Lừa Chủ Tịch Về Nhà Làm Chồng

Chương 165


“Nhưng tôi cũng chỉ muốn tốt cho nó.”
Thương Ly Viễn vẫn cứng miệng.

“Phải, ông chỉ muốn tốt cho nó.

Nhưng Ly Viễn, nếu ông ở vị trí của Đình Lập thì sẽ nghĩ sao?” Kiều Dục Mãn cảm thấy Thương Ly Viễn không được tự nhiên như vậy rất đáng yêu.

Ông ta dường như không còn xa cách nữa.


Thương Ly Viễn bị hỏi vậy thì nghẹn lời.

Đúng vậy, nếu ông ta ở vị trí của con mình.

Nếu bị ba ép chọn giữa người phụ nữ mình yêu và công ty, có lẽ, ông ta cũng sẽ...!Thương Ly Viễn bỗng nhận ra ông ta dường như đã quá hà khắc với con mình.


Có lẽ vì Thương Đình Lập từ nhỏ đã là niềm tự hào của ông ta nên ông ta luôn muốn anh làm tốt nhất.


Cho dù là công ty hay người vợ tương lai.


Có vài thứ ông ta bằng lòng cho, con trai cũng bằng lòng nhận lấy.

Nhưng đã không thích gì rồi thì dù có ép thế nào cũng vô dụng.


“Để tôi suy nghĩ lại” Thương Ly Viễn rốt cuộc cũng chịu nhượng bộ.


Kiều Dục Mẫn mỉm cười, ánh mắt không biết nhìn về phía nào.

Lúc Thương Đình Lập gặp Khương Húc Đông thì thấy anh dẫn theo một cái đuôi nhở phía sau.


“Sao em gái anh cũng đi theo vậy?” Thương Đình Lập nhìn Khương Húc đông, giọng nói tràn đầy nghi ngờ.


Anh đang đi tim người, không phải đi dạo.

Dẫn theo phụ nữ đi sẽ chỉ tốn thêm thời gian.

Dù người phụ nữ này là bạn tốt của Sầm Dao thì bay giờ anh cũng không có đủ kiên nhẫn với cô.

Khương Húc Đông xoa thái dương, rõ ràng cũng cảm thấy đau đầu nhưng vẫn giúp cô giải thích: "Oánh Oánh lo lắng cho Sầm Dao, biết có tin tức của cô ấy nên đòi đi theo.


Anh yên tâm, lúc đó tôi sẽ trông chừng em ấy, sẽ không gây phiền phức cho anh." Thương Đình Lập gật đầu, biết cô lo cho Sầm Dao nên cũng không nói gì nữa.

Vì Khương Húc Đông cũng chưa tới chỗ chiếc xe kia tới nên ba người ngồi ở hai chiếc xe khác nhau.


Thương đình Lập ngồi trong chiếc xe dẫn đường phía trước.

Khương Húc Đông thì lái xe của mình, Khương Oánh Oánh ngồi ghế phụ cạnh anh.


Khương Oánh Oánh buồn bực xụ mặt vì bị người khác ghét bỏ.

Khương Húc Đông vừa lái xe vừa an ủi cô: “Oánh Oánh, em đừng giận Thương đình Lập.

Anh ta cũng vì lo lắng cho Sầm Dao thôi.


Mấy ngày qua anh ta cũng không thoải mái, ấp lực càng tăng gấp bội.

hiện tại rốt cuộc có tin tức của Sầm Dao, vội vã cũng là chuyện dễ hiểu.” Khương Oánh Oánh gật đầu tỏ vẻ hiểu.


Nhưng cô vẫn bĩu môi, bực bội nói: “Dù cho anh ta lo lắng Dao Dao thì cũng là lỗi anh ta sai.

Đợi nhìn thấy Dao Dao, chắc chắn em sẽ tố cáo anh ta” Như để chứng minh sự tức giận của mình, cô ấy còn cả giận hừ lạnh.

“Được được được, em nói gì cũng đúng.”
Khương Húc Đông vừa lái xe vừa nhịn cười.

Oánh oánh của anh thật sự là cô gái ngốc nghếch đáng yêu nhất thế giới.


Nếu không có anh bên cạnh không biết cô sẽ bị ai lừa nữa.

Anh vốn định lắng lặng ở bên bảo vệ cô là được, nhưng ý nghĩ đó lại bắt đầu lung lay rồi.

Anh đè nén rung động tràn lan trong lòng, chuyên tâm lái xe, không để trái tim đặt trên người Oánh Oánh nữa.


Thôn Tiểu Liên thật sự khá xa xôi.

Đi từ sáng đến chiều, hết mấy tiếng đồng hồ vẫn không nhìn thấy dấu vết của thôn xóm.


