Luận Dĩ Mạo Thủ Nhân Đích Hạ Tràng

Chương 110

Vài vị đại sư chưa từng giao thiệp với Kỳ Yến, ánh mắt nhìn về phía Kỳ Yến giống như thấy được một trân bảo vô giá. Bọn họ sống đến cái tuổi lớn như vầy, hiểu rõ giá trị số phù triện đó hơn ai khác. Hiện giờ giới huyền thuật suy thoái, đồ vật trước kia truyền xuống cũng bởi vì chiến tranh mà đánh mất, hiện tại nhìn thấy những thứ vốn nên thất truyền đó, bọn họ có thể nào không kích động?

Kỳ Yến nhìn thấy bộ dạng kích động của các đại sư, sợ tới mức lui về phía sau một bước nhỏ: “Đúng, đúng vậy.”

“Thế mà thật sự là thỉnh thần phù, ” Bùi đại sư thật cẩn thận nâng niu lá bùa đó, kích động đến ánh mắt đều đỏ, “Thật không ngờ, tôi ở sinh thời, thế mà thấy được nó.”

Trước kia ông đi theo sư phụ học nghệ, từng nghe sư phụ nói về thỉnh thần phù, nghe nói loại phù này có thể thông thiên linh, nói chuyện với bát phương thần linh, chỉ cần bày tế đàn, liền có thể đối thoại với thần. Lúc ấy sư phụ còn cho ông xem bộ dạng thỉnh thần phù, chỉ là loại phù triện này không còn có ai vẽ thành công, có lẽ là thủ pháp vẽ sai, cũng có thể là linh lực không đủ, nhưng mà mặc kệ là nguyên nhân gì, thứ mà từ nhỏ ông đã hướng tới, cho tới bây giờ còn không có nhìn thấy chính phẩm.

Hiện tại chợt nhìn thấy thỉnh thần phù chân chính, ông phát hiện chấp niệm từ nhỏ đến lớn của mình biến mất, ngay cả linh lực cũng sâu hơn một tầng.

Buông phù triện xuống, Bùi đại sư thật sâu khom người với Kỳ Yến: “Đa tạ Kỳ đại sư khẳng khái không giữ riêng như thế, xin nhận lão hủ cúi đầu.”

“Bùi đại sư, ngài làm cái gì vậy?” Kỳ Yến sợ tới mức nhảy dựng qua bên cạnh, nâng tay Bùi đại sư, “Tôi là một vãn bối, ngài ngàn vạn lần đừng làm loại đại lễ này với tôi, sẽ giảm thọ đó.”

“Xưa có một chữ cũng là thầy, hôm nay Kỳ đại sư phá ma chướng trong lòng tôi, nên nhận tại hạ thi lễ, ” Bùi đại sư lui về phía sau một bước, vẻ mặt nghiêm túc chắp tay với Kỳ Yến, “Đại ân không lời nào cảm tạ hết được, phần ân tình này của Kỳ đại sư, tại hạ ghi tạc trong lòng.”

Lần này Kỳ Yến không có ngăn cản Bùi đại sư nữa, chỉ là sau khi ông hành lễ xong, thi lễ trả lại, “Bùi đại sư nói quá lời, phù triện đó bất quá là tôi từ nhỏ học được từ ân sư, không phải thứ hiếm lạ gì.”

Không phải là thứ hiếm lạ gì?

Mắt các vị đại sư đều sắp trừng rớt ra, số phù triện này có tấm nào không phải là tinh phẩm, phần lớn vẫn là phù triện thất truyền chỉ nghe qua tên, chưa từng nhìn thấy, hiện tại bị đặt ở nơi này không tính, còn nói không phải là thứ gì hiếm lạ?! Kỳ đại sư này là đang nói giỡn, hay là đang khiêm tốn?

“Không biết Kỳ đại sư có để ý chúng tôi xem kỹ số phù triện đó không?” Một vị đại sư âm thanh run rẩy hỏi.

