Hàn Tử Kỳ đi mãi đến trưa thì tới một cánh rừng thông rậm rạp. Gió đưa cành thông reo vi vu như một bản nhạc du dương, êm đềm.
Hàn Tử Kỳ nhủ thầm:
- Cánh rừng thông này thật là mát mẻ, ta hãy dừng lại nghỉ nghơi chốc lát rồi sẽ lên đường cũng không muộn gì.
Hàn Tử Kỳ rẽ ngựa vào rừng thông. Chàng xuống ngựa, chọn một gốc thông già, ngồi xuống tựa lưng vào thân cây, nhắm mắt lại dưỡng thần. Cành thông theo từng cơn gió ào qua reo vi vút như lời ru đưa người vào cõi mộng.
Hàn Tử Kỳ vừa chợp mắt thì nghe có tiếng vó ngựa từ xa đưa tới. Tiếng vó ngựa rất gấp rút.
Hàn Tử Kỳ giật mình mở mắt ra, lắng nghe tiếng vó ngựa, trong lòng phát sinh nghi hoặc, có lẽ sắp có chuyện bất tường xảy ra.
Hàn Tử Kỳ đứng dậy, bước ra ngoài ẩn mình vào một gốc thông già, mắt nhìn về hướng đang có tiếng vó ngựa phi tới.
Chẳng bao lâiu có một đoàn kỵ mã xuất hiện, cát bụi tung bay mù mịt. Dẫn đầu là mười hai gã đại hán vận võ phục màu đen, phía sau là một thiếu nữ áo hồng.
Khi người ngựa đến gần thì mười hai gã đại hán kia là giáo đồ Luân Hồi Giáo, còn thiếu nữ áo hồng là Hồng Y Nữ.
Ả vừa phi ngựa vừa đảo mắt nhìn vào rừng thông như muốn tìm kiếm vật gì.
Hàn Tử Kỳ ngạc nhiên lẩm bẩm:
- Ả đi đâu thế này? Chắc hẳn là có gì quan trọng đây. Nhưng tại sao ả lại không đi kiệu mà lại đi bằng ngựa? Ta nên thận trọng, biết đâu phía sau ả lại có Ngọc Diện Ma Cơ ngồi kiệu đi theo.
Hàn Tử Kỳ chăm chú nhìn vào đoàn giáo đồ Luân Hồi Giáo đang lướt tời.
Trong nháy mắt, mười hai tên giáo đồ Luân Hồi Giáo đã phi ngựa ào ào ngang qua chỗ Hàn Tử Kỳ ẩn nấp. Khi Hồng Y Nữ vừa tới, chàng định lánh mặt thì ả đã nhận ra chàng.
Vừa ngang qua Hàn Tử Kỳ, Hồng Y Nữ chợt vẫy tay một cái. Một vật màu trắng lao vút tới chàng nhanh như chớp.
Hàn Tử Kỳ giật mình, không biết vật trắng kia là gì, có phải là một thứ ám khí được tẩm chất kịch độc mà Ngọc Diện Ma Cơ đã sai ả đi ám toán chàng không? Nhưng chàng nghĩ trước đây ả đã tỏ lòng thương yêu chàng cuồng nhiệt, lẽ nào lại nhẫn tâm hạ độc thù với chàng.
Vật trắng chỉ còn cách một gang tay. Bất giác Hàn Tử Kỳ vươn tay chộp lấy. Trong lúc đó thì Hồng Y Nữ đã lao vút qua khỏi chàng.
Hàn Tử Kỳ nhìn lại vật đó, thấy không phải là ám khí mà lại là một lá thư. Chàng bật thốt:
- Ồ, thư gì đây?
Hàn Tử Kỳ mở lá thư ra đọc.
“Hàn ca ca. Tiểu muội phải gọi chàng bằng ca ca chỉ vì muội đã yêu ca ca từ lúc thấy mặt ca ca nơi Đế Vương Thành.”.
