Paremai cau mặt: “Anh không có việc gì phải làm tiếp hay sao? Ví dụ như bộ phim anh sắp làm ấy?”.
“Những việc ấy để khi nào về Mỹ anh sẽ làm. Bây giờ là thời gian nghỉ ngơi. Đến đây… Xem có bản nhạc nào có thể dùng để khiêu vũ được không?”.
“Tôi không nhảy chỉ ngồi nghe nhạc có được không?”. Paremai miễn cưỡng bước theo anh vào phòng khách.
Patiya làn như không nghe thấy. Anh nháy mắt với bác Chong rồi bước thẳng tới góc phòng dọn đĩa, đồng thời gợi chuyện: “Anh là người thích nghe nhạc. Lần nào đi đâu xa bác Chong cũng phải đem theo máy đọc đĩa CD bỏ túi cho anh. Em có thích nghe bài Soledad của nhóm Westlife không? Anh rất thích nhóm nhạc này, đặc biệt là bài hát này. Chúng ta cùng nhảy nhé”. Anh đứng dậy đi đến chỗ cô.
“Tôi đã nói là tôi không nhảy”. Paremai đỏ mặt từ chối.
“Sao vậy?”. Patiya bước thẳng tới chỗ cô, kéo cô đứng dậy.
“Tôi không biết nhảy”. Cô phản đối.
“Em chỉ cần thả lỏng theo nhịp điệu của bài hát thôi, còn lại cứ để anh”. Patiya dịu dàng đặt tay cô vào eo mình và nắm chặt tay kia của Paremai, tay còn lại của anh ôm lấy tấm lưng của cô.
Cả hai từ từ đung đưa theo nhịp điệu của bản nhạc. Patiya nói: “Hãy nói cho anh biết, tại sao em lại không muốn đi đâu một mình với anh?”.
“Tôi không muốn trở thành tin trên báo chí”.
“Báo chí đã nói đến chuyện này rồi à?”. Giọng anh tỏ vẻ ngạc nhiên.
Paremai tránh ánh mắt sắc ngọt của anh, cô nhìn xuống cằm anh: “Báo chí nước ngoài còn cá cược xem ai sẽ là người tiếp theo khoác tay anh nữa”.
Patiya nhíu mày: “Anh đoán, tên của em là một trong các lựa chọn đúng không?”.
Paremai gật đầu thay câu trả lời.
Anh khẽ cười: “Thế bị đưa tin với anh, em có mất gì không?”.
“Anh nói hay nhỉ, cánh báo chí nước ngoài phong anh là “Kẻ làm tình bền bỉ” thay người tình như thay áo”. Paremai lườm anh.
“Vì lý do này mà em không muốn gắn tên mình lên báo với anh?”. Patiya tiếp lời cô.
“Chắc chắn là tôi không muốn bị mang tiếng với anh rồi”.
“Sao cánh báo chí nước ngoài lại biết được trong khi em nói rằng những phóng viên đó không trông thấy em?”.
“Thì thế. Tôi cũng ngạc nhiên về điều đó”.
“Hưm…”. Patiya cau mày suy nghĩ.
“Có chuyện gì vậy?”.
Anh cân nhắc một lát rồi thẳng thắn trả lời: “Sự thực chỉ có bà nội biết chuyện anh thương lượng với em, nhưng anh không nghĩ rằng bà lại là người loan tin này ra”.
“Anh đã nói những gì với bà nội của anh vậy? Có thể cho tôi biết được không?”. Paremai hỏi.
“Không có gì đặc biệt cả. Chỉ là xin hủy bỏ việc kiện em và tòa soạn của em mà thôi”.
“Không có điều kiện nào đặc biệt để trao đổi sao ạ?”. Cô nghi ngờ hỏi.
Patiya cười: “Trao đổi gì chứ? Em thử nói xem nào”.
“Sao tôi biết được. Lúc sáng bà nội anh gọi điện cho tôi nói giữa hai người có sự trao đổi gì đó. Nhưng là gì thì bà anh không nói”.
Patiya lại bật cười: “Tại sao bà nội của anh lại phải điện thoại cho em nhỉ?”.
