*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Sầm đại ca nhìn chằm chằm em trai sửng sốt vài giây đồng hồ, sau đó bừng tỉnh đại ngộ nói: “Bách Hạc, em lo lắng cô bé kia chỉ là nhất thời xúc động với tiểu Yến, không phải thích thật lòng à?”
Sầm Bách Hạc quay đầu nhìn Kỳ Yến, thấy cậu cũng vẻ mặt mờ mịt nhìn mình chằm chằm, chỉ có thể cứng rắn ừ một tiếng.
“Cái loại tình cảm này, chậm rãi ở chung tự nhiên liền có. Lại nói, đây chỉ là gặp mặt thôi cũng không phải nói chuyện yêu đương, nếu không thích hợp thì tách ra là được, ” Sầm đại ca không hề gì cười nói, “Đây cũng không phải thời trước, nam nữ đã gặp mặt nhất định phải kết hôn.”
“Đại ca, việc này hay là thôi đi, ” đối với việc này một chút tâm tư Kỳ Yến cũng không có, “Bây giờ em còn trẻ, chưa suy xét tới loại chuyện này.”
“Em còn trẻ, lập tức liền ba…” Sầm đại ca nhớ tới cái người lập tức liền ba mươi tuổi không phải Kỳ Yến, mà là thằng em trai mình, vì thế đem lời còn chưa có nói ra khỏi miệng nuốt trở vào, “Em đã không có tâm tư này, anh giúp em cự tuyệt bên kia.”
Trên thực tế anh cũng thấy cô bé bên nhà mẹ đẻ của bà xã không quá thích hợp với Kỳ Yến, tuy rằng bộ dạng xinh đẹp, gia thế không tồi, lại là cô gái tốt có tri thức hiểu lễ nghĩa, có điều anh nhìn thế nào cũng cảm thấy, cô gái như vậy Kỳ Yến sẽ không thích.
Kỳ Yến ngáp một cái, xoa xoa mắt: “Vậy liền phiền toái anh.”
“Là anh lấy loại chuyện này đến phiền toái em, hiện tại thay em đi cự tuyệt cũng là nên làm, ” Sầm đại ca thấy mặt Kỳ Yến lộ vẻ ủ rũ, cũng biết hôm nay cậu mệt cả ngày, hiện tại nên nghỉ ngơi, vì thế nói, “Vậy em nghỉ ngơi sớm một chút, Bách Hạc, em cũng đừng ở lại đây quấy rầy tiểu Yến, theo anh đi ra đi.”
Sầm Bách Hạc trừng nụ cười hàm hậu của đại ca hắn một cái, ngửa đầu uống một mồm to đồ uống, mới giọng điệu bình thản nói: “Được.”
Anh em hai người đi ra khỏi phòng Kỳ Yến, khi đi ngang qua phòng Sầm Bách Hạc, Sầm Bách Hạc mở cửa phòng mình ra, vươn tay đem Sầm đại ca kéo vào trong phòng mình.
“Bách Hạc?” Sầm đại ca phát hiện biểu tình em trai hình như không đúng lắm.
“Đại ca, ” Sầm Bách Hạc lấy từ trong tủ rượu ra một chai rượu đỏ, rót một ly cho Sầm đại ca, “Anh nghĩ như thế nào lại đi giới thiệu bạn gái cho Tiền Tiền?”
“A? Đây chính là rượu ngon trân quý của em mà, cứ đơn giản thô bạo như vậy mà uống, cũng quá đáng tiếc, ” Sầm đại ca quơ quơ ly rượu, không có trực tiếp hạ miệng, mà là cúi đầu ngửi mùi rượu nhàn nhạt, “Còn lại đừng uống, chờ đến giữa trưa ngày mai làm một bàn tiệc lớn kiểu Tây Âu rồi lại động tới.”
“Người em thích lại không thích uống rượu, cho nên đem nó cho ai uống cũng không sao, ” Sầm Bách Hạc nhấp một hơi, hương vị còn có hơi chát, hắn nâng ly đặt lên trên bàn.
“Người em thích?!” Sầm đại ca sợ hãi cả kinh, không dám tin nhìn Sầm Bách Hạc, từ lúc nào em trai lại có người mình thích? Anh không thấy gần đây em trai có đi lại tương đối gần với cô gái nào cả.
