Đoạn Ngọc nội tâm không nhịn được mà cảm thán Tà Minh Tổ Đế cường đại, hắn gặp được Tà Minh Tổ Đế trong chỗ hắc ám không gian kia kỳ thực chỉ là một đạo ý niệm mà Tà Minh Tổ Đế lưu lại mà thôi, cỗ ý niệm kia có thể vô thanh vô tức đưa hai dạng đồ vật vào trong nguyên thần của hắn, nếu là chân thân của Tà Minh Tổ Đế thì còn cường đại đến đâu?
“Xưng là Tổ Đế e rằng không phải chỉ vì bọn hắn là những võ giả đầu tiên khai sáng Võ đạo thế giới!”. Đoạn Ngọc thầm nói. Tu vi của Tà Minh Tổ Đế có lẽ không chỉ đơn giản là Đại Đế bình thường.
Tổ Đế lệnh hiện tại đối với Đoạn Ngọc không có nhiều tác dụng, hắn muốn vận dụng của nó thì cần phải gặp được Chưởng giáo hoặc Đệ nhất Thái Thượng của Tiên môn, Tà tông, trước đó lấy ra cũng không thu được lợi ích gì, nói không chừng là còn có thể trêu đến họa sát thân.
Nhìn đến hắc ấn thì Đoạn Ngọc nghĩ đến Lăng Vũ Tôn Giả, đám cường giả này vì sao đều sử dụng loại biện pháp tương tự như vậy đâu? Hắn không nhịn được mà dẫn một tia tinh thần lực đụng vào ấn ký.
“...”. Thế nhưng tinh thần lực của hắn thực là giống như chìm vào đại dương, hắc ấn nhìn như nhỏ bé nhưng lại không khác nào động không đáy, tinh thần lực của hắn chìm vào trong đó rất nhanh đã biến mất, một chút tin tức cũng không thu được.
Đoạn Ngọc âm thầm cười lắc đầu, xem ra vẫn là đợi đến khi nguyên thần đạt đến Tứ giai rồi thử lại đi, Tà Minh Tổ Đế thủ đoạn xa xa không phải là một cái Luân Hải cảnh như hắn có thể nhúng tràm.
Thu hồi ý thức Đoạn Ngọc lại hướng ánh mắt về phía trước.
Quy tắc của con đường thí luyện này là lui lại ba bước sẽ có thể rời khỏi nhưng Đoạn Ngọc nhìn thấy ở cuối con đường này có một cái hình bầu dục không gian chi môn, bản thân hắn cũng giống như đã bước ra khỏi con đường thí luyện rồi, lui lại ba bước hơi có không hợp lý. Suy nghĩ chốc lát Đoạn Ngọc đã cất bước đi hướng không gian chi môn kia, hắn đoán không sai thì bước qua nó hắn đồng dạng cũng sẽ rời khỏi con đường thí luyện.
“...”. Tuy rằng không phải lần đầu tiên trải nghiệm cảm giác xuyên qua không gian nhưng Đoạn Ngọc lúc này vẫn cảm thấy một trận biến ảo dẫn đến có chút mê muội, cũng còn tốt đó là theo nguyên thần đề thăng thì định lực của hắn cũng càng mạnh hơn, sau khi thoát ra khỏi khu vực không gian kia hắn rất nhanh đã tỉnh táo.
Không ngoài dự đoán của Đoạn Ngọc, xuyên qua không gian chi môn xong thì hắn đã thực sự rời khỏi con đường thí luyện, nơi hắn đi đến là một cái đại điện rộng lớn, hai bên tương ứng có chín cây đại trụ khổng lồ chống lên mái điện, trước mặt hắn xuất hiện bốn cái hành lang hướng đến bốn nơi riêng biệt.
Bốn chỗ hành lang lối vào từ trái sang phải lần lượt treo biển hiệu là Nội Môn, Hạch Tâm, Chân Truyền và Thánh Tử/Thánh Nữ, Đoạn Ngọc không cần nghĩ thì đã hiểu được đó hiển nhiên là hướng phân biệt đến các nơi tương ứng với thành tích của đệ tử Tà Minh tông thông qua thí luyện.