“Để xỉ nhục, để cho tôi một trận vì tưởng rằng tôi đã tán tỉnh anh, xúi giục anh không kiện tôi”.
Anh gật đầu: “Hiểu rồi”.
“Vậy giữa hai người đã có sự trao đổi? Nếu tôi đã khiến anh khó xử thì tôi xin lỗi nhé”.
Patiya cười: “Không sao đâu. Đừng căng thẳng thế. Chuyện vặt ấy mà. Bà chỉ muốn anh từ bỏ ý định thành lập viện Warakorn để đổi lại thôi. Có gì quan trọng đâu”.
“Đó là tổ chức khám chữa bệnh AIDS miễn phí cho diễn viên phim khiêu dâm mà anh cố tình thành lập chứ gì?”.
“Đúng rồi. Bà nội coi đó là việc vô cùng xấu xa làm mất danh tiếng của dòng họ”.
“Nhưng anh có chủ tâm muốn như vậy hay không?”. Paremai hỏi như đi guốc trong bụng anh. Hôm nay trong cuộc họp bàn về vụ án của Yaimai, qua thông tin lý lịch của anh cô đã hiểu vì sao Primpau lại nói anh cố gắng làm tất cả mọi việc chỉ để phá hoại thanh danh của dòng họ. Trong giây lát, cô cảm giác muốn được gặp Patiya của thời niên thiếu. Khi đó có lẽ anh là một cậu bé vô cùng cô đơn, bị bỏ rơi không ai yêu quý.
Patiya nửa đùa nửa thật: “Sao cái gì em cũng biết thế?”. Vừa dứt lời, anh cúi xuống hôn, nhanh đến nỗi không để cho Paremai kịp phản ứng.
Paremai ú ớ phản đối trong cổ họng nhưng Patiya càng ôm chặt cô không chịu rời. Đôi môi của anh vẫn không chịu dừng việc xâm chiếm một cách thô bạo để tìm kiếm vị ngọt ngào từ bờ môi màu hồng cam chín mọng.
Chàng đạo diễn trẻ nói ngay trên bờ môi mềm mại với giọng cầu khẩn: “Anh rất thích bờ môi của em, Paremai. Hãy cho anh thưởng thức mùi vị của nó thêm một lần nữa nhé”.
Người được cầu khẩn ngay lập tức mềm lòng, nhắm mắt đón nhận chiếc lưỡi nóng bỏng của anh.
Cô dựa vào bộ ngực vạm vỡ của anh, bàn tay búp măng đưa lên ôm lấy cổ anh đồng thời hối hả hôn lại theo bản năng. Anh đã khơi dậy ngọn lửa đam mê mà cô chưa từng biết rằng nó tồn tại trong cơ thể mình.
Patiya rên lên khi Paremai ôm lấy khuôn mặt anh để hôn. Cô đưa lưỡi ra vào trong miệng anh, hút lấy lưỡi của anh và ngậm chặt lại, đúng như anh đã làm với cô trước đó.
Lạy Chúa! Cô còn nóng hơn cả dung nham núi lửa. Anh vừa nghĩ vừa mút mạnh đầu lưỡi nhỏ nhắn rồi hạ thấp tay xuống khám phá bộ ngực khêu gợi và tuyệt mỹ của cô. Anh yêu và say đắm bộ ngực này không khác gì đôi môi nỏng bỏng của cô. Patiya vừa nghĩ vừa nhanh chóng cởi cúc áo ngực, hai tay vòng ra phía sau để cởi móc khóa, đưa tay vào vê nhẹ đầu nhũ hoa, trong khi miệng vẫn không ngừng mút mát đầu lưỡi cô.
Lạy Chúa! Anh yêu cái cảm xúc khi hai bầu ngực của Paremai thức dậy để chào đón bàn tay anh quá. Nó tràn đầy sức sống và có vẻ như rất yêu đôi bàn tay của anh. Patiya rên lên: “Đã có ai nói với em rằng em có bộ ngực đẹp và hết sức khêu gợi chưa? Lạy Chúa! Anh yêu nó và rất muốn nếm mùi vị của nó”.
