Thi Cảnh vừa buông tay, Tiết Nhất Nhất liền muốn đứng dậy khỏi đùi anh.
Cô vừa mới cử động, cánh tay trên eo đã siết chặt lại, cô lại ngã ngồi trở lại.
Thi Cảnh ôm Tiết Nhất Nhất, cánh tay vòng qua bụng dưới của cô, ngón tay nắm nhẹ bên hông, cằm tựa vào hõm vai cô, cứ thế nhận điện thoại.
Điện thoại ở gần, Tiết Nhất Nhất nghe rất rõ giọng của Thi Dụ trong máy.
Thi Dụ: “Thị nhị, chuyến này vất vả cho cậu rồi.”
Thi Cảnh nhắm mắt, không đáp lời.
Thi Dụ tự mình nói tiếp: “Tôi thấy tin tức rồi, bố cũng thấy rồi. Chuyện lần này đã giúp Trung An Bảo nâng cao uy tín rất nhiều, sau này con đường của chúng ta sẽ dễ đi hơn.”
Chóp mũi Thi Cảnh cọ cọ vào cổ Tiết Nhất Nhất, làn da cô mịn như kem, anh không kìm được mà ngẩng cằm lên hôn nhẹ một cái.
Anh cảm nhận rõ ràng sự bối rối và run rẩy của cô.
Mi mắt hơi nâng, đập vào mắt anh là đôi tay nhỏ của Tiết Nhất Nhất đang nắm chặt vạt áo mình.
Tầm mắt dần di chuyển lên trên.
Cô hơi nhún vai, mím chặt môi, nhắm nghiền hai mắt…
Vẻ mặt như kẻ trộm bị bắt quả tang, lòng đầy tội lỗi…
Tội lỗi?
Bên kia điện thoại, Thi Dụ mãi không nghe thấy tiếng trả lời: “Thị nhị, cậu có đang nghe không?”
Thi Cảnh hiểu ra, giọng nói phảng phất nụ cười: “Đang nghe đây.”
Thi Dụ: “Đúng rồi, khi nào cậu về? Tôi cũng chuẩn bị về Nghi Châu.”
Thi Cảnh đáp lời với giọng điệu uể oải: “Anh cả, không cho người ta nghỉ ngơi chút nào à?”
Vừa dứt lời, Thi Cảnh liền cắn nhẹ lên chiếc cổ trắng ngần của Tiết Nhất Nhất.
Tiết Nhất Nhất đột nhiên mở to mắt, trừng mắt nhìn Thi Cảnh, hai tay chống lên vai anh đẩy ra.
Ánh mắt người đàn ông đầy vẻ trêu chọc, khóe miệng nở nụ cười.
Anh cố ý!
Bên kia điện thoại, Thi Dụ thở dài: “Lần này về Bắc Đô không biết có phải nghỉ ngơi quá lâu không, lúc nào cũng cảm thấy lực bất tòng tâm…”
Bên này, Tiết Nhất Nhất không muốn đùa giỡn với Thi Cảnh, tức giận muốn đứng dậy.
Thi Cảnh không buông tay, dùng tay đang cầm điện thoại quay khuôn mặt nhỏ của Tiết Nhất Nhất lại, hôn lên má cô một cái để dỗ dành.
Sale quốc tế 25/9
Thi Dụ nhận thấy có tiếng động lạ: “Thi nhị, cậu đang làm gì đấy?”
Thi Cảnh và Tiết Nhất Nhất cùng lúc khựng lại.
Họ bất giác nhìn nhau.
Thi Cảnh nhướng mày, đưa điện thoại lên miệng: “Tôi và Tiết—”
Tiết Nhất Nhất kịp thời bịt miệng Thi Cảnh lại.
Ý nghĩa không cần nói cũng rõ.
Thi Cảnh lập tức cau mày.
Tiết Nhất Nhất đáng thương lắc đầu.
Lắc đầu lia lịa.
Bên kia điện thoại, Thi Dụ không nghe rõ, cũng không hiểu, hỏi: “Cậu nói gì?”