Đoạn Ngọc đã bước qua Bát giai nên tất nhiên là đã đạt được Thánh Tử vị, cần tiến về hành lang bên phải ngoài cùng nhận phần thưởng cho thí luyện thành công đạt được Thành Tử vị.
Để cho hắn nghi hoặc đó là trên cả bốn hành lang kia cũng không hề có cấm chế hay phong tỏa gì, trên người hắn khi thông qua Bát giai cũng không hề nhận được cái gì khác thường, như vậy thì không phải là nói hắn muốn đi vào chỗ hành lang nào cũng được?
Đoạn Ngọc nổi lên một cái ý nghĩ cổ quái, nếu là có người nào đó chỉ thông qua Nội Môn khảo hạch mà đi đến đây rồi hướng thẳng đến Thành Tử/ Thánh Nữ hành lang nhận phần thưởng thì sao? Điều này có lẽ là có phong hiểm nhưng e là sẽ có kẻ không nhịn được mà thử một lần.
Dù sao thì Tà Minh tông cũng đã hủy diệt, bố trí của nơi này nếu là không có tác dụng ngăn cản người đi bừa vào các nơi hành lang thì khả năng có kẻ muốn liều mạng là cực cao.
“Vù”. “Vù”. Đúng lúc này đại điện vù vù lay động, tĩnh lặng vô số năm bị phá vỡ, trên mặt đất, trụ cột, trần nhà... hiện lên vô số trận văn, bốn cái hành lang lối vào kia cũng là hiện lên trận văn dày đặc, sau đó dĩ nhiên là đã ngưng tụ thành cái màn chắn có màu sắc phân biệt là trắng, vàng, đỏ và tím.
Đoạn Ngọc thấy vậy thì hơi chút ngẩn ngơ, vừa rồi hắn còn nghĩ là tại đây không có sắp xếp gì, hiện tại dĩ nhiên là đã xuất hiện rồi? Chiếu theo lẽ thường thì trong chỗ đại điện này xuất hiện biến hóa có phải là hơi chậm một điểm rồi không?
“Xuy”. “Xuy”. Chợt lại có vô số trận văn hiện lên, từ bốn phương tám hướng hàng loạt trận văn đồng thời lao về phía Đoạn Ngọc khiến hắn một chút phản ứng cũng không kịp thì đã bị trận văn bao phủ, những trận văn này sau đó dĩ nhiên là hướng đến trên mặt của hắn rồi hóa thành một tấm mặt nạ màu tím đem khuôn mặt vốn đã đeo lên mặt nạ da người che phủ lại.
Đoạn Ngọc giật mình kinh sợ nhưng rất nhanh đã cảm nhận được những trận văn kia cũng không gây hại cho hắn, ngưng tụ thành màu nạ màu tím ngược lại là thích hợp với suy đoán của hắn trước đó, màu sắc này dĩ nhiên là tương ứng với màu sắc của lối vào hành lang Thánh Tử/ Thánh Nữ.
Đoạn Ngọc nhìn đến một chút thì ánh mắt lộ ra vẻ cổ quái, không lẽ là vì thời gian quá lâu, trận pháp ở trong đại điện này phát động hơi có chút chậm một điểm? Nghĩ đến đây Đoạn Ngọc thực là không nhịn được mà cười lắc đầu, trong này thực là có chút thú vị.
Khi không trên mặt nhiều thêm một tầng mặt nạ nhưng Đoạn Ngọc không hề cảm thấy khó chịu chút nào, mặt nạ tử sắc do trận văn hình thành giống như là không hề có trọng lượng, sự xuất hiện của nó thực giống như một cái ấn ký mà thôi, thực không biết là vị cường giả nào nghĩ ra loại biến hóa này.
