Edit: Ry Lư Dương đợi Nguyễn Miên ngủ say rồi mới đứng dậy đến phòng y tế.
Lúc anh rời đi còn cẩn thận khóa cửa lại, lợi dụng đặc quyền của thiếu tướng, khóa hết mấy cái cửa điện tử ở xung quanh, sau đó còn phái hai Beta không ngửi được mùi pheromone của Omega đứng canh gác ở lớp cổng thứ ba.
Hai vị Beta kia thấy thiếu tướng cẩn trọng như vậy, còn tưởng là trong phòng anh có tài liệu cơ mật gì đó, lập tức thấy mình có trách nhiệm vĩ đại, không dám chớp mắt đứng gác ở cửa.
Lư Dương coi như hài lòng với thái độ của hai người bọn họ, quay người đi nhanh đến phòng y tế.
Anh gõ cửa phòng y tế, trong phòng có mấy người bác sĩ đều đang bận rộn.
Vừa hay Thẩm Thừa đang ngồi ở cửa ra vào, thấy anh đột nhiên tới, hơi kinh ngạc, còn tưởng đã xảy ra chuyện gì. Y vội vàng đứng lên hỏi: "Thiếu tướng, có chuyện gì sao?"
Lư Dương quét mắt một vòng xung quanh phòng y tế: "Tôi muốn lấy thuốc ức chế."
Vương Đại Lực đứng cách đó không xa đang xử lý vết thương cho bệnh nhân, nghe thấy vậy lập tức bỏ dụng cụ trong tay xuống, sải bước lớn, kích động lao đến, the thé kêu lên: "Cái gì gà cơ? Sao trên chiến thuyền lại có gà*!"
*Thuốc ức chế là 抑制剂
, phiên âm là Yìzhì jì. Một con gà là 一只鸡
, phiên âm là Yī zhǐ jī, đọc rất giống nhau. Cậu ta nói xong liền quay lưng lại với Thẩm Thừa, liều mạng nháy mắt với Lư Dương, vừa đẩy anh đi ra ngoài, vừa chắp tay không ngừng cầu xin tha thứ, ngoài miệng lại bô bô nói với mọi người trong phòng: "Thiếu tướng, hình như là anh nói nhầm rồi?"
Lư Dương: "..."
Cậu ta kiên quyết đẩy Lư Dương ra đến bên ngoài mới buông tay, lấy lòng hỏi anh: "Thiếu tướng, tìm tôi có chuyện gì thế?"
Lư Dương cố nén tức giận, hít sâu một hơi, hằm hè nói: "Tôi nói là thuốc ức chế! Thuốc ức chế của Omega ấy! Con gà ngu này nữa!"
Vương Đại Lực: "..." Xin lỗi, đầu gà dung lượng hơi nhỏ nên không được thông minh cho lắm.
Lư Dương không khỏi lườm cậu ta một cái: "Mau lên, vào trong lấy thuốc ức chế cho tôi đi."
Vương Đại Lực thu hồi vẻ mặt cứng đơ, lơ đễnh hỏi: "Cậu cũng không phải Omega, lấy thuốc ức chế để làm gì?"
Cậu ta vừa nói xong, bỗng nhớ ra cái gì đó, lập tức chấn động. Sau khi thoát khỏi trạng thái ngỡ ngàng khiếp sợ, cậu ta lập tức ngẩng đầu nhìn Lư Dương.
Vương Đại Lực xích lại gần Lư Dương, hít hà. Trên người Lư Dương có một vị ngọt nhàn nhạt, vị ngọt đó còn pha chút hương sữa, hoàn toàn không phải cái mùi lạnh băng như bình thường của anh.
Lư Dương không nhịn được đẩy cậu ta ra: "Làm cái gì vậy?"
Vương Đại Lực vô cùng đau đớn, chỉ vào anh, lên án: "Cái tên khốn kiếp này, cậu làm gì Tiểu Miên rồi?"
Đuôi lông mày hơi nhướng lên, Lư Dương không nhanh không chậm lạnh lùng nói: "Tôi tới lấy thuốc ức chế. Cậu nói xem, nếu như tôi đã làm gì Miên Miên thì còn cần đến mấy thứ như thuốc ức chế sao?"
