Luân Hồi Chuyển Phận

Chương 121


Cả thân thể gã chợt mềm nhũn ra rồi vô lực ngã xuống nền, hơi thở đã tắt hoàn toàn.

Vera cũng nhắm mắt lại rồi tùy ý để cho cơ thể đổ ngửa xuống, chợt đầu em đập vào một thứ gì đó mềm nhũn có chút đàn hồi, đảo mắt lên nhìn thì thấy khuân mặt đang mếu máo của Audrey.
Vera mỉm cười tươi tắn nói; “Ngực chị êm thật đấy.”
Audrey nghe câu đùa của Vera nhưng không cười mà òa khóc nức nở nói; “Ngài gan dạ thật đó và cũng rất vĩ đại nữa, chỉ vì sự ngu dốt của tôi mà ngài đã phải chịu sự đau đớn như thế này...!tôi thành thật xin lỗi ngài Vera.”
Vera đang nhắm mắt cố nén đau tự nhiên mở bừng mắt ra rồi hỏi; “Sao chị lại biết tên thật của tên em?”
“Tất nhiên là biết rồi, ngài là Vera Devlin con gái của Kane Devlin thủ lĩnh biệt đội thợ săn Fergal, ở trong tỉnh chúng ta ngài nổi tiếng lắm đó, tôi còn folow nick của ngài trên FB!”
Vera ngạc nhiên hỏi tiếp; “Thế chị là...”
Lau nước mắt Audrey trả lời; “Tôi là con gái của Orborne, ngài không biết tôi cũng phải vì tôi chỉ là một đứa phế vật đã hại ngài thành ra nông nỗi này.”
Suy nghĩ trong chốc lát Vera như nhớ ra liền cả kinh nói; “Chị chính là con gái cả của Orborne chiến nhân đứng top 1 trong tỉnh thành chúng ta sao?”
Gật đầu Audrey xấu hổ nói; “Nhưng tôi chỉ là một đứa phế vật, ngài cũng đừng gọi tôi là chị tôi không nhận nổi đâu.”
“Cái gì mà không nhận nổi chứ chị lớn tuổi hơn em mà, chỉ là trước đó em cải trang và không muốn để lộ thân phận thật nên mới ra dáng bề trên thôi.”
Lúc này Vera mới hiểu ra tại sao mình lại cảm thấy Audrey khá quen, đơn giản vì họ ở cùng một tỉnh thành, mỗi khi đi chơi trong thành phố có lẽ đã chạm mặt nhau vài lần.


Nghe Vera nói Audrey lại càng đau sót và căm ghét chính bản thân mình hơn, cô nhiều hơn Vera 3 tuổi mà thực lực của cô còn không bằng 1/10 của Vera.
Đột nhiên răng Vera nghiến chặt lại, thuốc chữa thương không gánh vác nổi phản vệ trên thân thể em, những vết nứt vẫn không ngừng lan rộng ra.

Thấy bộ dáng khổ sở của Vera, Audrey cảm thấy rất đau sót và chua chát, chỉ vì cô ta mà một người con gái còn ít tuổi hơn cô phải chịu sự dày vò thể xác như thế này.

Trong tay Audrey xuất hiện một chiếc lá nhỏ màu vàng đang phát sáng, sau đó cô liền bỏ nó vào miệng Vera rồi nói;
“Mau nuốt nó đi Vera, nếu không tính mạng ngài sẽ gặp nguy hiểm đấy!”
Lúc này trong cơn đau quằn quại Vera không biết phân biệt gì nữa chỉ có thể làm theo, nuốt chiếc lá đó xuống bụng sau vài giây đột nhiên em cảm thấy từ trong đó phát ra một loại năng lượng kì lạ và mát lạnh.

Cả người Vera phát ra những hào quang màu vàng kim, những vết nứt trên cơ thể em đang nhanh chóng co rút lại và biến mất!
“Chuyện gì vậy, tại sao lại có cảm giác thoải mái trong người như vậy? Sao mình không cảm thấy chút đau đớn nào nữa?”
Mở bừng mắt Vera ngồi phắt dậy, hiện tại trên thân thể em không có bất kì một vết thương nào.


