Luân Hồi Chuyển Phận

Chương 114


Lúc này Vera đang trốn tại một góc để quan sát tình hình, nhóm tên thanh niên chỉ còn lại bốn người, có lẽ những người không có mặt tại đây là đã bị lũ tượng hôm qua giết chết.

Bốn kẻ đáng giết này đang bao vậy một cô gái khoảng 18 tuổi, cô gái đó có dung mạo xinh đẹp, thân hình cân đối, trông đúng chuẩn một người con gái mới trưởng thành rất hấp dẫn đàn ông.
Tên thanh niên nhìn cô gái với vẻ thèm thuồng rồi cười nói; “Em gái đừng có chống cự làm gì, ngoan ngoãn đi theo bọn anh thì sẽ được anh thưởng đấy.”
Nói xong cả bốn tên đó đều cười đắc ý, cô gái nghe vậy giận dữ liền cầm chắc thanh đao trong tay rồi quát; “Lũ cặn bã kinh tởm, tao liều với chúng mày!”
Trông thấy luồng chiến lực yếu ớt phát ra từ thân thể cô gái, một tên đang bao vây càng cười lớn hơn rồi nói; “Haha với cái thực lực ‘Tân Tinh – trung cấp(5)’ đó của cưng thì lấy gì ra để liều với bọn anh đây chứ.”
Nghe vậy sắc mặt cô gái khó coi nhưng vẫn dũng mãnh cầm vũ khí trông rất kiên nghị, tên đại ca không muốn đùa thêm nữa liền phất tay, tức thì một tên lao nhanh tới phía cô gái! Vung ra một đao nhưng chém vào không khí, cô gái biết kẻ địch đã né đi rồi, đột nhiên cô bị đánh một trưởng vào sau lưng khiến cả thân thể lảo đảo sau đó tên địch đã xuất hiện phía sau chộp lấy hai tay cô để chế ngự.
Từ xa trông thấy cảnh này Vera không nhịn được mà chửi thầm một câu; “Vô liêm sỉ.”
Sau khi chế ngự được cô gái tên này cười to đắc ý, ba tên còn lại cũng như vậy, sau đó chúng lấy ra một sợi dây thừng định trói cô gái lại.

Cô gái không cam lòng cố giãy giụa nhưng vô dụng, thực lực giữa cô và bốn tên này quá chênh lệch hoàn toàn không thể thoát ra nổi.
Búp! Một tiếng vang lớn vừa phát ra thì tên đang chế ngự cô gái đã ngã xuống bất động, tên đại ca lúc này chỉ kịp trông thấy một luồng hắc quang xuất hiện lướt qua lướt lại một vòng liền khiến cho ba tên thủ hạ của hắn ngã xuống.

Khi hắn vừa cảm thấy hoảng sợ thì chính hắn cũng đã bị dáng một cước vào mặt khiến cả thân thể bị hất văng đi mấy chục mét, lăn vài vòng trên nền mới ngừng lại cả thân thể tên thanh niên run rẩy đau đớn.
Lúc này nằm liệt trên nền tên thanh niên trông thấy từ xa có một thân ảnh được bao bọc bởi một lớp áo choàng bí ẩn đang dần đi đến phía hắn.


Thấy thế hắn hốt hoảng cầu xin mặc cho cái miệng đã bị gãy gần hết răng và máu vẫn đang chảy ra không ngừng; “Xin ngài tha mạng ạ...!ngài muốn gì tôi cũng sẽ làm theo nên...!xin ngài đừng giết tôi...”
Thân ảnh bước tới ngay gần tên thanh niên rồi cúi xuống nhìn mặt hắn, người bí ẩn nhàn nhạt đáp; “Loại như mày không có quyền được sống tiếp!”
Lập tức một bàn chân đạp mạnh xuống mặt tên thanh niên, trong mắt hắn lúc này có đầy sự không cam lòng và sợ hãi.

Bụp một tiếng đầu của tên này đã bị dẫm nát thành bãi thịt vụn, óc bắn tung tóe khắp nơi máu chảy lênh láng.

Xử lí xong tên cầm đầu này thân ảnh người thần bí xoay lại rồi bước về phía cô gái đang ngồi thẫn thờ ở một góc.

