khiếp hãi và lo lắng nữa. Một phần trong nàng sống động với sự chờ đợi. Cuối cùng, cuối cùng thì chuyện đó sẽ xảy ra, và nàng biết lần này mọi thứ đều sẽ đúng.

Tấm mền mỏng và khăn trải giường dường như từ chối nỗ lực kéo chúng xuống của nàng, nhưng nàng tỏ ra thành thục trong công việc với cái kéo mạnh quả quyết. Nàng vặn nhỏ mọi cây đèn, để ánh sáng dịu nhẹ và mời gọi toả khắp nơi. Heath sẽ lên đây sớm thôi, và nàng muốn lần này phải khác hẳn đêm tân hôn thảm họa của họ. Điên cả đầu, nàng kéo mạnh nút thắt váy và đá văng đôi dép lê trong nhà, nhổ sạch những ghim kẹp ra khỏi tóc cùng một lúc. Nút rồi tới nút, tại sao cái váy của nàng có vẻ tăng lượng nút thêm nhiều hơn những gì nàng có khả năng mở ra thế này? Kéo mạnh cái váy lót lụa chật ních, được lót bên dưới với diềm xếp nhỏ, nàng thả nó xuống sàn thành một đống. Bên dưới váy lót là khung váy mảnh, làm bằng thép watchspring với những dải vải bông trắng buộc chặt. Toàn bộ những phục trang đó sụp xuống thành một đống lớn vải vóc, trông như cái bánh kếp, thứ mà nàng sẽ nhanh chóng đá ra khỏi chỗ này ngay khi phần còn lại trên nguời nàng được rũ bỏ. Kẹp tóc rơi khắp nơi khi nàng giật thêm ra từ mái tóc. Olược đâu rồi? Nàng nhảy trên một chân, rồi trên chân còn lại khi nàng lột nịt tất và tất dài ra.

Bay tới trước gương trong áo nịt ngực và quần đùi lót, Lucy cào lược vào mái tóc dài của mình cho đến khi mớ tóc hạt dẻ trở nên dày và mượt, đổ xuống vai nàng.

" Chết tiệt! Chết tiệt! Chết tiệt! ", nàng làu bàu khi đồng hồ có vẻ gõ nhanh hơn. Heath có thể ở đây bất kì lúc nào. Áo ngực nàng vẫn còn phải cởi ra, và việc đó tốn rất nhiều thời gian. Nó làm từ vải trắng dày, được hồ cứng, đóng bên trong khung kim loại và sừng, thêm vào đó, được xỏ dây buộc chặt ở phía trước. Thường thì nàng tự mình kéo thật chặt những sợi dây và buộc lại thành nơ. Sáng nay nàng quá vội và đã cột gút nó lại. Nàng cố gắng một cách vô ích, gỡ cái nút chặt với móng tay mình, nhưng nó không có dấu hiệu gì là sẽ lỏng ra cả.Sự thất vọng quét qua nàng khi nàng nghe thấy tiếng buớc chân Heath trên cầu thang. Tại sao tất cả lại trở nên tệ hại thế này chứ?

" Em vẫn chưa sẵn sàng. " Nàng gọi với ra, giọng nàng căng thẳng và cao hơn bình thường cỡ một quãng tám.

" Được thôi, anh sẽ dành vài phút để tắm rửa. "

Lucy đặt tay lên hông, hít vào một hơi sâu, bình tĩnh. Và rồi nàng giật mạnh những sợi dây với nguồn năng lượng vừa hồi phục trước khi bỏ cuộc và bắt đầu săn tìm cái kéo cắt móng. Ngăn kéo khua như sấm khi nàng kéo nó ra và mò mẫm điên cuồng vào bên trong. Tất cả đều ở đó, ngoại trừ cái kéo.

" Có thứ gì đặc biệt để em tìm kiếm hả? "

Nàng quay ngoắt lại, chuếnh choáng và cuống cuồng, mắt nàng sáng lên với sự lo âu và cáu tiết. Heath đứng trước nàng trong cái áo choàng màu xanh sậm, trông bình tĩnh và tự chủ, mơ hồ thích thú với cảnh nhộn nhịp

" Đừng có nói một câu đùa nào đấy! " Nàng nói căng thẳng.

" Anh không định làm vậy. "

Lucy quay đi và tiếp tục cuộc tìm kiếm mất kiên nhẫn trong cái ngăn kéo, chùn lại khi nàng cảm thấy sự động chạm của bàn tay chàng lên bờ vai trần của nàng.

