Lửa Hoang Câm Lặng - Toàn Nhị

Chương 120

Bên kia trả lời thế nào?

Thản nhiên: [Không phải trốn chú, là do công việc.]

Ngay sau đó cô gửi một tập tài liệu qua.

Nhưng Thi Cảnh căn bản không thèm mở ra xem.

SJ: [Công việc khiến em rời đi mà không chào tôi một tiếng sao?]

Tiết Nhất Nhất: [Lúc đó chú ra ngoài chạy bộ buổi sáng rồi.]

SJ: [Em còn bịa chuyện nữa!]

Thi Cảnh làm sao tin được lời lẽ này.

Cô muốn đi, trong cái nhà này, người cô nên chào hỏi nhất chính là anh.

Khó mà không nghi ngờ rằng cô đang cố tình chọc tức anh.

Nhưng nói đi cũng phải nói lại.

Cô có thể trốn đi đâu?

Chỉ là chiêu trò vặt vãnh của cô gái nhỏ mà thôi.

Vậy Tiết Nhất Nhất đi đâu?

Ra nước ngoài.

Đây là lần đầu tiên cô ra nước ngoài.

Điểm đến là YO.

Năm nay là kỷ niệm 20 năm thiết lập quan hệ ngoại giao giữa YO và nước ta, chính phủ YO sẽ tổ chức một lễ kỷ niệm lớn bên bờ sông Nanu, mời nước ta cùng chung vui.

Phái đoàn đến YO tham dự lễ kỷ niệm do Thứ trưởng Bộ Ngoại giao dẫn đầu, bao gồm đại diện các doanh nghiệp thuộc nhiều ngành nghề.


Trong đó có đại diện nông nghiệp, đại diện công nghiệp, đại diện thương mại, đại diện y tế, và đại diện các tổ chức từ thiện…

Nghi Hòa may mắn được làm đại diện tổ chức từ thiện tham gia lễ kỷ niệm lần này, ngoài việc dự án ‘Đồng hành cùng bạn’ được triển khai thuận lợi, lý do lớn nhất là dựa vào cây đại thụ Tập đoàn Bách Gia.

Chuyến đi này Tiết Nhất Nhất đại diện cho Nghi Hòa, chỉ mang theo một trợ lý.

Hoàng Tử Hân.

Cô ấy là trợ lý mà Tiết Nhất Nhất đã tuyển dụng rất lâu mới tìm được người vừa ý.

Cô gái này vừa tốt nghiệp vào tháng 6 năm nay, tính cách nhiệt tình phóng khoáng, làm việc dám nghĩ dám làm, chưa bị ảnh hưởng bởi những quy tắc nơi công sở, là một viên ngọc thô chờ được mài giũa.

 

Quan trọng nhất là cô ấy thông thạo ngôn ngữ ký hiệu, có thể làm phiên dịch cho Tiết Nhất Nhất.

Lúc đầu Tiết Nhất Nhất đồng ý vào Nghi Hòa, việc đầu tiên là muốn tìm một trợ lý như vậy, cô biết ngồi ở vị trí đó, vấn đề không thể nói chuyện phải được giải quyết.

Chỉ là chưa tìm được một trợ lý như vậy thì Hà Tây đã xuất hiện trước.

Dù sao thì Hà Tây cũng được xem là ‘tận dụng triệt để’ rồi.

Bây giờ ở Nghi Hòa không ai dám tung tin đồn về cô, dám nghi ngờ năng lực của cô.

Nửa tháng trước lễ kỷ niệm, phái đoàn đã đến YO.

Dưới sự dẫn dắt của các quan chức cấp cao chính phủ YO, phái đoàn đã tham quan các cơ quan quan trọng và các công trình kiến trúc mang tính biểu tượng, hai nước đã có những cuộc thảo luận sâu rộng về các lĩnh vực chính trị, kinh tế, văn hóa; đến thăm các khu công nghiệp và doanh nghiệp đặc trưng, trao đổi về quy trình sản xuất, đổi mới công nghệ và mở rộng thị trường; tham quan di sản văn hóa và các trung tâm nghệ thuật, chiêm ngưỡng những ngôi đền cổ kính…

Ba ngày trước lễ kỷ niệm không có lịch trình hoạt động.

Ngoài việc diễn tập thì thời gian còn lại tự do.

Tiết Nhất Nhất đầy tò mò về đất nước này nên cô dự định một mình ra ngoài dạo chơi.

Trước khi ra ngoài Hoàng Tử Hân qua phòng cô.

Hoàng Tử Hân ngồi trên ghế, ra vẻ bí ẩn: “Chị Nhất Nhất, chị có biết tại sao lễ kỷ niệm lần này lại long trọng như vậy, an ninh lại nghiêm ngặt như thế không?”

