Paremai bước vào căn phòng Hoàng gia với thái độ hết sức cảnh giác. Nếu có giật mình hoặc hoảng hốt với việc Sila đang lên tiếng xin rút lui thì cô cũng giấu kín khiến cho Patiya phải thầm khen ngợi. Anh đưa mắt nhìn cô bước thẳng tới chỗ anh với nhịp đều đều trước khi đưa tay ra cho anh bắt với thái độ bình tĩnh. Patiya nắm chạt bàn tay mềm mại đó thay lời chào, rồi dẫn cô đi qua góc phòng khách tiến thẳng tới bàn ăn.
Nữ phóng viên trẻ liếc bộ complet của người đối diện, rồi lại nhìn xuống chiếc áo cổ đứng, quần jean của mình: “Có vẻ như tôi ăn mặc không được hợp cảnh cho lắm nhỉ?”.
“Không hề. Cô muốn uống chút gì khai vị không?”. Patiya nhìn thân hình cao ráo, chiếc quần jean bó sát khoe ra những đường cong gợi cảm của cô, nhưng có lẽ cô không biết điều này… Cô bước qua bàn ăn đứng trước tấm kính để có thể ngắm nhìn cảnh vật bên ngoài. Anh đoán cô dang ngắm sân golf của Hội Thể thao Hoàng gia Bangkok bởi căn phòng này nằm trên tầng ba mươi ba nên có thể nhìn khá xa để ngắm cảnh vật ở giữa trung tâm Bangkok.
“Không. Cảm ơn anh”. Paremai trả lời mà không quay lại nhìn.
Patiya bước tới ngồi lên mép bàn ăn gần chỗ Paremai đang đứng, nhìn chằm chằm vào thân hình tuyệt mỹ của cô với ánh mắt cười cợt. Anh đoán cô đang rất hoảng hốt với việc phải đối mặt với anh trong căn phòng này.
Thật đáng ngạc nhiên, mới gặp nhau vài lần nhưng anh có thể đoán được ý nghĩ của cô và tin rằng những điều mình đoán là đúng. Ví dụ như bây giờ cô đang thiếu tự tin nên không biết làm gì ngoài việc quay lưng lại làm như đang ngắm cảnh. Patiya cười thầm.
Chàng đạo diễn trẻ nửa đùa nửa thật: “Tôi đoán sân golf của Hội Thể thao Hoàng gia Bangkok đang có cuộc thi đấu hoặc đang tổ chức một sự kiện lớn nào đó, đúng vậy không?”.
“Không”. Paremai ngạc nhiên quay lưng lại.
“Nếu vậy tại sao cô lại nhìn chăm chú như thế?”.
Paremai nóng bừng mặt, bây giờ cô mới vỡ lẽ cô bị rơi vào bẫy của anh. Cô tiếp tục quay lưng lại ngắm cảnh rồi ấp úng trả lời: “Làm gì có”.
Đây là lần đầu tiên cô đặt chân lên căn phòng Hoàng gia của khách sạn này. Khi khách sạn mở cửa tiếp đón các vận động viên tennis hàng đầu thế giới, cô đã được nghe các bạn phóng viên tin thể thao cho biết căn phòng này rất xa hoa lộng lẫy, nhưng cô không ngờ nó lại lộng lẫy đến nhường này. Chỉ riêng phòng ăn và góc ngồi chơi mà cô vừa liếc thấy đã quá xa hoa rồi, không biết các phòng khác còn xa hoa tới cỡ nào.
“Đúng là không có gì đáng quan tâm cả. vậy tại sao cô vẫn nhìn không dứt ra được thế?”. Giọng nói nhỏ nhẹ chế giễu.
Paremai giật thót bởi giọng nói cùng hơi thở của Patiya vang lên ngay sau gáy cô. Cô hoảng hốt. Lạy Chúa! Không biết anh đứng ngay sau lưng cô từ bao giờ thế này?
Cô vừa tự hỏi bản thân vừa nhúc nhíc người một cách khó chịu. Paremai muốn ra khỏi chỗ đứng nhưng ngặt một nỗi anh đang áp sát vào lưng cô. Khoảng cách gần đến nỗi cô còn ngửi thấy mùi nước cạo râu xen lẫn với hơi thở thơm tho của anh. Chính xác là anh cố tình cúi xuống nói ngay bên cạnh má cô vì Patiya cao hơn cô rất nhiều.