Khi thấy thân ảnh kẻ bí ẩn đến trước mặt mình cô gái mới chấn tĩnh lại rồi vội cúi xuống tôn kính nói;
“Cảm ơn ngài đã cứu tôi ạ, ơn này nhất định sau này tôi sẽ báo đáp!”
Nhìn cô gái không có vẻ là đang bị thương gì kẻ thần bí kia mới yên tâm liền quay người lại định bỏ đi, kẻ này chính là Vera đang được bộ giáp thông minh nano bao bọc, kèm theo cả chiếc áo choàng chùm lên toàn thân thể.

Hiện tại ai nấy nhìn vào sẽ thấy Vera như một kẻ thần bí đáng sợ!
Thấy ân nhân cứ thế mà bỏ đi không nói năng gì cô gái suy nghĩ trong chốc lát rồi liền nói lớn lên; “Tôi biết vị trí của căn phòng cao cấp nhất trong ngôi miếu này...!chỉ là tôi không có đủ thực lực để tới đó, nếu ngài muốn tôi sẽ đi theo chỉ đường cho ngài!”

Nghe những lời nói vừa rồi thân hình Vera liền khựng lại, trong lòng em hiện tại đang rất phấn khích.

Cố nén kích động Vera chậm rãi xoay người lại rồi đi đến gần phía cô gái nói; “Vừa rồi cô nói là thật sao? Tại sao cô lại biết vị trí của căn phòng cao cấp nhất?”
Cô gái mỉm cười giải thích; “Tất nhiên là thật rồi, sao tôi có thể lừa ân nhân của mình được chứ, còn về việc vì sao tôi có được thông tin đó thì là nghe lén được từ một nhóm người rất mạnh đó!”
Vera gật đầu rồi hỏi tiếp; “Vậy cô tình nguyện dẫn tôi đến nơi đó sao?”
“Tất nhiên rồi, chỉ là...!tôi cũng muốn kiếm được chút gì đấy tại căn phòng cao cấp nhất đó....”
Đưa tay lên ra hiệu rồi Vera nói; “Vậy thì dẫn đường đi, tôi cũng muốn đi xem thử căn phòng cao cấp nhất trông như thế nào.”
Thế là cô gái vui vẻ dẫn đường cho Vera đi tới nơi có căn phòng cấp cao nhất, trên đường di chuyển họ cũng trao đổi vài thông tin với nhau, Vera cũng đã biết tên của cô gái này là Audrey.

Cô đi cùng một nhóm người có thực lực khá mạnh tới đây để tầm bảo, nhưng hiện tại cô đã bị lạc với họ, vì thực lực không cao nên Audrey đã gặp phải rất nhiều khó khăn và nguy hiểm tại nơi này.

“Wow danh xưng của ngài là Hắc Tử sao, nghe ngầu thật đấy.” Audrey vừa lao đi vừa cười nói.
Sau hơn mười phút hai người họ đã đi tới một khu vực rất rộng lớn, Audrey chỉ tay về hướng trung tâm khu vực trước mắt rồi nói; “Theo những thông tin tôi nghe lén được thì căn phòng cao cấp nhất nằm ở chính giữa khu vực này, khả năng lớn là tại hướng đó.”
Vera cũng đã vừa sử dụng lực tâm linh quét qua xung quanh đây, kết quả là em phát hiện ở phía trước không xa có vài nhóm người đang tụ tập.


Vera lên tiếng; “Phía trước có khá nhiều người đấy, chúng ta hãy lặng lẽ di chuyển dần tới đó rồi âm thầm quan sát tình hình trước đã.”
Audrey gật đầu lia lịa đáp; “Đã rõ ạ.”
Hai người họ tiến dần vào vùng trung tâm của khu vực này, rồi đứng núp sau một cây cột đá khổng lồ để quan sát tình hình.

Họ trông thấy ở khá xa phía trước có một cánh cửa to lớn rất tráng lệ đang đóng chặt, phía trước cánh cửa là vài nhóm người đang tập chung đứng đó, đếm sơ qua cũng khoảng 20 người.
Vera quan sát các hoa văn họa tiết trên cánh cửa rồi nói; “Đúng thật là căn phòng cao cấp nhất rồi, xem ra tất cả các vật phẩm quý giá nhất tại hai ngày đầu trong ngôi miếu này đều là ở trong đó!”
Theo những gì bản thân đã nghe ngóng và tìm hiểu được thì Vera biết những căn phòng chứa vật phẩm trong ngôi miếu này được chia thành 8 cấp.

