Lửa Hoang Câm Lặng - Toàn Nhị

Chương 127

–Trước vụ nổ–

Chiếc xe thể thao lao vun vút.

Hai luồng sáng từ đèn pha xé toạc màn đêm đặc quánh.

Phía sau xe, bụi tung lên cao mấy mét mãi chưa tan.

Thi Cảnh nắm chặt vô lăng, bên cạnh ánh đèn đỏ nhấp nháy, đồng hồ đếm ngược kêu ‘tích tắc, tích tắc’.

Thi Cảnh kết nối lại bộ đàm: “A Long, chuẩn bị bắn tỉa.”

A Long: “Vậy còn anh?”

Thi Cảnh: “Đây là mệnh lệnh.”

A Long: “Rõ.”

Lối vào cây cầu gãy xuất hiện ở phía trước bên trái chiếc xe thể thao.

Thi Cảnh mạnh mẽ đạp phanh, nhanh chóng xoay vô lăng.

Thân xe nghiêng đi, đuôi xe văng ra.

Lốp xe ma sát với mặt đất phát ra tiếng kêu chói tai, khói đen bốc lên từ mặt đường.

Một lần nữa đạp ga.

Tiếng gầm rú vang lên.

Chiếc xe thể thao như mũi tên rời cung lao lên cây cầu gãy.

Giọng của A Long vang lên từ bộ đàm: “Điểm bắn tỉa, sẵn sàng.”

Thi Cảnh liếc nhìn sang bên cạnh.

Con số màu đỏ còn lại 15 giây.

Chiếc xe thể thao giảm tốc độ xuống còn 70km/h rồi giữ nguyên tốc độ.

Vài giây sau Thi Cảnh buông vô lăng, ra lệnh: “Năm giây, chuẩn bị bắn tỉa.”

Bộ đàm ngắt kết nối.

Một tay tháo dây an toàn, một tay đẩy cửa xe, anh nhảy ra ngoài, cơ thể thuận thế lăn tròn.

Chiếc xe thể thao bị đạn bắn trúng văng ra khỏi cây cầu gãy, nổ tung trên không trung, ánh lửa lóe lên, trong nháy mắt tan thành từng mảnh.


Sóng xung kích cuốn theo bùn đất và đá vụn đẩy Thi Cảnh vẫn đang lăn trên mặt đất văng xa mấy mét, đập vào bậc thềm của cây cầu gãy.

Gel giảm mụn mờ thâm ACTIDEM Derma
Một lúc sau Thi Cảnh mới thở hổn hển nằm thẳng ra, mở mắt.

Trên bầu trời cây cầu bắc qua sông Nanu, pháo hoa rực rỡ nở bung.

Thi Cảnh chống tay xuống đất đứng dậy.

Anh lắc lắc đầu, vẫn còn hơi ù tai.

Những ngón tay ấm nóng.

Là máu tươi đang nhỏ giọt theo đầu ngón tay.

Thi Cảnh xé một mảnh vải từ tay áo, cắn một đầu vải, buộc chặt vào bắp tay, rút mảnh vỡ ra khỏi cánh tay.

Anh đi ngược trở lại.

Giữa đường, một chiếc ô tô từ xa tiến lại gần, đèn pha chuyển sang đèn cốt rồi dừng lại ở phía trước.

A Long xuống khỏi ghế lái.

Thi Cảnh không có gì ngạc nhiên.

Bỗng nhiên cửa sau xe được mở ra.

Tiết Nhất Nhất xuống xe.

Bước chân Thi Cảnh khựng lại một chút, khẽ nhếch miệng cười không thành tiếng.

A Long chạy lại gần, nhanh chóng nhìn khắp người Thi Cảnh, định đỡ lấy cánh tay còn lành lặn của anh.

Thi Cảnh đẩy A Long một cái.

Cánh tay hướng về phía Tiết Nhất Nhất.

Tiết Nhất Nhất đỡ lấy cánh tay Thi Cảnh, mắt nhìn chằm chằm vào cánh tay bị thương còn lại của anh.

Không nhìn ra bị thương ở đâu.

Nhưng toàn là máu.

A Long đã mở sẵn cửa xe.

Tiết Nhất Nhất đỡ Thi Cảnh lên xe, còn mình thì lên xe từ phía bên kia.