Tiết Nhất Nhất phối hợp lắc đầu.

Hoàng Tử Hân: “Em nghe nói vào ngày lễ kỷ niệm lãnh đạo YO sẽ công bố trước công chúng về việc hợp tác sâu rộng hơn giữa nước chúng ta và họ, cái gì mà ‘Cộng đồng thương mại toàn diện’, dự kiến quy mô thương mại ban đầu là một nghìn tỷ…”

Đợi Hoàng Tử Hân nói xong, Tiết Nhất Nhất làm động tác ‘suỵt’.


Chuyện này, bất kể nghe được từ đâu cũng không thể đem ra ngoài nói.

Hoàng Tử Hân gật đầu: “Em biết, em chỉ nói với chị thôi.”

Thấy Tiết Nhất Nhất đang quàng khăn quanh cổ, Hoàng Tử Hân hỏi: “Chị định ra ngoài à?”

Tiết Nhất Nhất ra hiệu: “Chị đi dạo một chút.”

Hoàng Tử Hân: “Lát nữa em cũng ra ngoài, em muốn mua chút đặc sản mang về cho gia đình.”

Tiết Nhất Nhất ra hiệu: “Chú ý an toàn nhé.”

Hoàng Tử Hân: “Em biết rồi. À, chị có cần em mua giúp chút đặc sản không?”

Tiết Nhất Nhất cười lắc đầu, ra hiệu: “Không cần đâu.”

Thủ đô của YO nằm sát bên bờ sông Nanu.

Cả thành phố sừng sững những tòa nhà cao tầng hiện đại, lưu lại dấu ấn kiến trúc kiểu Tây Ban Nha.

Trên đường phố, xe cộ qua lại không ngớt, có cả xe hơi sang trọng lẫn những chiếc xe tuk-tuk sặc sỡ, tiếng còi xe inh ỏi.

Các quầy hàng ven đường bày bán đủ loại hàng hóa, nghệ sĩ đường phố và họa sĩ đường phố xuất hiện khắp nơi.

Đi lại giữa dòng người có thể bắt gặp không ít gương mặt người da vàng.

Điều này không có gì lạ.

Hai nước đã thiết lập quan hệ ngoại giao nhiều năm, các doanh nghiệp Trung Quốc đã sớm tham gia vào các lĩnh vực khoáng sản, sản xuất, thương mại của địa phương.

Tiết Nhất Nhất bước vào một tòa nhà cao tầng, đi thang máy quan sát lên vườn trên không.


Phía sau vườn trên không có thể nhìn bao quát thành phố bên kia bờ sông Nanu.

Ở đó có những khu nhà ổ chuột san sát nhau, trông loang lổ, bẩn thỉu.

Vài ống khói nhà máy cao thấp xen kẽ đang nhả khói đen, khí thải bao trùm không trung khiến cả bầu trời nhuốm màu xám xịt.

Tiết Nhất Nhất từng xem rất nhiều bài báo và miêu tả về các khu ổ chuột.

Đều không sánh được với cảnh tượng tận mắt thấy.

Thật khó tưởng tượng, một quốc gia, chỉ cách thủ đô một con sông, lại là một cảnh tượng hoàn toàn khác biệt.

Điện thoại trong túi rung liên tiếp hai lần.

Tiết Nhất Nhất lấy điện thoại ra.

Hoàng Tử Hân: [Chị Nhất Nhất, em tiêu rồi, ba lô của em bị cướp rồi!]

Hoàng Tử Hân: [Chứng minh thư, hộ chiếu, ví tiền, máy tính bảng của em mất hết rồi!]

Tiết Nhất Nhất nhíu mày, đi về phía thang máy quan sát: [Báo cảnh sát chưa?]

Hoàng Tử Hân: [Vừa từ đồn cảnh sát ra, bây giờ đến lãnh sự quán.]

Tiết Nhất Nhất an ủi: [Em đừng vội, chị qua ngay.]

Tiết Nhất Nhất đi xe tuk-tuk đến lãnh sự quán.

Đồng thời trong lúc đó cô liên lạc với lãnh đạo phái đoàn để tìm sự giúp đỡ.

Khi Tiết Nhất Nhất đến lãnh sự quán, Hoàng Tử Hân lập tức chạy tới, không khóc nhưng ôm chầm lấy Tiết Nhất Nhất: “Em vừa từ chợ ra, một người đàn ông va vào em, giật ba lô của em rồi chạy mất! Giữa ban ngày ban mặt! Thật quá đáng! Thật đáng ghét!”

Tiết Nhất Nhất vỗ nhẹ lưng Hoàng Tử Hân an ủi.

