Xenia đột nhiên nhìn về một hướng cách đó khá xa rồi lên tiếng; “Xem ra có khách ngoại quốc tới chơi kìa!”
Nói rồi thân ảnh cô liền biến mất, Kiraja nghe vậy liền nhìn về hướng đó rồi từ từ bay tới, từ xa cũng có một bóng người đang cấp tốc bay về phía Quốc Vương.
Vừa bay tới gần khi đã nhìn rõ mặt đối phương thì hai người họ mới ngừng lại, người kia liền mỉm cười rồi lên tiếng;
“Không ngờ ngài Quốc Vương Kiraja cũng đang ở nơi này, lâu rồi không gặp trông ngài vẫn phong độ như ngày nào.”
Kiraja cũng mỉm cười đáp; “Thì ra là Thống soái Darius à, đúng là đã lâu không gặp, không biết cậu từ xa tới đây có việc gì nhỉ?”
Kẻ tên Darius kia chính là Thống soái của Quốc gia Land, đất nước nằm ngay sát với nơi này, hắn cũng là kẻ mạnh thứ hai tại đất nước đó, và cũng chính vì có hắn nên Quốc gia Land mới được coi là nhỉnh hơn so với những Quốc gia lân cận.
Đa số mỗi đất nước tại vùng này chỉ có duy nhất người đứng đầu là ‘Thách Đấu’ chiến nhân, còn Thống soái hay các đại tướng, thủ tướng thì vẫn chỉ là ‘Đại Cao Thủ cao đẳng’, mà Darius Thống soái của đất nước Land đã bước chân vào cảnh giới ‘Thách Đấu’!
Nhìn thấy đôi cánh màu vàng có hào quang mờ nhạt bao quanh của Darius, mỗi lần cánh vỗ thì cả thân thể hắn dựt lên dựt xuống chứ không ở nguyên tại một điểm được, Kiraja biết tên này vẫn chưa thi triển vững chắc được Vũ Không Thuật.
Nhưng không vì điều này mà ông ta xem thường vị Thống soái trước mắt, vì ông biết để có thể đạt tới cảnh giới như này thì khó khăn và cực khổ biết nhường nào.
Darius cười đáp; “Tôi tới đây là theo lệnh Quốc Vương, đến để tra xét xem ngôi miếu dưới kia có thực sự là nơi yên nghỉ của một vị Thách Đấu không, tôi xin cam đoan rằng sẽ không lấy đi bất cứ thứ gì trong đó.”
Kiraja cười thâm ý; “Ra là vậy, xem ra tên Sylas đó rất có hứng thú với những vị chiến nhân cường đại đã qua đời tại đất nước này nhỉ.”
“Ngài nói đùa, Quốc Vương nhà tôi rất kính nể với những vị tiền bối đã đi trước, ngài ấy từng nói rằng những chiến nhân đạt được tới cấp bậc như chúng ta thì đều đáng được tôn trọng, vậy nên lần này tôi phải kiểm tra chút, nếu vị đang yên nghỉ dưới đó là Thách Đấu thật thì chắc chắn ngài Sylas sẽ rất cao hứng.”
Kiraja vừa định mở miệng đáp lại thì đột nhiên cảm thấy gì đó, cả hai người liền quay đầu nhìn xuống phía ngôi miếu.
Lúc này có một thân ảnh đang ngồi trên đỉnh của ngôi miếu hoang và đưa mắt nhìn lên trên này, đó là thân ảnh của một người đàn ông nhìn hình thể cao thon dài, toàn thân được bao bọc bởi một lớp khói màu đen dày đặc nên không ai có thể nhìn rỗ mặt hắn ta.
Darius kinh ngạc nói; “Tại sao kẻ phía dưới kia cho tôi một cảm giác nguy hiểm bất an nhỉ, hắn ta là ai vậy?”
Kiraja cũng nhíu mày đáp lại; “Ta cũng giống như cậu, đây là lần đầu tiên ta trông thấy kẻ này.”
Thế rồi Quốc Vương Kiraja chậm rãi bay xuống gần với đỉnh ngôi miếu, thấy vậy tên Darius tuy cảm thấy hơi bất an nhưng vẫn cắn răng bay xuống theo.
