Cho dù như thế nào Paremai cũng không chịu nhận điện thoại của anh...
Patiya gọi liên tiếp tới số điện thoại bàn nhà cô vì không thể gọi vào máy di động được, chủ nhân của nó đã tắt máy trốn mất rồi.
Chết tiệt! Anh thề rằng lần sau gặp lại, anh sẽ khiến cô phải rên rỉ cầu xin anh rủ lòng thương trong suốt đêm luôn… Patiya thầm nghĩ cách trừng phạt cô, suy nghĩ khiến anh đê mê đó bị cắt ngang khi David bước tới đứng đằng sau lưng, nói: “Nhân viên của anh Pat đã nhận điện thoại chưa để chúng ta còn vào trong phòng đợi máy bay?”. David nhắc nhở với nét mặt bình tĩnh. Thực ra Patiya viện cớ là phải liên lạc với một nhân viên ở công ty trước khi lên máy bay để điện thoại cho Paremai chứ lẽ ra giờ này họ phải vào trong phòng đợi từ lâu rồi. Tất cả mọi người, ngay cả Sila, Wanchai và Weha đi tiễn anh cũng phải dài cổ đợi theo.
Patiya đút điện thoại di động vào túi quần, tỏ ra tỉnh bơ: “Xong rồi. bây giờ tôi nói chuyện với anh Sila vài câu rồi chúng ta vào phòng đợi lên máy bay”.
David im lặng đưa mắt nhìn theo ông chủ, đoán công việc mà Patiya dặn nhân viên làm có lẽ không được thuận lợi cho lắm vì thấy Patiya tỏ ra khó chịu.
Patiya bước tới chỗ mọi người, đi thẳng vào vấn đề: “Việc theo dõi động tĩnh của họ hàng tôi, mong anh Sila tiếp tục giúp tôi nhé. Có diễn biến gì mới thì hãy điện thoại cho tôi ngay. Nếu có chi phí phát sinh chỉ cần báo với tôi”. Patiya kéo tay Sila đi ra xa chỗ mọi người đang đứng: “Tôi muốn phiền anh Sila một chuyện nữa”.
“Chuyện gì ạ?”
“Trong khi tôi vẫn chưa quay lại Thái Lan, nhờ anh trông nom Pare giúp tôi”.
Sila nhíu mày thắc mắc: “Anh muốn tôi trong nom về mặt nào ạ?”.
“Mọi mặt nếu cô ấy cần sự giúp đỡ. Nếu có vấn đề gì anh gọi cho tôi lúc nào cũng được”.
Sila im lặng trước khi nhận lời: “Được”.
Sau đó họ chia tay nhau rồi cùng nhau đi vào khu vực dành cho hải quan. Wanchai đợi cho mọi người đi khuất hẳn rồi mới quay sang nhìn “Anh Pat gọi anh ra để nói chuyện gì vậy?”.
“Nhờ anh trông nom Pare”.
“Đến mức như vậy cơ à? Vậy là rõ hơn ban ngày. Anh Pat đúng là đã yêu Pare thật rồi”.
“Có thể anh Pat còn chưa nhận ra điều đấy. Nhưng anh cho đó là chuyện bình thường vì khi bụi bay vào mắt, chúng ca thường không nhìn thấy”.
“‘Chúng ta phải làm sao để anh Pat nhận ra điều đấy nhỉ?”.
“Chúng ta đã làm đủ rồi. Anh cho rằng chúng ta không nên xen vào chuyện giữa họ nữa. Hãy để cho số phận phán quyết đi”.
Wanchai chun mũi: “Nhưng em muốn cho họ thành đôi”.
“Anh biết. Nhưng đôi khi còn phụ thuộc vào duyên số nữa. Hơn nữa, thế giới của anh Pat khác quá xa so với chúng ta. Cho dù có thành đôi, chỉ có trời mói biết là họ sẽ đi cùng nhau được bao lâu. Pare có chịu thay đổi để thích nghi với thế giới ấy hay không, chúng ta không thể biết được”.
Paciya lên đường về Mỹ đã được gần ba tuần. Lúc đầu, anh vẫn liên tục điện thoại về cho Paremai, nhưng vì cô chưa bao giờ nhận điện thoại của anh nên tần suất gọi về cũng đã dần dần giảm xuống và cuối cùng là dừng hẳn.
