Luận Dĩ Mạo Thủ Nhân Đích Hạ Tràng

Chương 15

Cơm trưa chuẩn bị thực phong phú, có điều Kỳ Yến nhìn ra, sắc mặt bốn vị đại sư ngồi cùng bàn với mình đều không dễ nhìn lắm, dường như gặp vấn đề gì khó khăn không nhỏ.

Bọn họ đương nhiên phải sầu, lần này vội tới Sầm gia xem phong thuỷ, vốn là vì gia tăng thọ vận cho Sầm ngũ gia, chỉ là khi bọn họ nhìn thấy tướng mạo Sầm ngũ gia, chỉ biết việc này bọn họ không cách nào làm được.

Bọn họ ở đế đô cũng coi như là đại sư tiếng tăm lừng lẫy, tuy rằng so ra kém những đại nhân vật cấp bậc thiên sư rất ít lộ diện, nhưng mà danh nhân tiếp xúc với bọn họ cũng không ít. Nếu chuyện lần này làm không thành, sau khi truyền ra, liền ảnh hưởng đến thanh danh bọn họ.

Dựa vào phong thủy không cách nào giải quyết được, cũng chỉ có thể lợi dụng đường lệch, nhưng bọn họ đều là thuật sĩ đi đường chính đạo, làm sao có thể dùng biện pháp hại người để giúp người ta tục mệnh?

Cái trước sẽ tổn hại thanh danh bọn họ, cái sau thì phải hại người, trong lòng bốn người bọn họ đều biết rõ, mới có thể rối rắm như thế.

Mệnh Sầm ngũ gia rất quý, quý cực tất tổn hại, loại mệnh cách cực vượng này, dù cho bọn họ dùng đường lệch để hóa giải vấn đề thọ mệnh, cũng không nhất định có thể thành công. Có đôi khi mệnh số quá mức cường đại, chính là do trời đã định trước, dù người khác hao hết tinh lực để thay đổi, cũng chỉ có thể là phí công.

Khi bốn người họ sầu đến không có khẩu vị, Kỳ Yến mồm to ăn uống liền có chút nổi bật.

Triệu thiên sư đẩy kính mắt, mỉm cười nói: “Kỳ đại sư khẩu vị không tồi.” Người trẻ tuổi đều không biết nặng nhẹ, trường hợp này còn có thể nuốt trôi ư?

“Hiện tại là lúc thân thể tôi đang lớn, một bữa cơm ăn hơi ít liền đói bụng đến phát hoảng.” Tốc độ Kỳ Yến ăn cơm rất nhanh, nhưng mà tướng ăn lại tuyệt đối không thô lỗ, cho nên người khác nhìn cậu ăn cơm, chỉ biết hận cậu khẩu vị tốt như vậy, sẽ không khiến người ta cảm thấy cậu ăn cơm ghê tởm.

Triệu thiên sư nghe câu trả lời có lý có lẽ của Kỳ Yến, nhất thời không biết phải nói lại cái gì. Lấy tuổi của Kỳ Yến, đúng là thời điểm sức ăn lớn, bất kể lúc nào khẩu vị cũng có thể tốt như vậy, làm cho mấy người không có tâm tình ăn cơm như bọn họ phải nghĩ thế nào?

Lưu đại sư đỉnh đầu bóng lưỡng là người béo nhất trong bốn vị đại sư, ông nhìn Kỳ Yến ăn cơm, chính mình cũng nhịn không được ăn non nửa bát, sau khi nghe Triệu đại sư mở miệng hỏi Kỳ Yến, mới nhớ tới để đũa xuống, “Kỳ đại sư, cậu cảm thấy chuyện hôm nay, có phương pháp xử lý nào tốt không?”

Bọn họ không nhìn rõ chiêu số của Kỳ Yến, cho nên muốn hỏi thăm trước, nếu là người thích dùng bàng môn tà đạo, bọn họ cũng có thể nhớ rõ sau này cách cậu ta xa một chút.

Trên đời không có ai không yêu quý bản thân mình, bọn họ cũng vậy. Giống như bọn họ, nếu dùng thủ đoạn lệch lạc giúp người ta sửa mệnh, dù cho quốc gia không biết chuyện, sẽ không thanh toán bọn họ, thì những người khác trong số họ cũng không tha cho họ.

Kỳ Yến để đũa xuống, dùng khăn tay lau vết dầu mỡ trên khóe miệng, hơi lắc lắc đầu: “Quý cực tất chiết, tạm thời khó giải.”

Bốn người nghe xong lời này, liền biết vị Kỳ đại sư này là người thật sự có bản lĩnh, bình thường thì thuật sĩ không đủ thâm hậu, chỉ có thể nhìn ra Sầm Bách Hạc quý, lại nhìn không ra người này quý cực tức chiết.

Bốn người họ cũng không dám vì tuổi của Kỳ Yến mà khinh thường cậu, đạo thuật sĩ, có người ngày sau cố gắng mà đại thành, cũng có người bẩm sinh năng lực xuất chúng, trời sinh liền am hiểu việc này, bốn người bọn họ thuộc về giữa hai loại, mà Kỳ Yến có lẽ là thuộc loại người thứ hai.

Nghĩ vậy, bọn họ lại cảm thấy có chút đáng tiếc, nếu bọn họ có thể gặp được thanh niên này sớm một chút, nói không chừng còn có thể thu được một đồ đệ tốt khiến vô số người cực kỳ hâm mộ.

Cũng không biết ai có vận khí tốt thế, có thể được đồ đệ tốt như vậy, khó trách trước đây bọn họ vẫn chưa từng nghe nói qua đại danh của Kỳ Yến, chỉ sợ là sư phụ của cậu cố ý cất giấu đồ đệ bảo bối, không cho người ta biết, chờ sau khi cậu trưởng thành, mới thả cậu ra.

