Hoàng thất đều là võ giả, tuy rằng chỉ là bữa ăn sáng nhưng cũng đều là đồ vật có ẩn chứa đại lượng thiên địa nguyên khí, dưới sự chế biến của đầu bếp trong cung những món ăn kia không những trở nên đẹp mắt, ngon miệng mà còn rất có ích cho việc tu hành.
Đoạn Ngọc thân là Hoàng tử, tuy rằng trước kia không được ưu ái hay có thế lực lớn cung cấp ngoài định mức tài nguyên nhưng có các loại tài nguyên vượt xa thường nhân, bữa ăn hàng ngày có ẩn chứa thiên địa nguyên khí giúp ích cho việc tu hành chính là một trong số đó.
Lấy Đoạn Ngọc hiện tại tu vi thì một bữa ăn sáng như này kỳ thực cũng không mang lại bao nhiêu lợi ích, thế nhưng bữa ăn này thắng ở ngon miệng, so với mấy món ăn hắn ăn ở bên ngoài hoàng cũng hơn xa. Trong lúc Đoạn Ngọc ăn uống như thường thì lại có người không được thoải mái, tỉ như Đoạn Minh Lâm cạnh hắn.
Đoạn Minh Lâm nội tâm có chút thấp thỏm, lời vừa rồi là y nhất thời giận dữ nói ra, bây giờ nghĩ lại thì hối hận vạn phần, Đoạn Ngọc không trực tiếp nói ra càng để y không có tâm trạng ăn uống. Dĩ nhiên là đã mấy lần len lén liếc nhìn Đoạn Ngọc.
Đoạn Ngọc đã phát hiện ra nhưng xem như không biết, Đoạn Minh Lâm chưa bao giờ bị hắn xem là đối thủ, trước kia là vậy, sau này cũng là vậy, trong mắt hắn thì Đoạn Minh Lâm hiện tại chỉ là một cái tiểu nhân vật.
Hắn để ý hơn là cách nghĩ của hai vị Hoàng huynh, so với Đoạn Minh Lâm hay chính là hắn thì hai vị Hoàng huynh trầm ổn hơn nhiều, vô luận là võ vị hay trí tuệ đều không giống thường nhân, trong Đế đô Tứ đại gia tộc hay những tông môn khác trong Thánh Nguyên Đế quốc đều không có người nào có thể so sánh.
Ăn sáng rất nhanh đã xong, có cung nữ đem đồ thừa trên bàn dọn đi, sau đó mạng lên chút đồ tráng miệng cùng một chén trà nhỏ, không khí vô cùng hài hòa. Hài hòa đến mức cả mấy vị Hoàng tử, Hoàng nữ tuổi nhỏ đều cảm thấy không được bình thường.
“Ừm!”. Đoạn Thế Mục uống cạn chén trà đem đặt xuống thì cũng khẽ hắng giọng, vô luận là Minh Hậu, ba vị Hoàng phi hay đám Hoàng tử, Hoàng nữ đều thức thời đem đồ vật trên tay mình để xuống, tất cả đều hướng ánh mắt đến chỗ Đoạn Thế Mục.
“Trẫm cho gọi tất cả các Hoàng nhi đến đây cùng ta dùng bữa sáng chỉ là phụ, ta còn có chuyện khác muốn nói”. Đoạn Thế Mục không nhanh không chậm mở miệng nhàn nhạt nói, thanh âm có chút nghiêm nghị.
Những người có mặt ở đây đều không có người lên tiêng, nhất trí im lặng lắng nghe Đoạn Thế Mục tiếp tục.
“Liên quan đến việc ta đem Ngọc Nguyên cung ban cho Ngọc nhi hẳn là các ngươi đều cảm thấy bất mãn đúng không?”. Đoạn Thế Mục liếc nhìn mấy vị Hoàng tử hỏi.
Đối diện với ánh mắt dò hỏi của Đoạn Thế Mục lại không hề có một vị Hoàng tử nào dám lên tiếng, bọn hắn đều cảm thấy lúc này kẻ nào mở miệng thì là kẻ đó tìm họa.
“Quốc Chủ, Ngọc Nguyên cung hay toàn bộ hoàng cung này thì đều là ngươi quyết định, đem Ngọc Nguyên cung ban cho Ngọc nhi đã là quyết định của ngươi thì các vị Hoàng nhi khác làm sao dám có bất mãn?”. Lúc này Bích phi đột nhiên mở miệng nói, sinh sinh đem không khí trầm lặng phá vỡ.