Tuy Paremai luôn bận bịu với công việc và việc điều tra manh mối của thủ phạm nhưng cô vẫn chăm chỉ theo dõi các tin tức của Patiya qua internet. Cô biết anh đang rất bận rộn với việc ra hầu tòa. Cô luôn hy vọng và cầu mong anh sẽ thắng. Từ sâu trong lòng, cô tin chắc anh là người trong sạch, anh không bao giờ gây ra chuyện xấu xa như vậy.
Điều gì khiến cô tin chắc như vậy thì chính cô cũng không trả lời được. Cô chỉ biết cô rất tin tưởng vào anh. Nhiều lần cô muốn điện thoại động viên anh nhưng lại cố kìm nén lại. Cô không muốn mối quan hệ của cô và anh trở nên phức tạp hơn nữa. Paremai nghĩ rồi thở dài.
Cô nhíu mày, phần buôn chuyện trên trang xã hội cho biết bà Nongkhran đang chuẩn bị tổ chức lễ sinh nhật ở tuổi tám mươi chín trong vòng hai tuần nữa. Ngay lập tức Paremai bấm số điện thoại nội bộ để liện hệ với người phụ trách trang tin phụ nữ.
“Chị Toei, em Pare đây ạ. Ai viết phần buôn chuyện trên cột của giới nhà giàu hôm nay đấy ạ?”.
“Chị đấy. Sao vậy?’.
“Em thấy tin bà lớn Nongkhran sẽ tổ chúc sinh nhật, thế bà ấy có mời nhóm các chị đến làm tin không ạ?”.
“Không. Theo chị được biết thì vụ này bà ấy không mời bất kỳ một báo nào cả. À, bà ấy có mời sếp của chúng ta nhưng với tư cách cá nhân, không phải với tư cách báo chí. Có gì không em?"
“Em muốn tới dự để tìm manh mối”.
“Chị cũng muốn giúp em nhưng có lẽ không thể vì bà lớn không gửi thiệp mời đến chỗ chị. Trừ phi em đến dự tiệc với người được mời. Nhưng chúng ta đâu biết có những ai được mời?”.
“Cũng đúng ạ”. Paremai thất vọng. Trong lòng nhớ tới Patiya nhưng cô vội xua tan ý nghĩ đó. Cô cảm ơn trưởng nhóm trang tin phụ nữ, cúp máy rồi quay sang nhấp chuột vào trang web của báo nước ngoài để theo dõi diễn biến vụ án của Patiya. Cô sửng sốt khi thấy tin mới nhất về anh.
Manuel Warakorn, đạo diễn trẻ Hollywood, người đang dính vào vụ kiện lạm dụng trẻ vị thành niên, bước ra khỏi nhà hàng nổi tiếng ở Los Angeles với người tình mới nhất, Linsay Harvard.
Cô lặng im xem xét hình ảnh trên bài báo. Patiya mặc bộ complet màu đen, màu anh yêu thích nhất, một tay anh đút túi quần, tay kia đang ôm hờ tấm lưng của cô diễn viễn trẻ bước ra khỏi nhà hàng. Patiya vẫn đẹp trai bảnh bao không có ai sánh bằng… Vụ án không thể khiến các đường nét duyên dáng của anh giảm bớt. Rất tiếc là Patiya lại đeo kính đen nên cô không thể trông thấy đôi mắt màu nâu tuyệt đẹp của anh. Paremai vừa nghĩ vừa đưa mắt nhìn người đi bên cạnh anh, Linsay Harvard, người diễn viên đang nổi trong làng điện ảnh Hollywood.
Trong bức ảnh, Harvard đang ngẩng mặt lên nhìn Patiya với ánh mắt lộ rõ vẻ yêu thương xen lẫn say mê. Không biết Harvard đã được nếm mùi vị tình yêu của anh chưa? Patiya có nâng niu mọi thứ của cô ta như đối với cô hay không? Paremai tự nhủ, trái tim đang nhói đau, cay đắng, ngọn lửa ghen tuông đang bùng phát trong cô.
Paremai tắt máy tính rồi đứng lên. Khi bước vào thang máy, suy nghĩ của cô vẫn chưa rời khỏi chuyện của Patiya. Cô gạt nước mắt thật mạnh, tự chửi rủa mình vì đã quá mềm yếu, cô đã tự nhủ rằng phải chấp nhận đối mặt với mọi vấn đề, cho dù có bị anh bỏ rơi đi chăng nữa. Nhưng cứ nghĩ đến việc anh lên giường với người khác, anh chỉ coi cô là tình một đêm thì cô lại không thể chấp nhận được. Chỉ có công việc mới giúp cô có thêm nghị lực để đứng lên.