" Nó là cái gì? " Chàng hỏi nhỏ, Lucy bỏ cuộc tìm kiếm cái kéo của mình và run rẩy thở dài, biết rằng nàng quá mức kích động với mấy cọng dây bị cột gút lại.

" Em… oh, em biết có thứ gì đó không đúng… Nó là cái áo nịt, nó thật kinh khủng… Thứ đó… em không thể cởi cái nút thắt ra, và em đang tìm một cái kéo để cắt những sợi dây. "

" Tất cả là thế hả? Quay lại nào. Oh, em đúng là biết thắt một cái nút ấn tượng đấy, nhưng chẳng có vấn đề gì với việc cởi ra đâu. " Ngón tay chàng chạm tới những sợi dây, bắt đầu làm việc với mớ lùng nhùng.

" Không đuợc đâu. Anh tốt hơn nên tìm giúp em cái kéo. " Nàng nói, cắn môi dưới, và chàng cười.

" Cho anh vài phút, chúng ta còn cả một đêm dài phía trước mà. " Đầu chàng cúi xuống khi chàng tập trung vào nút thắt. Hương xà phòng thơm ngát hoà với làn da chàng tạo thành một mùi phảng phất quyến rũ, dạt vào mũi nàng. Lucy cảm thấy một cơn rung nhẹ ở bụng vì sự gần gũi của chàng.

" Tại sao em lại mặt loại áo ngực thô thế này? Anh cứ tuởng theo sau những bộ đồ mới, em cũng đặt hàng đồ lót mới… "

" Những đồ lót cũ của em vẫn ổn mà… "

" Anh cá là khác đấy. Vải trơn màu trắng không hợp với em. Và anh thích thấy em trong đồ lót satanh và lụa màu. Anh thấy là anh sẽ phải lo việc này thôi. "

" Đồ lót satanh màu? " Lucy chưa bao giờ nghe đến những phụ nữ dòng dõi tốt lại mặc bất cứ thứ gì ngoài màu trắng, xám và nâu bên dưới trang phục cả. " Anh sẽ không dám mua cho em bất cứ thứ gì trong số đó… đúng không? "

" Hàng tá… bao gồm quần đùi lót màu đen với diềm đăng ten lượn sóng và những cái nơ màu hồng. " Chàng cười toe toét với nàng, và mặc cho sự kinh hãi, nàng cảm thấy một nụ cười đáp lại giần giật trên môi nàng. Ngay sau đó, nút thắt được gỡ ra, và Heath tháo dây ra khỏi những cái khuy kim loại của áo nịt. Lucy nhắm mắt lại và thở sâu vì nhẹ nhõm. Khi lồng ngực nàng nở ra và phổi nàng đầy tràn ô xi, những tia choáng váng quen thuộc cuộn lại trong đầu nàng.

" Thấy tốt hơn không? " Chàng thì thầm. Nàng gật, ngẩng lên, nhìn vào mắt chàng khi chàng cởi cái áo nịt ra khỏi người nàng. Đầu ngực trần của nàng xát nhẹ lên lần vải xanh mịn của cái áo choàng chàng mặc. Thú vị một cách thật kì lạ khi chàng cởi quần áo của nàng chậm chạp đến thế, đối xử với nàng như một sinh linh mỏng manh có thể dễ dàng vỡ vụn dưới những động chạm thô lỗ.

Ngón tay chàng vạch trên xương sống nàng, sượt qua lớp lông tơ vô hình, và động chạm của chàng gửi một cơn rùng mình vô thức xuyên qua nàng. Nuốt khan, nàng chạm vào quần đùi lót của mình và nới lỏng chúng. Khi nàng rờ rẫm những cái nút, chàng trượt cánh tay vòng quanh nàng, bắt lấy bàn tay nàng, siết chặt ngắn gọn rồi chuyển chúng sang một bên, và gỡ những cái nút với ngón tay xoắn vặn. Chiếc quần đùi lót rơi trên sàn nhà.

Heath nâng nàng lên với đôi cánh tay và mang nàng tới giường một cách dễ dàng. Khi nàng v quanh cổ chàng và siết chặt những bắp cơ rắn chắc của cơ thể chàng, nàng bắt đầu hứng thú với cảm giác đã một lần làm nàng kinh hãi. Thật sự dễ chịu khi cảm thấy như " bị tước vũ khí ", dễ tổn thương, và say mê vì được ôm bởi người đàn ông có thể quăng nàng ra khỏi sự thăng bằng một cách dễ dàng, người đàn ông không hề lảng tránh việc tranh cãi, một người đàn ông ở trên mức lúng túng và kiểu cách rất nhiều đến nỗi nàng biết không gì có thể làm nàng sốc thêm về chàng.