“Ha ha, đều là nhi tử do trẫm sinh ra, ta làm sao không hiểu bọn hắn?”. Đoạn Thế Mục khẽ cười nói. “Trong các ngươi có kẻ nào không phục có thể đứng ra, trẫm tất cho các ngươi một đáp án thỏa đáng”.
“...”. Mấy vị Hoàng tử đầu cúi càng thấp hơn, ánh mắt của Đoạn Thế Mục có tính xâm lược rất mạnh, mấy vị Hoàng tử tuổi không lớn, từ lâu đã sống ở dưới quyền uy của y nên đã ngẫm vào tận xương tủy, cơ bản là không có chút tâm tư phản kháng nào. Hay chí ít là hiện tại cũng là như vậy.
“Phụ Hoàng, Ngọc Nguyên cung ý nghĩa thế nào ai cũng biết được, Phụ Hoàng đã đem nó ban cho Tứ Hoàng đệ thì chắc chắn phải có tính toán kỹ lưỡng, tất cả chúng ta đều đồng ý với tính toán của Phụ Hoàng”. Nhị Hoàng tử Đoạn Minh Thành đột nhiên đứng lên khom lưng hướng Đoạn Thế Mục nói.
“Nhị Hoàng tử, đây thực là suy nghĩ của con sao?”. Đoạn Thế Mục như cười như không nhìn Đoạn Minh Thành thâm ý hỏi.
“Vâng!”. Đoạn Minh Thành khom người đáp.
“Tốt!”. Đoạn Thế Mục gật đầu, ánh mắt liếc nhìn tất cả Hoàng tử, Hoàng nữ cùng Minh Hậu và ba vị Hoàng phi nói. “Hôm nay, không, từ nay về sau trẫm sẽ cho tất cả các ngươi cơ hội cạnh tranh công bằng, Bích Nguyên cung cũng được, Minh Nguyên cung hay Ngọc Nguyên cung cũng thế, chỉ cần Hoàng tử, Hoàng nữ khác có thể đem chủ nhân của ba cung này đánh bại thì có thể thay thế trở thành chủ nhân của nó”.
Thanh âm của Đoạn Thế Mục không lớn nhưng những người có mặt tại đây đều giống như bị nó làm cho chấn kinh, Minh Hậu cùng ba vị Hoàng phi kinh ngạc, Đoạn Bích Võ, Đoạn Minh Thành thoáng trầm xuống, Đoạn Ngọc thì lại khẽ cười, còn lại Hoàng tử, Hoàng nữ hai mắt đều hiện lên tinh quang.
Thánh Nguyên Đế quốc hoàng thất trước nay chỉ có Hoàng tử mới có tư cách kế vị, thế nhưng Đoạn Thế Mục vừa mới đưa ra một cái dự định phá vỡ truyền thống kia, trở thành chủ nhân mới của ba cung kia là một chuyện, phía sau đó nhưng là trực tiếp ảnh hưởng đến việc quyết định Quốc Chủ tương lai.
“Quốc Chủ muốn nói là đánh bại chủ nhân của ba cung kia trên phương diện nào?”. Minh Hậu cười cười nhìn sang Đoạn Thế Mục hỏi.
“Tất nhiên là lấy thực lực ra nói chuyện”. Đoạn Thế Mục thản nhiên nói. “Võ đạo thế giới lấy võ vi tôn, muốn đạt được thứ mà mình muốn thì cách tốt nhất chính là dùng nắm đấm của mình”.
Lời này vừa xong thì đã có mấy đạo ánh mắt hướng đến Đoạn Ngọc, ba cung chủ nhân hiện tại là Đoạn Ngọc tuổi nhỏ nhất, tu vi thực lực tất nhiên là cũng yếu nhất, nếu như muốn dùng võ lực để đánh bại chủ nhân của ba cung thì Đoạn Ngọc tất nhiên là mục tiêu hành đầu.
Đoạn Ngọc xem như không thấy, nội tâm nhưng lại có chút kinh ngạc, Phụ Hoàng đưa ra cái gọi là cạnh tranh công bằng này không phải là đang tìm phiền phức cho hắn hay sao?
“Ha ha, Quốc Chủ nói không sai, cũng là hợp với võ giả chúng ta!”. Đúng lúc này từ bên ngoài phòng ăn vang lên một tiếng cười lớn, một vị trung niên nhân mang theo một vị thanh niên và một cái thiếu niên đi vào.
