Patiya đứng dậy theo phép lịch sự khi Sila dẫn Paremai bước tới. Sila xin phép rút lui và nói với cô rằng sẽ chờ ở quanh đây.
“Tôi thích không khí của khách sạn này. Ở đây không xô bồ”. Patiya gợi chuyện sau khi cô ngồi xuống ghế và anh cũng ngồi theo.
“Chắc chắn rồi vì giá thuê phòng đắt như vậy cơ mà. Ai mà đến gây ồn ào ở đây thì có mà để ném tiền qua cửa sổ chơi à”. Paremai trả lời. Nhìn cách đặt thìa trên bàn kèm theo một tờ giấy nhớ ghi lại thực đơn, cô biết ngay là Patiya cố ý chiêu đãi cô ăn kiểu set. Paremai ngẩng mặt lên dọa dẫm: “Tôi nói trước là tôi đến để nói chuyện về cái chết của em gái tôi, không phải đến để ngồi tán gẫu chuyện trên trời dưới biển với anh. Vì thế nếu nghĩ rằng sẽ đãi đồ ăn set thì hãy từ bỏ ý nghĩ đó đi ngay đi”.
“Tôi đã dặn đầu bếp. Họ chuẩn bị mọi thứ xong xuôi cả rồi”.
“Nhưng tôi không thích ăn theo set, cho dù là đồ ăn của Ý hay của Pháp”.
Patiya thầm nhủ mình đã gặp phải một cô gái đáo để, cứng đầu nhưng lại có khuôn mặt đẹp ngời ngời và thân hình rất khêu gợi.
“Thôi, thế cũng được. Nếu cô vẫn ngồi nguyên như cũ, tôi sẽ hủy món ăn đã gọi trước đó rồi để cô chọn món”. Patiya vội làm lành khi thấy đối phương định đứng dậy.
“Tôi đã nói là tôi không tới đây để ăn cái gì với anh cả. Vì vậy tôi không…”.
“Nhưng tôi đói. Từ lúc xuống máy bay tới giờ tôi chưa có gì vào bụng cả. Vì thế tôi đã cố ý đợi để ăn cùng với cô. Cô có thể độc ác tới mức không ăn cái gì với tôi một chút được hay sao?”. Patiya đáp lại ngay lập tức, không chờ cô nói hết.
Đến nước này thì Paremai cũng cứng họng. Cô trừng mắt nhìn anh:
“Thế ai lệnh cho anh phải đợi ăn cùng với tôi chứ?”.
“Tôi tự nghĩ ra. Không có ai ra lệnh cả. Đã vừa lòng chưa?”. Patiya khó chịu đáp lại.
Paremai không trả lời mà im lặng.
Patiya nhìn chằm chằm vào Paremai như muốn ăn tươi nuốt sống cô rồi quay sang giơ tay ra hiệu gọi nhân viên phục vụ bàn.
“Cho tôi thực đơn mới. Thực đơn đã gọi xin hủy bỏ. Món nào không hủy được thì tính tiền vào tên tôi. Cô muốn uống gì? Champagne, vang đỏ hay vang trắng? Hy vọng cô sẽ uống cùng với tôi?”. Anh cuối câu với vẻ khiêu khích.
“Cho tôi một tách capuchino”. Paremai quay sang nói với nhân viên phục vụ.
Patiya nghiến răng. Paremai nhìn cử chỉ đó bằng dáng vẻ khiêu khích. Cô tỏ ra hả lòng hả dạ khi trả lời với nét mặt bình thản và không đếm xủa gì đến anh: “Anh muốn uống gì thì cứ uống đi, để ý tới tôi làm gì?”.
“Để người khác nhìn vào cho rằng tôi là kẻ keo kiệt, chỉ có mỗi cô gái mà không đãi nổi món gì ngoại trừ một cốc cà phê phải không? Không đâu. Cảm ơn cô. Chỉ với lời buộc tội là kẻ giết người mà cô quàng vào tôi cũng là quá đủ rồi”.
Patiya quay sang phía nhân viên phục vụ: “Cho tôi xin một tách espresso. Nhưng trước khi phục vụ đồ uống, cho tôi xem thực đơn đã nhé”.
Nhân viên phục vụ nhanh chóng đưa thực đơn cho cả hai người với ánh mắt cố gắng che đậy sự tò mò. Anh ta không phải người theo dõi tin tức thường xuyên nên chỉ nghĩ cặp đôi này vừa đẹp trai, vừa xinh gái. Người đàn ông có lẽ rất yêu cô gái nên cho dù bị gắt gỏng hay cau có thế nào, cũng vẫn bình tĩnh, trả lời với thái độ lịch sự.
“Hãy chọn đi Paremai! Tôi xin cô hãy chọn lấy một món. Đừng có làm mất mặt tôi ở chốn công cộng”.
Miệng thì nói xin xỏ nhưng giọng nói của anh vô cùng đanh gọn, đó là một người đã quen với việc kiểm soát và ra lệnh.