Cảm thấy ánh mắt tò mò của Vera đang nhìn mình Audrey liền nói; “Vừa nãy nguy cấp quá nên tôi đã cho ngài nuốt chiếc lá ‘Kim thuần mộc’, thứ đó là sáng sớm hôm nay tôi có tìm được, may mà nó có tác dụng với ngài!”
Vera kinh ngạc; “Kim thuần mộc là thảo dược cấp 4 loại rất hiếm đó, vật quý như vậy mà chị nỡ để em phục dụng sao?”
Vera không ngờ cô gái trước mắt này lại chấp nhận bỏ ra một dược liệu quý giá như vậy để cứu mình, tính sơ sơ thì một chiếc lá nhỏ ‘Kim thuần mộc’ cũng có giá đắt gấp chục lần ‘Sâm linh thảo’ mà hồi trước Vera từng dùng.

Audrey lắc đầu đáp; “Chỉ là một cái lá thôi mà, có thể cứu được mạng ân nhân của tôi là may mắn lắm rồi, hiện giờ ngài thấy trong người khỏe hơn nhiều rồi chứ?”
Gật đầu; “Khỏe, rất khỏe là đằng khác, không chỉ mọi thương thế đều được chữa lành mà ngay cả thể lực với chiến lực đang cạn kiệt cũng được bơm đầy!”
Một hồi sau hai người đã ra được khỏi căn phòng này, cầm chiếc thẻ đen trong tay Vera có thể tùy ý điều động và chuyển đổi cấu trúc trong căn phòng để tìm thấy lối ra.

Vera đã thay một bộ đồ mới rồi bao bọc bên ngoài là bộ giáp thông minh nano D3 mà hồi trước từng sử dụng, Audrey cũng mặc bộ giáp hợp kim và đeo mặt nạ.

Hai thiếu nữ đang di chuyển dần ra những dãy ngoài để tụ họp lại với hội của mình.
Với lực tâm linh cường đại Vera có thể tìm ra những con đường không có nhóm người nào ở đó, Audrey cảm thán không thôi vì cả chuyến đi không hề có kẻ nào gây sự cả.


Lúc này cũng đã là chiều tối nhưng bên trong ngôi miếu này vẫn chưa có chuyện gì bất thường xảy ra, không hề có thêm trận rung chấn nào cũng chẳng có bất kì một kẻ thủ hộ nào xuất hiện.
Những cánh cửa lớn dẫn vào trong ngôi miếu và cũng để mọi người trong này đi ra đều đã bị đóng chặt từ hôm qua, Vera biết rõ rằng phải hết ngày thứ ba thì những cánh cửa đó mới tự động mở ra.

Nhưng trong ngày thứ ba có lẽ tất cả mọi người sẽ bị giết bởi con quái vật đang bị phong ấn, vì sáng hôm đó đường dẫn vào ngôi mộ của vị ‘Thách Đấu’ cũng là nơi phong ấn con quái vật sẽ được mở ra!
Nhưng vì biết được bí mật này nên Vera cũng đã tìm ra cách để ra ngoài trong tối ngày thứ hai cũng chính là tối hôm nay.

Đằng sau một số bức tường tại dãy ngoài cùng hay còn gọi là dãy hành lang có những đường hầm để đi ra ngoài, nhưng chỉ có từ 20 giờ đến 24 giờ tối hôm nay thì những đường hầm đó mới mở ra.

Đây chính là lí do nhóm học viên Vera dám đi vào đây tầm bảo cho dù đã biết trước rằng ngày thứ ba sẽ chẳng an toàn.
Nói chuyện này cho Audrey xong cô ta kinh ngạc tột độ, Vera khuyên nhủ cô ta sau khi gặp lại nhóm của mình thì nhanh chóng bảo họ rời đi trong đêm nay nếu không đợi đến ngày mai thì hết cứu.