Chàng hạ nàng xuống và rũ bỏ áo choàng. Làn da rám nắng của chàng dường như bẫy ánh đèn khi chàng cúi người bên trên nàng, ánh nhìn của chàng phiêu du suốt từ đầu ngón chân đến tận khuôn mặt nàng. Đôi mắt xanh hau háu gặp ánh mắt nàng, sáng lên những tia lửa tối tăm.

" Em thật đẹp, Lucy. " Chàng thì thầm.

Đây là những lời chàng đã từng nói với nàng, nhưng trong khoảnh khắc khám phá này thì dường như đây chỉ mới là lần đầu tiên. Ánh nhìn nàng ngập ngừng và rèm mi nàng hạ xuống khi chàng hôn nàng, bàn tay chàng trượt ra sau đầu nàng và nâng niu một cách chiếm hữu. Miệng chàng đòi hỏi sự đáp trả của nàng, bàn tay vuốt ve của chàng khăng khăng mạo hiểm vào những nơi thầm kín nhất của cơ thể nàng. Bao nhiêu do dự và nhút nhát Lucy đã dự tính tới đều vụn vỡ trước đam mê của chàng. Có phải đó thực sự là cánh tay nàng, đang kéo đầu chàng xuống để chàng hôn nàng sâu hơn không? Có phải những âm thanh câm lặng, trầm đục đó đến từ cổ họng nàng không? Oh, nàng chưa bao giờ mơ đến, nghĩ đến hay thậm chí tưởng tượng đến cảm giác tuyệt diệu khi làn da trần của chàng trượt trên nàng. Nàng muốn biết từng inch của chàng có cảm giác như thế nào. Bàn tay nàng trượt từ lưng đến bờ vai rộng, mạnh mẽ của chàng, lòng bàn tay nàng lướt nhẹ trên rìa những vết sẹo mờ và trở lại bờ hông gọn ghẽ của chàng. Trắng trợn, những đầu ngón tay nàng giạt xuống bề mặt săn chắc của mông chàng và chàng rên rỉ trên môi nàng.

" Đã quá lâu rồi. Anh đã thèm muốn em quá lâu. " Heath trượt xuống cơ thể nàng và ấn môi chàng vào chỗ hõm thơm ngát giữa hai bầu ngực nàng. Suy nghĩ của chàng nghiêng ngả thành một mớ hỗn độn và bừa bãi. Nhu cầu và sự thúc đẩy thế chỗ cho cẩn trọng trong chàng. Bàn tay chàng được đổ đầy bởi sự mềm mại của nàng, miệng chàng uống lấy hương vị làn da nàng như trong cơn khát chá. Nàng đã chống lại chàng và chối từ chàng, làm cho thế giới của chàng rối tinh rối mù, đặt vô số chướng ngại trên con đường của chàng để rồi đột nhiên, nàng ở đây trong vòng tay chàng, đầu hàng chàng vô điều kiện. Toàn bộ khao khát thể xác của chàng bị khuấy động nghiêm trọng, và bây giờ chàng đã đi quá xa để dừng, nghĩ ngợi hay chậm lại. Có vẻ như toàn bộ cuộc đời chàng dựa vào kết quả của khoảnh khắc này, hoặc chàng sẽ có nàng, hoặc chàng sẽ chết vì thèm khát.

Lucy thở gấp khi khuôn miệng thăm dò của chàng tìm thấy núm vú nàng, và bao quanh cái đỉnh nhạy cảm. Lưỡi chàng ẩm ướt thiêu đốt, rồi, răng chàng bắt lấy đầu ngực và khéo léo kéo nó. Quằn quại, nàng cảm thấy cơn xúc động chạy dài những nhịp rung nhẹ nhàng giữa hai đùi nàng. Không vững, nàng để chàng tách đùi mình ra với bàn tay chàng. Nàng quá hao mòn vì khao khát đến nỗi người nàng run rẩy. Chàng đang hôn nàng khắp nơi. Bàn tay chàng mơn trớn đùi nàng và người chàng chuyển xa xuống dưới đệm. Môi chàng đang ở trong hai đùi nàng và dần chuyển lên trên. Bất ngờ, nàng biết chàng sắp làm gì.

" Heath, chờ đã… "

" Suỵt " Chàng cắn nhẹ làn da mỏng manh trên bẹn nàng và sục vào những lọn xoăn mềm mại hình tam giác. " Hãy để anh… em là vợ anh. " Khi chàng chạm tới khoảng da thịt bừng cháy giữa hai chân nàng và lưỡi chàng đu đưa trên cái nụ nhỏ trữ khoái cảm, đầu gối Lucy đưa lên và những ngón chân nàng xoắn lại trên giường. Tay Heath úp lấy mông nàng, nâng nàng lên một vị trí thám hiểm nhạy cả cho môi chàng.