Ngay khi nghe xong câu nói đó. Paremai nổi gai ốc, toàn bộ cơ thể sững lại, đầu óc cũng tỉnh táo ra. Sau đó cô đẩy mạnh anh ra. Paremai lấy lại tinh thần quay lưng đóng cúc áo ngực với đôi tay đang run rẩy.
“Có chuyện gì vậy Pare? Anh nghĩ là chúng ta đang rất hợp nhau mà”. Giọng anh tỏ rõ sự khó hiểu.
Có chuyện gì à? Lại còn chường mặt ra mà hỏi được nữa. Patiya coi cô là thứ gái gì khi trơ trẽn hỏi thẳng như vậy chứ? Anh nghĩ cô là loại con gái dễ dãi như vậy sao?
Cầu cho anh xuống địa ngục đi! Paremai chửi thề, cô cũng mong cho mặt đất hút cô xuống vì đã lơ đễnh và chiều theo anh dễ dàng như vậy.
Cô quay lại nhìn anh với ánh mắt giận dữ. Nhưng ngay khi bắt gặp ánh mắt đam mê nóng bỏng đang nhìn mình, cô liền đỏ bừng mặt.
“Tôi phải về”. Paremai bình tĩnh nói.
“Anh chưa cho em về đâu. Hãy nói cho anh biết đã có chuyện gì xảy ra? Tại sao tự nhiên em lại như vậy?”.
Paremai mím môi, không trả lời anh.
Patiya nhạo báng: “Em muốn nói rằng em không thích anh vuốt vẻ phải không Paremai?”.
“Đúng! Tôi ghét!”. Paremai giật giọng trả lời, cô ghét thái độ tự phụ của anh.
“Em nói dối”. Patiya lớn tiếng: “Cơ thể em nói nó rất thích anh, Paremai”.
Paremai đỏ bừng mặt: “Tôi không muốn nói gì nữa. Tất cả đã kết thúc rồi. Đó là sai lầm của tôi và mong anh hãy quên tất cả đi. Giữa hai chúng ta chỉ có chuyện vụ án mà thôi, cái cảm xúc say mê điên rồ ấy sẽ không tái diễn nữa”.
“Sao em lại có suy nghĩ quái gở ấy hả Pare? Giữa chúng ta không có gì là sai lầm cả. Em đã trưởng thành rồi, đâu còn là cô bé không biết gì nữa. Nó là chuyện rất bình thường giữa hai cơ thể bị cuốn hút. Sai ở chỗ nào nếu chúng ta kết thúc ở trên giường khi mà cả hai đều vẫn độc thân không có gì ràng buộc kia chứ. Anh xin nói luôn là, anh sẽ đưa em lên giường trước khi anh về Mỹ, bằng mọi cách Pare ạ”.
“Bịch”. Cô đấm một cú vào giữa miệng và mũi của anh mà không cần mất thời gian suy nghĩ. Sau đó chửi thề một tràng dài.
Lạy Trời! Lên giường ư? Chẳng lẽ Patiya chỉ nghĩ đến chuyện này với cô thôi sao? Anh làm đủ cách chỉ để đưa cô lên giường cho bằng được chứ không hề có tình yêu sao?
Chết tiệt! Cầu mong cho anh ta rơi xuống địa ngục đi! Cũng thật đáng đời mày Pare ạ. Mày đã tỏ ra dễ dãi mới khiến anh coi thường mày như vậy.
Nếu Paremai nghĩ sẽ bình an sau mỗi lần vung tay tát anh, đấm anh thì cô đã quá sai lầm. Patiya vừa nghĩ vừa lao tới giật lấy bóp mạnh cánh tay cô: “Em có biết chưa từng có người đàn bà nào hành động lỗ mãng như em mà không bị anh xử lý hay chưa. Nhưng với em… Mấy lần rồi anh để cho em được tự do thoải mái. Anh cũng đã từng cảnh cáo em, rằng nếu em vẫn tiếp tục chửi thề thì em sẽ bị bắt vào rửa miệng để trừng phạt. Có lẽ lúc này em muốn thử đúng không?”.