Xe quay đầu.

Tiết Nhất Nhất bật đèn trong xe, lúc này mới nhìn thấy vết thương lớn ở dưới cánh tay của Thi Cảnh.

Da thịt rách ra, sâu có thể thấy cả thịt bên trong.


Cánh tay trên đã được buộc một mảnh vải, cầm máu một cách đơn giản và thô bạo.

Không gian trong xe chật hẹp, kín mít, nhanh chóng tràn ngập mùi máu tanh.

Tiết Nhất Nhất lấy khăn ướt ra lau mặt cho Thi Cảnh.

Trán, xương lông mày, má, sống mũi, cằm…

Thi Cảnh vẫn luôn nhìn chằm chằm Tiết Nhất Nhất nhưng không hề chạm mắt cô một lần nào.

Tiết Nhất Nhất lau xong khuôn mặt đó lại lau tay cho người đàn ông.

Khi lau đến vùng xung quanh vết thương động tác trở nên nhẹ nhàng, chậm rãi.

Khuôn mặt nhỏ nhắn của cô gái, môi mím chặt, mi mắt cụp xuống, lông mi khẽ lay động.

Vài lọn tóc rơi xuống bên má.

Sau lọn tóc là máy trợ thính.

Màn trình diễn pháo hoa vẫn tiếp tục.

Thỉnh thoảng lại có tiếng nổ lớn vang lên.

Thi Cảnh cười hỏi: “Em không sợ tiếng này à?”

Nói rồi anh giơ tay lên định tháo máy trợ thính của Tiết Nhất Nhất.

Tiết Nhất Nhất nghiêng đầu né tránh, đẩy tay anh ra.

Thi Cảnh lập tức nhíu mày.

Tiết Nhất Nhất liếc cũng không thèm liếc Thi Cảnh một cái.

Thi Cảnh nắm lấy chiếc cằm nhỏ nhắn mạnh mẽ nâng lên.

Anh muốn cô phải nhìn anh.

Tiết Nhất Nhất đẩy tay Thi Cảnh nhưng đẩy không ra, cũng không dám dùng sức, sợ vết thương của anh lại chảy máu.

Tiết Nhất Nhất cắn môi, ra hiệu bằng tay: “Tại sao anh lại làm vậy?”

?

Thi Cảnh khó hiểu: “Làm vậy là làm gì?”

Tiết Nhất Nhất kích động ra hiệu: “Anh không cần phải liều mình đi gỡ bom! Quả bom đó nên do quân đội YO chịu trách nhiệm, không liên quan đến Trung An Bảo! Anh là vì em nên đã trao đổi điều kiện với Simon phải không?”

Thi Cảnh buông cằm Tiết Nhất Nhất ra: “Sao em biết?”


Tiết Nhất Nhất không trả lời câu hỏi, tự mình ra hiệu: “Em chỉ cần từ chối lời mời của Simon, không rời khỏi đoàn đại biểu, em tin rằng ông ta sẽ không bất chấp thể diện hai nước mà dám làm gì em trước mặt mọi người đâu!”

Vậy là đã biết hết mọi chuyện rồi.

Thi Cảnh nhìn về phía A Long ở ghế lái.

Không khó đoán.

Dù sao thì trong khoảng thời gian ngắn như vậy Tiết Nhất Nhất cũng chỉ tiếp xúc với A Long.

Hơn nữa chuyện giao dịch này suy ra cũng không khó.

Tiết Nhất Nhất kết luận bằng tay: “Anh không cần phải làm như vậy!”

Thi Cảnh nheo mắt nhìn Tiết Nhất Nhất: “Em từ chối ông ta vẫn có thể quấy rầy; nhưng giao dịch, là kết thúc.”

Đây là trừ hậu họa.

Tiết Nhất Nhất hít thở sâu vài hơi, ra hiệu: “Em không cần anh làm những việc này vì em!”

Thi Cảnh khó chịu ‘chậc’ một tiếng.

Người phụ nữ này biết những chuyện này, thế mà không khóc lóc lao vào lòng anh mà lại ở đây trách anh lo chuyện bao đồng.

Thi Cảnh nghiến răng: “Lương tâm của em bị chó ăn rồi à?”

Tiết Nhất Nhất ra hiệu: “Em không muốn nợ anh!”