Paremai cứng họng: “Tôi không phải nhân viên của anh. Vì vậy đừng có giở cái giọng trịch thượng đó với tôi”.
Patiya ra hiệu cho người phục vụ đi ra trước rồi anh quay sang hạ thấp giọng như muốn nhắc nhở: “Đừng có cố gắng giành phần thắng với cách thức ngu ngốc như vậy. Cô không bao giờ thắng được tôi đâu vì cô không biết được rằng mình đang chơi với ai”.
“Tại sao tôi lại không biết? Là kẻ giết người chứ còn gì nữa. Tôi đang chơi với kẻ giết người, hơn nữa lại là kẻ giết người dã man”. Paremai cũng gằn giọng đáp lại ngay lập tức.
Patiya nghiến răng, ngồi đếm từ một đến năm rồi mới trả lời lại: “Cô đã thắng. Cô rất giỏi trong việc khiêu khích người khác. Tôi sẽ nói cho cô biết nhé. Nếu bây giờ chúng ta chỉ có hai người với nhau trong phòng ngủ, tôi sẽ ấn cô xuống giường để dạy cho cô biết cô nên tập làm người ngọt ngào, xứng đáng với giới tính dịu dàng của cô ra sao”.
“Bốp!”. Paremai dướn người lên đấm một cú vào giữa mồm và mũi của người đối diện. Chiếc bàn hình vuông có chiều ngang hơn một mét cũng không trở thành vật cản đối với cô. Nhưng Patiya cũng nhanh không kém, anh đáp trả bằng hành động đứng dậy kéo tay cô lại rồi hôn mạnh lên đôi môi chín mọng của cô. Tất cả xảy ra quá nhanh đến nỗi Sila đứng ở bên ngoài không kịp phản ứng. Khi anh vào đến nơi thì Paremai đã đấm cho Patiya một cú nữa rồi.
“Đủ rồi, cô Pare. Cô đánh trả anh ấy như thế đủ rồi”. Sila bước tới nắm lấy tay Paremai khi cô định bồi thêm một cú đấm nữa.
Patiya quay lại sau khi đã lau máu ở khóe miệng: “Tôi sẽ không nói chuyện với người đàn bà này nữa. Chúng ta chuẩn bị để gặp nhau ở tòa. Cô hãy chuẩn bị tiền đền bù cho tội xâm phạm danh dự người khác đi nhé. Xin mời. Phiền anh Sila tiễn khách giúp tôi”.
Chàng đạo diễn trẻ bước đi ngay sau khi nói xong. Sila đưa mắt nhìn Paremai đang lau mồm thật mạnh với khuôn mặt đỏ bừng bừng. Anh nói: “Tôi hi vọng cô sẽ tự biết bản thân đang làm gì. Anh Patiya là người rất giàu. Theo thông tin tôi biết được, anh ấy có nhiều tiền đến nỗi có thể mua được cả một hòn đảo. Sự công bằng trên thế giới này đôi khi cũng đứng sau quyền lực của đồng tiền. Do đó, nếu cô muốn chống lại hạng người này, cô phải nhẹ nhàng, đừng quá nóng nảy thích làm gì thì làm như vậy”.
“Thế anh ta hôn tôi như một kẻ côn đồ thì không sai đúng không?”. Cô không kiềm chế được quát lên.
“Tôi thấy cô Pare đấm anh ta trước. Tôi không về phe với khách hàng mà ngược lại, tôi đứng về phe cô, muốn giúp cô sớm bắt được kẻ giết người. Vì thế nếu cô muốn chơi với hạng người này thì hãy nên nhẹ nhàng, phải thật bình tĩnh”.
Paremai đưa tay lên vén mớ tóc xòa xuống mặt, dáng vẻ hơi buồn vì đã nhận ra sai lầm.
“Thế bây giờ em nên làm thế nào ạ?”.
“Nếu anh ta thực sự muốn kiện cô về tội làm hại đến danh dự của người khác, cô Pare cũng phải chuẩn bị một luật sư giỏi. Cơ hội bị thua sẽ rất cao nếu kết quả giám định AND cho thấy anh ta không nằm trong danh sách những kẻ bị tình nghi”.
“Nhưng tất cả các bằng chứng đều rõ ràng như vậy, lẽ nào lại có sự nhầm lẫn ạ?”.
“Kết quả giám định ADN vẫn chưa có. Mọi thứ trên thế giới này đều có thể xảy ra. Cô phải đề phòng mọi tình huống. Nếu nhìn nhận từ việc anh ta dám quay về Thái Lan để tự bào chữa tại tòa, không trốn tránh việc bắt giữ, thì tôi nghĩ cô Pare hãy chuẩn bị sẵn tinh thần đi là vừa”.
“Anh Sila không dọa em vì anh đang là vệ sĩ của anh ta đấy chứ ạ?”.