Từ bây giờ trở đi, cô sẽ quay lại điều tra kẻ giết người một cách nghiêm túc, sẽ không lay động hoặc nghĩ vẩn vơ sang những chuyện yêu đương vớ vẩn nữa.
Từ giờ trở đi, Patiya sẽ chỉ là làn gió thoảng qua cô mà thôi. Paremai tự nhủ!
Đội trưởng Tula ngẩng đầu lên khỏi đống hồ sơ nhìn Paremai dừng lại trước phòng, đưa tay lên gõ cánh của đã mở sẵn với khuôn mặc xinh tươi, nụ cười tươi tắn. Cô xinh đẹp như ánh nắng ban mai khiến anh muốn chiếm giữ nụ cười đó cho riêng mình. Tula mỉm cười đáp lại rồi cầm tập hồ sơ bước đến bên cô “Anh phải xin lỗi Pare, chiều nay anh phải trực nếu không anh đã đưa em đi ăn cái gì đó rồi".
“Không sao đâu ạ. Nhà ăn ở đây cũng nấu ngon lắm rồi”.
Đội trưởng Tula dẫn cô bước vào nhà ăn thuộc một tòa nhà khác.
“Em ngồi xem tập hồ sơ này trước đi nhé. Để anh đi gọi đồ ăn đã”.
Paremai đồng ý. Cô cầm tập hồ sơ lên đọc. Cô đã từng xem tập hồ sơ này một lần rồi nên lật về phía cuối, ở đó có ảnh chụp kèm theo lý lịch của những người thuộc diện tình nghi.
Tula quay lại ngồi xuống chỗ đối diện, đặt cốc đồ uống ưa thích xuống trước mặt Paremai.
“Hiện tại có bốn người thuộc diện tình nghi”.
Paremai đọc to: “Pasakorn, Puwinai, Puwanarot và Pakhinai. Điều gì khiến đội trưởng tin chắc là bốn người nầy ạ?”
“Động cơ…Có ba người. Anh muốn nói tới Pasakorn, Puwinai và Puwanarot, họ đều là cháu trai mang họ Warakorn. Còn những người cháu trai khác là con của con gái bà lớn Nongkhran, vì mang họ khác nên không tính. Ba người này sẽ bị mất nhiều quyền lợi nhất nếu anh Patiya quyết định chịu làm theo điều kiện của bà lớn Nongkhran, đó là không tham gia đóng phim khiêu dâm nữa. Qua điều tra anh biết bà lớn Nongkhran đã làm di chúc trao toàn bộ cổ phiếu của công ty xuất khẩu và công ty vận tải, là nguồn năng lượng nuôi dưỡng toàn bộ gia đình Warakorn cho Patiya, điều đó đồng nghĩ với việc chức chủ tịch hội đồng quản trị đã ngầm được trao cho anh ấy rồi”.
“Thế nếu anh Patiya không chịu từ bỏ việc đóng phim khiêu dâm thì sao ạ?”.
“Anh tin là bà lớn Nongkhran sẽ sửa lại di chúc”.
Paremai hỏi tiếp: “Thế tại sao Pakhinai lại trong danh sách những kẻ tình nghi?”.
“Pakhinai là người tỏ ra ghét Patiya nhất. Qua việc nói chuyện với cô Primprau, anh nhận thấy Pakhinai cố gắng tìm mọi cách để làm hại Patiya. Vì thế anh đã đưa tên của Pakhinai vào danh sách những kẻ bị tình nghi”.
Paremai cảm thấy lo lắng cho Patiya. Cô hỏi tiếp: “Ba người đó ngoài bị tuột mất chức chủ tịch hội đồng quản trị nếu anh Patiya trở thành người như bà lớn mong muốn thì còn mất gì nữa ạ?”
“Dĩ nhiên là không chỉ có vậy. Bà lớn Nongkhran có khối tài sản khổng lồ, nếu Patiya trở về sống ở Thái Lan, tất cả những tàn sản này sẽ bị chia nhỏ ra để cho anh ấy một phần”.
“Vậy ai sẽ là người bị mất nhiều quyền lợi nhất?”