Thi Cảnh lạnh mặt, kéo tay Tiết Nhất Nhất ra: “Tôi nói bên MXG còn chút chuyện, nửa tháng nữa sẽ về nước.”
Thi Dụ: “Được, lúc đó có muốn về Nghi Châu một chuyến không? Bố rất nhớ cậu, chỉ là không chịu mở miệng nói thôi.”
Thi Cảnh: “Để sau hãy nói.”
Sau vài câu nữa, điện thoại cúp máy.
Thi Cảnh ném điện thoại sang một bên, nắm cằm Tiết Nhất Nhất, chất vấn: “Tại sao không cho nói?”
Tiết Nhất Nhất bình tĩnh nhìn Thi Cảnh, giơ hai tay lên, cứng đờ một lúc rồi lại hạ xuống, giọng nói dịu dàng: “Chuyện của chúng ta còn chưa có gì chắc chắn cả, tạm thời đừng nói.”
Thi Cảnh tức đến bật cười.
Cái gì gọi là chưa có gì chắc chắn?
Anh tưởng rằng sau khi họ đã trải qua những chuyện đó thì mọi thứ đã là nước chảy thành sông.
Kết quả cô lại nói, chưa có gì chắc chắn cả!
Tiết Nhất Nhất thấy Thi Cảnh tức giận, vội vã chữa cháy: “Em không từ chối anh, em chỉ cảm thấy chúng ta nên thử trước, nếu không hợp thì cũng dễ… dễ… kết thúc hơn.”
Giọng nói yếu ớt dần.
Dường như không những không chữa được lửa, mà còn đổ thêm dầu vào.
Tiết Nhất Nhất cảm nhận được những ngón tay đang véo bên hông mình như muốn bóp nát xương cô.
Thử trước…
Không hợp…
Kết thúc…
Mỗi một từ lọt vào tai Thi Cảnh đều không giống tiếng người.
Thi Cảnh gần như tức điên lên.
Tiết Nhất Nhất có ý gì?
Muốn cùng anh yêu đương lén lút?
Cái kiểu không danh phận, dễ đến dễ đi.
Hôm nay anh phải…
Dòng suy nghĩ chợt dừng lại khi Tiết Nhất Nhất ngước mắt lên.
Khóe mắt Tiết Nhất Nhất hơi cụp xuống: “Anh không biết sao? Ở bên anh, em cần phải dũng cảm biết bao, cần quyết tâm lớn đến nhường nào…”
Cô sụt sịt mũi, cúi đầu, các ngón tay bối rối đan vào nhau: “Người nhà sẽ phản đối thế nào? Người ngoài sẽ nói ra sao? Em biết, anh nhất định cảm thấy anh có thể đối phó với người nhà, cũng có thể bịt miệng tất cả mọi người bên ngoài, nhưng em rất sợ, sợ một ngày nào đó… một ngày nào đó anh không còn thích em nữa, lúc đó em phải làm sao? Có phải em sẽ không còn nhà nữa không? Có phải đi đến đâu cũng bị người ta chỉ trỏ không?”
Giọng cô sao mà êm tai.
Nói ra nghe sao mà tủi thân, đáng thương.
Ngón tay Thi Cảnh nới lỏng, hai cánh tay vòng lên ôm cô, cảm nhận được thân hình nhỏ bé của cô, giọng điệu bất giác mềm đi: “Ai nói sẽ có một ngày tôi không còn thích em nữa?”
Tiết Nhất Nhất cúi gằm đầu, nhẹ nhàng lắc đầu: “Lúc nào anh cũng rất hung dữ, rất độc đoán, em không biết.”
Thi Cảnh bị buộc tội, nghẹn lại nơi cổ họng.
Tiết Nhất Nhất ngẩng đầu nhìn Thi Cảnh: “Em không biết anh thích em ở điểm nào, cũng không biết anh thích em từ khi nào.”
Đôi mắt cô trong veo, nhìn anh đầy bất an và tò mò.
Như đang tìm kiếm dấu vết của tình yêu này.
Lại như đang thăm dò độ sâu của tình yêu này.
