Lừa Tình

Chương 15

La Tâm Di ngơ ngác nhìn người phụ nữ như con khủng long đang nỗi bão trước mặt. Cô ta không ngừng chửi rủa:

“Mày còn dám đến đây? Đồ hồ ly tinh! Sao? Mày lại quyến rũ được kim chủ nào rồi? Để lão ta dẫn mày đến đây? Mẹ nó! Ỷ vào bản thân có chút nhan sắc, rồi lên mặt với tao à? Mày cẩn thận đấy! Tao mà tức lên, tao gọi mười thằng ăn mày đến cưỡng hiếp mày, cho mày nếm tư vị nhục nhã…”

Nghẹn nửa buổi, La Tâm Di cuối cùng cũng hỏi ra nghi vấn của mình:

“Cô là ai vậy?”

Nghe tới đó, người phụ nữ lập tức phát điên nhào tới. Cô ta ôm lấy vai La Tâm Di, vừa lay vừa la hét ầm ĩ.

“Mày.. Mày thế mà lại không nhớ tao? Sao mày có thể không nhớ tao?”

Tiếng hét chói tai của cô ta đã làm kinh động quản lí, ông toát mồ hôi chạy tới, bảo hộ La Tâm Di sau lưng, mềm giọng khuyên nhủ:

“Mạc tiểu thư! Cô cứ bình tĩnh! Có gì từ từ nói, không nên động tay động chân. Ảnh hưởng không tốt tới thanh danh của cô.”

Mạc Chỉ giật mình, nhận ra là bản thân đã luống cuống, vội vàng sửa lại tóc và váy. (Len: Ai nhớ cô này không? Người bị Tâm Di cho một bạt tai. Không nhớ mời đọc lại

“Cô hét y như heo bị chọc tiết, thanh danh làm sao còn nha?”

Mạc Chỉ lại nổi bão, cô ta nhìn La Tâm Di như muốn xé xác cô ra. Quản lí khóc không ra nước mắt. Bà cô của tôi ơi! Không thấy tình hình căng thẳng lắm rồi sao, lại còn đổ thêm dầu vào lửa. Bên nào ông cũng không đắc tội được, làm quản lí thật khổ mà. Nghĩ a nghĩ, cuối cùng ông cũng nhớ ra lợi thế hiện tại - thân phận của La Tâm Di - vội vàng nói:

“Mạc tiểu thư! Cô đừng làm bậy! Đây là phu nhân của Mộ tổng, cô ấy mà có chuyện gì cô nhất định gánh không nổi.”

“Mộ tổng? Mộ tổng nào?”

“Chính là Mộ tổng, Mộ Vân Triệt, Tổng giám đốc của Hoàng Kim.”

Trong nháy mắt khi nghe tới cái tên đó, Mạc Chỉ cảm thấy thế giới tràn đầy màu hồng. Người đàn ông đó có bao nhiêu ưu tú a. Nhưng ngay lập tức, cô ta oán độc nhìn về phía La Tâm Di.

“Phu nhân sao? Lúc trước là Hoằng tổng, bây giờ là Mộ tổng, cô rốt cuộc đã leo lên giường của bao nhiêu người rồi hả?”

Mạc Chỉ như dã thú phát điên lao tới, ghen tị đã làm mờ mắt cô ta. Cô ta đẩy quản lí ra, đè La Tâm Di xuống đất, không ngừng tát vào mặt cô. La Tâm Di vô cùng hoảng sợ, lập tức khóc rống lên:

“Cô dừng lại cho tôi!” Một tiếng gầm giận dữ vang lên.

Mạc Chỉ cảm thấy có người kéo cô ta giật ra sau, sau đó là vùng bụng đau nhói. Cô ta bị Mộ Vân Triệt đá văng ra phía sau. Mộ Vân Triệt đau lòng muốn chết, bế La Tâm Di lên. La Tâm Di chôn mặt vào ngực anh, không ngừng khóc. Mộ Vân Triệt giận dữ nhìn chằm chằm vào Mạc Chỉ, cái nhìn ấy khiến toàn thân cô ta nổi da gà, đầy sợ hãi. Mộ Vân Triệt lúc này chỉ hận không thể xé xác cô ta ra, cú đá vào bụng lúc nãy là quá nhẹ nhàng rồi. Đúng lúc này, tiếng rên rỉ của La Tâm Di lập tức kéo thần trí Mộ Vân Triệt trở lại:

“Vân! Bụng đau quá!”