Vương Đại Lực nghe vậy, không khỏi ngơ ngác một hồi. Cậu ta nhìn bộ mặt hơi trầm xuống của Lư Dương, bỗng nhận ra.
"Không đúng, Tiểu Miên là người rất cẩn thận, nếu như sắp đến kì phát tình, chắc chắn cậu ấy sẽ mang theo thuốc ức chế bên mình. Bây giờ cậu tới đây lấy thuốc ức chế, chứng tỏ Tiểu Miên không mang thuốc ức chế theo, tức là cậu ấy đột ngột động tình nên mới không kịp chuẩn bị. Cậu mau khai ra, cậu làm gì cậu ấy mà khiến cậu ấy phải động tình hả!"
Lư Dương hơi nhếch môi, lạnh nhạt hỏi lại: "Cậu chắc chắn mình muốn biết?"
"..." Vương Đại Lực nghẹn họng, lắc đầu, nản lòng nói: "Không muốn biết."
Người ta là cô nam quả nam yêu đương, còn đính hôn rồi, ở cùng nhau thì còn có thể làm cái gì!
Cậu ta là tình địch của Lư Dương, vậy mà còn dám hỏi Lư Dương đã làm gì, chuyện này... Còn không phải là tự tìm tai vạ sao!
Mà đáng sợ hơn cả là hai người bọn họ, một người là đối tượng thầm mến năm xưa, một là crush hiện tại, đây không phải là ngược càng thêm ngược sao!
Lư Dương nhìn nét mặt đang dần sụp đổ của cậu ta, không nhịn được đá cậu ta một cái: "Mau mang thuốc ức chế đến đây, Miên Miên còn đang chờ đấy."
"A, ừ." Vương Đại Lực tỉnh ra, vỗ đầu một cái, vội vàng chạy vào phòng y tế, tay chân luống cuống lục lọi.
Lư Dương tựa ở cửa chờ cậu ta, hai tay khoanh trước ngực, ngón tay nhẹ nhàng gõ, dường như đang trầm tư.
Đám binh sĩ đi ngang qua thấy Lư Dương đứng ở trước cửa phòng y tế thì có chút kinh ngạc, nhao nhao tới chào hỏi, chào hỏi xong, cả đám đều nhất trí nhanh chóng chạy mất. Bọn họ cảm thấy, cái vẻ mặt đó của thiếu tướng tức là sẽ có người gặp xui xẻo rồi đây.
Một lát sau, Vương Đại Lực cầm thuốc ức chế ra, thở hồng hộc đưa cho Lư Dương.
"Cậu cậu cậu... Nhớ dịu dàng với Tiểu Miên đấy."
Lư Dương lườm cậu ta: "Nghĩ cái quái gì thế?"
"... Không có gì." Vương Đại Lực nghĩ nghĩ, Lư Dương đã cầm thuốc ức chế về thì chắc sẽ không có chuyện gì xảy ra nữa đâu, cậu ta không khỏi thở ra một hơi.
Lư Dương cười như không cười nhìn cậu ta một cái, nhíu mày hỏi: "Tôi chợt nhớ ra, cậu vừa mới chửi tôi là tên khốn kiếp đúng không?"
Vương Đại Lực lập tức thấy lạnh sống lưng, chột dạ lắc đầu: "Không có, cậu nghe nhầm đấy, không phải tôi nói đâu."
Ông trời ơi, vừa rồi là do cậu ta quá kích động nên mới vậy, bây giờ có cho cậu ta thêm hai lá gan, cậu ta cũng không dám chửi Lư Dương nữa.
"Ồ?" Lư Dương toét miệng cười.
Vương Đại Lực theo bản năng lùi lại một bước, nuốt một ngụm nước bọt, muốn giấu lông gà trên người đi, vội vàng chủ động thừa nhận sai lầm: "Tôi sai rồi."
Năm đó cậu ta có dũng khí như nào mà lại dám thích Lư Dương vậy, nếu như để cậu ta sống hết đời với Lư Dương, liệu cậu ta có sống nổi không?
Lư Dương từ tốn hỏi: "Nếu sai thì nên làm gì?"
Vương Đại Lực đảo mắt, cố gắng giành lấy cơ hội bảo vệ lông gà: "Đương nhiên là lấy công chuộc tội! Ngài muốn tôi làm gì thì cứ việc phân phó, tôi nhất định sẽ nghe lời."