“Không! Đừng!”. Cô cố gắng chống lại khi bị kéo vào sau một cánh cửa. Cô thét lên: “Anh nghĩ anh là ai mà lại dám ra lệnh, hành động độc đoán như vậy? Tôi không phải nhân viên của anh đâu nhé. Buông tôi ra!”.
Anh kéo Paremai vào trong một căn phòng. Ngay khi thấy đó là phòng ngủ, cô tái mặt, tim đập mạnh. Cô giãy giụa nhưng không thể chống lại sức kéo của anh được. Nhưng Patiya không dừng lại ở giường mà kéo cô đi qua một cánh cửa khác ở phía trong. Lần này cô biết.
Chắc anh đem cô đi rửa miệng bằng xà phòng! Paremai nghĩ mà run sợ.
“Không! Anh không được làm như vậy với tôi”. Cô vừa cào vừa đấm vào người anh liên hồi. Nhưng thân hình cao lớn như trái núi của Patiya vẫn không nhúc nhích, vẫn kéo tay cô tới tấm vách ngăn bồn tắm ở góc trong cùng của phòng tắm.
Paremai chửi thề um xùm khi anh mở vòi cho dòng nước lạnh xối vào đầu cô. Patiya dùng chiếc áo sơ mi đắt tiền của mình để trói quặt hai tay của Paremai ra sau lưng rồi cầm bánh xà phòng chà xát vào miệng cô. Cô giãy giụa trốn tránh, liên tục gào thét chửi thề. Mùi vị khó chịu của xà phòng rơi xuống cổ khiến cô bị ho sặc sụa.
“Hứa với anh là em sẽ không chửi thề nữa. Hứa đi!”. Patiya hét lên trong tiếng vòi nước và tiếng chửi của cô.
Sự tức giận của Patiya giảm bớt khi thấy dáng vẻ khổ sở của Paremai. Ánh mắt anh ánh lên sự hối hận, anh vứt bánh xà phòng xuống nền, thả hai cánh tay nhỏ nhắn của cô ra rồi ôm lấy vòng eo mảnh mai của cô, tay còn lại vòng ra phía sau khóa vòi nước lại rồi cúi xuống hôn cô.
“Anh là đồ điên! Anh là quỷ Sa tăng!”. Paremai hét lên, cô dùng hết sức để đấm vào ngực anh.
Người bị gọi là quỷ Sa tăng không đáp lại mà đẩy cô ép sát vào tường, dùng cơ thể rắn chắc của mình áp vào người cô. Anh đưa lưỡi vào sâu trong miệng cô, như muốn giúp cô rửa sạch vị xà phòng.
Patiya chấm dứt nụ hôn sau một lúc khá lâu. Anh dịu dàng lên tiếng làm lành: “Có lẽ anh đúng là kẻ điên thật rồi Paremai ạ vì ngay cả khi em khiến anh phát điên, anh vẫn muốn hôn em. Lạy Chúa! Anh không thể khống chế được cảm giác ham muốn này và anh không chắc mình làm được điều đó”. Patiya đưa tay nâng cằm cô lên để cô nhìn vào mắt anh. Ánh mắt tràn đầy sức mạnh huyền bí của anh quét qua hai gò má ửng đỏ, bờ môi sưng mọng, tới hai bầu ngực đầy đặn qua làn áo mỏng dính chặt vào da thịt của cô.
Patiya nói với giọng khàn khàn. “Em có một thân hình thật là hoàn hảo Paremai ạ. Anh thích những nét hằn trên bờ môi khêu gợi này”. Vừa nói anh vừa cúi đầu xuống mút bờ môi của cô. Paremai mím môi trốn tránh. Nhưng anh ngậm chặt đến mức cô phải há miệng kêu lên phản đối. Patiya thì thầm: “Anh cũng rất thích bộ ngực của em nữa. Đẹp và rất vừa vặn”. Anh cúi thấp xuống ngậm lấy một bên ngực qua làn áo ướt.