“Kỳ đại sư tuổi trẻ đầy hứa hẹn, không biết sư thừa* người nào?” (thừa: kế thừa, sư thừa đại khái là kế thừa sư môn) Giọng Lưu thiên sư có chút khàn khàn, tuy rằng ông thiếu một con mắt, nhưng mà tướng mạo vô cùng ôn hòa, như đạo nhân nhìn thấu thế sự, làm cho lòng người sinh hảo cảm.

Kỳ Yến cười nói: “Sư phụ chỉ là thuật sĩ vô danh, không đáng nhắc tới.”

Bốn người biết quy củ, đối phương không nói chuyện sư môn, bọn họ hỏi lại chính là mạo phạm, cho nên đều làm ra bộ dạng hiểu rõ, bỏ qua việc này.

“Em, anh thấy sắc mặt mấy đại sư kia dường như không tốt lắm, có phải là…” Sầm lão đại lôi kéo tay áo cô em gái, nhỏ giọng ra hiệu cô nhìn qua bàn các đại sư ngồi.

Sầm nhị tỷ không quay đầu lại nói: “Làm nghề này đều như vậy, không đem sự tình nói cho nghiêm trọng chút, làm thế nào thể hiện ra bản lĩnh của bọn họ?”

Sầm lão đại biết cô em mình là một người kiên định theo thuyết vô thần, nghe cô nói như vậy, một chút cũng không ngoài ý muốn, “Lỡ như người ta thực sự có bản lĩnh lợi hại thì sao?”

Sầm nhị tỷ nhìn anh không nói gì, sao cô lại không nghĩ những người này thật sự có lợi hại như vậy chứ.

Hai người nghiêng đầu nhìn cha ngồi ở bên cạnh, tư thế ngồi tao nhã, thân mật nhìn em trai, trong lòng mơ hồ có chút khó chịu.

Sau khi mọi người ăn cơm xong, tiếp tục ngồi xe chạy đi. Nhưng mà lúc này, trong xe Kỳ Yến ngồi cũng chỉ có một mình cậu, vị Sầm ngũ gia kia đại khái là ngồi xe của Sầm gia rồi.

Lái đại khái hơn nửa giờ, xe dừng lại lần nữa. Bảo tiêu bên ngoài giúp Kỳ Yến mở cửa xe, sau khi cậu xuống xe, liền nhìn thấy căn nhà ngói xanh gạch đỏ xà gỗ, căn nhà này xây dựa vào núi, bốn phía cây xanh rợp bóng, khiến người ta liếc mắt một cái đã cảm thấy rất thoải mái.

Ở nông thôn đế đô lại có được một căn nhà lớn như vậy, giá trị này cao bao nhiêu, là chuyện nghĩ cũng không cần nghĩ. Không biết bao nhiêu người gây dựng sự nghiệp, để có thể mua được một căn phòng ở đế đô mà liều chết liều sống tích cóp, kết quả sau khi tới nhà, di động liền thu được tin nhắn tổng đài, tỉnh X hoan nghênh ngài.

“Kỳ đại sư, ” Sầm lão đại thấy Kỳ Yến còn đứng ở tại chỗ không động, đi đến bên cạnh cậu làm một thủ thế mời, “Ngài muốn xem qua bên trong không?”

Kỳ Yến lắc lắc đầu, chỉ chỉ ngọn núi nhỏ phía sau nhà tổ Sầm gia, “Tôi lên trên đó nhìn xem.”

“Được, tôi đi với ngài.” Sầm lão đại thấy những người khác đã cùng bốn vị đại sư vào nhà tổ, liền quyết định tự mình dẫn theo hai bảo tiêu theo Kỳ Yến leo núi, dù sao thì ngọn núi này cũng không cao, đi không được bao lâu.

Bốn người theo thềm đá đi lên, trên núi hoa cỏ mềm mại, bốn phía đều là cây cối tươi tốt, ve kêu chim hót liên tiếp, có một loại yên tĩnh khác thường.

Ngọn núi thoạt nhìn không quá cao, bốn người lại tốn hơn hai mươi phút mới bò lên, Kỳ Yến đứng ở đỉnh núi nhìn xuống dưới chân, liền phát hiện vị trí nhà tổ Sầm gia ở trên hang hổ.

Tàng long ngọa hổ, phi phú tức quý, từ phía dưới nhìn lên, đây là một khối đất vượng, có thể thấy năm đó lúc Sầm gia xây tòa nhà này, cũng tốn không ít tinh lực.

“Địa phương tốt, tổ tiên nhà Sầm tiên sinh nhất định là nhà phú quý.” Kỳ Yến bắt tay đặt sau lưng, nhìn Sầm lão đại nói, “Tổ tiên ngài rất có ánh mắt.”

Không có ai không thích nghe lời hay, Sầm lão đại cảm thấy Kỳ đại sư này từ khi leo núi đến hiện tại, tuy rằng từ đầu tới đuôi đều không nói được mấy câu, nhưng mà lời nói ra, đều là những câu làm cho lòng người sung sướng, “Nghe nói đây là nơi mà ông cố của ông cố tôi mời người về chọn, đời sau Sầm gia chỉ sửa chữa lại trên trụ cột đó, không hề di chuyển vị trí nền móng.”

Kỳ Yến gật gật đầu, không nói thêm gì nữa, chờ khi cậu nhìn đủ, chuẩn bị xuống núi, trên đường núi xuất hiện một bóng người mơ hồ, mơ mơ hồ hồ còn có tiếng ho khan truyền đến.

Cậu tập trung nhìn vào, nhận ra người tới là ai.

Sầm gia ngũ gia.
Bình Luận (0)
Comment