“Sao tôi phải dọa cô chứ. Tôi còn nghĩ rằng việc này khiến tôi mất hết đạo đức nghề nghiệp vì tôi hết sức ủng hộ cô thay vì phải ủng hộ khách hàng của tôi”.
“Cảm ơn anh. Có lẽ vì chị Wan mà anh đứng về phía em?”.
Sila mỉm cười thay cho câu trả lời khiến cho khuôn mặt đối phương rạng rỡ hơn gấp nhiều lần.
“Đi thôi! Tôi tiễn cô ra xe”.
Paremai vừa đi vừa nói chuyện với anh. Cô hỏi thăm dò: “Nếu em muốn tìm dịp nào đó để nói chuyện với anh ta một lần nữa thì sao ạ?”.
“Nếu cô muốn thực sự nói chuyện với anh ta thì để tôi tìm dịp nào đó thích hợp đã. Nhưng cô phải hết sức nhẹ nhàng, bình tĩnh mới được. Để bàn bạc một việc lớn cỡ này không thể dùng cảm xúc”.
Trong khi Paremai mất cả đêm để xem lại ảnh em gái bị giết tại hiện trường, đọc lại hội thoại chat giữa Yaimai và thủ phạm, thì Patiya cũng đang có một cuộc họp căng thẳng với David và Weha. Hai người luật sư đã đem luật pháp của Thái Lan và Mỹ ra để so sánh khung hình phạt và bàn bạc xem để có thể trắng án phải chứng minh những gì, bằng cách nào. Patiya kể với hai vị luật sư những việc anh đã làm trong thời gian ở Thái Lan lần trước, anh cần phải chuẩn bị chứng cứ gì để khẳng định anh ngoại phạm vào đêm xảy ra vụ án. Sau đó hai vị luật sư hướng dẫn anh trả lời và khai báo với cảnh sát ra sao.
“Ngày mai anh phải cho bác sĩ lấy mẫu máu, tóc và móng tay để kiểm tra. Vì hiện nay cảnh sát đang có những chứng cứ về mẩu da của kẻ giết người dính ở móng tay và răng nạn nhân nên tôi cho rằng vụ án này không có gì khó. Trong trường hợp nếu anh Pat không tìm được nhân chứng khẳng định nơi anh ở vào đêm xảy ra vụ án nhưng kết quả xét nghiệm máu cũng đủ để làm bằng chứng quan trọng giúp anh trắng án”. Weha kết luận.
“Tôi chắc chắn là mình sẽ trắng án. Nhưng tôi rất muốn biết kẻ giết người thực sự là ai. Tôi muốn biết kẻ đã đóng giả tôi, mạo danh làm giả giấy chứng minh nhân dân lẫn ảnh chụp của tôi”.
“Tự cảnh sát sẽ điều tra ra”.
“Tôi không chắc cảnh sát Thái Lan sẽ nhanh chóng tìm ra sự thật nên muốn anh giúp một tay. Tôi muốn anh theo dõi động tĩnh phía những người họ hàng của tôi nữa”. Câu cuối anh quay sang phía Sila.
“Được”.
“Thế lai lịch của đội trưởng Tula?”.
“Không quá hai ngày”.
Patiya gật đầu. Anh quay sang nói với luật sư Weha: “Tôi muốn ông giúp một việc. Sau khi tôi trắng án, tôi muốn ông làm đơn kiện các bên có liên quan về tội xâm phạm đến danh dự của người khác, bất cứ ai có liên quan tới đều phải kiện hết. Còn chi tiết của việc đòi bồi thường tôi sẽ để ông David tính sau”.
Sila cau mày: “Cô Paremai xin được nói chuyện này với anh một lần nữa”.
Patiya cau có quay sang phía Sila: “Cô ta còn chuyện gì để nói?”.
“Vụ án mới”.
“Cô ta đã bỏ lỡ cơ hội đó rồi. Lúc đầu tôi định thỏa thuận với cô ta, lại còn muốn giúp cô ta tìm ra thủ phạm nữa. Nhưng chính cô ta đã đánh mất cơ hội đó. Tôi không muốn nhắc lại chuyện này một lần nữa đâu anh Sila. Nói với cô ta, tôi sẽ gặp cô ta ở tòa án”. Vừa nói anh vừa nhớ lại vụ cãi vã ban chiều. Anh chưa từng gặp cô gái nào đanh đá và mất lịch sự như vậy. Cách cư xử của Paremai khiến anh nhớ tới những hành vi của họ hàng đối với anh, coi anh như mẩu rác.
“Tôi nghĩ anh nên cho cô ấy một cơ hội nữa, biết đâu có ích cho vụ án của anh”.
“Tôi đang thắc mắc không biết anh làm việc cho tôi hay cho cô ta?”. Patiya cau mày.
“Chắc chắn phải là anh rồi. Tôi nhận tiền của anh mà”.
“À, tôi vui vì anh vẫn còn nhớ ra điều đó”. Patiya chế giễu với nét mặt lạnh lùng trước khi nói tiếp: “Vậy để tôi xem lại xem có còn thời gian rảnh cho cô ta hay không đã”.