Chẳng lẽ là thiên kim Nguyễn gia Nguyễn Hữu Y, anh từng nghe người ta nói, vị thiên kim Nguyễn gia này hình như có tình yêu nam nữ với em trai anh, lần trước trong tiệc sinh nhật cha, anh còn nhìn thấy em trai, Kỳ đại sư và Nguyễn tiểu thư ngồi cùng một chỗ nói chuyện phiếm.
“Em nói chính là Nguyễn Hữu Y hả?”
“Đó là ai?” Sầm Bách Hạc không hiểu ra sao nhìn anh trai, từ lúc nào hắn quen thuộc với tiểu thư Nguyễn gia?
“Không phải cô ấy còn có thể là ai?” Sầm đại ca cũng có chút há hốc mồm, cũng không thể là mấy người hầu nữ mà nhà bọn họ mời đi.
Sầm Bách Hạc thật không ngờ mình đã nói đến rõ ràng như vậy, thế mà đại ca còn đoán không ra hắn nói ai, trong lúc nhất thời lại có chút bất đắc dĩ, khó trách đại ca và Tiền Tiền cùng một chỗ nói chuyện phiếm có thể tán gẫu đến vui vẻ, hai người này đều là thiếu tâm nhãn.
“Xa tận chân trời, ” Sầm Bách Hạc thở dài, “Đại ca anh còn không rõ à?”
Sầm đại ca gắt gao nhìn chằm chằm Sầm Bách Hạc một hồi lâu, bỗng nhiên sắc mặt chợt xanh chợt trắng, cộp cộp lui về phía sau vài bước: “Bách Hạc, sao em có thể có loại tâm tư này, chúng ta chính là anh em ruột đó!”
“Ngại ngùng, không phải tôi quấy rầy đến các anh chứ?” Kỳ Yến đứng ở ngoài cửa phòng, trong tay còn cầm một cái di động, chỉ là ánh mắt nhìn Sầm Bách Hạc và Sầm đại ca vạn phần phức tạp, “Bách Hạc, điện thoại di động của anh rơi trên giường tôi.”
“Tiền Tiền, em chờ một chút, ” sắc mặt Sầm Bách Hạc trở nên dị thường khó coi, “Chuyện không phải như em nghe thấy đâu.”
“A?” Kỳ Yến sửng sốt một chút, tùy ý gật đầu nói: “A, tôi hiểu, tôi sẽ không hiểu lầm.”
Sầm Bách Hạc bất đắc dĩ đỡ trán, nhìn Kỳ Yến cười như không cười, biểu tình hiểu lòng người “anh không cần giải thích tôi đều hiểu”, lại có loại cảm giác thất bại nhảy vào Hoàng Hà cũng tẩy không sạch.
“Hì hì!” Kỳ Yến rốt cuộc nhịn không được cười ra tiếng, đem di động nhét vào trong tay hắn, “Anh quên tôi biết xem tướng à? Có điều lúc hai anh em các anh nói giỡn, vẫn là phải đóng kỹ cửa lại, không thì khiến những người khác nghe thấy sinh ra hiểu lầm, đó mới thật sự là bùn lọt vào trong đũng quần, không phải cũng thành phải.”
Sầm đại ca nhìn biểu tình em trai, mới biết vừa rồi mình nghĩ quá nhiều, có chút ngại ngùng, lại cảm thấy có lỗi với em trai: “Bách Hạc, là anh hiểu sai, em đừng để ở trong lòng.”
“Các anh chậm rãi tán gẫu, tôi không quấy rầy, ” Kỳ Yến cười tủm tỉm thay anh em hai người đóng cửa, rốt cuộc nhịn không được cười lên tiếng, hai anh em này cũng quá có ý tứ, nội dung nói giỡn lại còn quá nặng khẩu vị.
“Bách Hạc, em mới vừa nói … …” Sầm đại ca quay đầu lại nhìn cửa phòng đóng chặt, hạ giọng nói, “Không phải là Kỳ đại sư đi?”
Anh nói ra suy đoán có chút vớ vẩn này, vốn là chính mình cũng không tin, chỉ là khi anh nhìn thấy em trai thế mà không có phản bác, cả người đều chấn kinh: “Em thế mà thật sự ôm loại tâm tư này với Kỳ đại sư hả?”
“Không được sao?”