"Tốt lắm. Khi tôi kết hôn với Miên Miên, cậu tới làm phù rể đi."
Vương Đại Lực: "..." Đòn đánh gà chuẩn xác.
(hit chí mạng, chính xác +100%, crit damage +200% =]]]]) - -- Đối tượng thầm mến năm xưa của cậu ta sẽ kết hôn với crush hiện tại của cậu ta.
- -- Bọn họ không những kết hôn mà còn muốn cậu ta đến làm phù rể.
- -- Thế giới này sao mà tàn nhẫn, gà nhi vô tội biết bao.
Vương Đại Lực đang vì chính mình mà điên cuồng hò hét trong lòng, trên mặt lại không dám để lộ gì, thận trọng dò hỏi: "Có thể từ chối không?"
Lư Dương mỉm cười, nhẹ nhàng cử động ngón tay, giọng điệu không vui không giận: "Cậu không sẵn lòng?"
"Sẵn lòng! Cực kì sẵn lòng! Có thể làm phù rể cho ngài là vinh quang tột bậc của gà nhi tôi đây!"
Lư Dương hài lòng nở nụ cười, cầm thuốc ức chế, nhẹ nhàng xoay người rời đi.
Vương Đại Lực cạn lời nhìn theo bóng lưng của anh, khóc không ra nước mắt: "..." Ân ái là của các người, tôi chỉ có lông gà thôi.
Quá đáng! Thật hết sức quá đáng! Hối hận! Cực kì hối hận!
....
Sau khi trở lại, Lư Dương tiêm thuốc ức chế cho Nguyễn Miên. Nguyễn Miên đang trong giấc mộng khẽ nhíu mày rồi lại ngủ tiếp. Lần này, nhiệt độ cơ thể cậu đã khôi phục lại bình thường, mặt cũng không đỏ như trước nữa.
Lư Dương sờ lên trán cậu, yên tâm hơn, không dám rời đi cũng không dám đi xa, đành nằm xuống bên cạnh cậu, ngủ một giấc.
Khi Lư Dương tỉnh giấc, có hơi xoắn xuýt không biết có nên đánh thức Nguyễn Miên không. Hôm qua anh đã hứa với cậu, khi Nguyễn Miên tỉnh lại thì người đầu tiên mà cậu trông thấy sẽ là anh, nhưng hôm nay anh phải đi chỉ huy tác chiến, bắt buộc phải rời đi. Đánh thức cậu thì sẽ phá hỏng giấc ngủ của cậu, nhưng nếu như không gọi cậu dậy, lúc Nguyễn Miên thức giấc mà không thấy anh, chắc chắn sẽ rất thất vọng.
Anh còn đang không biết nên làm như thế nào cho phải, đã thấy Nguyễn Miên đang dụi mắt, thức dậy.
Lư Dương không ngờ cậu dậy sớm như vậy, hôm qua là lần đầu tiên cậu bị đánh dấu tạm thời, hẳn là sẽ rất mệt mỏi, theo lý thuyết thì phải đến tối mới tỉnh lại.
Lư Dương đưa tay vuốt nhẹ khóe mắt Nguyễn Miên: "Thỏ con, sao em dậy sớm vậy?"
Nguyễn Miên ngáp một cái, vẫn còn buồn ngủ nói: "Em nhớ là hôm nay anh phải đi chỉ huy đánh hải tặc, nên muốn dậy sớm một chút."
Lư Dương nhìn Nguyễn Miên rõ ràng đang rất mệt mỏi, nhưng vẫn kiên trì thức dậy, trái tim trở nên mềm nhũn, anh khẽ nói: "Em ngủ thêm một chút đi, anh đi trước."
Nguyễn Miên lắc đầu, ngọ ngoạy muốn ngồi dậy: "Em muốn đến phòng y tế. Hôm nay bắt đầu tác chiến rồi, chắc chắn sẽ có nhiều bệnh nhân. Đêm qua em đã làm mất nhiều thời gian như vậy, hôm nay phải đến làm việc thôi."