Người cô hơi run, gần như không kiểm soát được. Nhưng Paremai vẫn cố gắng kiểm soát giọng nói khi đổi đề tài: “Khi lên đây, tôi trông thấy có hai. Ba phóng viên nước ngoài đang ngồi đợi ở quầy lễ tân. Tôi đoán các cô ấy đang đợi để phỏng vấn anh”.
“Thực ra tôi đã trả lời phỏng vấn ở tòa án hình sự cả rồi. Không có gì để phỏng vấn nữa. Nhưng các cô ấy có trông thấy cô không?”. Patiya vừa hỏi vừa cúi thấp đầu xuống thở vào gáy cô lần nữa. Anh cố tình để mũi mình chạm vào chiếc cổ cao trắng ngần phả hương thơm dịu nhẹ của cô.
Liệu Paremai có run người và nổi gai ốc như anh mong muốn hay không? Patiya tự nhủ. Linh cảm cho anh biết cô đang động vì hành động khêu gợi của anh.
“Không ạ. Tôi biết nên tránh đi thì hơn”. Paremai trả lời một cách vô tư mà không quay lại nhìn anh. Đôi mắt cô vẫn tiếp tục nhìn xuống cảnh vật bên ngoài, đồng thời nhích người tiến sát đến tấm kính hơn.
Patiya làm như không biết đến hành động đó. Anh tỏ vẻ thành thật nói tiếp: “Tốt rồi. Như vậy cô sẽ không cảm thấy khó chịu. Nhưng cô đã sẵn sàng ăn tối với tôi hay chưa? Tôi đói rồi”.
Giọng nói dịu dàng trầm ấm đó khiến Paremai cảm thấy không khác gì đang được vuốt ve. Cô nổi gai ốc và vội vàng nhích lại gần tấm kính hơn nữa.
“Tôi cũng đói rồi”. Paremai lên tiếng, thầm hy vọng anh sẽ lùi ra để cô có không khí để thở. Cô thấy vui vì vẫn kiểm soát được giọng nói của mình.
“Cô đói thì hãy bước ra khỏi chỗ đó được rồi đấy. Nếu cứ tiến sát vào tấm kính như thế thì sao mà no được? Cô biết là cô với tấm kính sắp hòa vào làm một rồi không”.
Paremai cảm thấy mặt cô nóng bừng lên. Cô biết Patiya đang rất vui sướng khi thấy cô trở thành trò hề như vậy. Chắc anh đang rất hả hê vì được trêu, được giễu cợt và được thấy cô ngượng nghịu thế này. Cô lấy lại tinh thần, quyết tâm quay người để đối mặt, nhưng ngay lập tức cô biết mình đã sai bởi khoảng cách với anh gần đến ngộp thở, mũi cô sắp chạm vào ngực anh rồi. Cầu mong mặt đất nứt ra để hút anh ra khỏi chỗ này!
Paremai cảm nhận được hơi ấm tỏa ra từ người anh, nhưng điều sâu xa hơn là cô cảm thấy được sức mạnh của giới tính… Sức mạnh của giới tính nam đi liền với việc trở thành kẻ đi săn nhiều hơn là bị săn đuổi. Ở anh toát ra thứ quyền lực trong việc kiểm soát giới tính nữ một cách hoàn hảo. Paremai nuốt nước bọt khi ý thức được điều đó. Lạy trời! Nếu cô không xem những clip phim khiêu dâm của anh, thì đâu đến nỗi rơi vào tình trạng nóng lạnh như lên cơn sốt thế này. Trong clip quay chi tiết từng động tác, từ vuốt ve cho tới… ừm… Paremai đỏ bừng mặt.
“Người cô nóng quá. Tôi cảm nhận được hơi nóng tỏa ra từ người cô”. Chàng đạo diễn đùa với giọng nói ngọt ngào như bọt bia.
Paremai vội lảng tránh: “Làm ơn đứng xa ra một chút. Tôi muốn ra bàn ăn”.
Người đối thoại vẫn đứng im tại chỗ: “Cô có biết không Paremai? Cô đang cần gấp một thứ đồ uống có cồn loại mạnh nhất”. Giọng nói pha tiếng cười với vẻ trìu mến.
“Tại sao?”. Cô hỏi giật giọng.