Trung niên mặc hoa phục, dáng người trung đẳng nhưng tỏa ra khí thế khiếp người, ánh mắt sắc bén nhìn thẳng về phía Đoạn Thế Mục. Về phần thanh niên và thiếu niên đi sau lưng y lại có phần điệu thấp hơn, đầu hơi cúi xuống.
“Thế Chiêu Vương gia!”. Đoạn Ngọc nhìn đến liền đã nhận ra người này, y là Đoạn Thế Chiêu, tuổi đời so ra kém Đoạn Thế Mục một chút nhưng võ vị cũng không kém, tương truyền là Phong Hầu cảnh, là Vương gia quyền thế nhất trong Thanh Nguyên Đế quốc.
“Tham kiến Thế Chiêu Vương gia!”. Đám người Đoạn Ngọc đều không dám thất lễ mà hướng Đoạn Thế Chiêu kính lễ, người này là cùng một đời với Phụ Hoàng bọn hắn, đã từng là người hữu lực cạnh tranh vị trí Quốc Chủ nhất, thế nhưng cuối cùng vẫn là bại trong tay Phụ Hoàng của bọn hắn.
“Thế Chiêu Hoàng đệ”. Đoạn Thế Mục mở miệng. “Ít khi thấy ngươi lại có cùng cách nghĩ với vi huynh”.
“Hoàng huynh không nên sớm nghĩ như vậy”. Đoạn Thế Chiêu cười, ánh mắt không chút cố kị nhìn về phía Đoạn Ngọc. “Tiểu đệ nghe nói Tứ Hoàng tử đạt được trong tộc trọng điểm bồi dưỡng, bây giờ Hoàng huynh lại cho đám tiểu bối được cơ hội cạnh tranh công bằng, như vậy thì sao không mở rộng ra toàn bộ Hoàng tộc đi, Đoạn thị ta con cháu nhiều lắm, cũng nên công bằng mới được”.
“Làm càn!”. Minh Hậu chợt đứng lớn mở miệng quát. “Thế Chiêu Vương gia, đây là dòng chính Đoạn gia hậu bối cạnh tranh, ngươi hiện tại đã không phải là Đoạn gia dòng chính”.
“Thế Chiêu đệ, ngươi muốn nói cái gì thì trực tiếp nói ra đi”. Đoạn Thế Mục lại khẽ vẫy tat ra hiệu cho Minh Hậu yên vị, bản thân thì nhìn Thế Chiêu Vương gia nói.
“Ha ha, vẫn là Hoàng huynh thẳng thắn, năm đó ta thua ngươi nhưng là tâm phục khẩu phục”. Thế Chiêu Vương giả cười nói. “Ta muốn nói rất đơn giản, Võ Nguyên cung, Minh Nguyên cung hay Ngọc Nguyên cung đều giống nhau, võ giả tại đó tu hành đều làm ít công to, cạnh tranh công bằng mà Hoàng huynh nói mở rộng ra cho toàn bộ Đoạn gia hậu bối đi, ta muốn chỉ là hậu bối ở vào trong đó tu hành, không phải tranh đoạt vị trí Thái tử”. Nói đến phía sau y có chút nhấn mạnh.
Minh Hậu cùng ba vị Hoàng phi nghe vậy thì đều biến sắc, nếu như theo lời Thế Chiêu Vương gia nói thì những Hoàng tử, Hoàng nữ kia không chỉ cần phải đánh bại Đoạn Ngọc mà còn lại cạnh tranh với những hậu bối khác của Đoạn gia thì mới có thể ở vào Ngọc Nguyên cung, độ kho không thể nghi ngờ là đã tăng lên rất nhiều.
Đoạn Bích Võ cùng Đoạn Minh Thành đều khẽ híp mắt, Đoạn gia hậu bối đông đảo, cùng đời với bọn hắn có chút người thiên phú không bằng bọn hắn nhưng tuổi đời lại cao hơn, có khả năng sẽ đến khiêu chiến bọn hắn.
Tác giả: Đế Thanh
Nguồn: vtruyen.com
Tam quốc + võng du + lĩnh chủ + sinh tồn, mỗi nông dân của main đều có ẩn dấu đặc tính, từng nông dân đều là nhân tài, phát triển vừa phải ko buff lố, bao hay, truyện đã full 1k chương, mời đọc