"Muộn chút cũng đâu có sao." Lư Dương nhíu mày, cánh môi mỏng hơi mím lại. Bây giờ cơ thể Nguyễn Miên còn khá yếu, anh muốn cậu ở lại nghỉ ngơi thêm chút nữa.
"Lư cục cưng, đây là trách nhiệm của em, cũng là công việc của em, anh không nên ngăn cản em."
Lư Dương mím môi, nửa ngày không nói gì.
Nguyễn Miên hơi nghi hoặc, quay đầu lại nhìn anh, lo lắng hỏi: "Lư cục cưng, anh sao vậy?"
Lư Dương xẹp miệng: "Thỏ con trưởng thành rồi, bổn cục cưng rất buồn."
Nguyễn Miên hơi sửng sốt, có chút sốt sắng nhìn anh, con ngươi run rẩy: "Anh không thích em như bây giờ sao?"
"Thỏ con có như thế nào anh đều sẽ thích."
Lư Dương cười cười, túm cậu lại, từ phía sau ôm lấy cậu, gác cằm lên vai Nguyễn Miên, anh nhẹ nhàng nói: "Anh chỉ hơi tiếc là thỏ con lớn lên xuất sắc như vậy, nhưng trong quá trình trưởng thành đó, anh lại không có ở bên cạnh em."
Nguyễn Miên mặt mày cong cong dựa vào trong ngực anh, nở nụ cười: "Nhưng từ giờ về sau anh sẽ luôn ở bên em mà, chúng ta sẽ cùng nhau trở nên tốt đẹp hơn."
Lư Dương ôm lấy cậu, nhẹ nhàng đong đưa: "Cũng sẽ cùng nhau chậm rãi già đi."
Nguyễn Miên tưởng tượng một Lư Dương tóc trắng, râu trắng, không nhịn được cười: "Lư cục cưng, cho dù anh có già đi thì anh chắc chắn sẽ là ông lão Lư đẹp trai nhất!"
"Ồ?" Lư Dương nhẹ giọng hỏi: "Anh già rồi thì không phải là cục cưng nữa à?"
"Đương nhiên là không phải rồi, anh mãi mãi là cục cưng của em."
Lư Dương mỉm cười, giọng anh dịu dàng như nước: "Thỏ con, em mới là bé cưng của anh, là cục cưng mà anh vất vả lắm mới nhặt được."
Hai người không khỏi bật cười, gọi nhau cục cưng này nọ không ngừng.
Lưu Minh Hổ đứng ở cửa, cái tay định gõ cửa khựng lại. Gã vốn định gọi thiếu tướng dậy, không ngờ vừa tới cửa đã nghe thấy tiếng cười đùa ầm ĩ của thiếu tướng và chị dâu vọng ra từ trong phòng.
Những ngày gần đây, thiếu tướng và chị dâu đều bề bộn nhiều việc, vẫn luôn không có thời gian ở bên nhau. Thế nên gã mới nghĩ là hôm nay thiếu tướng vẫn ngủ một mình, không chút kiêng dè định xông vào gọi thiếu tướng dậy, cuối cùng không ngờ là chị dâu cũng ở đây.
Nếu biết trước sẽ làm chó bị ngược, gã sẽ không đến đâu.
Gã nghe tiếng cười đùa trong phòng, yên lặng quay người rời đi, rất thức thời không có mở miệng quấy rầy. Nếu thiếu tướng và chị dâu đều đã thức dậy, hẳn là sẽ không quên chuyện ra chiến trường đâu... Nhỉ?
Gã lặng lẽ thở dài, sắp đánh trận đến nơi rồi mà thiếu tướng còn có thời gian chơi đùa vui vẻ với chị dâu, thật không biết là do thiếu tướng quá tự tin hay là do không biết sợ nữa.
Gã nghĩ tới đám hải tặc chỉ biết tấn công bất ngờ rồi nghĩ đến kế hoạch được sắp xếp chu đáo và bí mật của thiếu tướng, cảm thấy yên tâm hơn, thiếu tướng hẳn là không thấy sợ hãi.
Chỉ cần thiếu tướng còn nhớ chuyện phải ra chiến trường thì đám hải tặc kia chắc chắn sẽ không có khả năng chiến thắng.
Có thời gian thì gã phải suy nghĩ xem nên làm sao để chúc mừng bọn họ thì hơn.