“Xin tùy ý, ” Kỳ Yến từ trong biểu tình kích động của những đại sư đó mà kết luận, số phù triện cậu lấy ra, có khả năng thật sự có chút hiếm lạ ở giới huyền thuật. Chỉ là ông cụ chưa bao giờ nói với cậu những việc đó, thậm chí còn lấy dẫn lôi phù đến bờ sông nổ cá để ăn, cậu vẫn luôn cho rằng những phù triện đó đều là thứ tương đối thường dùng ở giới huyền thuật.

Xem ra hiểu lầm hình như có hơi lớn.

Cậu ngồi ở trong góc, nhìn tất cả các đại sư đều kích động không thôi vây quanh phù triện, trong đầu hiện lên hình ảnh sư phụ cậu ngồi ở cái ghế cũ nát lắc lư, dạy cậu vẽ phù triện.

“Lưng thẳng, tinh lực tập trung, đẩy linh khí tới trên bút.”

“Phù triện, trận pháp, pháp khí đều bất quá là vật ngoài thân, nếu muốn trở thành thiên sư chân chính, thì đừng bị những vật ngoài thân đó trói buộc, tu luyện bản thân mới là đại đạo.”

“Muốn kính quỷ thần, không cần tin quỷ thần, thế gian có thể tin chỉ có chính mình.”

Lúc ông cụ nói chuyện, biểu tình luôn là không chút để ý, ngay cả động tác cũng đều cà lơ phất phơ, thế cho nên từ nhỏ đến lớn cậu đều không quá coi trọng với mấy thứ pháp khí ngoài thân đó, với cậu mà nói, chúng đều bất quá là dệt hoa trên gấm.

Thật không ngờ thứ mà cậu và sư phụ đều cho là vật ngoài thân, ở giới huyền thuật thậm chí có địa vị cao như vậy. Từ nhỏ đến lớn, sư phụ chưa bao giờ cường điệu với cậu rằng mấy thứ này có bao nhiêu quý hiếm khó thấy, mãi đến khi ông đi về cõi tiên, cũng chỉ hơi đề cập vài câu với cậu.

“Đệ tử Thiên Nhất môn ta, không luận xuất thân, không luận quyền thế phú quý, chỉ cầu tìm kiếm một đường sinh cơ trời cao lưu lại, tùy tính tùy tâm mà làm. Không cầu giúp đỡ chính nghĩa làm gương cho người, không cầu muôn đời lưu danh, chỉ cầu không thẹn với tâm, vâng theo bổn ý, sống tiêu sái tự tại.”

“Thằng nhóc thối, con sinh ra mệnh không tốt, nhưng mà thiên hạ vạn vật đều có một đường sinh cơ, con cũng vậy.”

Chuyện cũ mấy năm trước, bây giờ nhớ lại, vẫn giống như ngay ở trước mắt, Kỳ Yến mở bàn tay mình ra, vân tay hỗn loạn che giấu vận mệnh cậu, giống như núi rừng bị mây mù bao phủ, ai cũng thấy không rõ nguyên trạng của nó, mà ngay cả chính núi rừng cũng không thấy rõ lắm.

“Kỳ đại sư, ” Bùi đại sư cẩn thận thả phù triện lại trên bàn, như là đang đặt trân bảo dễ vỡ, “Mặc dù có chút mạo muội, nhưng mà tôi vẫn muốn hỏi, xin hỏi cậu được vị cao nhân nào chỉ dạy?”

Vấn đề này của ông cũng là chuyện mấy vị đại sư khác đều muốn hỏi, cho nên Bùi đại sư vừa thốt lời ra, tất cả những đại sư khác đều nhìn lại đây, chờ đợi đáp án của Kỳ Yến.