“Pasakorn. Bởi vì anh ta là người có nhiều khả năng được nhận chức chủ tịch hội đồng quản trị nhất”.
“Đội trưởng đã gọi họ lên để lấy lời khai chưa ạ?”
“Anh vẫn chưa ra quyết định triệu tập. Anh muốn thu hẹp đối tượng hơn nữa. Quăng lưới nhiều không cẩn thận sẽ lại thành công cốc”.
“Em biết cách để tiếp cận bọn họ. Nhưng sẽ hơi khó đấy ạ”.
“Cách gì?”.
“Tiệc sinh nhật bà lớn Nongkhran chắc mọi người sẽ có mặt đông đủ. Nếu chúng ta được tham dự có lẽ sẽ tìm ra được điều gì đó. Nhưng thời gian đã qua lâu như vậy liệu dấu vết trên người thủ phạm có còn không anh?”.
“Mất sao được chứ?” Đội trưởng Tula cười trước khi đẩy tấm ảnh ra trước mặt cô: “Em xem đi”.
Paremai vội cầm bức ảnh được phóng to từ camera bí mật đưa lên xem xét.
Đội trưởng Tula đợi cô xem kỹ bức ảnh đó rồi hỏi: “Em thấy gì không?”
“Vết sẹo?” Paremai vừa nói vừa chăm chú nhìn bức ảnh: “Ở cổ tay của thủ phạm có vết sẹo”.
“Đúng vậy”.
“Nếu đã rõ ràng thế này, em nghĩ anh nên ra quyết định triệu tập được rồi đấy ạ”.
“Thế nếu người trong ảnh không phải người trong gia đình Warakorn mà là một người ngoài được thuê làm việc này thì sao?”
Paremai ngả người ra ghế: “Vì vậy đội trưởng muốn chắc chắn hơn?”.
“Đúng vậy. Anh nghĩ rằng việc tiếp cận để điều tra thủ phạm trong bữa tiệc sinh nhật bà lớn rất đáng quan tâm. Nhưng chúng ta đến tham dự như thế nào? Tiếc là Patiya không còn ở đây nữa. Nếu không chúng ta có thể đi cùng anh ấy”.
Paremai bước vào nhà hàng, thấy Sila đang ngồi đợi sẵn liền mỉm cười. Giai đoạn này Sila tích cực ghé thăm cô nhiều hơn, với cái cớ “Tình cờ đi ngang qua đây”.
“Anh Sila đến lâu chưa ạ?”
“Cũng được một lúc. Em gọi món đi?”. Sila đưa thực đơn ra trước mặt cô.
Paremai nhận lấy mở ra xem, đợi đến khi người phục vụ đến ghi lại thực đơn đã gọi và quay vào trong rồi cô mới nói: “Anh Sila có việc gì mà lại hẹn em đi ăn tối vậy ạ?”.
“Dạo này Pare thế nào? Công việc có bận không?”.
“Cũng tương đối ạ”.
“Thế còn về vụ án của Yaimai thì sao? Đến đâu rồi?”.
“Có nhiều diễn biến mới lắm ạ. Hiện tại cố bốn người nằm trong danh sách những kẻ tình nghi nhất”.
“Là những ai?”.
Paremai kể lại toàn bộ câu chuyện cô và đội trưởng Tula trao đổi cho Sila nghe.
Sila lầm bầm tiếp nhận thông tin trước khi nói vấn đề mà mình đang thắc mắc: “Chi tiết về vết sẹo rất đáng quan tâm. Liệu anh Pat có biết không nhỉ?”
Tên Patiya được thốt lên khiến Paremai giật thót. Khi thấy Sila đang nhìn mình một cách khó hiểu, cô liền mỉm cười chữa ngượng: “Em không nghĩ là anh Pat biết chuyện này đâu. Anh ấy không thân với họ hàng đằng nội. Hơn nữa, anh ấy sang Mỹ học từ nhỏ”.
“Có nên hỏi anh Pat không?”
“Tùy anh thôi ạ”.
Sila cau mày khi nghe câu trả lời của Paremai. Anh nhìn thẳng vào mặt cô rồi hỏi: “Hai người nói chuyện với nhau lần cuối là bao giờ vậy?”.
Paremai nhíu mày khó hiểu: “Tại sao ạ?”
“Thì nghe câu trả lời của Pare, anh cảm giác như hai người không hợp nhau vậy”.