“Vì cô đang vô cùng sợ hãi chứ sao nữa. Tay cô đang run”. Không chỉ nói mà đối phương còn kéo cả bàn tay đang buông thong ngang hông của người đối diện lên nắm trong long bàn tay mình để chứng minh điều vừa nói. Patiya bóp nhẹ bàn tay mền mại ấy rồi nói: “Tay cô vừa run vừa lạnh ngắt. Cô đang sợ tôi”.
Paremai vội vàng giật tay lại: “Nếu anh biết rõ như vậy thì có lẽ anh cũng biết tôi muốn kết thúc chuyện này càng nhanh càng tốt. Chúng ta thẳng thắn luôn với nhau nhé. Tôi tới đây để xin lỗi anh về những gì đã xảy ra và tôi hy vọng rằng anh sẽ chấp nhận lời xin lỗi của tôi”.
Patiya vội đi về phía bàn ăn: “Tôi nghĩ điều đó đâu đơn giản vậy. Tôi sẽ không nói chuyện này chừng nào chưa dùng xong bữa tối. Thôi mà, tới đây ngồi đi. Cô là khách của tôi đấy. Tôi phải chăm sóc cô tử tế một chút. Cô muốn uống gì?”. Vừa hỏi anh vừa ngẩng mặt lên nhìn, tay cầm chai champagne.
Paremai cau mày khi cảm thấy anh như đang điều khiển cô. Cô lưỡng lự bước đến ngồi xuống bàn ăn: “Tôi không uống đồ uống có cồn được không?”.
Patiya rướn mày: “Tôi không chuốc rượu cô đâu. Chúng ta chỉ uống hình thức thôi. Ít ra cũng coi như là ăn mừng tôi thoát khỏi vụ này chứ”.
Paremai nhìn theo đầu ngón tay dài, nhỏ như của phụ nữ đang rót champage vào ly một cách thành thạo, cô đáp lại: “Nếu anh quyết định như vậy rồi thì còn hỏi ý tôi làm gì nữa?”.
“Hỏi theo phép lịch sự mà”. Chàng đạo diễn trẻ thản nhiên trả lời đồng thời lấy ly Champagne đến trước mặt Paremai. Anh rót thêm rượu vào ly của mình rồi ngồi xuống phía đối diện.
“Nếu vậy thì xin chia vui với anh”. Paremai giơ ly champagne lên chạm vào ly của Patiya, nói vài lời chúc tụng theo phép lịch sự. Patiya cũng nói lời cảm ơn trước khi đưa ly rượu lên uống.
“Hy vọng đồ ăn hôm nay sẽ vừa miệng với cô. Tôi đã yêu cầu đầu bếp của khách sạn làm những món mà cô yêu thích”.
“Sao anh biết được tôi thích ăn gì?”. Paremai cau mày, ánh mắt rất cảnh giác.
“Tôi biết những gì nên biết, Paremai ạ”. Patiya xắt một miếng cá hấp chanh đặt vào đĩa của cô.
“Hóa ra anh đã điều tra về tôi đấy à?”.
“Tôi không được làm vậy với người thích chơi xấu tôi sao?”. Anh rướn mày vừa thách thức vừa giễu cợt.
“Tôi đâu cố ý làm như vậy chứ. Lúc đó tất cả các bằng chứng đều hướng về anh”.
“Vì vậy cô đã viết bài để công chúng tưởng tôi là kẻ giết người, báo chí nước ngoài thì phát điên theo cô, dịch bài của cô sang tiếng anh để tuyên truyền khắp thế giới”. Patiya nói với giọng dửng dưng.
“Tôi chỉ làm theo nhiệm vụ”. Cô tự bào chữa.
“Cô là phóng viên xuất sắc nếu không đem tình riêng vào công việc. Vụ án này xảy ra với người thân của cô nên khiến cô thiếu cách nhìn khách quan đối với sự việc. Cô đã viết tin với sự thiên vị, với lòng căm ghét tôi”.
“Tôi phản đối. Tôi làm tất cả mọi việc theo đúng trình tự. Bằng chứng có thế nào tôi viết đúng như vậy, không hề thiên vị”.
“Đâu chỉ có thế. Cô còn đào bới cả quá khứ lý lịch của tôi lên mặt báo để mọi người thêm căm ghét tôi”.
