Luân Hồi Chuyển Phận

Chương 123


Vera lắc lắc đầu thở dài, bây giờ mà anh ta còn ngất đi thì em cũng chẳng muốn quản nữa, còn Caradoc thì phì cười vị độ tự luyến của gã kia.

Gerda tuy đang tức giận nhưng mắt vẫn sáng lên ngắm nhìn Bevis chăm chú vì lúc này trông anh ta rất đẹp và có phong thái cuốn hút.
Sau một hồi nói chuyện nhóm Vera quyết định cho Bevis đi cùng ra khỏi ngôi miếu này, trên đường đi Bevis cũng không làm gì bất thường, anh ta chỉ cầm tấm gương rồi soi đi soi lại khuân mặt mình.

Khi nhóm bọn họ đã vào được trong đường hầm thì Bevis nhìn ngó xung quanh rồi hỏi; “Sao mấy người lại biết được lối ra này?”
Gerda cười đắc ý; “Sao, bất ngờ lắm à? Chúng em là những người đầu tiên và cũng là duy nhất biết được lối ra này thôi đấy.”
Bevis chẳng quan tâm nữa cứ tiếp tục di chuyển ra dần theo lối đi, thấy thái độ của anh ta như vậy Gerda lại cả giận, Vera với Caradoc thì chẳng để ý nữa vì suốt cả quãng đường ra tới đây bọn họ đều như vậy.

Đi được hơn mười phút cuối cùng họ cũng đã ra đến bên ngoài, nơi họ chui ra là một cái miệng cống nằm cách xa ngôi miếu khoảng 300 mét, hít thở không khí trong lành ngoài trời ai nấy đều tươi tắn hẳn lên.
Sau vài chục phút nhóm bọn họ cũng dựng trại xong, trại của họ nằm trên đỉnh đồi nơi có thể quan sát toàn cảnh phía dưới bên ngoài ngôi miếu.

Gerda phủi phủi tay rồi ngước nhìn lên trên cây, hiện tại Bevis đang nằm trên một cành cây, cô lớn giọng hỏi; “Anh có chắc là anh không cần trại để ngủ qua đêm không?”
Anh ta vẫn thư thái nằm trên đó rồi ung dung nói; “Không cần, tôi sẽ không ngủ trong cái thứ chật hẹp đó đâu.”
Ba người học viên nghe vậy cũng chẳng biết nói gì cứ thế tiến vào trong nơi ở của mình, tiếng Gerda vọng ra từ trong lều; “Nếu anh muốn thì tối nay có thể vào đây ngủ với em.”

“Thôi khỏi đi.” Bevis liền trả lời ngay.
Trong ngôi nhà mini lúc này Vera vừa tắm xong, lâu lắm rồi em không cảm thấy thoải mái và bớt căng thẳng như bây giờ, hơn nữa còn vui sướng khi có thu hoạch phong phú.

Đột nhiên có tiếng gõ cửa vang lên, Vera cũng biết người gõ cửa là ai liền đi ra mở cửa, vừa mở cửa ra Bevis liền ung dung đi vào mắt thì đảo liên tục quan sát xung quanh.
Hai người ngồi trên sofa đối diện với nhau, Vera đưa cho Bevis cốc nước rồi lên tiếng; “Ở đây chỉ có hai người chúng ta nên anh có ý đồ gì thì cứ nói ra hết đi!”
Bevis thư thái nhâm nhi cốc nước rồi từ từ đặt xuống, sau đó anh ta cười nhẹ nói; “Quả là một cô bé thông minh, từ khi mới nhìn thấy nhóc là ta đã cảm thấy nhóc rất khác người rồi, khác theo chiều hướng tốt ấy.”
“Cảm ơn, nhưng anh tìm em không phải chỉ để nói mấy lời này đâu chứ?”
“Haha nói thật nhé, ta biết nhóc có giữ một tấm thẻ đen, ta ở đây là để rủ nhóc cùng với ta đi vào vùng trung tâm của ngôi miếu, trong đó có thứ ta cần!”
Nghe vậy Vera có chút ngạc nhiên rồi cũng chấn tĩnh lại, em âm trầm hỏi; “Vậy sao anh không hỏi lấy tấm thẻ đen từ tay em mà phải rủ em cùng đi vào?”
Thở dài một hơi Bevis trả lời; “Vì ta không thể sử dụng được nó, nếu không ta cần gì phải mời nhóc cùng đi vào.”
Vera cảm thấy lời nói của Bevis cũng khá có lí, có lẽ chỉ người cầm vào tấm thẻ đầu tiên thì mới có thể vận dụng được nó.