Lúc này, Sầm Dao đang ở trên núi ngảm phong cảnh khắp nơi, cô ngắt một đóa hoa trà xinh đẹp, nhìn thoáng qua Thương Vân đang ngồi vẽ cây cối.


Mọi người đều nói người đàn ông nghiêm túc là đẹp trai nhất.


Những lời này đối với Thương Vân thì ngược lại, đàn ông nghiêm túc là hấp dẫn nhất mới hợp với cậu.

Ngũ quan của cậu vốn nhu hòa.

An Tĩnh cầm bút vẽ trành, càng giống một bức phong cảnh êm dịu.


Cậu chỉ vẽ phác họa, vì đường núi cũng không dễ đi.

Khi thì có bụi gai che giữa đường nên lúc hai người än cơm trưa xong ra ngoài thì cậu chỉ mang theo bản phác họa và một chiếc bút chì rồi lên núi với Sầm Dao “Dao Dao, chị tới đây chút đi.” Thương Vân buông bản phác họa phong cảnh vừa vẽ xuống, vây tay gọi Sầm Dao đang hái hoa dại.

“Được.” Sầm Dao ôm hoa vừa hái đi tới chỗ Thương Vân.


Cô còn vừa đi vừa quay đầu nhìn lại, chứng tỏ chưa đủ thỏa mãn.


“Thích hoa tới vậy à."” Thương Vân nhận ra tâm tình của Sầm Dao đã tốt hơn hôm qua nhiều.

Hình như là từ sáng sớm đã vậy.

Hiện tại, dường như cỏ đã buông được đau khổ đè nén trong lòng, cũng không nhíu mày cả ngày nữa.

Sầm Dao gật đầu cười, nhẹ nhàng ngắt một cánh hoa trà trắng giơ lên, mi mắt cong cong: “Đúng vậy, tuy hoa nhìn có về yếu đuối nhưng lại rất đẹp.


Ngửi mùi thơm của hoa thì dường như mọi phiên não đều tan biến mất” “Chị thật đễ hài lòng.” Thương Vân cưng chiều nhìn cô.


Lúc sắp bị Sầm Dao phát hiện thì cậu nhanh chóng thu hồi ánh mắt đó.

“Tặng chị” Thương Vân bỗng lấy một vòng hoa từ phái sau ra.


Trên vòng hoa có đủ loại hoa dại, tươi mát thanh nhã, vô cùng đẹp mắt.

Sầm Dao do dự không nhận, nụ cười hoạt bát lúc nãy cũng cứng đờ.

Một hồi lâu sau cô mới từ chối khéo: "Vòng hoa chỉ có thể tặng cho người con gái mình thích.

A Vân, cậu phải nhớ kỹ, cái này không thể tùy tiện tặng được đâu.” Thương Vân mỉm cười không tỏ ý kiến.

Cậu cố ý than thở nói: “Dao Dao, tôi thấy chị hiếm khi vui vẻ nên cố ý tặng chị, muốn khiến chị vui.


Bây giờ biết cái này có nhiều ý nghĩa như vậy rồi thì đành bỏ đi” Cậu cầm vòng hoa trong tay, vờ định quãng đi.


Sầm Dao nhìn vậy, trong lòng bỗng không nỡ.

“Đợi đã." Cô tiến lên hai bước, ngay khi Thương Vân dừng động tác khó hiểu nhìn cô thì cô đã lấy vòng hoa đẹp đề ra khỏi tay cậu, đeo thẳng lên đầu.

“Dao Dao, không phải chị nói vòng hoa phải tặng cho người mình thích sao? Sao chị lại đột nhiên đeo nó? Chẳng lẽ chị thích tôi.?”
Cậu vuốt cảm, cười tà, y như người ăn chơi trác táng bất cần đời.

Sầm Dao trợn trắng mắt liếc cậu: “Vòng hoa đẹp như vậy không đeo thì quá phí.”
Cô sờ vòng hoa trên đầu, nở một nụ cười đẹp đẽ hơn cả hoa cỏ khắp núi này.

Rượu không say người tự say, nhưng trên đời này còn có cái gọi là một nụ cười nghiêng thành.

Thương Vân bị nụ cười của Sầm Dao hớp hồn một lúc lâu.


Đợi tới khi cậu tỉnh hồn, ánh mắt lúng túng nhìn ngó khắp nơi.

Ngay lúc đang nhìn lung tung thì cậu để ý tới bản phác thảo trên tay nên nảy ra ý tướng.

“Dao Dao, chị có thể làm mẫu vẽ cho tôi không?” Thương Vân cầm bản phác hỏi thử.

“Được thôi.


Chỉ cân đứng yên là được phải không?” Sầm Dao chưa từng làm mẫu vẽ cho người khác nhưng cũng đã nhìn thấy mấy bức tranh vẽ người đơn giản.

Thông thường đều phải đứng mấy tiếng đồng hồ.



Bình Luận (0)
Comment