Hàn Tử Kỳ “ồ” lên một tiếng kinh ngạc rồi đọc tiếp:
“Muội vẫn biết ca ca cho muội là một ả hồ ly mặt ngọc gớm ghiếc, không đáng để cho ca ca lưu tâm tới như Chu Thiên Phụng và Hạ Cung Linh. Ca ca có biết đâu năm xưa muội cũng là một thiếu nữ ngây thơ, hiền lành như bao người khác. Chỉ vì cảnh ngộ khắc nghiệt, muội phải gia nhập vào Luân Hồi Giáo để đền đáo công ơn của Cung Chủ đã cứu tử gia phụ. Hàn ca ca, dù hiện nay muội đang ở trong hàng ngũ hắc đạo nhưng sẽ có một ngày muội sẽ cải tà quy chánh. Muội sẽ đi tìm ca ca để xin làm một ả nô tỳ, hầu hạ ca ca đến trọn đời. Như vậy là muội đã toại nguyện rồi.”.
Hàn Tử Kỳ dừng lại, trong lòng cảm thấy bâng khuâng, nghĩ ngợi.
“Vì yêu thương ca ca với một tấm chân tình, muội khuyên ca ca không nên tới Luân Hồi Giáo. Cung Chủ đã biết ca ca vào Tử Vong Động của Địa Tiên Tôn Giả, chiếm lấy Địa Tiên Kỳ Thư. Kỳ thư chí bảo này Cung Chủ đã tìm kiếm lâu rồi mà không gặp. Bởi vì các chiêu thức trong đó rất kỳ tuyệt, kẻ nào luyện được sẽ là bá chủ võ lâm nên Cung Chủ không muốn bí kíp đó lọt vào tay bất kỳ ai. vì vậy Cung Chủ sẽ không bao giờ dung thứ cho ca ca đâu. Ca ca hãy thận trọng. Luân Hồi Cung chứa toàn ma độc, cổ chướng, ngoài Mê Hương Ngự Hồn còn có Tàn Chi Tán Cốt, Hủy Diện Độc Trùng, Hoán Thần Ma Pháp ở khắp mọi nơi. Cung Chủ đã cho rải từ vườn hoa cạnh Luân Hồi Cung đến Luân Hồi Điện. Kẻ nào lọt vào đó thì dù là kỳ nhân hay quái kiệt cũng đều bị phế võ công. Nếu trúng phải Hoán Thần Ma Pháp thì sẽ vị đổi xác thay hồn, biến thành những con thú điên cuồng, bị Cung Chủ sai khiến đi gây tội ác trên chốn giang hồ như ca ca đã thấy. Mười hai tên Sứ Giả cũng trong tình trạng đó.
Chỉ riêng muội và Thanh Y nhi muội là vẫn còn bình thường thôi. Lời muội đây là sự thật, ca ca chớ nên xem thường mà mang lấy tai hoạ vào thân. Còn về nhị vị tiền bối thì hiện nay không có trong ngục thất, ca ca hãy đi tìm nơi khác, đừng tới tổng đàn Luân Hồi Giáo làm chi vô ích. Riêng phần Cung Ly Kiều tỷ tỷ thì nay mai Cung Chủ sẽ đích thân tới tổng đàn Chiêu Hồi Hội, bắt buộc Hạ Cung Linh nhường chức Hội Chủ cho tỷ ấy để Cung Chủ thành lập phân đàn Luân Hồi Giáo tại nơi đó. Nếu Hạ Cung Linh chống lại mệnh lệnh sẽ bị Cung Chủ bắt về đưa vào Luyện Hồn Phòng luyện bí pháp Phản Lão Hoàn Đồng, chết rất thảm.