Đoạn Ngọc vươn tay sờ sờ mặt nạ một chút thì cảm giác giống như sờ vào mặt lụa, có chút mềnh mỏng nhưng tính ổn định rất tốt, hắn có thể ấn vào một chút nhưng sau đó thì cho dù dùng lực thế nào cũng không thể tiến thêm một chút. Khẽ lắc đầu một cái hắn đã cất bước đi hướng hành lang dành cho Thánh Tử/ Thánh Nữ.
“Ông”. Bước qua lối vào một khắc thì màn sáng chắn cửa cùng với mặt nạ của Đoạn Ngọc giống như sinh ta loại liên hệ nào, tuy rằng trong sát na hắn cảm nhận được lực cản nhưng rất nhanh cỗ lực cản kia đã biến mất, hắn cứ như vậy bước vào hành lang. Hai bên vách hành lang trận vặn sáng lên, từng khỏa tinh cầu khảm ở trên đó giống như được chiếu rọi mà phản quang chiếu sáng toàn bộ hành lang.
Đoạn Ngọc đi dọc hành lang không nhịn được mà cảm thán, hắn như nhìn không lầm thì những tinh cầu khảm trên vách hành lang chính là Tinh Quang thạch, một loại Tứ giai vật liệu. Bảo vật như vậy lại đem thành vật trang trí và chiếu sáng, đây đúng thực là phung phí của trời.
Bước đi trên hành lang khoảng mười trượng thì Đoạn Ngọc thấy được ở hai bên vách xuất hiện từng ô vuông được khảm vào trong vách tường, trong mỗi ô vuông lại đang trưng bày từng kiện binh khí khác nhau.
Đoạn Ngọc nhìn đến thì có chút kinh sợ, trong tầm mắt của hắn nhìn thấy cũng đã có hơn ba mươi kiện binh khí, chiếu theo phần thưởng thành cho đệ tử thí luyện đạt được Thánh Tử/ Thánh Nữ vị thì đây tất nhiên đều là Lục giại hạ phẩm binh khí. Đó chính là Vương khí!
Đây cũng mới hắn nhìn thấy mà thôi, phía trong hành lang rõ ràng là còn cất giữ càng nhiều binh khí cùng cấp, số lượng thực sự quá kinh người. Đã từng Tà Minh tông tài phú sợ là vượt quá khả năng tưởng tượng của hắn.
Trên mỗi chỗ ô vuông này đều có ghi xuống một chút văn tự đơn giản giới thiệu về vũ khí để ở trong đó, Đoạn Ngọc chuyên tu Thương đạo nên tất nhiên là luôn hướng ánh mắt đến thương loại vũ khí, để lựa chọn kỹ càng hơn hắn cần phải nhìn xem tất cả vũ khí được đặt ở đây.
Quan sát một lúc xong thì Đoạn Ngọc có chút im lặng, trên hành lang này hắn thấy được binh khí có cả thảy bốn trăm kiện, đây đều là Lục giai hạ phẩm Vương khí a! Chỉ là một chỗ di chỉ của Tà Minh tông lại có cất giấu kinh người như vậy thì tám mươi vạn năm trước Tà Minh tông trước khi bị hủy diệt có tài phủ kinh khủng đến đâu?
Bất giác Đoạn Ngọc như có cái nhìn mới về Tiên môn, Tà tông. Hơn tám mươi vạn năm trước Tà Minh tông đã có tài phú kinh khủng như vậy thì qua tám mươi vạn năm kinh doanh, đương đại Tiên môn, Tà tông còn giàu có đến mức nào?
Đoạn Ngọc khó lắm mới đem bản thân rung động kìm nén thì bắt đầu tập trung vào đồ vật mà hắn chú ý đến, thương loại binh khí có hai mươi tư kiện, ngoài đó ra thì hắn còn hứng thú với một bộ binh khí do chín khối cầu tạo thành.
Tác giả: Đế Thanh
Nguồn: vtruyen.com
Tam quốc + võng du + lĩnh chủ + sinh tồn, mỗi nông dân của main đều có ẩn dấu đặc tính, từng nông dân đều là nhân tài, phát triển vừa phải ko buff lố, bao hay, truyện đã full 1k chương, mời đọc