Patiya sẽ tới trình diện vào buổi trưa. Sau khi biết tin này từ đội trưởng Tula, Paremai vội tới chờ sẵn tại đồn cảnh sát từ sáng để đưa tin. Cô xin với tòa soạn tự đi đưa tin này. Khi phóng viên của các báo khác trông thấy cô liền tiến đến trò chuyện hỏi han một cách thân mật trước khi tản ra ngồi đợi.
Đúng mười hai giờ trưa, xe của Patiya tiến thẳng tới đỗ ngay trước đồn cảnh sát. Ngay lập tức, ống kính máy quay và máy ảnh thi nhau ghi lại hình ảnh của chàng đạo diễn trẻ giữa sự bảo vệ dày đặc của nhóm vệ sĩ.
Không cố ý… Nhưng ánh mắt của anh lại nhìn thấy ngay hình ảnh của Paremai như thể hai người có sức hút lẫn nhau vậy. Có thể bởi cô cao hơn hẳn mọi người hoặc cũng có thể vì cô có khuôn mặt đẹp, quá hấp dẫn hormone nam giới trong anh. Nhưng dù với lý do gì đi nữa thì anh cũng muốn lấy nước lạnh dội lên người vào lúc này.
Cô đẹp đến chết người và ngon lành quá mức…
Hôm qua anh hôn để dạy cô một bài học, nhưng cô đáp trả anh bằng mấy nắm đấm nhanh như rắn cắn mồi. Phản ứng của cô thật là nhanh nhẹn. Anh buộc phải thừa nhận điều đó. Lại còn cả hành động lau mồm thật mạnh như muốn xóa đi dấu vết đụng chạm của anh vào đó nữa chứ.
Lạy Trời! Anh muốn cho cô một bài học vì tội dám cả gan tỏ ra căm ghét nụ hôn của anh. Chưa có một người phụ nữ nào lại coi thường nụ hôn của anh như vậy, ngược lại họ chỉ muốn có thêm nhiều nụ hôn nữa sau khi nụ hôn đầu tiên qua đi.
Một ngày nào đó anh sẽ dạy cho cô biết. Patiya tin rằng ngày đó sẽ nhanh đến thôi.
Paremai nhìn thẳng vào anh: “Điều gì là động lực khiến anh quyết đinh ra trình diện lần này?”.
“Là một người trong sạch, cô Paremai ạ”.
Các phóng viên đều ồ lên khi thấy Patiya nhớ được tên của Paremai.
“Sao anh biết Paremai ạ?”. Một nữ phóng viên hỏi.
“Đối với người luôn rình để cắn trộm thì tôi có phải làm quen trước hay không?”.
Tiếng cười vang lên, chỉ có mình Paremai là không cười được. Cô cau mặt, cảm thấy tức giận.
Paremai vội đổi đề tài lảng tránh: “Theo anh bằng chứng của cảnh sát có đủ để hoàn tất hồ sơ gửi lên các công tố viên đề nghị không khởi tố hay không?”.
“Tôi không đoán gì hết, mọi việc cứ thuận theo bằng chứng thật trước tòa thôi”.
“Có vẻ như anh rất tự tin sẽ trắng án?”. Khatha, nam phóng viên hỏi.
“Tôi tin vào sự trong sạch của mình. Xin phép nhé”. Patiya trả lời rồi bước vào đồn giữa một rừng máy quay đang dõi theo anh.
“Cao lớn và đẹp trai như thiên thần”. Mankeo mơ màng nhận xét.
Paremai quay lại lườm bạn, rồi giật giọng đáp trả: “Thiên thần đội lốt quỷ sa tăng thì có”.
“Đúng thế! Đẹp cái nỗi gì? Mặt mũi cũng bình thường. Mắt cô bị lộn tròng hay sao hả Man? Lại còn cái lai lịch làm diễn viên phim khiêu dâm nữa. Rất đáng hâm mộ nhỉ?”. Khatha bồi thêm, anh vừa nói vừa bĩu môi coi thường.
“Thôi đi Khatha. Ông ghen với anh ta thì có. Đẹp không bằng cái móng tay của người ta nên gây chuyện chứ gì?”. Rồi Mankeo quay sang phía Paremai nhắc lại: “Anh ấy đẹp thật Pare nhỉ. Ngoài đời còn đẹp hơn cả trên ảnh. Cậu có thấy da của anh ấy không? Trắng hồng, đẹp hơn cả da phụ nữ nữa. Này nếu không phải là diễn viên phim khiêu dâm, tớ sẽ nghĩ anh ấy là đồng tính rồi đấy nhé”.