“Gia sư không phải đại nhân vật nổi danh gì, năm đó lúc ông ấy thu dưỡng tôi, đã qua tuổi sáu mươi, lúc tôi với ông ấy sống cùng nhau, cũng chưa từng có đại nhân vật nào tới thăm hỏi, dân chúng địa phương gần đạo quan cũng đều gọi ông ấy là lão đạo sĩ, ” Kỳ Yến cười nhạt, “Ông ấy không tên tuổi không kiêng kị, cho nên ông ấy tự xưng là Vô Húy.”

“Vô Húy?!” Một đại sư thân mặc thanh bào kinh hô, “Chính là đại sư Vô Húy hai mươi lăm năm trước, tìm long điểm huyệt cho lầu tiếp đón quốc tế ư?”

Hai mươi lăm năm trước, quốc gia muốn tổ chức một hội nghị lãnh đạo quốc tế, liền xây một tòa lầu tiếp đón. Chỉ là sau khi xây toà lầu xong, liền liên tiếp xuất hiện việc lạ, đến nỗi xuất hiện rất nhiều lời đồn bất lợi với quốc gia, ngay cả một ít truyền thông nước ngoài cũng đi theo bịa đặt quấy rối, sau đó chuyện càng diễn càng mạnh, mắt thấy quốc gia sắp không còn mặt mũi, chỉ là không biết ai mời tới một vị cao nhân, mở đàn làm phép, lại giải quyết được quái tướng ở tòa lầu.

Tục truyền ngày đó, trên bầu trời tòa lầu tiếp đón xuất hiện ảo ảnh long phượng, không ít người nghe thấy long phượng hợp minh, việc này qua đi, thậm chí có người chạy đến bên ngoài tòa lầu dập đầu, thỉnh cầu thần tiên phù hộ linh tinh. Nhưng mà cũng kỳ quái, từ đó về sau, tòa lầu đó liền không xảy ra chuyện nữa, rất nhiều chuyện thương nghị trong tòa lầu đó, đều phá lệ thuận lợi, tựa như có thần tiên phù hộ vậy.

Cho nên dù đã qua hơn hai mươi năm, kiến trúc trong ngoài tòa lầu đều không có gì thay đổi, mà ngay cả lúc tu bổ hoa cỏ cây cối cũng đều phá lệ chú ý, sẽ không dễ dàng thay đổi. Việc này mặc dù là cơ mật cấp quốc gia, nhưng mà những người có quyền lực ở giới huyền thuật như bọn họ, đối với sự kiện năm đó vẫn có nghe nói. Bình tĩnh mà xem xét, bọn họ không làm được đến một bước như Vô Húy đại sư, bày đại trận phong thuỷ cũng không thể hộ vận mệnh ngoại giao quốc gia gần ba mươi năm không suy.

Năm đó sau khi chuyện này đi qua, Vô Húy đại sư biến mất ngay tại đế đô, mấy đại nhân vật có quyền thế muốn tìm ông, đều không có tìm được. Có tin tức bên lề nói, ông đã được quốc gia trưng dụng, sợ bị thế lực nước ngoài phát hiện, cho nên quốc gia giấu ông đi. Chẳng qua tin tức này không có ai chứng thực, cũng không có nhiều người tin.

Còn có người nói, vị Vô Húy đại sư này khi bày trận phong thuỷ, sử dụng linh khí quá độ, không bao lâu liền chết, không thì vì sao ông làm chuyện lớn như vậy, không thấy lấy được bao nhiêu lợi ích, ngược lại không thấy bóng dáng?

Đồn đãi về Vô Húy đại sư không ít, nhưng mà không có một cái nào được chứng thực. Dần dà, ngoại trừ trên mạng ngẫu nhiên có người bới lên mấy loại bát quái như “hai mươi chuyện không thể giải thích ở Hoa Hạ”, sẽ nhắc tới sự kiện lầu hội nghị quốc tế, liền không còn có ai tò mò chuyện năm đó.

