Love School

Chương 29

ZzzzzzzzzzzzzzzzzzzzzzzzzzzzzzzzzzzzzzLoadingzzzzzzzzzzzzzzzzzzzzzzzzzzzzzzzzzzzzzZ

- Cô nói thật ? - hắn quay mặt lại nhìn Phương Đan, hơi nghi ngờ.

- Chẳng có lí do gì tôi phải nói dối. Thật sự, tôi không muốn tiếp tục sai lầm như Linh nữa, không muốn... - Phương Đan lắc đầu nguầy nguậy. Gương mặt Đan phảng phất vài nét buồn.

- Cảm ơn cô ! - hắn trả lời rồi chạy đến địa điểm mà Phương Đan đã nói. Phong cũng chạy theo sau.

Phương Đan ngồi phịch xuống. Gục mặt mà khóc. Người bạn Đan tin tưởng nhất, không ngờ chỉ xem Đan như một thứ đồ chơi, một quân cờ trên bàn cờ số phận chính tay Linh vẽ ra. Thật không ngờ... "Linh, Đan xin lỗi..."

- Phương Đan, đi tiếp được chứ ? - Diệu Chi dừng lại, quay mặt về phía Đan, chìa tay ra - nắm tay tôi này, đứng dậy !

Phương Đan ngơ ngác đưa ánh mắt đẫm nước lên nhìn Diệu Chi. Khẽ cất tiếng :

- Cô không giận tôi, vì tất cả ?

- Không. Aizzza, tất cả chỉ vì con điên kia thôi mà ! - Chi so vai.

Phương Đan gạt nước mắt, nở một cười hạnh phúc rồi nắm tay Chi làm điểm tựa để đứng lên. Bỗng dưng, sao Đan thấy những con người này quá đỗi tốt bụng, thân thiện. Thế mà lúc trước Đan cứ giúp Linh hại họ. Có lỗi thật...

- Cảm ơn cậu, Chi...!

ZzzzzzzzzzzzzzzzzzzzzzzzzzzzzzzzzzzzzzLoadingzzzzzzzzzzzzzzzzzzzzzzzzzzzzzzzzzzzzzZ.

Nó lắc lắc đầu, xua tan đi cơn buồn ngủ rồi từ từ mở mắt. Khá tối. Một bóng người đang ngồi đối diện nó, nở một nụ cười ranh mãnh. Nó mơ hồ nhận ra được người đó là ai...

- Võ Hoàng Linh ?

Linh đứng dậy, bước từ từ đến chỗ nó, nâng mặt nó lên, nói :

- Tỉnh rồi à bạn cùng lớp ? Ai da, sao ngủ lâu thế bạn, cái căn nhà gỗ cũ kĩ này muốn bùng cháy lắm rồi đấy !

- Cô muốn gì ? Nói !

- À, chỉ là tôi đây muốn giết bạn thôi bạn à ! Quào, căn nhà này sẽ bùng cháy, và chỉ một mình bạn trong căn nhà này. Và tôi ước Thiên Du tận mắt chứng kiến cảnh ấy mà không hề biết thủ phạm là tôi, thú vị ra phết đấy chứ ! - Linh nói rồi lấy từ túi áo ra cái bật lửa có hình mèo Kitty màu hường và mân mê.

- Tâm thần. Thích thì chiều. Tôi không sợ ! - nó khinh khỉnh trả lời. Nó tin chắc chắn hắn sẽ đến cứu nó, hắn sẽ không bỏ rơi nó đâu, không đâu...

Chát !!!

Trên mặt nó in hằn năm ngón tay của Linh. Đỏ ửng lên.