Vera nói; “Em cũng biết tác dụng thật sự của tấm thẻ là mở ra căn hầm bí mật trong lăng mộ tại vùng trung tâm, nhưng nơi đó thật sự rất nguy hiểm nên dù có nó em cũng chẳng muốn liều mạng, vậy nên anh hãy nói ra một lí do khiến em động tâm mà muốn đi vào đó đi!”
Bevis đan hai bàn tay vào nhau rồi chống cằm lên đó, miệng nhếch lên cười tỏ ra vẻ đắc ý đáp; “Lí do là trong đó có thứ giúp nhóc tăng thực lực lên rất nhanh chóng, hơn nữa còn có thứ khiến được cho sức mạnh nguyên tố của nhóc mạnh lên!”
Vera rất bất ngờ với câu trả lời này, em liền hỏi; “Anh biết được em sở hữu loại sức mạnh nguyên tố nào sao?”

Bản thân Vera nhớ rằng từ lúc gặp Bevis tới bây giờ em chưa hề bộc phát ra chiến lực một lần nào, cũng không hề sử dụng nguyên tố chiến lực.

Bevis mỉm cười phất phất tay nói với vẻ đắc ý; “Tất nhiên là biết rồi, sức mạnh của nhóc có màu đen tím, hình như tại nơi này người ta thường gọi là hệ bóng tối với khí chết chóc thì phải.”
“Sao anh có thể biết được?”
Nhìn thấy vẻ mặt tò mò có chút bất an của Vera, Bevis cười lên khoái trá rồi tỏ ra thần bí; “Bí thuật của ta đó, nhóc có thấy ngầu không, thế nào quyết định xong chưa?”
Trầm ngâm suy nghĩ, quả thật những thứ mà Bevis nói ra có sức dụ hoặc rất lớn đối với Vera, nhưng rồi em lại thở dài đáp; “Không thể, sự thật là tại vùng trung tâm chính là lăng mộ của một vị ‘Thách Đấu’, hơn nữa còn có một con quái vật đang bị phong ấn trong đó có lẽ ngày mai nó sẽ được thả ra!”
Nghe vậy Bevis xoa cằm nhíu mày suy nghĩ rồi hỏi lại; “Quái vật là thứ gì? Trong đó làm gì có cái thứ gọi là quái vật đâu chứ.

Còn ‘Thách Đấu’ có phải là mấy tên ất ơ có một đôi cánh phía sau rồi bay bay trên trời như đám khùng không?”
Vera lại ngạc nhiên vì lời nói của Bevis, em không ngờ chiến nhân bậc ‘Thách Đấu’ cường đại trong mắt anh ta lại là một đám khùng.

Hơn nữa anh ta còn nói trong đó không có con quái vật nào với vẻ rất thật thà!
“Tại sao anh lại nói bên trong đó không có quái vật? Thông tin vừa rồi em nói ra là em tìm được trên những bức tường tại hành lang đó, đến giờ thì mọi thứ diễn ra đều đúng với những gì ghi trên đó!”
Bevis trừng mắt đáp;“Mấy thông tin vớ vẩn đó thì có bao nhiêu phần là sự thật chứ, ta đây đã bị kẹt trong đó rất lâu rồi, đã đi khắp ngóc ngách nhiều tới nỗi thuộc hết đường đi rồi, cũng từng tới chỗ cái quan tài trong lăng mộ rồi mà có thấy cái thứ gọi là quái vật bao giờ đâu!”
Kinh ngạc tột độ Vera vội hỏi; “Không phải sáng hôm qua anh mới vào trong ngôi miếu đó mà là đã ở sẵn trong đó rồi sao?”

“Tất nhiên, vì một số lí do nên ta đã bị ngất đi khi tỉnh dậy thì đã thấy mình ở trong đó rồi, ta đã cố tìm mọi cách nhưng không thể ra ngoài được nên chỉ biết đi lòng vòng trong nơi chết tiệt đó suốt thôi.

Tuy không có để ý mà tính thời gian nhưng ít nhất cũng là hơn một năm rồi!”
Chăm chú nhìn vào ánh mắt của Bevis, Vera không hề cảm thấy chút sự lừa dối nào.

Em cũng cảm thấy chấn động với những gì mà Bevis vừa nói, không ngờ người trước mắt này đã ở trong ngôi miếu hoang đó lâu như vậy rồi.
Sau một hồi trầm ngâm suy nghĩ Vera nhìn thẳng vào Bevis với vẻ nghiêm túc rồi nói; “Được, em đồng ý cùng anh trở lại trong ngôi miếu đó và tiến đến vùng trung tâm chính!”
Một lúc sau hai người họ đã quay lại chỗ đường hầm để vào trong ngôi miếu, Vera có để lại lời nhắn trên một tờ giấy rồi treo trước cửa lều Gerda.