Trên thực tế ngay cả “sự kiện lầu hội nghị quốc tế” cũng không có bao nhiêu người xem là thật, chỉ là lúc dân mạng nhàm chán, tìm đề tài mới lạ đến nhiều chuyện mà thôi.

“Lầu tiếp đón quốc tế gì?” Kỳ Yến sửng sốt một chút, “Mọi người nói chính là lầu tiếp đón quốc tế thường xuyên xuất hiện trên tin tức phát thanh đó hả?”

“Thủ đoạn tìm long điểm huyệt, mượn phong thuỷ bày trận của Vô Húy đại sư, thật sự là không ai bằng, hóa ra Kỳ đại sư là cao đồ của đại sư này, ” bùi đại sư cảm khái, “Thật sự là danh sư xuất cao đồ!”

Dù là Triệu đại sư từng giao tiếp với Kỳ Yến nhiều lần lúc này cũng hết sức kinh ngạc, ông sớm biết rằng Kỳ Yến sư môn bất phàm, chính là xuất thân Thiên Nhất môn thần bí, nhưng mà thật không ngờ sư phụ của cậu lại là Vô Húy đại sư năm đó oanh động đế đô, nói như vậy, Vô Húy đại sư cũng xuất thân Thiên Nhất môn ư?

Nghĩ như vậy, ông cảm thấy hết thảy đều nói thông.

Khó trách Kỳ Yến sẽ hiểu nhiều trận pháp mà những đại sư khác thấy cũng chưa từng thấy qua như vậy, còn biết vẽ nhiều phù triện như vậy, tuổi còn trẻ đã công đức bất phàm linh lực đầy đủ, hóa ra lại là đồ đệ Vô Húy đại sư. Buồn cười trước đây ông còn hâm mộ vị đại sư nào lại có may mắn thu đồ đệ có linh tính như Kỳ Yến, bây giờ nghĩ lại, ngoại trừ nhân vật như Vô Húy đại sư, còn có ai có thể xứng làm sư phụ Kỳ đại sư chứ?

Những đại sư vốn dĩ bởi vì Kỳ Yến trẻ tuổi mà còn có hơi xem thường cậu, lúc này ánh mắt nhìn Kỳ Yến đã khác biệt thật lớn, xem thường lúc trước không thấy nửa phần, lời trong tiếng ngoài cũng thêm vài phần tôn trọng.

Nhân viên công tác tiểu tổ đặc biệt ở một bên cũng đều vô cùng ngoài ý muốn, bọn họ bởi vì nguyên nhân công tác, đối với các sự kiện huyền nghi lớn phát sinh ở Hoa Hạ trước đây đều thực hiểu biết, sự kiện lầu tiếp đón quốc tế có thể xem như một trong mười sự kiện lớn, mãi đến hiện tại, cấp trên cũng còn có người muốn tìm vị Vô Húy đại sư này hoặc là truyền nhân của ông ấy. Thật không ngờ, người mà cấp trên vẫn luôn nhớ thương, ngay dưới mí mắt bọn họ, lại từng giúp bọn họ giải quyết hết mấy nan đề.

“Đội trưởng…” Hướng Cường ngơ ngác nhìn Triệu Chí Thành, “Thật không ngờ, lai lịch Kỳ đại sư bất phàm như vậy.”

Tiểu tổ đặc biệt bọn họ đã từng điều tra tư liệu của Kỳ Yến, trên tư liệu nói, Kỳ Yến từ nhỏ được một đạo sĩ ở trấn nhỏ thu dưỡng, vị đạo sĩ này cũng không có bao nhiêu năng lực, nhưng bởi vì Kỳ Yến có thiên phú, cho nên mới có bản lĩnh hiện tại. Hiện tại xem ra, phần tư liệu này có vấn đề.