“Cũng không phải là không thể được, nhưng mà loại chuyện này tốt nhất chú ý lưỡng tình tương duyệt, không thì ngược lại không tốt, ” Sầm đại ca nghẹn nửa ngày, mới ấp úng mở miệng, “Anh chỉ là cảm thấy, việc này có chút khó tin.”
Em trai và Kỳ đại sư, cũng chỉ quen biết mấy tháng, thật không ngờ lại có tình cảm sâu như vậy với Kỳ đại sư, thật sự là…
Nghĩ đến vừa rồi mình lại còn giới thiệu bạn gái cho Kỳ đại sư, anh mỉm cười, “Việc này em tự mình nghĩ rõ ràng. Anh cũng không phải cái loại đồ cổ tư tưởng phong kiến, nếu em cảm thấy ở bên Kỳ đại sư, sẽ khiến em cảm thấy vui vẻ, đại ca liền ủng hộ em.”
“Đại ca, cám ơn anh.” Trong lòng Sầm Bách Hạc vốn có chút oán giận với hành vi cản trở của đại ca, chẳng qua sau khi nghe được đại ca nói những lời này, chút oán giận của hắn biến mất không còn thấy bóng dáng tăm hơi, thậm chí còn có chút may mắn, cái này hẳn là không có khả năng cản trở.
Đại hội thể dục thể thao cho cư dân do xã khu Bạch Vân tổ chức còn chưa có chính thức bắt đầu, nhóm cô bác trong mấy khu lớn nhỏ đã bắt đầu nhiệt huyết mênh mông, không phải lên mạng mua trang phục vận động có tính co giãn cao, thì chính là nghĩ các loại phương thức cổ vũ trợ uy, mỗi một tuyển thủ dự thi đều được bọn họ ký thác kỳ vọng cao.
Trong nháy mắt Kỳ Yến mặc trang phục vận động xuất hiện, lập tức bị nhóm người bà Vương bao phủ, có hỏi gần đây cậu đi đâu, có hỏi vết thương trên cánh tay cậu là như thế nào ra, còn có hỏi cậu có bạn gái hay không, mỗi người đều nhiệt tình vô cùng, cậu vốn da mặt thật dày cũng thiếu chút nữa chống đỡ không được.
“Được rồi, mọi người im lặng một chút, ” bà Vương mặc trang phục vận động đỏ thẫm lắc lắc cây quạt trong tay, “Tay tiểu Kỳ bị thương, loại hoạt động như kéo co liền không thể tham gia.” Bà cúi đầu nhìn danh sách hạng mục trận đấu một chút, “Vậy cậu liền đi tham gia chơi cờ với lại nhảy dây đi, hai mục này đều có thể một tay hoặc là không cần tay.”
“Cờ gì ạ?” Kỳ Yến tò mò hỏi, “Cờ vua hay là cờ vây?”
“Đương nhiên là cờ đam* rồi, cậu chính là sinh viên tốt nghiệp đại học hàng hiệu, chúng tôi tin tưởng cậu nhất định có thể.” Bà Vương vỗ vỗ vai Kỳ Yến, “Đến lúc đó nhất định phải giết bọn họ không còn manh giáp, không cần giữ thể diện cho mấy tiểu khu khác.”
*Cờ đam Trung Quốc: là một nhóm trò chơi chiến lược trên bàn đối kháng cho hai, bốn hoặc sáu người. Hai người lần lượt di chuyển các quân cờ theo đường chéo và ăn quân đối phương bằng cách nhảy qua quân đó.
Kỳ Yến: …
Vòng loại cờ đam, mỗi tiểu khu phái ra năm tuyển thủ, để tránh cho các tiểu khu mời cao thủ đến làm bừa, tất cả tin tức cá nhân của người dự thi đều trải qua xác minh thân phận, mới để cho vào sân.
Đấu vòng loại tổng cộng ba mươi người tham gia, đối thủ của Kỳ Yến là một lão thái thái quần áo mộc mạc tươi cười hòa ái, chỉ là Kỳ Yến lại thấy được một tầng kim quang công đức chói mù mắt người trên người lão thái thái này, xem ra bác gái này trước kia hẳn là từng làm chuyện ích nước lợi dân, không thì chỉ mấy chuyện không nhặt của rơi đỡ bà cụ qua đường này kia, sẽ không có khả năng khiến công đức ngưng tụ thành quang.