Trong đó ghi là: “Em phải đi gặp một người bạn cũ tại tỉnh thành tiếp giáp với nơi này, còn anh Bevis thì nói là muốn trở về nhà nên cũng đã đi rồi, anh chị không cần lo lắng đâu nhé.”
Vào trong ngôi miếu hai người họ cấp tốc đi vào đến dãy sâu nhất, theo như mọi khi thì bảy giờ sáng hôm sau những cánh cửa dẫn vào khu trung tâm của ngôi miếu này sẽ mở ra.

Vera vừa di chuyển vừa hỏi; “Tại sao anh nói anh đã đi được hết mọi nơi trong ngôi miếu này khi mà lối vào đã bị đóng chặt như vậy chứ?”
Bevis chép miệng đáp; “Có mấy hôm nay nó mới đóng thôi, mọi khi thì những cánh cửa luôn mở mà!”
Theo chỉ dẫn của Bevis nhóm bọn họ đi vào các dãy trong rất nhanh chóng, anh ta luôn chọn những con đường tắt mà ít ai có thể phát hiện để đi vào, Vera lúc này cũng đã tin tưởng hơn những lời Bevis nói là sự thật.

Chỉ sau hai giờ hai người đã đi tới dãy trong cùng, nhìn ra xa phía trước có thể thấy những cánh cửa khổng lồ dẫn vào vùng trung tâm, trước đó là vô số doanh trại của những nhóm người.
Lúc này Bevis đang nhìn Vera với ánh mắt khinh bỉ, vỗ vỗ nhẹ lên trán mình anh ta hỏi; “Tại sao nhóc lại đội cái thứ xấu xí đó lên mặt?”

Vera hiện tại đang được bộ giáp nano bao bọc hoàn toàn, em lên tiếng giải thích; “Bởi vì nơi này rất đông người, em làm như vậy để tránh xảy ra những chuyện không cần thiết.”
Bevis như thể tức giận mắng; “Mình đẹp thì mình phải khoe ra cho người khác thấy chứ, sao phải che đậy lại thế nhỉ, mau bỏ nó ra nhanh lên!”
Vera không có ý định làm theo lời Bevis nhưng anh ta cứ ném đến em ánh mắt khinh bỉ rồi nói đi nói lại câu lúc nãy khiến Vera không thể chịu được chỉ biết bỏ giáp phần đầu ra.

Họ ngồi đợi đến 7 giờ sáng để những cánh cửa khổng lồ phía xa mở ra, ngồi trên sofa trong căn nhà mini Vera quay sang hỏi Bevis; “Sao nãy giờ anh cứ nhìn chằm chằm em mãi thế?”
Bevis đang ngồi ghế đối diện cằm thì đặt lên hai bàn tay rồi nhìn về phía Vera, nghe em hỏi vậy thì anh ta đáp; “Bởi vì nhóc đẹp, ta rất thích ngắm nhìn những thứ đẹp đẽ.

Sao? Thấy sở thích của ta có ngầu không?”
Nghe vậy Vera cũng chẳng biết nói gì, Bevis nói tiếp; “Nhìn là biết nhóc đang rất mệt rồi, tốt nhất là nên ngủ một giấc đi, ngày mai khi mấy cái thứ chặn đường đó mở ra thì ta sẽ gọi nhóc dậy.”
Thở ra một hơi dài, quả thật Vera đang rất mệt, em đã phải chiến đấu sinh tử trong ngày hôm nay không dưới hai lần, lúc này mắt em cứ lim dim không ngừng.

Quay sang phía Bevis thì vẫn bắt gặp đôi mắt của anh ta đang nhìn mình chằm chằm, Vera khó chịu nói; “Anh cứ nhìn như vậy sao em chợp mắt nổi!”
“Lắm chuyện, đã thế thì ta chẳng thèm nhìn nữa, ta sẽ ngắm nhìn vẻ đẹp trai của ta haha.”
Nói rồi Bevis quay đi chỗ khác, tay lấy ra tấm gương rồi soi qua soi lại ngắm nhìn khuân mặt mình, cứ nhìn được một lúc lại cười khúc khích.

Lúc này Vera mới nhắm mắt lại rồi dần dần chìm vào giấc ngủ, không hiểu sao em không hề có sự đề phòng hay nghi ngờ đối với Bevis, Vera cảm nhận thấy anh ta tuyệt đối là người ngay thẳng, chắc chắn sẽ không làm ra những chuyện đồi bại..

Bình Luận (0)
Comment