Mộ Vân Triệt cả kinh, có khi nào là động thai không? Anh nhìn chằm chằm Mạc Chỉ:

“Nếu vợ con tôi có mệnh hệ gì… tôi nhất định sẽ khiến cô muốn sống không được, muốn chết cũng không xong.” Nói xong câu đó, anh ôm La Tâm Di lao ra ngoài.

Mạc Chỉ sợ hãi, òa khóc. Cô ta làm sao biết con hồ ly tinh kia có thai nha? Nếu biết cho dù có mười lá gan cô ta cũng không dám. Cô ta bướng bỉnh và chanh chua thật, nhưng cô ta vô cùng nhát gan. Lỡ như… Lỡ như hại chết người, cô ta nhất định sẽ vào tù. Mạc Chỉ bất lực khóc, lấy điện thoại ra gọi cho bố cô ta -Mạc Kiều.

“Bố ơi! Con gây ra họa lớn rồi. Bố mau cứu con với! Con không muốn vào tù đâu! Bố ơi!”

Trong bệnh viện, Mộ Vân Triệt lo lắng đi đi lại lại. Nếu cô có việc gì, anh thề, anh nhất định sẽ khiến nhà họ Mạc chôn theo. Bác sĩ khám xong, có chút sợ hãi trước người đàn ông toàn thân đầy sát khí này.

“Vợ anh… không sao, chỉ là sợ hãi quá độ nên động thai. Nên giữ cho cảm xúc của thai phụ vui vẻ và ổn định. Sợ hãi hay tức giận sẽ ảnh hưởng không tốt tới mẹ và bé.”

“Tôi đã biết! Cảm ơn bác sĩ!”

Cùng lúc đó, tại Thành Đạt, Hoằng Lâm cầm trên tay tập ảnh thám tử chụp được tại trung tâm mua sắm, ánh mắt cơ hồ bắn ra lửa. Mạc Kiều, ông dạy con tốt thật đấy. Dám gây rắc rối cho người phụ nữ của tôi, tôi sẽ cho các người biết, trên đời này có người mà các người không thể động vào. Hoằng Lâm lập tức gọi thư kí vào:

“Nếu tôi nhớ không nhầm thì Mạc thị có một dự án muốn hợp tác với chúng ta phải không?”

“Phải thưa Tổng giám đốc.”

“Tốt! Nhận đi! Tôi muốn từng bước thâu tóm công ty này.”

Hoằng Lâm âm trầm nhìn vào phần còn lại của xấp ảnh. Cô đang cười vui vẻ bên Mộ Vân Triệt. Nụ cười ấy vô cùng rực rỡ, vô chùng chói mắt. Nhưng cô chưa từng cười với hắn như thế một lần nào. Hắn xé nát tập ảnh, ném vào thùng rác.

“Mộ Vân Triệt! Tôi sẽ cho cậu thấy, không chỉ mình cậu có khả năng bảo vệ Tâm Di.”

“Lâm!” La Lệ vui vẻ mở cửa bước vào, ngồi lên đùi Hoằng Lâm, nũng nịu “Anh làm sao vậy? Tâm trạng không được tốt?”

“Không sao! Em đến làm gì?”

“Em đương nhiên là đến làm thư ký cho anh. Anh quên rồi sao?"

“À. Vậy em ra ngoài bảo thư ký xếp cho một chỗ nhé! Anh hơi mệt. Em ra ngoài đi!”

La Lệ đi ra ngoài, ánh mắt hằn lên tia oán độc. Lúc nãy dù chỉ nhìn lướt qua nhưng cô ta biết xấp ảnh trong thùng rác là chụp phụ nữ. Hoằng Lâm, anh muốn lợi dụng tôi gây khó khăn cho Mộ Vân Triệt mà lại dám yêu người khác? Tôi sẽ cho anh biết thế nào là hối hận.
Bình Luận (0)
Comment