Nhưng tư liệu là đồng nghiệp khác của bộ quốc an giao cho bọn họ, theo lý thuyết hẳn là sẽ không làm giả, vậy chỉ có thể thuyết minh là sư phụ Kỳ đại sư ngụy trang rất tốt, thân phận giả cũng chuẩn bị thực đầy đủ, thế cho nên ngay cả quốc an cũng bị lừa gạt.

Chỉ trách bọn họ điều tra trọng điểm trên người Kỳ đại sư, căn bản không có suy nghĩ về tính thật giả của tư liệu sư phụ cậu, cho nên lâu như vậy cũng không phát hiện lai lịch sư phụ Kỳ đại sư đáng sợ đến thế.

Nghĩ đến sư phụ Kỳ đại sư đã quá thế vào mấy năm trước, người của tiểu tổ đặc biệt đều có chút nhụt chí, nếu đại sư lợi hại như vậy còn tại thế thì tốt biết bao nhiêu?

Trong lúc nhất thời, ánh mắt tất cả mọi người nhìn Kỳ Yến, giống như là đang nhìn một búp bê vàng ròng 24K.

Lữ Cương ở trong chư vị đại sư một chút cũng không thu hút đang mắt lạnh nhìn Kỳ Yến bị mọi người vây quanh, khinh thường bĩu môi, trong lòng đã có chút khổ sở. Tên của Vô Húy đại sư, gã từng nghe sư phụ đề cập qua, khi sư phụ nhắc tới Vô Húy đại sư trong giọng nói tràn đầy kính ngưỡng, còn có tiếc nuối.

Sư phụ nói, năm đó ông thiếu Vô Húy đại sư một nhân tình, chỉ tiếc Vô Húy đại sư đã sớm biến mất vài chục năm, nhân tình này chỉ sợ phải thiếu cả đời.

Trước khi chết, sư phụ lại nói với bọn họ, hiện giờ giới huyền thuật suy thoái, sư huynh muội bọn họ cầm pháp khí trân quý cũng không bảo vệ nổi, cho nên liền đem pháp khí đưa người ta, mấy thứ để lại cho bọn họ, tuy rằng cũng đều rất tốt, nhưng mà chung quy không đáng giá bằng một số lẻ của những pháp khí cho đi.

Đám bọn họ thân là đồ đệ, ai nghe xong những lời này mà dễ chịu? Lời này truyền ra ngoài, người khác chỉ cảm thấy, sư phụ bọn họ thà đưa đồ vật cho người ngoài, cũng không nguyện ý cho bọn họ, nhất định là bởi vì đám đồ đệ bọn họ quá kém cỏi, quá không hiếu thuận.

Gã oán hận, bất mãn, không cam, thậm chí hận Kỳ Yến, bởi vì cậu ta nhận được những thứ sư phụ đưa đi. Chỉ là hiện tại nhìn thấy phù triện linh khí tràn đầy trên bàn, gã bỗng cảm thấy nổi giận. Gã đi theo sư phụ học nghệ gần ba mươi năm, luận bản lĩnh ở giới huyền thuật Hoa Hạ chỉ được coi là loại hai loại ba, nếu không phải có mặt mũi sư phụ, gã tuyệt đối không có được địa vị hiện tại.

Chỉ là Kỳ Yến có một vị sư phụ thật giỏi, lại chưa từng treo ở bên miệng. Cậu ta dựa vào bản lĩnh của mình, ở đế đô xông ra một khoảnh trời, ngay cả Sầm ngũ gia cũng thần hồn điên đảo với cậu ta…

Không đúng, Sầm ngũ gia không nên tính ở trong này…

Càng nghĩ tâm tình càng quái dị, Lữ Cương chỉ cảm thấy trong lòng mình sông cuộn biển gầm, khó chịu vô cùng, cuối cùng dứt khoát rõ ràng ngồi xuống trong góc phòng, nhắm hai mắt lại.

Mắt không thấy, tâm không phiền.