Paremai không còn sức để chống cự lại nữa. Hai chân cô run rẩy, cô phải giơ tay lên bám vào bờ vai vững chắc của anh. Paremai thả người dựa hẳn vào tường và nhắm hờ mắt khi cảm nhận bàn tay anh trên ngực mình. Patiya nhanh chóng đưa tay xuống cởi áo sơ mi và áo nịt ngực của cô ra một cách thành thạo.
Khi những chiếc áo đã hoàn toàn thoát ra khỏi cơ thể cô, Patiya rên lên, một cách vô thức. Anh cúi xuống như không thể chịu đựng lâu hơn được nữa. Hai tay Paremai buông thõng khi anh cúi thấp đầu xuống để thưởng thức một bên đầu nhũ hoa, bên còn lại được vuốt ve, bóp nặn.
Lạy Chúa! Cảm giác của Patiya lúc này không khác gì một chàng ong mật rơi vào giữa đài sen ngập tràn hương thơm ngào ngạt. Chàng ong mật mê mải nếm mùi ngọt ngào một cách say sưa như muốn đánh dấu chủ quyền và kéo dài mãi mãi cho tới khi cô rên lên vì sung sướng, gọi tên anh với giọng khàn khàn.
Patiya quỳ xuống, cất giọng cầu khẩn: “Anh phải nếm mùi vị của em ngay bây giờ”.
Paremai không biết anh định làm gì. Nhưng giọng nói dịu dàng và mời mọc đó hay đến nỗi cô không thể chối từ được. Cô thả trôi cả tâm hồn lần thể xác để đón nhận sự trải nghiệm mới mẻ lần đầu tiên đó.
Anh vừa kéo khóa quần bò của cô, vừa lướt nhẹ đôi môi bỏng rát lên chiếc bụng phẳng lì của cô.
Lạy Trời! Anh yêu cả chiếc bụng phẳng này nữa.
Paremai không biết rằng Patiya phải dồn hết sức lực và tinh thần để cởi bỏ nốt những gì còn khoác trên người cô một cách chậm rãi trong khi anh muốn giật tung chúng ra rồi yêu cô ngay bây giờ. Nhưng anh không muốn cô bị giật mình bởi cảm xúc nóng bỏng mà cô đã thắp lên cho anh, thứ cảm xúc mà bản thân anh chưa từng đón nhận.
Lạy Chúa! Paremai có một thân hình tuyệt mỹ, không chút tỳ vết. Patiya thầm thốt lên khi lớp vải cuối cùng rơi xuống. Anh đưa mắt khám phá toàn bộ cơ thể của cô một cách chậm rãi.
Thật không thể tin nổi. Cô là một bức tranh hoàn hảo với bầu ngực đầy đặn, tròn căng, vòng eo nhỏ nhắn, chiếc bụng phẳng lì, cặp mông tròn, đôi chân dài và làn da trắng nõn.
Patiya thốt lên: “Lạy Chúa! Em đẹp quá Paremai ạ. Cứ như trong tranh vẽ chứ không phải người thật”.
Paremai nhìn anh bằng ánh mắt lim dim, chớp chớp liên hồi, đầu óc lúc này mới tỉnh táo để phản ứng trở lại, cô vội đưa tay ra che đậy cơ thể ngay tức khắc.
“Quá muộn rồi em yêu ạ. Anh đã thấy hết rồi. Em hoàn hảo quá Paremai ạ. Anh đang thắc mắc là không biết có họa sĩ nào có thể mô tả được một nửa vẻ đẹp của em không đây”.
“Thật là đáng xấu hổ, em không hề cảm thấy điều đó”. Giọng Paremai cố gắng tỏ ra nghiêm nghị nhưng âm thanh thoát ra lại run rẩy như không phải chính cô nói.
Đúng! Paremai cảm thấy cô nên xấu hổ khi lõa thể để ánh mắt anh thỏa sức ve vuốt và thèm muốn mới đúng. Nhưng cô lại chỉ có cảm giác hơi ngượng ngịu mà thôi. Đó là cảm giác rất kỳ lạ mà cô chưa từng có. Cô đoán rằng cảm giác được trở thành niềm mong mỏi và thèm muốn với người mình yêu đã khiến phụ nữ trở nên mềm yếu, gạt bỏ mọi sự xấu hổ, sẵn sàng chịu cởi bỏ hết quần áo với niềm tự hào đầy kiêu hãnh.