Khi hạ xuống còn cách nơi kẻ thần bí được làn khói đen xì bao quanh đó khoảng 50 mét thì Kiraja mới dừng lại rồi nhìn về phía đó hỏi;
“Không biết là vị chiến nhân phương nào đến chơi tại đất nước này vậy?”
Kẻ thần bí lúc này nhìn về phía hai người Kiraja và Darius rồi nhàn nhạt lên tiếng, giọng nói khàn khàn không thể dựa vào đó để đoán ra tuổi tác; “Ngôi miếu này giờ tạm thời đang nằm dưới sự cai quản của ta, vậy nên các người không được phép vào bên trong!”
Nghe những lời này cả Kiraja và Darius đều ngạc nhiên, Quốc Vương Kiraja cười lạnh nói; “Vị này nói đùa rồi, ngôi miếu này nằm trên địa phận Quốc gia do ta cai quản thì cớ sao ta lại không được phép vào trong đó chứ, hơn nữa tại đây cậu mới đang là khách đó.”
Darius cũng liền nói theo; “Đúng rồi đó, tuy không biết cậu là chiến nhân từ đâu tới nhưng lại tới đây từ khách tranh lên làm chủ thì không được đâu đấy.”
Tuy lời nói của kẻ thần bí khiến hai người này khá tức giận nhưng họ vẫn tỏ ra bộ dáng lịch sự và nói chuyện hòa nhã, vì họ cảm thấy kẻ đang ngồi ở dưới đó đem lại cho họ một cảm giác nguy hiểm.
Lúc này tên thần bí cúi đầu xuống không thèm nhìn hai người đang lơ lửng tại trên trời nữa, rồi hắn lại lên tiếng với giọng điệu rất cứng rắn.
“Ta nói rồi, nơi này tạm thời do ta cai quản, không ai được phép bước nửa chân vào bên trong cả, dù cho là ba người các ngươi cũng không thể!”
Kiraja âm trầm không nói gì cả, còn Darius thì ngạc nhiên nhìn xung quanh rồi lẩm bẩm; “Hắn nói ba người...!ở đây ngoài hắn ra thì chỉ có hai chúng ta thôi mà!”
Nghĩ ngợi chốc lát Darius nhìn sang Kiraja rồi hỏi; “Chẳng lẽ còn một vị chiến nhân cường đại tới từ nơi khác cũng đang bí mật quan sát tại đây sao?”
Kiraja vẫn không lên tiếng mà chỉ gật đầu một cái, thấy ông ta đồng ý với suy đoán của mình Darius lại kinh ngạc, hắn không nghĩ hôm nay mình tới đây chỉ để thăm dò mà lại chạm chán nhiều kẻ mạnh như thế.
Tại một khoảng không cách đó không xa Xenia cũng đang âm trầm nhìn thân ảnh tên thần bí phía dưới, cô nhíu mày lẩm bẩm;
“Tên đó có thể phát hiện ra mình được sao? Vậy thì không phải loại dễ trêu vào rồi, mà mình cũng chỉ tới đây xác nhận xem Vera có còn ở đây hay không thôi chứ chả ham hố gì những đồ vật trong ngôi miếu đó.”
Từ khi tới đây Xenia đã dùng lực tâm linh dò xét khắp nơi trong ngôi miếu nhưng đều không thể cảm nhận được chút khí tức của Vera, thế nên cô đã cho rằng con gái mình không có ở đây, vì vậy giờ chẳng còn lí do gì mà cô phải ở lại cả.
Xenia truyền âm đến với Kiraja; “Tôi xong việc ở đây rồi nên sẽ rời đi đây, ngài bảo trọng nhé.”
Kiraja lại càng nhíu mày chặt hơn, ban nãy ông ta còn nghĩ có Xenia ở đây thì vẫn còn cơ hội cùng nhau chấn áp tên thần bí dưới kia, nhưng giờ đây cô ta đã bỏ đi rồi thì còn một mình ông sẽ chẳng thể làm gì được, còn tên Thách Đấu bay còn chưa vững như Darius thì lại càng không.