“Sao anh lại nói như vậy trong khi tất cả những thông tin đó đều có trên mạng. Tôi chỉ việc dịch nó sang tiếng Thái mà thôi. Mà tôi có cho thêm thông tin để người đọc hiểu hơn về lý lịch của người bị cáo buộc thì sai ở chỗ nào chứ?”. Paremai tự bào chữa cho mình, bởi rất nhiều thông tin cô đã rất vất vả mới có được.
“Không sai nếu cô không làm với thái độ thiên vị”.
“Thế tôi thiên vị ở chỗ nào? Sao anh biết là tôi thiên vị?”. Paremai lập tức hỏi lại.
“Tôi chính là tấm gương phản chiếu việc làm của cô đấy Paremai ạ. Nếu không thừa nhận mình sai thì việc gì cô phải thay đổi cách làm việc của cô chứ?”.
“Tôi chưa thấy sự thiên vị như anh đang vu khống và buộc tội cho tôi, cho rằng tôi làm tất cả mọi thứ vì căm thù anh”.
“Cô hát ru hay lắm Paremai ạ. Tôi suýt ngủ gật rồi. Nếu không phải do mấy tin bài cô viết khiến công chúng đều cho rằng tôi là kẻ giết người tàn bạo mà lên án và nguyền rủa tôi, thì có lẽ tôi cũng tin và đi theo lời lẽ của cô rồi… Rằng cô làm mọi việc bằng tình yêu”. Giọng nói châm chọc.
“Không phải khích bác tôi”. Paremai cau mặt.
“Cô cố chấp và điều đó khiến cô sắp bị kiện đấy”. Patiya nhấn mạnh.
“Thì tôi đang sửa đó thôi”.
“À, thế à? Vậy hãy chỉ cho tôi thấy cô xửa sai như thế nào đi. Ngay cả giây phút cô thốt ra mấy từ ‘tôi xin lỗi’ tôi cũng đâu thấy vẻ thật lòng nhận sai hoặc cố tỏ ra hối tiếc tronh ánh mắt của cô”.
‘Anh muốn dồn tôi vào chân tường đúng không?”.
“Tôi không phải loại người đó. Tôi chỉ muốn cô xin lỗi với thái độ chân thành chứ không phải làm theo nghĩa vụ bởi lúc này cũng chỉ có hai chúng ta”.
“Thì tôi cũng đang làm như vậy mà. Tôi thực sự cảm thấy hối tiếc về những gì đã xảy ra. Anh không biết rằng tôi cảm thấy tồi tệ tới mức nào đâu”.
“Gần được rồi, Paremai. Cố gắng thêm sự hối tiếc trong mắt cô một chút nữa. Cô sắp khiến tôi tin cô rồi đấy”. Giọng nói không ngừng tỏ ra khích bác và châm chọc. Ý của anh là ánh mắt của cô vẫn cứng rắn, hoàn toàn trái ngược với lời nói.
“Ý anh là nếu tôi làm được như anh nói thì anh sẽ không kiện tôi?”.
“Tôi đâu nói vậy”. Patiya lấy trứng đúc thịt để vào đĩa của cô.
“Vậy có nghĩa anh sẽ kiện tôi?”.
“Tôi cũng không có ý đó. Mà cô sợ bị kiện sao? Trong suốt bốn năm làm phóng viên, cô đã vào tù ra tòa bao nhiêu lần rồi?”.
Paremai đỏ bừng mặt, thanh minh: “Tôi bị kiện không phải vì tôi làm việc không chất lượng mà vì tôi ‘Giẫm phải mắt cả(1) đấy”.
(1) Một thành ngữ của Thái Lan mang nghõa nói hoặc làm cho người khác tức giận vì làm ảnh hưởng tới điểm yếu của họ, hoặc nói động tới sai sót trong quá khứ của họ.
“Anh đâu nói em làm việc không chất lượng đến nỗi bị kiện cáo. Đừng có động lòng như thế em yêu. Anh nghĩ người như em thì sợ gì bị kiện vì chẳng phải em đã rất quen với chuyện như thế này rồi hay sao”. Patiya nói với giọng dịu dàng trước khi nâng ly champagne lên nhấp.
“Tôi chỉ muốn giải thích cho anh hiểu mà thôi. Hơn nữa điều tôi sợ không phải bản thân tôi bị kiện mà tôi lo tòa soạn sẽ phải mất thời gian và tiền bạc một cách không cần thiết”.