Những đại sư đó tuy rằng kích động không thôi, nhưng mà tốt xấu vẫn nhớ rõ lần này đến đảo Hoa Hồng là vì làm gì, cho nên cuối cùng vẫn miễn cưỡng đè nén cảm xúc hưng phấn, nói đến chuyện hội giao lưu.

Hành trình hội giao lưu nói đơn giản cũng đơn giản, nói phức tạp cũng phức tạp, nói thẳng chính là xem bản lĩnh ai mạnh, chính là mọi người thực hiện thủ đoạn khác nhau, mượn việc này hiểu biết thực lực lẫn nhau thôi. Hoa Hạ mấy năm nay biểu hiện vẫn luôn không tốt không xấu, không nóng không lạnh, không tính là có bao nhiêu dọa người, nhưng mà tính từ lịch sử văn hóa Hoa Hạ, không nóng không lạnh đã xem như dọa người.

Bọn họ có giáo phái truyền thừa mấy ngàn năm của mình, có đầy đủ hệ thống thần thoại của mình, chỉ là cố tình lại không lấy ra được một đại sư đủ để kinh diễm người khác ở loại hội giao lưu này, tiếc nuối trong lòng không phải là không có.

Chỉ là cái này lại trách ai được?

Lúc trước kẻ thù bên ngoài công chiếm đất đai bọn họ, đoạt lấy trân bảo của bọn họ, thiêu hủy kiến trúc của bọn họ, giết hại dân nước bọn họ, tổn hại văn hóa bọn họ, đó là một đoạn lịch sử viết từ máu tươi, mỗi một lần vạch trần đều có thể khiến người ta máu tươi đầm đìa, không dám quên, không dám nhắc tới.

Bọn họ không thể đạt được thành tích tốt hơn chính là tiếc nuối, chỉ là bây giờ bọn họ có thể ngồi ở chỗ này, cùng ngồi cùng ăn cùng khắc khẩu cùng cạnh tranh với người khác, lại là hạnh phúc.

“Kỳ đại sư, ” Triệu đại sư đem xấp phù triện đó thả lại trong tay Kỳ Yến, “Mấy thứ này rất quý trọng, về sau đừng dễ dàng lấy ra nữa.” Đám người bọn họ, có thể đè xuống nội tâm tham lam, chỉ là những người khác thì sao, cũng có thể sao?

Kỳ Yến nhìn phù triện trong tay, lại thả nó lại trên bàn: “Sư phụ từng nói với tôi, phù triện chính là vật ngoài thân, không cần quá mức coi trọng. Hơn nữa mấy thứ này cũng không phải là do Thiên Nhất môn tôi sáng tạo ra, những thứ đó vốn là đồ vật vô số tiền bối lưu lại, chúng nó thuộc về tôi, cũng thuộc về những người khác. Chư vị đại sư nếu cảm thấy hứng thú, có thể đem về chậm rãi nghiên cứu, chỉ cầu mấy thứ này có thể sử dụng ở chính đạo, liền xem như không mai một chúng nó.”

“Vô Húy đại sư cao nghĩa, Kỳ đại sư nhân hậu, ” Triệu đại sư quay đầu nhìn về phía các vị đại sư ở đây, lần thứ hai chắp tay với Kỳ Yến: “Đa tạ.”

Những đại sư khác cũng sôi nổi đứng dậy chắp tay với Kỳ Yến, lúc này đây Kỳ Yến không tránh không né, đứng đó nhận lễ này.

Cậu không phải nhận lễ này vì mình, mà là thay Thiên Nhất môn nhận lễ này. Cậu không biết vì sao những phù triện bình thường trong mắt cậu lại trở nên trân quý như thế, nhưng mà cậu có thể đoán được, năm đó có thể đem những thứ này bảo tồn lại, nhóm tổ tiên sư môn cậu trả giá bao nhiêu cố gắng.