“Cho dù có đóng phim khiêu dâm thì vẫn có thể đồng tính được, đồ ngốc ạ. Dừng cái chuyện vớ vẩn không đâu vào đâu này đi. Tôi còn phải làm việc”. Paremai nói với giọng cục cằn rồi đánh tin vào máy tính xách tay có kết nối internet bằng aircard(1), sau đó nhấp chuột gửi tin cho tòa soạn. Tòa soạn tóm tắt thành tin vắn rồi gửi qua hệ thống tin nhắn bằng điện thoại di động. Hiện nay, hầu hết các tòa soạn đều có dịch vụ gửi tin nhắn qua điện thoại di động để tăng thêm khả năng cạnh tranh giữa các báo với nhau.
(1) Aircard là một loại modem dùng để kết nối máy tính để bàn hoặc xách tay với mạng internet không dây, tốc độ cao.
“Không! Tớ sẽ vẫn làm phiền nếu cậu chưa nói cho tớ biết tại sao chàng đạo diễn trẻ đẹp trai đó lại biết cậu?”.
“Anh ta đã trả lời câu hỏi đó rồi”. Khatha chen vào trả lời thay.
“Tôi muốn biết anh ta biết cô ấy như thế nào cơ”.
Paremai ngẩng mặt lên khỏi máy tính, tỏ vẻ hơi chán nản rồi trả lời: “Sao tôi biết được? Đi hỏi anh ta ấy!”.
“Chắc chắn rồi, tớ sẽ hỏi trước ống kính”. Mankeo mỉm cười khiêu khích.
“Man! Có gì thú vị chứ. Tớ sẽ cho cậu biết tay nếu cậu làm như vậy”. Paremai đỏ bừng mặt và lên giọng dọa bạn.
Thiếu úy trực ban ghi lại việc trình diện của Patiya, bị can trong lệnh bắt giữ. Ngồi cạnh là đội trưởng Tula và nhân viên điều tra đợi để ghi lại lời khai của Patiya. Ngồi đối diện là Patiya, luật sư David và Weha, trong đó Weha làm nhiệm vụ phiên dịch cho David.
Đây là vụ án được các quan chức lãnh đạo trong Tổng cục Cảnh sát quốc gia đặc biệt quan tâm và theo dõi sát sao. Tổng cục trưởng Tổng cục Cảnh sát quốc gia còn trực tiếp điện thoại lệnh cho đội trưởng Tula phải đích thân trông coi và giám sát. Ông còn nhắc nhở việc thụ lý hồ sơ điều tra chuyển cho công tố viên khởi tố hoặc không khởi tố phải được thực hiện chu đáo, cẩn thận và chặt chẽ bởi đây không chỉ là vụ án giết người có tác động xấu đến tâm lý nhân dân mà còn là vụ án được các phương tiện thông tin đại chúng rất quan tâm và theo dõi sát sao; hơn nữa bị can lại là đạo diễn điện ảnh nổi tiếng của Hollywood, con cháu của dòng họ danh tiếng, từng có rất nhiều công lao đối với đất nước được mọi người trong xã hội tương đối kính trọng.
Lúc đầu có thông tin tiết lộ rằng ông tổng cục trưởng Tổng cục Cảnh sát quốc gia sẽ là người đích thân chủ trì cuộc họp báo sau khi lấy lời khai của bị can. Nhưng vì tin này được đưa lên báo nên sự thể lại thành ra là đồn trưởng và đội trưởng Tula cùng nhau đảm đương.
Đội trưởng Tula thông báo: “Nhân danh Tổng cục Cảnh sát quốc gia, tôi xin cảm ơn anh Patiya đã tích cực hợp tác với nhân viên cảnh sát bằng việc tự đến trình diện”. Sau đó anh bắt đầu tiến hành hỏi cung.
“Trước khi bắt đầu, tôi xin thông báo về quyền của bị can để anh biết được rằng nếu anh khai báo, những lời khai của anh có thể dùng để làm bằng chứng tại tòa và anh có quyền để cho luật sư hoặc một người bất kỳ nào đó tham dự buổi hỏi cung này. Anh đã hiểu về quyền của mình rồi đúng không?”.
“Vâng”.
“Nếu vậy anh có khai hay không?”.
“Vâng. Tôi có luật sư ở đây rồi”. Patiya hờ hững trả lời.
Nhân viên điều tra nói thêm: “Đây là vụ án có tính chất đặc biệt nghiêm trọng theo luật pháp Thái Lan nên mặc dù chúng tôi chỉ có quyền kiểm soát bị can trong vòng bốn mươi tám giờ đồng hồ, nhưng chúng tôi không thể để anh tự bảo lãnh được. Vì vậy ngay khi chúng tôi hỏi cung xong, chúng tôi sẽ tạm giam anh tại tòa án hình sự trong vòng mười hai ngày. Nếu có bằng chứng chứng minh anh đúng là thủ phạm thì chúng tôi sẽ thụ lý hồ sơ điều tra gửi lên công tố viên để khởi tố vụ án cùng với việc phản đối xin được bảo lãnh. Nhưng nếu có bằng chứng chứng tỏ anh không phải thủ phạm, chúng tôi sẽ thụ lý hồ sơ gửi lên công tố viên để quyết định không khởi tố và thả tự do cho anh ngay lập tức”.