“Vậy trong trường hợp của chúng ta, xin chúc mừng cô. Cô có thể được giảm bớt nguy cơ rủi ro bị kiện cáo xuống nếu cô chấp nhận lời đề nghị của tôi”
“Lời đề nghị gì?”. Paremai cau mày.
“Một nụ hôn. Cô sẽ có được điều mà cô mong muốn nếu cô đồng ý cho tôi một nụ hôn. Một nụ hôn đổi lấy sự vướng bận vì phải ra tòa. Tôi nghĩ nó đáng được xem xét vì cô không những không bị tôi kiện mà tôi còn hứa sẽ nói giúp với bà tôi hủy việc kiện cô”.
Paremai đỏ bừng mặt: “Vì cái gì mà anh bỡn cợt tôi hay đây là cách để anh trả đũa tôi?”.
“Không đâu, Paremai. Anh rất thích em. Anh làm thế đâu phải để trả đũa, phỉ báng hay coi thường danh dự của em đâu. Đừng đánh giá đề nghị của anh thấp như vậy chứ”. Patiya bình tĩnh đáp lại.
Patiya cũng không hiểu được tại sao mình lại thích và khao khát cô nhiều đến vậy. Bởi trong suốt thời thanh niên, anh chưa từng có cảm giác khao khát ai nhiều như thế… Nhiều đến nỗi chỉ cầm vào ánh mắt cô là toàn thân anh cứng lại. Cũng có thể bởi cô đã thể hiện thái độ khinh ghét nụ hôn của anh lần đó nên khiến anh cảm thấy bị coi thường, xúc phạm. Anh muốn thắng cô, muốn cô phải rên lên vì sung sướng, phải cần đến anh, cầu xin anh. Hoặc cũng có thể bởi vì cô quá xinh đẹp, rực rỡ và gợi tình. Nhưng dù với lý do gì đi nữa, anh cũng phải chiếm được cô trước khi lên đường về Mỹ. Anh tự nhủ.
“Tôi không tin anh đưa ra lời đề nghị đó vì thích tôi”. Paremai phản bác.
Patiya vẫn tiếp tục thuyết phục: “Em không thể phủ nhận giữa hai chúng ta đã xảy ra một số phản ứng hóa học. Điều đó chứng tỏ chúng ta đều thích nhau Paremai ạ. Thôi mà, em đâu còn là cô bé mười hai, mười ba tuổi thơ ngây không hiểu hoặc không nhìn ra chuyện này chứ”. Patiya nói thẳng.
Qua tìm hiểu lai lịch của đội trưởng Tula, anh biết hai người rất thân nhau. Dù họ không phải người yêu của nhau nhưng Paremai rất tin tưởng anh ta. Vì thế Patiya cho rằng họ đã có cái gì đó với nhau rồi. Đó không phải chuyện lạ đối với thanh niên thời nay. Nếu có thêm anh bước vào cánh cửa đó thì cũng không có gì đáng ngạc nhiên.
“Sao? Em có đồng ý với đề nghị của anh không?”. Patiya nhìn thẳng vào khuôn mặt đang đỏ nhừ của Paremai.
“Anh là đồ điên Patiya! Mong cho mặt đất nuốt chửng anh để anh không còn tồn tại trên thế giới này nữa”.
“Thôi mà. Em đang chửi thề với anh đấy. Đừng có quên em tới đây vì mục đích gì”. Patiya dịu dàng nhắc nhở.
“Tôi không phải đồ chơi để anh muốn làm gì thì làm”.
“Anh cũng đâu nghĩ em là đồ chơi. Chỉ một nụ hôn thôi mà Paremai. Anh đâu có yêu cầu gì quá đáng, nếu em chấp nhận, chúng ta sẽ giúp nhau tìm ra thủ phạm, hơn nữa anh còn giúp em nói với bà nội anh để bà bỏ ý định kiện em. Hãy cân nhắc cho thật kỹ lời đề nghị tốt đó. Sao! Em thấy thế nào?”.
Chàng đạo diễn trẻ ra lá bài cuối cùng và chờ đáp án. Patiya im lặng nhìn paremai. Lạy Chúa! Anh yêu khuôn mặt đầy suy tư và cân nhắc của cô lúc này quá đi.