Tốc độ lão thái thái chơi cờ có chút chậm, Kỳ Yến cũng không giục, phối hợp tốc độ của bà chậm rãi chơi.
“Cậu nhóc là ở tiểu khu của Vương Kiều Kiều à?” Lão thái thái hòa ái nhìn cậu, chậm rì rì đặt một quân cờ đến khu cờ bên Kỳ Yến, “Nhìn rất có tinh thần.”
Kỳ Yến sửng sốt một chút, Vương Kiều Kiều là ai?
“Ta ngược lại quên mất, có khả năng cậu còn không biết tên bà ấy, ” lão thái thái chỉ chỉ bà Vương bám trên cửa sổ nhìn vào trong, “Ta nói chính là bà ấy.”
Kỳ Yến bừng tỉnh đại ngộ, thật không ngờ bà Vương thậm chí có cái tên thanh tú đáng yêu như vậy.
“Đừng nhìn hiện tại bộ dạng bà ấy như vậy, lúc trẻ bà ấy chính là đại mỹ nhân nổi danh thanh tú đó, ” lão thái thái cúi đầu thấy Kỳ Yến dùng một quân cờ ngăn chặn đường đi của mình, cười nói, “Đảo mắt vài chục năm qua đi, thật không ngờ ta còn phải đoạt địa bàn nhảy quảng trường với bà ấy.”
Kỳ Yến nghe vậy khẽ cười một tiếng, lại đặt một quân cờ vào khu cờ của lão thái thái, “Nhìn ra lúc bà Vương và ngài còn trẻ, đều là đại mỹ nhân khó gặp, dù đến hiện tại, hai người cũng là quý phu nhân mỹ lệ tao nhã.”
“Cậu thật biết ăn nói, ” lão thái thái thấy quân cờ của mình còn dư một đống lớn chưa có nhảy qua, Kỳ Yến cũng đã đi không sai biệt lắm, liền biết mình nhất định phải thua, bà cười cười, trực tiếp nhấc tay ý bảo trọng tài nhận thua.
Sau khi trọng tài ghi chép thành tích, lão thái thái không có lập tức rời đi, mà là nhìn Kỳ Yến như có điều suy nghĩ nó: “Nếu ta không đoán sai, người trẻ tuổi cậu hẳn là chưởng môn nhân Thiên Nhất môn đời thứ hai mươi ba đi.”
Kỳ Yến đem quân cờ làm bằng thủy tinh cất hết vào chỗ lõm bên cạnh, cười nói: “Tiền bối quả nhiên hỏa nhãn kim tinh.”
“Một thân linh khí của cậu ngược lại che giấu thật tốt, nếu không phải cậu bị thương, lộ ra khí thế trên người, ta còn thật sự nhìn đoán không ra, ” lão thái thái học bộ dạng Kỳ Yến, đem từng quân cờ bỏ vào trong chỗ lõm, “Thật sự là giang sơn lớn có nhân tài sinh ra, Trường Giang sóng sau đè sóng trước.”
“Lời này của tiền bối khiến vãn bối vạn phần sợ hãi, ” Kỳ Yến nhỏ giọng cười nói, “Nếu vãn bối không đoán sai, ngài hẳn là một thiên sư?”
“Cái gì thiên sư không thiên sư, loại danh hiệu này đã sớm không nên tồn tại, ” lão thái thái lạnh nhạt mỉm cười, “Hôm nay ta bất quá là một quý bà độc thân lĩnh tiền hưu, việc ngày xưa không cần nhắc lại.”
Kỳ Yến nhìn lão thái thái trước mắt, dung mạo phúc hậu, tóc cũng chải tỉ mỉ, là một mỹ nhân tao nhã.
Loại xinh đẹp này không có quan hệ với tuổi tác, mà là xinh đẹp cất giấu trong linh hồn.
“Hiện giờ giới huyền thuật bấp bênh, thiên sư thật sự nhẫn tâm không quản sao?”
Lão thái thái ôn hòa mỉm cười, không nhanh không chậm trả lời vấn đề của Kỳ Yến.
“Dù mấy người già chúng ta không ở đây, không phải còn có vị thiên sư trẻ tuổi là cậu che mưa chắn gió cho giới huyền thuật sao?”
Hết chương 83