Thấy Patiya không thắc mắc gì, đội trưởng Tula liền hỏi: “Anh đã sẵn sàng để cảnh sát hỏi cung hay chưa?”.
“Anh có thể hỏi”. Patiya bình tĩnh trả lời, mắt nhìn chằm chằm vào người đối diện. Đây là người đàn ông đang theo đuổi Paremai… Đội trưởng Tula, người có tương lai và sự nghiệp sáng sủa.
Patiya đã được luật sư Weha cho biết từ hôm qua rằng anh sẽ bị tạm giam, không thể bảo lãnh được dưới mọi hình thức.
“Anh có thừa nhận lời cáo buộc hiếp dâm rồi giết cô Yaimai Saisoporn hay không?”. Đội trưởng Tula hỏi thẳng vào vấn đề cùng với việc đẩy ảnh chụp của Yaimai tại hiện trường tới trước mặt Patiya.
Sắc mặt của Patiya thay đổi khi anh cầm từng tấm ảnh lên xem. Cho dù trước đó anh đã đoán biết được rằng xác của Yaimai chắc chắn không đáng xem chút nào nhưng không tưởng tượng được tình trạng của xác chết lại bi thảm đến vậy. Hèn gì Paremai lại thể hiện sự căm giận và tức tối với anh rõ như vậy khi nghĩ rằng anh chính là thủ phạm.
Nguồn ebook: https://www.luv-ebook.com
Đúng! Nếu anh là Paremai có lẽ anh cũng sẽ hành động như cô, thậm chí còn hơn cô. Trong giây lát, Patiya thấy thông cảm và hiểu lòng cô.
Patiya trả lại các bức ảnh rồi trả lời: “Tôi phủ nhận tất cả các lời cáo buộc”.
“Nếu vậy vào hôm xảy ra vụ việc anh đã ở đâu?”. Đội trưởng Tula hỏi.
“Buổi sáng hôm đó tôi ngủ tới gần trưa. Buồi chiều tôi đi viếng mộ bố mẹ ở nghĩa trang thuộc tỉnh Nakhon Pathom”. Patiya trả lời.
“Anh đi tới đó bằng gì? Có ai đi cùng với anh không?”.
“Tôi đi một mình bằng xe taxi mà nhân viên của khách sạn gọi giúp”.
“Tại sao anh không sử dụng xe dịch vụ của khách sạn mà lại dùng taxi?”.
“Vì tôi dậy muộn nên xe của khách sạn bị người khác thuê hết rồi”.
“Thế sau đó thì sao? Từ nghĩa trang trở về anh đã đi đâu? Làm gì?”. Tula tiếp tục.
“Tôi ghé vào uống rượu trong một quán bar ở tỉnh Nakhon Pathom”. Patiya nói tên quán.
“Có ai có thể khẳng định được rằng lúc đó đúng là anh ở quán bar, không ở tại khách sạn nơi xảy ra vụ việc?”.
Patiya lắc đầu: “Tôi không chắc chắn là có ai nhớ tôi không, cả người phục vụ và bartender(2)”.
(2) Bartender: Nhân viên pha chế (rượu, cocktail).
“Có nghĩa là anh không có nhân chứng để khẳng định bằng chứng ngoại phạm của mình?”.
“Dù không có nhân chứng nhưng tôi có thể chứng minh được rằng có kẻ mạo danh tôi từ việc làm giả chứng minh thư nhân dân cho tới việc lừa nạn nhân hiểu nhầm đó là tôi bằng việc tiến hành xét nghiệm AND. Tôi sẵn sàng cho kiểm tra máu”. Patiya đưa ra ý kiến.
“Sau khi hỏi cung xong, chúng tôi sẽ cho lấy mẫu máu, móng tay và tóc của anh để kiểm tra. Điều khiến tôi nghi ngờ đó là tại sao anh lại vội vàng bay về Mỹ ngay sau khi xảy ra chuyện?”.
“Thực ra tôi không biết gì về cái chết của Yaimai cho tới hai ngày sau, khi bà nội Nongkhran của tôi cho biết bên này đã ra lệnh bắt giữ tôi. Nhưng dù sao đi nữa việc tôi bay về Mỹ cũng không liên quan gì đến vụ án này cả. Tôi phải chuẩn bị để ra tòa án ở Mỹ và tôi tin chắc rằng anh đã biết về vụ án đó”.
“Việc anh ở Mỹ không có nghĩa là anh không biết gì về Yaimai vì anh có thể chat với cô ấy ở đâu cũng được, cho dù là ở Mỹ”.
“Tôi xin khẳng định, tôi không hề biết gì về chuyện chat với cô ấy cả. Tôi không có thời gian rảnh để tán gẫu với cô ấy như vậy”.
“Nếu anh khẳng định anh không chat với cô ấy, vậy thì anh nghĩ ai là người mạo danh anh?”. Một nhân viên điều tra nữa hỏi.