Paremai nhìn vào mắt anh, chỉ trong giây lát cô phải tránh đi. Nếu chỉ có mình cô thì dù có bị kiện hay không cũng như nhau, nhưng việc này liên quan tới tòa soạn nồi cơm của tất cả các nhân viên trong công ty, hơn nữa trong suốt thời gian qua, cô là nguyên nhân khiến tòa soạn bị kiện không biết bao nhiêu lần rồi. Sau khi suy tính thiệt hơn, Paremai trả lời: “Nếu tôi đồng ý, anh có hứa là sẽ kết thúc tất cả chỉ với một nụ hôn?”.
Patiya gật đầu, giấu kín nụ cười ranh mãnh, cô đâu biết cô sắp rơi vào cái bẫy của một người nhiều hơn cô cả về kinh nghiệm lẫn đẳng cấp.
“Anh không được hôn lại tôi đâu đấy”. Paremai nói tiếp.
Patiya lập tức lắc đầu: “Nếu vậy thì anh hôn cái cột điện chẳng tốt hơn sao?”.
Paremai cau mày.
Patiya thản nhiên: “Nhưng anh hứa là sẽ không bắt ép em. Nếu em không muốn tiếp tục sau khi nụ hôn đầu tiên kết thúc thì em có thể rút lui. Thấy không? Chẳng có gì là phức tạp cả”.
Lạy trời! Sao anh ta lại có thể thản nhiên nói đến chuyện này như vậy trong khi cô thấy nóng bừng như rơi vào lò nướng.
“Tôi không hiểu trò chơi của anh. Tại sao anh lại đặt ra cái quy luật quái quỷ này?”.
“Em lại chửi thề rồi, nếu có lần thứ ba, đảm bảo em sẽ mất nhiều hơn một nụ hôn đấy.”
Paremai đỏ mặt vì lời nói bóng gió của anh.
Patiya nhận ra thái độ đó của cô: “Đây đâu phải trò chơi, Paremai, anh rất nghiêm túc đấy. Sao, ý em thế nào?”
“Tôi có lựa chọn sao?”
Anh bật cười: “Anh đoán là không”.
Paremai thở dài. Cô hỏi với tâm trạng của kẻ chấp nhận chịu thiệt: “Vậy ở đâu và bao giờ?”.
Patiya tròn mắt, phải kìm lòng nhiều lắm mới có thể không thốt lên câu ở trên giường và ngay bây giờ. Anh hắng giọng: “Sau bữa tối nay, tại phòng khách được không?”.
“Đồng ý!”. Paremai bình tĩnh trả lời, cô không biết rằng giáng vẻ trông giống tội phạm chờ xử bắn của mình càng khiến anh cảm thấy hưng phấn nhiều hơn.
“Không có gì, chỉ là ngẩng mặt lên chạm vào môi anh ta thôi mà…”. Paremai tự an ủi mình khi bước tới đứng trước mặt Patiya.
“Anh nhắm mắt lại được không?”. Paremai đưa ra đề nghị với giọng ngượng nghịu, e dè, không còn lại chút gì của một nữ phóng viên dũng cảm.
Ánh mắt sắc màu nâu ẩn chứa nét cười cợt: “Không, Paremai. Anh chưa bao giờ hôn mà lại nhắm mắt cả”.Vừa trả lời anh vừa nhìn đôi môi đầy đặn trước mặt. Trông nó thật gợi cảm.
Đúng! Cô có đôi môi thật gợi cảm. Lạy Chúa! Anh đã yêu đôi môi đó. Nhưng còn chỗ nào trên thân thể của cô gái này mà anh không thích không? Patiya tự trả lời ngay rằng, anh thích tất cả các đường nét, từ đôi mắt sắc màu đen dưới đôi lông mày cong, mảnh hình cung, chiếc mũi nhỏ, cao cùng với đôi môi đầy đặn có những nét hằn bên dưới đến thân hình khêu gợi, vòng nào ra vòng đấy của cô.
Paremai đúng là cô gái khêu gợi số một châu Á.
“Tôi không chắc là có thích câu trả lời đó hay không. Tại sao anh không thử làm khác một lần?”. Giọng cô đầy vẻ giễu cợt. Cô đã tự nhủ phải bình tĩnh, bình thường trong mọi trường hợp, nhưng cô rất ghét cái vẻ ngạo nghễ đó của anh.
“Điều đó còn phụ thuộc vào lần đầu tiên cuốn hút tới mức nào. Em có ý kiến gì sao?” Patiya vừa cười vừa hỏi, vừa ấn mạnh tay vào mạng sườn của mình trong khi thật ra anh đang muốn đặt đôi tay đó lên bộ mông khêu gợi của cô.