Hàn ca ca, hiện giờ Cung Chủ đã sai phái rất nhiều cao thủ đi tìm ca ca để sát hại ca ca, đoạt lấy bí kiếp Điạ Tiên Kỳ thư và bản đồ Phù Ảnh Cung. Bọn chúng sẽ sử dụng chất Mê Hương Ngự Hồn hoặc Hủy Diện Độc Trùng, hay Hoán Thần Ma Pháp làm cho hôn mê, bắt giải về Luân Hồi Cung cho Cung Chủ phát lạc. Ca ca chớ nên khinh xuất, nếu không chịu cẩn thận đề phòng sẽ ân hận sau này. Thư đã cạn lời, muội hẹn gặp lại ca ca.
Tiểu muội Tạ Linh San cẩn bút.”.
Đọc xong lá thư của Hồng Y Nữ, Hàn Tử Kỳ cảm thấy bồi hồi. Chàng bâng khuâng bởi không thể ngờ nổi Hồng Y Nữ, một ả hồ ly nổi tiếng giảo hoạt, dâm ô mà trái tim còn biết rung động, tâm linh còn biết ăn năn hối cải, không như bọn Chí Thiền đại sư, Huyền Thông đạo trưởng, Không Không sư thái, Thái Ất chân nhân và Diệu Huyền sư cô, mệnh danh nhà Phật, miệng niệm nam mô mà tay cầm gươm đồ tể.
Lúc trước, bọn này đã mấy phen vì tham và hãm hại chàng suýt mất mạng. Nhất là bọn họ vì muốn chiếm đoạt nội đơn chí bảo mà cùng hàng ngàn cao thủ bao vây chàng tại vực Tử Thần, đòi mổ bụng chàng để lấy nội đơn. Cuối cùng bức chàng phải nhảy xuống vực sâu, nếu không nhờ đống lá khô lâu ngày thì chàng đã tan thây rồi. Sau đó bọn họ còn chận đường chàng, bày Bát Môn Kim Toả Trận để chiếm Địa Tiên Kỳ Thư, dù bí kiếp đó vẫn còn trong Tử Vong Động. Xem ra hành động của họ có khác gì bọn Luân Hồi Giáo của Ngọc Diện Ma Cơ đâu. Nhìn kỹ lại thì trong tà có chánh, trong chánh lại có tà, không biết đâu là hư, đâu là thực.
Bất giác Hàn Tử Kỳ buông tiếng thở dài ngao ngán. Chàng cất lá thư vào túi, ngồi tựa lưng vào gốc thông già, nhắm mắt dưỡng thần. Cho tới lúc mặt trời đã xế qua, chàng mới tìm suối tắm rửa, thay bộ y phục màu lam khác rồi lên lưng Xích Long Câu rời khỏi cánh rừng, nhắm thị trấn trước mặt ruổi dong.
Chiều đến, Hàn Tử Kỳ đã tới thị trấn, tìm vào một quán vắng khách. Ăn uống xong, chàng lại tiếp tục hành trình.
Cứ theo Hàn Tử Kỳ dự tính thì trước nhất là chàng đi tìm phụ thân đang ở trong một tuyệt động nào đó theo lời của Đảo Điên Hoà Thượng đã nói để xem thương thế của người như thế nào. Chàng sẽ tìm thần đan chữa trị, rồi hỏi xem năm xưa phụ thân đã bị ả hồ ly nào hãm hại. Kế đó, chàng sẽ đi tìm mẫu thân xem sống chết lẽ nào, sẵn đó tìm ả đàn bà cùi hủi kia để cật vấn xem ả là chính là ai. sau cùng, chàng sẽ ghé tổn đàn Luân Hồi Giáo để giết Ngọc Diện Ma Cơ báo thù cho nghĩa phụ.
Trời sup tối rất mau. Người ngựa của Hàn Tử Kỳ đã lọt vào một cánh rừng già kỳ mật.
Hai bên đường toàn là rừng rậm hoang vu, không thấy một bóng người qua lại trên quan lộ.
Người ngựa đang ruổi dong thì Hàn Tử Kỳ chợt nghe có tiếng kêu từ trong rừng vọng ra.
Chàng giật mình ghìm cương lại, lắng tai nghe xem chuyện gì đang xảy ra trong rừng.