Cũng như đang đòi hỏi câu trả lời cho tình yêu này.
Dáng vẻ thật đáng yêu.
Thi Cảnh không tự nhiên mà dời tầm mắt, những lời sến súa anh thật sự không giỏi.
Anh nhìn vào bức tường trắng, nghĩ ngợi, cũng có chút không rõ cảm xúc chính mình:”Chỉ là có một ngày, tôi cảm thấy trống rỗng, không có thứ gì thuộc về riêng mình.”
Anh nhanh chóng liếc cô một cái: “Rồi tôi nghĩ đến em, tôi muốn em thuộc về tôi.”
Đó là khởi đầu của mối tình này.
Có thể không sâu sắc.
Có thể cũng chẳng quá nghiêm túc.
Tiết Nhất Nhất im lặng hai giây, hàng mi cụp xuống: “Thi Cảnh, tại sao anh lại nghĩ đến em?”
Thi Cảnh nhếch môi: “Không phải em đã nói cùng lắm thì chết cùng tôi sao? Người có thể làm được như vậy, tôi còn có thể nghĩ đến ai khác?”
Tiết Nhất Nhất ngước mắt, không hiểu.
Thi Cảnh cẩn thận nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của Tiết Nhất Nhất: “Không nhớ sao? Chính em đã nói, và em cũng đã làm như vậy. Ở Hồng Kông, tôi bảo em đợi tôi 10 phút, 10 phút trôi qua nhưng em không đi, em đã mạo hiểm đợi tôi, cứu tôi.”
Tiết Nhất Nhất nuốt nước bọt một cách khó nhận ra, chậm chạp lắc đầu: “Em không nhớ.”
Thi Cảnh nhướng mày, vẻ mặt không quan tâm: “Không nhớ thì thôi.”
Đáy mắt Tiết Nhất Nhất hơi rung động: “Vậy, anh thích em của bảy năm trước? Hay em của hiện tại?”
Một câu hỏi sến súa, đào sâu tận gốc rễ như vậy nhưng Thi Cảnh lại không hề cảm thấy phiền.
Anh nâng khuôn mặt nhỏ của Tiết Nhất Nhất lên, hỏi cô: “Có gì khác nhau? Em của bảy năm trước, em của hiện tại, và em của bảy năm sau, không phải đều là em sao?”
Tiết Nhất Nhất mấp máy môi nhưng không thốt ra được chữ nào.
Thi Cảnh: “Chỉ cần là em là được.”
Ngực Tiết Nhất Nhất khẽ phập phồng, cô quay đầu đi.
Giây tiếp theo, Thi Cảnh liền xoay khuôn mặt nhỏ của cô lại, nhìn thẳng vào đôi mắt màu nhạt đó: “Cho nên, bất kể là ngày nào sau này, tôi cũng sẽ không hết thích em, cũng sẽ không bỏ rơi em.”
Tiết Nhất Nhất có cảm giác nghẹt thở.
Cảm giác ngột ngạt như bị nước bịt kín mũi miệng, không thể thở được.
Cô nhắm mắt lại, hai tay vòng qua cổ người đàn ông, ôm lấy anh, đầu ngón tay run rẩy, giọng nói cũng run rẩy: “Vậy thì nghe em, được không?”
Chủ đề tình cảm đang dạt dào bỗng nhiên bị chuyển hướng.
Thi Cảnh phải suy nghĩ một lúc mới phản ứng lại được, đây là cô đang nối tiếp lý thuyết ‘chưa có gì chắc chắn’ của mình.
Vừa nãy còn rất tức giận.
Bây giờ lại có thể thấu hiểu.
Cô gái nhỏ mà, nhát gan, không có cảm giác an toàn.
Cần thời gian.
Theo ý cô, tức là hẹn hò bí mật…
Nói sao đây nhỉ?
Dù sao thì anh cũng không thiệt.
Danh phận cái gì đó, đối với một người đàn ông như anh không quan trọng.
Thi Cảnh khẽ cười, ngón tay vuốt mái tóc dài của cô: “Được, em nói gì cũng được.”