Audrey không chút nghi ngờ nào gật đầu đồng ý, bản thân cô cũng không muốn mình và mọi người trong nhóm phải bỏ mạng tại đây.
Tối đến tại dãy thứ hai, từ phía xa có thể trông thấy một nhóm người đang ngồi nghỉ ngơi, Audrey vui mừng nói; “Đó chính là nhóm của tôi đó, tôi biết họ sẽ tập hợp ở đây mà, đi nào ngài Vera, tôi sẽ giới thiệu ngài với mọi người.”
Vera lắc lắc đầu đáp; “Em cũng phải nhanh chóng đi tìm đồng đội của mình rồi cùng họ rời khỏi đây nữa, dù sao chúng ta cũng cùng sống trong một tỉnh thành mà, sau này còn có nhiều cơ hội gặp mặt lắm nên hiện tại không cần phải vội đâu.”
Audrey có chút không nỡ nhưng vẫn mỉm cười chào tạm biệt với Vera sau đó cô chạy về phía nhóm người đang nghỉ ngơi ở phía xa.


Vera đứng tại chỗ nhìn người đội trưởng của nhóm họ thì liền biết là ai; “Hèn gì khi nghe cái tên Ivor mình cứ cảm thấy quen tai, thì ra là một chỉ huy trong biệt đội thợ săn Alden do bố của chị Audrey là Orborne làm thủ lĩnh!”
Nói rồi thân ảnh Vera hóa thành một luồng hắc quang di chuyển rất nhanh ra dãy ngoài cùng, sau một hồi tìm kiếm thì cuối cùng Vera cũng đã gặp lại được hai người đồng đội của mình, hiện tại họ đang trú trong một căn phòng trống không tại dãy đầu tiên.

Trò chuyện với nhau một hồi ba người nhóm Vera cùng nhau đi ra dãy hành lang để tìm lối ra ngoài, vì những vật trang trí và một vài cây cột đá tại dãy này không chắc chắn lắm nên đã bị đổ vỡ hết sau trận rung chấn hôm qua khiến cho đường ra rất gồ ghề.
Thấy Gerda cùng với Caradoc cười nói vui vẻ thì Vera cũng cảm thấy vui theo, cả ba người họ đều đã kiếm được rất nhiều đồ tốt nên hiện tại đã rất mãn nguyện.

Vốn dĩ trước khi vào đây Vera tính liều thử một phen, em sẽ không ra ngoài mà trốn ở trong đây tại ngày thứ ba để tìm cách vào ngôi mộ của vị ‘Thách Đấu’ tìm báu vật! Nhưng hiện tại khi đã có được những thu hoạch phong phú thì Vera không muốn làm liều nữa, em muốn an toàn rời khỏi đây cùng với đồng đội.
Cũng tại dãy hành lang cách đó không xa có một người thanh niên đang cố bò dậy từ đống bê tông, cả người anh ta đầy bụi bặm quần áo thì tả tơi trông khá là thảm hại.

Bước ra được khỏi đống đổ nát anh ta liền lấy từ rương ẩn ra một bộ y phục mới để thay, vừa thay miệng vừa lẩm bẩm;
“Chết tiệt cái cây trụ đá đáng chết này dám đổ xuống đè lên người mình khiến mình ngất đi hơn một ngày!”
Thay xong bộ trang phục sang trọng màu trắng đỏ đẹp đẽ sạch sẽ trông anh ta rất là phong thái, mái tóc dài màu vàng nhạt được tết lại phần sau, làn da trắng khuân mặt anh tuấn điển trai, đôi mắt màu đỏ sáng ngời, thân hình cao ráo cân đối, anh ta đứng ở đó toát ra một loại khí chất tao nhã thanh lịch.
Đưa một tay lên gõ gõ nhẹ vào đầu vẫn cảm thấy khá là đau người này cả giận lẩm bẩm; “Không phải tại tên khốn đó thì sao mình có thể bị giảm thực lực xuống kinh khủng tới mức này, đến một cây cột đá cũng có thể đánh ngất mình...!cay thật đấy!”
Đột nhiên như nhớ ra điều gì đó anh ta liền lấy ra một tấm gương chỉ to bằng bàn tay rồi soi đi soi lại trên mặt mình, sau một hồi kiểm tra thì mới mỉm cười nói; “May quá mình vẫn đẹp trai, khuân mặt không bị đống rác rưởi kia đè trúng, haha mình đẹp trai vãi.”.

Bình Luận (0)
Comment