“Tôi bất quá là của người phúc mình, được tổ tiên phù hộ mà thôi.” Kỳ Yến xoay người bái ba bái với bầu trời bên ngoài.

Chư vị đại sư thấy thế liền im lặng, nhìn Kỳ đại sư hoàn toàn không có đắc chí, kiêu ngạo tự mãn, mà lại nhớ rõ ân đức sư môn.

Có đồ đệ như thế, còn gì để cầu?

Khó trách Thiên Nhất môn sẽ truyền thừa lâu như vậy, khó trách Kỳ Yến có thể trở thành đệ tử Thiên Nhất môn.

Phần lòng dạ này, phần phẩm tính này, đám người bọn họ, so ra kém xa.

Sầm Bách Hạc mở hội nghị video với cấp cao công ty xong, Lương Phong tiến hành giao lưu video một mình với hắn.

“Ông chủ, anh xuyên không hả, phòng ở trang trí cũng quá cổ kính đi, ” Lương Phong lấy giọng điệu đùa giỡn nói, “Không hổ là Kỳ đại sư, dù dẫn anh đi du lịch, cũng có thể tìm được căn phòng cổ kính như vậy.” Nói đến đây, hắn bỗng nhiên mờ ám mỉm cười, “Sách trước đó tôi đưa cho anh, hữu dụng không?”

Sầm Bách Hạc mặt không đổi sắc nói: “Còn có tâm tình nhiều chuyện, xem ra cậu thực nhàn nhã.”

“Chậc, ” Lương Phong thực thức thời không có nhắc lại, hắn hồi báo về một số nhân viên trong công ty một lần, sau đó nói, “Ông chủ, có một chuyện có khả năng anh cảm thấy hứng thú.”

“Chuyện gì?” Sầm Bách Hạc nhíu mày, “Có liên quan tới Tiền Tiền à?”

Lấy tính cách Lương Phong, nếu không phải là chuyện liên quan tới hắn, tuyệt đối sẽ không cố ý nhắc tới.

“Quả thật có chút quan hệ với Kỳ đại sư, ” Lương Phong nói, “Vụ án Viên Hằng Vũ đã phán xong, tổng cộng phán mười năm, bên Viên lão nhân không có phản ứng gì, ngược lại đang vội vàng chuyện dời âm trạch.”

“Bọn họ tìm được người thích hợp à?” Sầm gia và Viên gia hiện tại đã tương đương xé rách mặt, việc này người bên ngoài còn không rõ lắm, nhưng mà Lương Phong có biết đến.

“Ừm, nghe nói là nơi khác tới, ” Lương Phong nghĩ nghĩ, “Vị đại sư kia hình như là họ Lý, càng có ý tứ chính là, nữ đồ đệ của Lý đại sư này dường như có chút hứng thú với cháu trai cả của Viên Sùng An là Viên Bằng.” Nói đến đây, Lương Phong liền nhịn không được cười nhạo một tiếng.

Viên Sùng An rõ ràng là muốn cho Viên Bằng và thiên kim Nguyễn gia Nguyễn Hữu Y kết hôn, Viên Bằng cũng có chút ý tứ với Nguyễn Hữu Y, Nguyễn Hữu Y lại thầm mến ông chủ bọn họ, ông chủ bọn họ không yêu hồng nhan yêu lam nhan, hiện tại lại thêm một đồ đệ Lý đại sư thích Viên Bằng, về sau ồn ào lên, giữa Viên gia và Nguyễn gia liền đẹp mặt.

“Hiện tại Viên gia thường thường treo vị Lý đại sư này bên miệng, còn ở vài trường hợp cố ý vô tình hạ thấp Kỳ đại sư…”

“Người nào cũng lấy đến so với Tiền Tiền, ” giọng điệu Sầm Bách Hạc bình thản đến mức có chút lạnh run, “Xứng sao?”

Hết chương 110
Bình Luận (0)
Comment