Paremai bật cười đùa lại: “Không đâu ạ. Bọn em hợp nhau lắm”.
Sila vẫn nhìn chăm chú như không tin. Anh nói tiếp: “Nếu bữa tiệc sinh nhật của bà lớn có tầm quan trọng đối với vụ án nhiều đến như vậy, em nên điện thoại nói với anh Pat đi. Anh tin anh ấy sẽ tìm được cách để giúp em”.
“Không nên làm phiền anh ấy thì hơn, anh ấy cũng đang bù đầu với vụ án bên đó mà”.
Sila mỉm cười, nét mặt hiền từ: “Pareko biết riêng đối với em, anh Pat luôn sẵn lòng mà”.
“Vẫn không nên làm phiền anh ấy thì hơn. Để em thử nghĩ cách khác vậy. Mà anh Sila vẫn chưa nói cho em biết anh hẹn em ra ăn tối có việc gì ạ?”.
“Để thông báo về di chúc của bà lớn Nongkhran. Nhưng xem ra có vẻ như Pare đã biết chuyện này rồi”.
“Anh Pat nhờ anh Sila điều tra việc này ạ?”.
“Không hẳn vậy. Anh ấy bảo tôi theo dõi nhất cử nhất động của những người trong dòng họ Warakorn”.
“Anh Pat đã biết tin này chưa ạ?”
“Tôi không chắc. Nhưng tôi sẽ báo lại với anh ấy ngay”.
Paremai gật đầu: “Thế còn chuyện kiện tụng thì sao ạ? Ở bên đó có diễn biến gì mới không?”
“Mọi chuyện vẫn im ắng”.
Paremai đã đánh giá không sai, vụ án lạm dụng trẻ em vị thành niên không làm ảnh hưởng gì tới cuộc sống thường ngày của Patiya. Anh vẫn tiếp tục triển khai việc làm phim. Bây giờ anh đã chọn thêm ba người phụ tá nữa, một là đạo diễn hình rất thành thạo trong việc dùng máy quay steadicam(1), đã từng giành được giả Oscar đạo diễn hình xuất sắc nhất. Còn hai người nữa, một là trợ lý đạo diễn có thể nói được tiếng Ả-rập và một người thuộc bộ phận cắt ghép chuyên sắp đặt diễn viên và tìm kiếm địa điểm để dàn dựng. Mọi việc đang được triển khai thuận lợi.
(1) Steadicam được phát triển vào khoảng những năm 1970 để giúp nhà quay phim có thể theo được các sự kiện hoặc nhân vật mà không bị rung hình. Máy quay này có một cánh tay nối giữa ống kính máy quay và người quay phim và có thể điều chỉnh khung hình qua màn hình máy tính và có thể cần một người giúp điều chỉnh tiêu cự bằng điều khiển từ xa khiến cho hình ảnh ghi được không bị rung, khiến người xem có cảm giác trơn tru, nhẹ nhàng như ống kính theo sát diễn viên.
Patiya đang bàn chuyện với đoàn làm phim thì điện thoại đổ chuông. Anh đưa mắt nhìn, là số của Sila, anh sững người, ngẩng mặt lên nói lời xin lỗi, rồi bước ra ngoài. Mọi người hiểu ngay rằng đó là cuộc gọi quan trọng vì thông thường Patiya không bao giờ nhận điện thoại của ai trong khi đang họp.
“Có chuyện gì không anh Sila?”. Patiya bước vào phòng làm việc riêng, nằm sát cạnh phòng hợp.
“Tôi có làm phiền anh không, anh Pat?”
“Không đâu. Có diễn biến gì mới không?”. Anh chống khuỷu tay vào bức tường bằng kính, nhìn xuống dòng người đông đúc phía dưới… Lòng anh lại nhớ ngay tới hình bóng cô, người con gái khiến anh phiền lòng hết sức!
Lạy Chúa! Anh nhớ Paremai quá! Nỗi nhớ cô không chỉ tác động đến cuộc sống hàng ngày của anh mà còn ảnh hưởng tới việc đóng phim khiêu dâm. Bây giờ mỗi khi quay cảnh làm tình, anh phải quay đi quay lại nhiều lần trong khi việc này chưa từng xảy ra. Từ khi được yêu Paremai, anh không còn muốn ngủ với bất kỳ người phụ nữ nào nữa.
Thể xác anh đang ở Mỹ nhưng trái tim lại để ở Thái Lan mất rồi!