Thi Cảnh nhìn vào mắt Tiết Nhất Nhất, cười một tiếng: “Đã nợ rồi, làm sao bây giờ?”

Tiết Nhất Nhất không tự nhiên quay mặt đi.

A Long lái xe thẳng đến trạm y tế, nhân viên y tế đã chờ sẵn.

Chiếc áo sơ mi trên người Thi Cảnh bị rách, bác sĩ trực tiếp cắt bỏ.


Bác sĩ là người YO, sau khi kiểm tra xong liền nói một tràng.

Tiết Nhất Nhất không hiểu, nhìn về phía A Long.

A Long lập tức đáp: “Nhị gia không sao.”

Bác sĩ sau khi kiểm tra vết thương lại nói vài câu tiếng YO.

Thi Cảnh dùng tiếng YO đáp lại.

Tiết Nhất Nhất lại nhìn A Long.

A Long phiên dịch đơn giản: “Bác sĩ hỏi có cần gây tê cục bộ không, Nhị gia nói không cần.”

A Long không nói chi tiết là bác sĩ đã đề xuất hai phương án làm sạch vết thương.

Làm sạch sâu hơn thì không cần tiêm phòng uốn ván.

Thi Cảnh chọn không gây tê, làm sạch sâu.

Bác sĩ bắt đầu xử lý vết thương.

Y tá bưng một chậu nước sạch đến.

Thi Cảnh liếc A Long một cái.

A Long nhận lấy chậu nước, làm ướt khăn mặt, lại bị Thi Cảnh liếc một cái.

A Long hiểu ra, quay người đưa khăn cho Tiết Nhất Nhất.

Tiết Nhất Nhất đang nhìn bác sĩ làm sạch vết thương, máu và thuốc chảy xuống, ngay sau đó lại cầm lấy dao mổ y tế…

Cả khuôn mặt cô nhăn lại, đột nhiên một chiếc khăn xuất hiện trước mắt.

A Long: “Cô lau giúp Nhị gia một chút.”

A Long nói thêm một câu: “Tay tôi vụng về, tay con gái các cô nhẹ nhàng hơn.”

Tiết Nhất Nhất cầm khăn đi tới giúp Thi Cảnh lau mồ hôi, lau người.

Bác sĩ xử lý xong vết thương liền bắt đầu khâu.

Tiết Nhất Nhất không chớp mắt nhìn chằm chằm, chiếc khăn đặt trên ngực người đàn ông đã rất lâu không động đậy.

Khâu xong lại bôi một lớp thuốc nước.

Bác sĩ chuẩn bị băng bó.

Thi Cảnh mồ hôi đầm đìa, giọng khàn khàn, nói tiếng YO: “Để cô ấy làm.”

Thi Cảnh giật lấy chiếc khăn trong tay Tiết Nhất Nhất, tiện tay ném đi.


Đầu óc Tiết Nhất Nhất trống rỗng, trong tay đột nhiên cũng trống không.

Cô ngước mắt lên nhìn anh.

Thi Cảnh nhướng một bên mày, ra vẻ đương nhiên: “Em làm đi!”

Bác sĩ có chút bối rối.

A Long nói vài ba câu đã đưa bác sĩ ra ngoài.

Tiết Nhất Nhất nhất thời không động đậy.

Thi Cảnh: “Sao thế? Muốn đợi tôi bị nhiễm trùng à? Rồi phải cưa tay?”

Tiết Nhất Nhất mím môi, lúc này mới đứng dậy.

Cô rửa tay, lau khô, cầm lấy gạc.

Tấm gạc trắng nhẹ nhàng áp lên cánh tay rắn chắc của người đàn ông, thuốc nước thấm qua gạc để lại một vệt lớn.

“Shhh~” người đàn ông rên khẽ.

Tay Tiết Nhất Nhất run lên, hoảng hốt.

“Nhẹ chút.” Vai và ngực Thi Cảnh rộng mở, anh nghiêng đầu, “Tôi sợ đau em không biết sao?”

Tiết Nhất Nhất cứng người một chút, quấn gạc nhẹ hơn.

Thi Cảnh không hài lòng: “Tiết Nhất Nhất, em không biết thổi một chút à?”

Bình Luận (0)
Comment