- Để tao xem. Mày ngon lắm. Chịu nóng tí nhá ! - Linh trả lời. Sau đó, cô ả bật chiếc hộp quẹt ném vào một góc. Ngọn lửa bùng lên. Linh từ từ bước ra ngoài. Bỏ mặc nó với tay chân đang bị trói, không thoát ra được.
Nó loay hoay cố gắng gỡ những sợi dây trói ra nhưng vô ích. Quá chặt. Bây giờ nó sợ hãi thật sự. Tại sao hắn vẫn chưa đến, tại sao ? Nó khó chịu lắm rồi. Lửa, khói. Nóng, khó thở. Nó cố gắng hét lên:

- Làm ơn, ai đó cứu với !

...

Hắn vừa đến nơi, thấy Linh đang cười đắc chí thì khó chịu lắm. Đang tính kết liễu mạng sống của cô ả thì nghe tiếng nó hét lên bên trong ngôi nhà đang bốc cháy dữ dội. Không suy nghĩ gì thêm, hắn lao vào trong, với tốc độ nhanh nhất có thể.

- Du, đợi anh... - Phong gọi với theo hắn, chạy vào trong.

Linh đứng nhìn hai người chạy vào trong, rồi quay ngoắt lại sau lưng nhìn Phương Đan. Bất ngờ. Chính Phương Đan là người chủ động bước tới, trên tay Đan, một khẩu súng, chĩa thẳng vào Linh.

- Đan... Cô...

ĐOÀNG...

Một viên đạn được bắn ra, ngay vai Linh...

- Đây là phát súng trả thù cho những người cô đã từng làm hại...

ĐOÀNG...

Viên đạn thứ hai, ngay vai còn lại của Linh...
- Đây là vì cô đã lừa dối tất cả những người yêu thương cô...

ĐOÀNG... ĐOÀNG....

Hai phát súng được bắn liên tiếp vào ngực trái của Linh.

- Còn hai phát này. Là vì cô đã chà đạp sự tin tưởng của tôi. Và vì mạng sống của Thanh Hiền...

Linh từ từ gục xuống nền đất lạnh. Tất cả những gì Linh làm bao thời gian qua, cái giá của nó, chính là cái chết.

Phương Đan đánh rơi cây súng trên tay mình, đứng chôn chân tại chỗ mà khóc. Khóc. Có thể vơi đi nỗi buồn được không ? Trâm Anh nhẹ nhàng vỗ vai Phương Đan, rồi đưa ánh mắt sang bên ngôi nhà gỗ đang cháy ngùn ngụt. Lo lắng không yên.

ZzzzzzzzzzzzzzzzzzzzzzzzzzzzzzzzzzzzzzLoadingzzzzzzzzzzzzzzzzzzzzzzzzzzzzzzzzzzzzzZ

- Băng Băng, em tỉnh lại đi, Băng Băng. - hắn lay lay người nó, miệng kêu tên nó không ngừng.

Nó ho sặc sụa rồi mở mắt, ôm chầm lấy hắn. Sợ hãi là cảm giác của nó lúc này.

- Phong, giúp tôi một tay. Đưa Băng Băng ra ngoài trước. - hắn quay sang, hối thúc Phong đang đứng bên cạnh.

- Ừ.

Hắn và Phong dìu Băng Băng đi gần đến cửa, sau đó bảo nó cố gắng chạy ra ngoài trước, vì nếu cùng ra một lần thì rất nguy hiểm. Nó có chút lưỡng lự, sau cũng gật đầu, gắng gượng chạy thật nhanh ra ngoài.
Lúc này chỉ còn hắn và Phong..

BỐP...

Âm thanh va đập khô khốc vang lên. Phong ngã xuống, ôm lấy chân của mình. Nét mặt chuyển dần sang đau đớn tột độ.
Như một bản năng của một nguời em trai, hắn vội vàng chạy tới giúp Phong, nhưng lại bị Phong gạt ra không thương tiếc. Phong cố gắng đứng dậy, nói :

- Tôi không cần sự giúp đỡ của c...

- Anh, cẩn thận...

=== ====== ====== ======

~YiYuo~
Đã in dấu dép
Bình Luận (0)
Comment