“Không có”. Paremai lập tức phủ nhận.
“Nếu vậy thì anh từ chối”. Patiya vờ thất vọng nhưng ánh mắt cười rạng rỡ. Anh cảm thấy rất thú vị khi đối đáp với Paremai mà không hề biết đây là lần đầu tiên mình cảm thấy hạnh phúc với phụ nữ.
“Nhắm mắt lại”. Paremai nhấn mạnh.
“Không!”. Patiya trả lời với giọng dịu dàng, mắt mở to hơn như muốn trêu tức cô.
Paremai sửng sốt, nhìn thẳng vào đôi mắt như hồ nước màu nâu đó mà có cảm giác mình đang rơi vào giấc mộng, cô mơ màng nói: “Chuyện gì sẽ xảy ra nếu không chỉ hôn một cái duy nhất?’.
Người được hỏi trả lời với giọng êm dịu ngọt ngào: “Tất cả do em quyết định. Anh sẽ cho em những gì em cần. Đảm bảo sẽ không hơn không kém”.
Phải chăng chính tiếng nhạc đang nhẹ nhàng vang lên cùng với những cảm xúc lãng mạn đột nhiên xuất hiện khi ánh mắt anh bắt gặp ánh mắt của cô đã khiến anh sơ hở đưa ra lời hứa đó. Nhưng… Mong sao ai đó mang tất cả những thứ ấy xuống địa ngục hết cả đi… Vì nó hoàn toàn trái ngược với cảm giác toàn bộ cơ thể căng lên vì thèm muốn, muốn ôm lấy eo cô, dẫn cô tới giường ngủ, làm tình với cô cho tới sáng của anh lúc này.
Paremai không trả lời mà thản nhiên đứng thẳng lên bám vào vai anh. Cô kéo cổ anh xuống thấp trong khi hai bàn tay rắn chắc của anh đang vòng ra ôm lấy lưng và eo cô trước khi cô chạm đôi môi lên bờ môi mềm mại của anh.
Đây phải chăng chính là sự hấp dẫn của chàng diễn viên phim khiêu dâm có tên Manuel, người có danh hiệu “Kẻ làm tình bền bỉ”. Paremai tự nhủ. Hình ảnh trong các clip phim khiêu dâm của Patiya ngay lập tức hiện lên trong tâm trí cô, chúng gợi cô nhớ đến việc người đàn ông này đã từng quan hệ với rât nhiều phụ nữ.
Hình ảnh đó khiến cho Paremai tỉnh táo lại. Cô vội vàng rời khỏi anh.
“Có chuyện gì vậy?”. Patiya ngạc nhiên thốt lên, anh cảm thấy bức xúc giống như bị kéo xuống từ thiên đường. Đây là lần đầu tiên chàng đạo diễn trẻ bị phụ nữ từ chối ngay khi còn chưa bắt đầu vuốt ve.
Rõ ràng là Paremai đã ôm trọn cổ anh, rướn người lên hôn anh, và lúc đó anh cũng đã hôn lại cô. Nhưng tại sao ngay lập tức cô lại rời anh ngay chứ?
“Tôi không làm được”. Paremai lùi lại phía sau.
“Tại sao?”. Patiya đứng im tại chỗ cau mày hỏi. Anh thật không hiểu gì cả.
Nữ phóng viên thành thật thú nhận: “Trước khi gặp anh, tôi đã xem clip phim khiêu dâm của anh và tôi… ờ…”.
“Em làm sao Paremai? Nói cho hết câu đi”. Patiya hỏi gấp.
“Tôi… ơ…”. Paremai đỏ mặt.
“Em xem phim khiêu dâm của anh?”. Patiya rướn mày hỏi.
Paremai gật đầu: “Tôi không làm được khi nghĩ rằng anh đã qua tay rất nhiều phụ nữ. Việc đóng những cảnh đó nó bẩn thỉu và… rất ghê tởm”.
Nét mặt của Patiya lập tức chuyển sang lạnh lùng khi nghĩ rằng Paremai khinh ghét anh, khinh ghét các vai diễn trong phim khiêu dâm của anh. Thật đáng tiếc, lúc đó Patiya không kịp dừng lại để nghĩ rằng cô có phản ứng như vậy là do cô vẫn còn là cô gái trong trắng nên không thể chấp nhận được những clip đó.