Những căn phòng cấp càng cao thì số lượng càng ít, mà cấp 8 thì chỉ có duy nhất một cái chính là ở trước mặt kia.

Các khu vực trong ngày đầu tiên thì chỉ có từ cấp 5 trở xuống còn khu vực mở trong ngày thứ hai thì sẽ có đến 8 cấp.
Mọi người đều nghĩ những căn phòng cấp cao thì sẽ nằm tại khu vực ở ngày thứ ba, nhưng điều đó là sai hoàn toàn.

Vì là người tìm hiểu ra bí mật của ngôi miếu nên Vera biết rõ những căn phòng chứa vật phẩm chỉ có tại các khu vực mở ra vào hai ngày đầu.

Còn khu vực mà ngày thứ ba mở ra chính là lăng mộ của vị ‘Thách Đấu’ đã qua đời, hơn nữa trong đó còn có phong ấn một con quái vật vô cùng đáng sợ, hiện tại đang chờ ngày được thoát ra ngoài!
Audrey nói; “Đông người như vậy chúng ta vào đó bằng cách nào đây?”
Vera đáp; “Nhìn thì có thể thấy cánh cửa của căn phòng đó rất cứng cáp khó phá vỡ, hiện tại mấy nhóm người đó chắc chắn là đang đợi có nhiều nhóm người đi tới hơn để cùng nhau phá vỡ cánh cửa đó!”

“Ý ngài là nếu bây giờ chúng ta chính diện đi tới đó cũng không sợ bị mấy kẻ kia đuổi đi đúng chứ?”
Vera gật đầu; “Đúng, có lẽ đa số những nhóm người đó đều là đi qua đây và vô tình bắt gặp căn phòng này nên mới thiếu chuẩn bị như vậy, cũng may hiện tại chưa có nhiều người phát hiện ra khu vực này.”
Quay sang quét qua người Audrey một lượt Vera hỏi: “Cô có vật che đậy thực lực đúng chứ? Hãy đeo nó lên rồi tìm thứ gì đó che mặt lại đi!”
Audrey cũng hiểu ý Vera liền ngoan ngoãn làm theo, cô đã đeo sẵn một chiếc dây truyền giúp che giấu thực lực, chỉ là lực tâm linh của Vera cao quá nên em vẫn có thể dò xét được thôi.

Audrey mặc một bộ giáp khá đẹp được làm từ một loại hợp kim đặc biệt, đeo thêm chiếc mặt nạ lên trông rất giống một nữ chiến binh dũng mãnh.
Mấy nhóm người đang đứng hoặc ngồi trước cánh cửa đột nhiên có một tên ở phía ngoài cùng nói lớn lên; “Có thêm hai kẻ nữa tới kìa!”
Nghe vậy ai nấy đều nhìn ra phía bên ngoài thì trông thấy hai thân ảnh đang chậm rãi đi tới, đa số mọi người đều đổ dồn ánh mắt về phía Audrey vì thân hình được bọc một lớp giáp của cô ấy trông rất cuốn hút.

Trái ngược với hình ảnh của Audrey, thân hình Vera lúc này đã được chùm kín trong lớp áo choàng gồ gề chỉ để lộ ra chiếc mặt nạ kim loại vô cảm khiến ai nhìn vào cũng cảm thấy đáng sợ và muốn lảng tránh.
Vài tên thủ lĩnh của những nhóm người ở đây đều nhíu mày vì không thể cảm nhận được thực lực thật sự của hai kẻ mới tới.

Lúc này Vera và Audrey đã đi tới khá gần với những người khác rồi đứng im chờ đợi ở một góc, không khí nơi đây lại trở về trầm mặc như ban nãy.

Cảm nhận được những ánh mắt bất thiện lướt qua lại trên người mình Audrey nghiến răng lẩm bẩm;
“Chết tiệt, tới khi mình hội họp lại với đoàn của mình thì phải bảo chú Ivor xử lí hết mấy kẻ đáng ghét kia mới được!”.

Bình Luận (0)
Comment