Hoàng Tử Hân lấy điện thoại ra: “Chị xem! Chính là gã này!”

Trên điện thoại có ảnh chụp nghiêng mặt của người đàn ông khi quay đầu lại.


Tiết Nhất Nhất ra hiệu hỏi: “Bên cảnh sát nói sao?”

Hoàng Tử Hân bĩu môi: “Nói là sẽ cố gắng giúp em tìm nhưng họ đều nói hy vọng không lớn!”

Tiết Nhất Nhất lại ra hiệu hỏi: “Bên này nói sao?”

Hoàng Tử Hân: “Cấp trên đã gọi điện rồi, bên này đang xác minh danh tính của em, nói là sẽ cấp cho em ‘Giấy thông hành’, sau đó đến cơ quan quản lý xuất nhập cảnh để làm lại visa.”

Tiết Nhất Nhất gật đầu, ra hiệu: “Người không sao là tốt rồi.”

Hoàng Tử Hân khóc lóc: “Nhưng máy tính bảng của em rất quan trọng, tài liệu công việc của em đều ở trong đó!”

Tiết Nhất Nhất dắt Hoàng Tử Hân ngồi xuống, an ủi: “Đừng vội, để nghĩ cách khác xem sao.”

Hoàng Tử Hân cảm thấy tồi tệ vô cùng: “Có cách gì chứ? Lạ nước lạ cái…”

Lạ nước lạ cái…

Lời này khiến Tiết Nhất Nhất nghĩ đến một người.

Dù sao thì Trung An Bảo đã độc quyền ngành an ninh và vận tải cho các doanh nghiệp Trung Quốc tại địa phương từ mười năm trước.

Có lẽ có đường dây.

Tiết Nhất Nhất nhắm mắt lại, hít một hơi thật sâu rồi lấy điện thoại ra.

Cô mở WeChat, do dự vài giây.

Gửi tin nhắn cầu cứu.

Tiết Nhất Nhất: [Trợ lý của cháu ở YO bị cướp, mất một chiếc máy tính bảng rất quan trọng, cô ấy đã chụp được ảnh nghiêng mặt của tên cướp, chú có thể tìm người giúp tụi cháu được không?]

Rất nhanh, bên kia đã trả lời.

SJ: [Gửi ảnh cho tôi.]

Tiết Nhất Nhất chuyển tiếp bức ảnh Hoàng Tử Hân chụp được.

SJ: [Hai người đang ở đâu?]

Tiết Nhất Nhất: [Lãnh sự quán.]

SJ: [Khoảng hai mươi phút nữa, đợi ở cửa.]

Tiết Nhất Nhất: [Được.]

Tiết Nhất Nhất ra hiệu với Hoàng Tử Hân: “Chị đã nhờ người giúp rồi, đừng lo lắng nữa.”

Hoàng Tử Hân đáp ‘vâng’.

Danh tính của Hoàng Tử Hân được xác minh, cô ấy được gọi vào để làm Giấy thông hành.

Tiết Nhất Nhất nhìn đồng hồ rồi đến cửa lãnh sự quán trước để đợi người của Trung An Bảo.

Một chiếc xe quân sự chạy đến dừng lại trước cửa lãnh sự quán.

Cửa xe in hình quốc kỳ, bên dưới là logo của Trung An Bảo.

Chính là nó!

Không sai!

Tiết Nhất Nhất bước lên một bước.

Cùng lúc đó, cửa xe mở ra.

Tiết Nhất Nhất đầu tiên nhìn thấy một chân dài bước xuống, giày tác chiến màu đen, quần tác chiến màu đen, miếng bảo vệ đầu gối nhẹ màu đen.

Người đàn ông xuống xe rồi tiện tay đóng sầm cửa lại.

Tiết Nhất Nhất ngây người.

Người đàn ông mặc áo thun thể thao có chức năng nhanh khô màu đen, ngực trái là quốc kỳ, bên dưới là logo Trung An Bảo, trên eo là thắt lưng chiến thuật đa năng màu đen, tay đeo găng tay hở ngón màu đen.

Ánh mắt sắc bén khóa chặt lấy người.

Mạnh mẽ bước tới.

Đôi giày tác chiến nặng nề giẫm xuống đất, mỗi bước đều phát ra âm thanh trầm đục và mạnh mẽ.

Vài bước đã đến trước mặt Tiết Nhất Nhất, trên người thoang thoảng mùi thuốc lá.


Thi Cảnh chậm rãi cúi người, nheo mắt, một tay véo má Tiết Nhất Nhất: “Chạy xa thật đấy nhỉ?”

Bình Luận (0)
Comment