“Tôi nghĩ rằng đó là trách nhiệm của cảnh sát các anh chứ. Nhưng tôi xin khẳng định lại một lần nữa là tôi không hề biết Yaimai. Kể từ khi tôi sang học ở Mỹ lúc mười lăm tuổi, tôi chưa từng quay về Thái Lan lần nào cả. Nếu không tin có thể kiểm tra hộ chiếu của tôi. Lần này tôi trở về cũng bởi bà nội tôi gọi điện bảo tôi về để cho biết về di chúc, về việc bà nội sẽ trao toàn bộ phần tài sản thuộc quyền thừa kế của bố tôi cho tôi nếu tôi từ bỏ ý định thành lập viện Warakorn, một tổ chức từ thiện để khám chữa bệnh AIDS miễn phí cho các diễn viên chuyên đóng phim khiêu dâm. Bà nói rằng nếu tôi chấp thuận theo ý bà, bà sẽ trao tài sản và chức chủ tịch hội đồng quản trị của công ty cho tôi. Bằng không bà sẽ dùng toàn bộ tài sản thuộc quyền thừa kế của bố tôi để cho những người họ hàng khác, những người làm rạng danh cho dòng họ”. Patiya kể lại một cách trung thực.
“Đúng là anh về Thái Lan lần đầu tiên nhưng điều đó không chứng tỏ anh không hề biết Yaimai. Anh có thể đã chat với cô ấy từ trước. Bà nội anh gọi anh về Thái Lan là cơ hội tốt để anh đã hẹn gặp và giết cô ấy”. Đội trưởng Tula đưa ra khả năng với giọng cứng rắn.
“Anh muốn tôi phải nói với anh bao nhiêu lần là tôi chưa từng biết, chưa từng chat với Yaimai. Anh có hỏi tôi bao nhiêu lần thì tôi vẫn trả lời như vậy thôi”. Patiya trả lời dứt khoát.
Đội trưởng Tula ngả lưng ra ghế rồi im lặng đưa mắt nhìn Patiya. Trong suốt thời gian hỏi cung chàng đạo diễn trẻ, Tula cố gắng dùng ánh mắt và giọng nói đã từng đe dọa không biết bao nhiêu bị can khác và đạt kết quả rất tốt. Nhưng lần này có vẻ như đối phương của anh không hề bị tác động chút nào, hơn nữa còn đưa mắt nhìn lại một cách cao ngạo. Đôi mắt màu nâu, sắc lạnh nhìn anh với vẻ soi xét như muốn đi sâu vào tận đáy trái tim anh.
Cũng lạ thật…
“Anh định để tôi ngủ lại phòng giam mấy đêm?”. Patiya hỏi.
“Cái gì?”. Tula rướn người về phía trước để nghe cho rõ hơn.
“Tôi hỏi rằng anh định tạm giam tôi ở tòa án hình sự mấy đêm?”.
“Cho tới khi có kết quả giám định AND. Nếu anh không phải thủ phạm thì đảm bảo không quá ba ngày. Sau khi viện giám định pháp y có kết quả, tôi sẽ nhanh chóng thụ lý hồ sơ điều tra để chuyển cho công tố viên quyết định không khởi tố vụ án. Nhắc lại kết quả kiểm tra phải cho thấy thủ phạm không phải anh đấy nhé”. Đội trưởng Tula mỉm cười chế giễu.
“Thế nếu đúng là tôi thì sao?”.
“Đảm bảo là anh phải ở trong phòng tạm giam lâu hơn mười hai ngày để chúng tôi thu thập thêm các bằng chứng trước khi gửi hồ sơ khởi tố anh”.
“Tôi hy vọng các anh sẽ nhanh chóng có kết quả xét nghiệm AND. Nếu không tôi sẽ kiện các anh về tội thực hiện nhiệm vụ không đúng pháp luật”.
“Đừng có đe dọa cảnh sát, anh Patiya!”. Đội trưởng Tula nghiêm khắc nhắc nhở.
Patiya nhún vai: “Anh còn muốn hỏi thêm về chuyện gì nữa không? Nếu không tôi muốn anh lấy máu của tôi để đi xét nghiệm AND càng nhanh càng tốt”.
“Chắc chắn rồi. Nhưng cuộc hỏi cung anh vẫn chưa được một nửa đâu”. Việc hỏi cung sau đó diễn ra theo kiểu cưỡng ép, tức là đặt ra những câu hỏi trùng lặp, nhắc đi nhắc lại để tạo nên sức ép và sự căng thẳng cho bị can trong suốt năm tiếng đồng hồ. Các câu hỏi nhấn mạnh vào ngày xảy ra vụ việc. Patiya bị hỏi đi hỏi lại rằng anh đang làm gì, ở đâu và có nhân chứng để khẳng định bằng chứng ngoại phạm hay không?
Khi Patiya bị đưa ra khỏi đồn cảnh sát đến phòng tạm giam ở tòa án hình sự, các phóng viên, đặc biệt là đội ngũ quay phim và chụp ảnh vội vàng đứng dậy, ghi lại hình ảnh trước mắt một cách nhanh chóng.