“Về đi Paremai. Tôi muốn nghỉ rồi”.
“Thế còn thỏa thuận của chúng ta? Anh vẫn sẽ kiện tôi chứ?”. Paremai sợ sệt hỏi.
“Tôi luôn giữ lời. Cho dù nụ hôn của cô chưa hoàn hảo nhưng cũng có thể coi như cô đã hôn tôi rồi. Về đi! Tôi xin lỗi chỉ tiễn cô được thế này thôi”.
Patiya bước ngang qua bàn ăn tới mở cửa đợi cô. Paremai xấu hổ khi bị anh đuổi khéo.
“Cho tôi làm lại có được không? Tôi cảm thấy không công bằng với anh trong khi anh lại rộng lượng không kiện tôi, giúp tôi hòa giải với bà nội anh, giúp tôi điều tra tìm thủ phạm. Tôi cũng muốn giữ lời với anh”.
Patiya nhíu mày. Paremai không biết rằng anh chưa bao giờ tạo cơ hội lần thứ hai cho các cô gái. Anh không nghĩ rằng nghề diễn viên phim khiêu dâm sẽ trở thành rào cản trong việc ăn nằm với một người phụ nữ mà anh thấy thích, cho đến khi gặp Paremai. Cô khiến cho thế giới của anh quay cuồng, rối tung cả lên vì từ trước tới giờ anh chưa bao giờ bị từ chối.
“Cô sẽ giữ lời bằng cách nào khi mà cô ghét tôi đến thế?”. Ptiya lạnh lùng hỏi. Anh tự nhủ nếu có lần thứ hai, anh sẽ ôm Paremai thật chặt, không tạo khe hở để cô có thể trốn được nữa.
Paremai cắn môi cân nhắc: “Cho tôi thử lại một lần nữa được không?”.
“Thế nếu lần này cũng giống lần trước thì sao?”. Anh vừa chế giễu, vừa thả tay cho cánh cửa đóng lại rồi bước tới đứng giữa phòng ăn đợi cô.
Paremai nuốt nước bọt, tự nhủ mình đã quyết định đúng, mình không sợ và mình cũng không phải người thất hứa.
“Sẽ không như vậy nữa đâu”. Paremai khẳng định chắc chắn với nét mặt khô khan.
“Hai”. Patiya nói.
Paremai nhíu mày: “Cái gì hai?”.
“Nếu em sai lời, em sẽ bị phạt hôn tăng lên. Em đã hiểu rõ luật chơi giữa chúng ta hay chưa?”.
Người bị ép nuốt nước bọt đánh ực: “Tôi hiểu”.
Điều gì thôi thúc cô tham gia vào trò thử lửa này với anh? Do các clip phim khiêu dâm điên rồ đó chăng? Chúng khiến cô ghét và ghê tởm anh nhưng đồng thời cũng khiến cô bị kích thích… Paremai sững lại khi đang nghĩ đến điều đó, mặt cô đỏ bừng mà không biết Patiya đang theo dõi cô. Anh hỏi tiếp: “Vậy em vẫn tiếp tục? Anh cho cơ hội để quyết định lại bởi lần này em không còn cơ hội để thay đổi nữa đâu. Em đã rõ chưa?”.
Paremai lại nuốt nước bọt gật đầu: “Rõ”.
“Vậy câu trả lời của em là?”.
“Tôi sẽ tiếp tục”. Giọng nói chắc nịch.
“Hai nhé, Paremai”.
Cô gật đầu, đỏ bừng mặt: “Anh yên tâm. Anh sẽ không có cơ hội phạt tôi đâu. Bởi tôi là người công bằng và biết giữ lời mà”.
“Chúng ta thử xem đã. Nhắm mắt lại! lần này anh sẽ không đợi nụ hôn của em nữa mà em sẽ là người nhận nụ hôn của anh”.
“Nhưng…”.
“Không nhưng gì cả. Thỏa thuận của chúng ta là một nụ hôn, vì vậy ai hôn ai trước không quan trọng bằng kết quả của nó”.
Paremai há hốc miệng nhưng chưa kịp mở lời thì Patiya đã sải bước thẳng tới chỗ cô. Anh ghì sát cô lại ngực mình, đôi môi mềm mại như nhung ép sát xuống một cách vồ vập như đang trừng phạt…