Bắt lấy tiếng thổn thứa sau cổ họng, nàng nghiến răng lại và xoay mặt sang bên, nhận thấy tất cả động chạm khôn khéo, rung rinh của miệng chàng, không biết đến bất kì điều gì ngoài những điều chàng đang làm với nàng. Mông nàng căng lên trong lòng bàn tay chàng khi nàng ngập chìm khoái cảm. Bất thần lưỡi chàng búng nhẹ trong nàng, và nàng vô thức uốn người lên, giác quan của nàng nở ra cho đến khi nàng đổ ầm xuống qua một vụ nổ của xúc động.

Thở hổn hển nặng nhọc, nàng trôi nổi trong biển ấm của yếu ớt, đôi mắt nàng mờ đi vì khoái cảm khi nàng thấy khuôn mặt Heath trên nàng. Nàng đã quá kiệt sức, quá yếu ớt để phản kháng khi sức nặng từ cơ thể săn chắc của chàng đè lên

" Chỉ cần thư giãn. " m điệu của chàng mơn trớn và trầm trong tai nàng. " Anh sẽ không thô lỗ đâu. Hãy để anh yêu em… "

Có một sự xâm phạm giữa hai đùi nàng, và bằng cách nào đó, nàng nâng chân mình lên để dễ dàng cho chàng, và rồi nàng thở gấp vì sự xâm chiếm mạnh mẽ mà chàng đã đẩy vào nàng. Có sự nhận thấy đau đớn và sửng sốt rằng chàng ở trong nàng. Đáp lại lời khuyến khích nhẹ nhàng chàng thì thầm cho mình, nàng mở rộng chân hơn và chàng trượt vào sâu thêm nữa, to lớn và nóng rẫy khi chàng di chuyển ở trong nàng. Nàng nao núng trước cảm giác lạ lẫm và sự khó chịu, nhưng bàn tay chàng ở đó để xoa dịu cơ thể run rẩy của nàng, giọng chàng nhẹ nhàng và khàn lạ. " Em thật ngọt ngào, Cinda… Anh biết em sẽ như thế này… Anh biết mọi chuyện sẽ như thế này. Để cánh tay em vòng quanh anh… Ah, Cin… "

Đâm mạnh với nhịp điệu kiềm chế, chàng kéo nàng dựa vào chàng gần hơn và chỉ cho nàng cách làm theo chàng. Chàng tự do và hoàn toàn phóng đãng, giống như nàng từng nghĩ, tàn nhẫn lột trần sự kín đáo của nàng bằng tay và miệng chàng để nàng nói với chàng điều gì cho nàng khoái lạc. Khi Lucy nhìn lên nét mặt ngăm ngăm của người đàn ông nàng đã lấy làm chồng, nàng không thể tưởng tượng mình có thể chia sẻ sự gần gũi này với bất kì ai khác, và nàng biết rằng sau đêm nay, không còn thứ gì giống như trước nữa. Bối rối, nàng vùi mặt vào bờ vai lấp loáng mồ hôi của chàng và cảm thấy một cơn mưa nhiệt bên trong nàng, nàng thấy thân người chàng nương chịu khi chàng bất động và vùi mặt vào cổ nàng. Hai bàn tay chàng siết lại thành nấm đấm khi chàng ấn xuống gối ở hai bên đầu nàng.

Mù quáng, nàng nâng môi lên môi chàng, bờ môi nàng hé mở và hăm hở. Những giờ đồng hồ buông trôi khi cả hai cơ thể bện lấy nhau và chạm vào nhau, đôi lúc gấp gáp, đôi lúc với nhịp điệu uể oải. Lucy nối ham muốn của chàng với ham muốn của chính nàng, đáp trả tương đương sự say mê của chàng, không màng đến ngày hôm qua hay ngày mai. Nàng không hề nhận thấy khi đèn cháy hết. Nàng chỉ biết rằng, khi càng về đêm, Nàng sẽ là một phần của bóng tối, một phần của giấc mơ đã vượt đi xa khỏi sự trong trắng, được bao bọc bởi lời nguyền nhục dục sẽ vỡ tan ngay lúc bình minh. Với mọi động chạm, Heath khiến nàng càng trở thành một phần của chàng, và trong những giờ tiếp theo của nửa đêm, nàng bắt đầu sợ hãi là chàng đã lấy đi từ nàng nhiều hơn chỉ là sự trong trắng.
Bình Luận (0)
Comment