Cảm thấy hai tên trên trời vẫn chưa đi kẻ thần bí lại lên tiếng; “Ta chỉ nói là ta tạm thời cai quản nơi này một thời gian thôi, sau vài ngày nữa ta sẽ tự rời đi, tới lúc đó các ngươi có thể vào bên trong ngôi miếu thoải mái đấy thôi.”
Darius cười lạnh đáp; “Sợ tới lúc đó bên trong ngôi miếu cũng chẳng còn xót lại một thứ gì nữa rồi, tuy không biết ngươi là ai nhưng hành động hôm nay của ngươi là đang chọc tới thượng tầng của hai Quốc gia đó!”
Lúc này trông thấy Darius đã không nhịn được mà cảnh cáo kẻ thần bí thì Kiraja cũng không ngăn cản mà để xem thử kẻ kia sẽ có phản ứng như thế nào.
Bản thân ông cũng không hề muốn thứ tốt nhất bên trong ngôi miếu lại rơi vào trong tay kẻ khác, tuy kẻ phía dưới đem lại cho ông cảm giác kiêng kị, nhưng ông vẫn không muốn lùi bước.
“Thượng tầng của hai Quốc gia thì làm sao chứ, các ngươi là cái thá gì, ta nói rồi nếu các ngươi còn cố chấp không chịu rời đi thì bỏ mạng lại nơi này đi!”
Vừa gầm lên xong kẻ thần bí liền đứng phắt dậy rồi cả thân thể phóng ra một luồng uy áp màu đen sẫm, luồng uy áp tỏa ra khắp nơi lướt qua mặt cả hai người phía trên khiến họ phải giơ hai tay lên che mặt lại.
Cảm nhận cường độ của luồng uy áp này sắc mặt của cả Kiraja và Darius tái mép lại, tuy Darius không thể đoán ra chính xác thực lực của kẻ thần bí dựa trên luồng uy áp nhưng gã chắc chắn một điều rằng kẻ thần bí phía dưới mạnh hơn Quốc Vương của Quốc gia mình!
Khác với Darius, Kiraja đã là ‘Thách Đấu’ từ rất lâu nên có thể phán đoán được thực lực của kẻ phía dưới dựa qua luồng uy áp này, ông cả kinh thốt lên;
“Thách Đấu - đỉnh phong!”
Nghe lời nói thốt ra từ miệng Kiraja, Darius cũng kinh hãi tột độ, nếu thực lực của kẻ phía dưới kia đúng là như thế thật thì dù có thêm cả Quốc Vương Sylas ở đây nữa thì ba người cũng chưa chắc đánh thắng nổi!
Kẻ thần bí khoanh tay đứng sừng sững rồi nói tiếp; “Các ngươi có 10 giây, sau 10 giây nếu còn ở đây, chết!”
“Bây giờ phải làm sao đây?” Darius quay sang hỏi Kiraja, ông ta âm trầm đáp; “Thực lực hai bên chênh lệch quá lớn, trước hết hãy làm theo lời hắn nói rút lui khỏi nơi này trước đã.”
Tuy không cam lòng nhưng Darius vẫn gật đầu đồng ý, bản thân hắn cũng không muốn phải bỏ mạng tại đây.
Kiraja nhìn về phía kẻ thần bí rồi nói;
“Chúng tôi sẽ rời đi ngay, nhưng mong rằng ngài giữ đúng lời hứa của mình, sau vài ngày nữa sẽ rời khỏi ngôi miếu.”
Sau đó Kiraja và Darius cấp tốc bay vút đi rời khỏi nơi này, trong lúc đang bay Kiraja nghĩ thầm; “Kẻ thần bí ban nãy tuy khí tức rất áp bách nhưng mình vẫn cảm thấy hắn còn kém hơn Nia Mật Chủ chút, nếu có thể mời được cô ấy trợ giúp thì rất có khả năng đuổi hắn đi được!”
Trông thấy thân ảnh hai người đang nhỏ dần rồi biến mất tại chân trời kẻ thần bí này mới ngồi xuống, miệng thì lẩm bẩm; “Đúng là mấy tên đã yếu lại còn lì lợm.”
Rồi hắn cúi đầu xuống nhìn ngôi miếu ngay dưới chân; “Mau kết thúc rồi rời khỏi nơi này nhanh đi!”.