Paremai bị sốc. Cô vô cùng hoảng hốt trước sự thật đó. Thời gian qua cô dễ dãi với anh trong khi chưa từng đối xử như vậy với ai khác cũng bởi vì cô yêu anh ư?
Lạy Phật! Cô yêu anh từ bao giờ kia chứ?
Phải chăng cô yêu anh từ giây phút bắt gặp đôi mắt như hồ nước màu nâu của anh bên ngoài tòa soạn? Từ giây phút bắt tay chào anh, cô cảm thấy như có dòng điện từ người anh truyền sang người cô. Đúng! Cô yêu anh từ cái nhìn đầu tiên. Yêu anh ngay từ khi nhầm tưởng anh là một kẻ giết người.
Paremai hoảng hốt với sự thực mình vừa tìm ra. Cô vẫn suy nghĩ mông lung và rơi vào dòng suy tư của bản thân đến nỗi không hề nghe được tiếng của Patiya.
Patiya yêu sự thành thật của cô quá, anh thì thầm với cô: “Anh có khả năng nhiều hơn thế nữa cơ. Em có tin không tình yêu của anh? Cho anh một phút để anh được chứng tỏ khả năng ấy nhé”.
Nói rồi anh nhẹ nhàng dùng tay để tách cặp đùi thon dài ra.
Giọng nói của Patiya ngọt ngào khiến cô sung sướng đê mê. Đôi chân dài của cô tự động dạng ra một cách vô thức.
Anh cầm một tay cô đặt lên vòi nước, tay còn lại đặt lên vai mình, rồi nhìn thẳng vào mắt cô, anh mỉm cười thân thiết trước khi đưa mắt nhìn xuống cơ thể tuyệt mỹ của cô một cách say đắm.
Cô im lặng nhìn anh với đôi mắt mở to, nửa chờ đợi, nửa không hiểu anh định làm gì. Cô sững sờ khi bàn tay rắn chắc của anh vòng ra sau mông cô, môi anh chạm vào phần da thịt đàn bà của cô.
Cơ thể mảnh mai của cô giật nẩy lên, cố gắng trốn tránh nhưng không thể nhúc nhích được.
“Nó không phù hợp. Lạy Phật! Anh không nên làm thế”. Cô rên rỉ với giọng khàn khàn. Thân thể cô uốn cong như dây cung đã bị kéo căng hết sức.
Patiya tiếp tục ép sát lại để khám phá vùng da thịt nhạy cảm. Động tác của anh hết sức chậm chạp, thôi thúc đầy tự tin, đôi môi say mê khám phá cho tới khi Paremai thốt lên gọi tên anh.
Lạy Chúa! Paremai cho anh vị ngọt ngào hơn cả rượu vang thượng hạng… Patiya cảm thấy vô cùng đê mê xen lẫn xao xuyến. Anh thích khoảnh khắc cô thốt lên gọi tên anh. Anh rất yêu thanh âm khêu gợi đó. Patiya vẫn tiếp tục khám phá bằng nhịp điệu nhanh chóng, mạnh mẽ và hối hả hơn.
Một giây tiếp theo, chàng đạo diễn trẻ cảm nhận được sự chiến thắng của giới tính khi thấy thân thể tuyệt mỹ kia bắt đầu run rẩy không ngừng. Bàn tay cô bóp chặt vào bờ vai vững chắc của anh khiến anh thấy vô cùng ngọt ngào. Cô đáp lại anh quá tuyệt vời, tự nhiên, nóng bỏng và nhiệt tình.
Anh tin rằng anh sẽ ghi nhớ hình ảnh mảnh mai đang cong lại, suýt đổ gục vào anh, rên rỉ gọi tên anh vào lúc này của cô.
Paremai đã hoàn toàn khuất phục trước ngọn lửa cảm xúc của bản thân.