Paremai bước tới bên đội trưởng Tula khi đó đang giữ một bên cánh tay của Patiya, hỏi: “Cho phép hỏi ngắn gọn có được không ạ?”.
Patiya trả lời thay: “Tôi không có thời gian đợi cho các anh phỏng vấn lâu như vậy đâu đội trưởng Tula. Nếu muốn đưa tin thì hãy đưa tôi về phòng giam trước đã”.
“Có vẻ anh rất sốt ruột vào phòng giam đấy nhỉ. Một hình ảnh chắc sẽ rất đẹp đấy. Chúng tôi cũng muốn đăng hình ảnh đó càng nhanh càng tốt”. Paremai nói với nét mặt bình thản, đồng thời đưa mắt nhìn vào đôi mắt sau cặp kính đen.
Patiya nghiến chặt răng: “Tôi thích cô đấy Paremai. Cắn không chịu nhả ra. Hãy đợi đến ngày của tôi mà xem. Tới ngày đó, tôi thề nếu cô không chịu van xin tôi thì đừng hy vọng nhận được sự thông cảm của tôi”.
“Tôi không nghĩ sẽ có ngày đó”. Paremai bình tĩnh đáp trả.
“Thì cứ đợi mà xem”.
“Anh Patiya! Làm ơn cho tôi hỏi anh quen với Paremai như thế nào ạ?”. Một người đặt câu hỏi.
Paremai quắc mắt nhìn. Ngay khi thấy đó là người bạn thân của mình, cô chỉ muốn lao vào bịt miệng người đó.
Patiya trả lời mà không liếc mắt nhìn: “Tôi cho rằng đây là một chuyện vô cùng dễ hiểu khi phải tìm kiếm lai lịch của kẻ thích làm hại mình”.
“Nhưng tôi lại nghĩ rằng đó là quyền của Pare khi cô ấy nghi ngờ người đó là kẻ đã giết em gái mình”. Khatha nói chen vào.
Patiya đưa mắt nhìn nam phóng viên vừa trả lời câu hỏi. Ánh mắt sắc lạnh của chàng đạo diễn trẻ phân tích nhanh đối phương, anh tin rằng chắc chắn mình không nhìn nhầm người… Lại là một kẻ nữa đang thích Paremai.
“Nếu vậy pháp luật có công bằng không, bởi chỉ cần nghi ngờ ai đó là phóng viên có thể tùy ý dùng ngòi bút để làm hại người ta ngay được à?”.
“Đây không phải là chuyện nghi ngờ mà là việc dựa trên bằng chứng có thật. Sự việc xảy ra thế nào chúng tôi đều đưa tin y nguyên như thế”. Paremai giải thích với giọng bình thản.
Patiya quay về phía cô: “Vậy thì trách nhiệm tìm kiếm sự thực là cái gì? Đó không phải là một phần trách nhiệm của các cô hay sao? Các cô vào hùa với nhau làm hại người ta không khác gì bầy sói săn mồi. Cô không biết rằng việc đưa tin mà không điều tra thông tin từ hai phía sẽ làm tổn hại tới người khác như thế nào à?”.
“Chúng tôi đã cố gắng trong việc đó rồi. Nhưng xin hỏi bản thân anh đã phối hợp với các phương tiện thông tin đại chúng đến đâu? Hôm qua anh đã không hợp tác với chúng tôi ở sân bay đó thôi”.
“Sao cô biết được, cô Paremai? Cô đâu có ở đó?”.
Paremai ngượng nghịu những vẫn cố nói cứng: “Tôi biết. Tôi có ở đó”.
Cô nghĩ rằng có cả một rừng phóng viên thì anh sẽ không thể biết được ai có mặt, ai không… Không thể!
“À, rồi cô vội vàng lao từ sân bay về văn phòng ngay chứ gì. Cô biết cách tiết kiệm thời gian thật đấy. Lẽ ra cô nên làm thêm nghề đua xe nữa”. Giọng nói về cuối đầy châm chọc.
Paremai ngượng chín mặt. Cô định phản bác lại nhưng đội trưởng Tula đã nói trước: “Trước khi cuộc tranh luận này đi quá xa, tôi xin dẫn anh Patiya đến phòng tạm giam của tòa án hình sự trước được không? Sau đó tôi sẽ quay về họp báo ở đây”.
“Họp báo ở tòa án hình sự không tốt hơn sao ạ? Vì đằng nào chúng tôi cũng phải đi theo ghi hình của anh Patiya ở phòng tạm giam”. Khatha đưa ra ý kiến.
Patiya nắm chặt nắm đấm.
“Định như thế thật à?”. Đội trưởng Tula hỏi.
“Không mất thời gian đâu đội trưởng ạ”. Khatha nhắc lại.
“Thế cũng được”. Đội trưởng Tula bình thản trả lời.